Mục lục
Huyền Thoại Cổ Ngọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Orvar,… cứu với!”
Tiếng cầu cứu thống thiết thì thầm bên tai, run rẩy và đứt quãng. Âm thanh nhạt nhoà vùng vẫy trong màn đêm dày đặc, giống như những nỗ lực cuối cùng của một kẻ đuối sức quẫy đạp yếu ớt trong cơn sóng dữ, để rồi chìm nghỉm dưới dòng nước đen dữ tợn.
Orvar bị gói trọn trong bóng tối, đôi mắt căng ra cố gắng định hình khung cảnh xung quanh, tai nhói buốt vì sự im lặng u u đến rợn người. Tất cả những gì cậu nghe được chỉ là loáng thoáng tiếng nuốt khô khốc và hơi thở gấp gáp của chính mình. Lời thì thầm ban nãy đã hoàn toàn biến mất như một trò đùa quái đản.
“Ai đó?” Orvar khe khẽ hỏi, giọng khàn đặc. Đêm đen đặc quánh không một tiếng trả lời. Cậu chầm chậm duỗi tay về phía trước, thận trọng đọc thần chú, “Le lói.” Bóng tối mù loà vẫn trơ trơ ra đó, không một tia sáng nhỏ nhoi nào bật ra từ đầu ngón tay run rẩy, đúng như những gì cậu e sợ. Phép thuật không có tác dụng ở đây.
Orvar Icenstaff vốn không phải là một thanh niên nhút nhát. Trong người cậu chảy dòng máu của gia tộc Pháp sư anh hùng Icenstaff. Từ nhỏ, Orvar đã được dạy phải có lòng kiêu hãnh, sự can trường khi đối mặt với thử thách. Cậu trưởng thành trong thời chiến và sớm phải làm quen với chết chóc, đau thương. Từng ngày trôi qua, Orvar lớn lên và chứng kiến biết bao Pháp sư ngã xuống vì đảo quốc, biết bao đoàn thuyền chiến hùng hậu dong buồm ra trận nhưng khi quay về thì chỉ còn lác đác vài chiếc xiêu vẹo. Bầu không khí chết chóc ngự trị Frostmost hơn chục năm tuy khiến tuổi thơ cậu mệt mỏi nhưng không hề làm cậu yếu mềm. Thế mà không hiểu sao cái không gian hắc ám quái đản này lại khiến lòng dạ Orvar nhộn nhạo đến vậy.
Đây không phải lần đầu tiên cậu Pháp sư trẻ rơi vào lỗ đen kỳ dị này. Sau khi mẹ và chú bí mật rời khỏi đảo quốc được một thời gian, cậu thường xuyên bị quấy nhiễu bởi cùng một cơn ác mộng sống động như thật. Một màn đêm chơi vơi đến nghẹt thở, những tiếng cầu cứu bất lực rất đỗi thân quen, một cảm giác vô vọng đầy uất hận, cuối cùng là sự ám ảnh nặng nề trùm lên mi mắt ngay cả khi đã thức dậy. Giấc mơ xấu này cứ cách mấy ngày lại tái diễn, mỗi lần như vậy lại kéo dài hơn một chút. Điều đáng lo lắng nhất đó là cảm giác khi lạc vào giấc mộng đó ngày càng chân thật. Nó khiến cậu phải liên tục vật lộn với một câu hỏi đau đáu không thể trả lời. Liệu tất cả chỉ là một chuỗi những cơn ác mộng liên hoàn hay đây thật sự là một điềm gở?
Orvar thu lại những ngón tay run rẩy, hít thật sâu, rồi rụt rè tiến lên một bước. Chợt mọi thứ bỗng chốc đảo lộn. Mặt đất dưới chân như biến mất. Cậu rơi tự do. Orvar hét lên nhưng không thành tiếng. Bóng tối dường như đã cuộn sâu vào tận trong tim phổi đến nỗi cậu không thể cảm nhận được sự tồn tại của chính mình nữa. Orvar cứ câm lặng lững lờ trôi như một bức tượng bất động trong màn đêm quỷ dị.
“Orvar,… cứu!”
Tiếng van lơn nài nỉ lạnh ngắt như một cơn gió rít qua tai và trong tích tắc các giác quan của cậu đều quay trở lại. Hình ảnh, âm thanh, mùi vị, tất cả đột ngột ập đến ồ ạt, rõ ràng và tinh nhạy như một người đang tỉnh giấc. Tim cậu thắt lại vì căng thẳng. Rốt cuộc đây là chỗ quái nào vậy? Mặt đất bất ngờ từ đâu dâng lên, thô bạo quật Orvar ngã sóng xoài trên nền đá lạnh ngắt.
Mặt đất ẩm ướt còn vương những nhánh cỏ dại xác xơ. Cậu Pháp sư lồm cồm bò dậy, mắt nheo lại chớp chớp cho quen dần với thứ ánh sáng run rẩy của ngọn đèn cầy trên bức tường đá. Cậu nhìn quanh quất, trong tai vẳng vẳng tiếng những giọt nước đang tí tánh rơi thành vũng. Có vẻ là một đường hầm dưới lòng đất. Đây là lần đầu tiên giấc mơ đưa cậu đến nơi này. Orvar thận trọng quan sát chung quanh, cơ thể vẫn còn co gập lại trong tư thế phòng thủ, những ngón tay chìa thẳng ra chuẩn bị tung thần chú; nhưng rồi cậu chợt nhớ phép thuật không thể thi triển ở đây nên đành siết tay thành nắm đấm.
Trong khi Orvar vẫn còn bận bịu sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn trong đầu thì từ đằng xa vọng lại tiếng gì đó nghe như kim loại va đập vào nhau. Chính xác hơn là tiếng những sợi xích đang bị kéo lê trên nền đá. Orvar thận trọng nhích từng bước về phía phát ra âm thanh đáng ngờ. Mặt đất lạnh cóng và vang vọng dưới từng bước chân rụt rè. Cộp… Cộp… Cộp… Trước mặt cậu dần dần hiện lên một xà lim tối tăm. Ánh nến yếu ớt trên tường không ngừng run rẩy vì những cơn gió lạnh buốt từ đâu tốc tới khiến cho không gian như nghiêng ngã.
Orvar đứng nép vào cạnh tường phía trái xà lim, gần như không thở vì hồi hộp. Cậu nuốt nước bọt rồi len lén ghé mắt sát vào những song sắt, cố gắng chọc thủng bóng tối để nhìn ra ai là người bị nhốt bên trong. Ngọn lửa bé tẹo trên tường lập loè như sắp tắt, khung cảnh thoắt ẩn thoắt hiện, lờ mờ tựa một giấc mơ, những song sắt kề sát cằm Orvar lạnh buốt.
“CỨU!!!”
Tiếng thét thảm khốc vang vọng trong tăm tối, sắc và lạnh như một lưỡi kiếm liếc vào mỏm đá, một thứ âm thanh chết chóc khiến người ta phải rùng mình. Rồi cũng bất ngờ như chính lời cầu cứu ấy, đôi bàn tay trắng nhợt khẳng khiu xé bóng đêm vươn đến, luồn qua những song sắt và bấu chặt lấy gò má Orvar. Hơi lạnh lan toả từ những đầu ngón tay lên da mặt khiến cậu choàng tỉnh giấc, đôi mắt trừng trừng cố gắng bấu víu lấy khung cảnh thân quen trước mặt hòng xua đi cơn ác mộng vừa tan. Cậu há hốc miệng tuôn ra từng luồng hơi hổn hển trong căn phòng tĩnh lặng. Mắt Orvar chớp liên tục, nỗ lực xóa tan bóng tối vẫn còn đang lẩn khuất sau màn mi. Cuối cùng mắt cậu dừng lại ở một khung tranh nho nhỏ vẫn nằm ngay ngắn trên chiếc tủ đối diện giường. Trong tranh, một Orvar bé nhỏ đang cuộn tròn an giấc trong lòng mẹ, nụ cười cùng ánh mắt bà quá đỗi bình yên và dịu dàng. Cậu khẽ nhíu mày, hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm quan sát xung quanh.
Cảnh vật trong phòng vẫn y như mọi ngày tỉnh giấc. Những hũ thuỷ tinh đựng vật liệu bào chế được chính tay Orvar xếp ngay ngắn trên kệ. Những quyển sách dầy cộm được phân loại rõ ràng nằm thành từng chồng vuông vức trên bàn học. Quyền trượng khẽ dựa vào tường tạo thành một góc nhọn hoàn hảo, bên cạnh đó là giá treo áo chùng trắng tinh, phẳng phiu, ánh lửa xanh trong lò sưởi nhẹ nhàng nhảy múa bập bùng.
Dường như bên ngoài có một thứ ánh sáng khác đang cố gắng len lỏi qua khung cửa. Orvar hất nhẹ tay, cánh cửa sổ liền mở ra cho ánh mặt trời thô bạo ùa vào. Vươn những ngón tay mảnh khảnh đan vào dải nắng lạnh lùng, trong lòng cậu dấy lên một nỗi bất an. “Ngày Xuân Phân đã đến rồi,” cậu thở dài.
Xuân Phân là một ngày đặc biệt quan trọng đối với tất cả Pháp sư và Phù thuỷ ở Frostmost. Hàng năm mọi người đều trông ngóng ngày những tia nắng mặt trời quay về, thắp sáng và sưởi ấm đảo quốc sau tháng ngày đằng đẵng băng giá. Tuy nhiên, Orvar biết rõ ngày này năm nay Frostmost sẽ đối mặt với biến cố gì. Cậu thở dài. Nắng Xuân Phân lạnh lẽo đến rợn người! Orvar nuốt nước bọt, đôi tay bấu chặt tấm trải giường. Cậu trầm ngâm một hồi rồi mới dứt khoát đứng lên, nhưng bước chân lại lảo đảo vì một đêm kiệt sức. Orvar vịn tay vào bệ cửa sổ, rướn người ra ngoài đón những tia sáng mặt trời le lói. Chung quanh dường như có tiếng trẻ con nói cười lanh lảnh…
“Chúng đến rồi…”
Tiếng thì thầm mỏng như dao đột nhiên cứa qua màng nhĩ, vọng lên từ sâu trong óc đau buốt khiến Orvar phải vội vã ôm lấy đầu, nghiến răng rên lên một tiếng. Cậu chống tay vào thành cửa sổ để giữ thăng bằng, biển trời bao la ngoài kia bỗng dưng nhoè nhoẹt. Lúc ấy, dưới những tầng mây dày đặc, hình như Orvar thoáng thấy cái gì đó mờ mờ nhấp nhô ở đường chân trời phía nam, nhưng lúc cậu nheo mắt lại để nhìn cho rõ thì chẳng có gì ngoài mênh mông biển nước.
“Mình vẫn còn nằm mơ sao?” Orvar tự hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang