Mục lục
[Dịch] Mạo Bài Đại Anh Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Q8c84: Thần thoại tan biến (9)

Bệnh viện Trung ương Lục quân có diện tích vô cùng rộng lớn. Bệnh viện có hai tòa nhà vũ trụ như một cặp anh em sinh đôi cao 1600m cùng với các tòa nhà lân cận khổng lồ rộng gần 4 km vuông.

Trước cổng chính phía đông của nhóm tòa kiến trúc màu trắng chính là quảng trường tưởng niệm anh hùng Vệ Quốc nổi tiếng của thủ đô Hán Kinh.

Không ai biết được trong bệnh viện trung ương lục quân đã có bao nhiêu danh tướng Trenock đột ngột qua đời, có bao nhiêu hán tử đổ máu vì cái quốc gia này, buông tay nhân thế.

Di thể của bọn họ nằm tại nghĩa địa Anh hùng vệ quốc, mà tên tuổi của bọn họ thì được vĩnh viễn ghi khắc ở trên bia tưởng niệm của quảng trường tưởng niệm anh hùng.

Rashid và Stewart sóng vai đứng ở trước bia tưởng niệm.

Ở bên cạnh, là vô số dân chúng Trenock đang tụ tập. Còn ở phía sau, chính là các binh sĩ Phỉ Quân như sói như hổ đang ném từng gã quan binh của sư đoàn 31 xuống cửa bệnh viện.

Hai viên thiếu tướng Leray lẳng lặng nhìn bia tưởng niệm anh hùng cao vút tầng mây. Bờ vai dày rộng của họ cùng với cơ thể rắn chắc như muốn phá tan y phục. Chỉ mỗi việc cứ thế đứng ở nơi này, mọi người đều có thể ngửi thấy từ trên người bọn họ mùi máu tươi và khói lửa chiến tranh.

Rashid đốt ba que hương, chậm rãi đi tới trước bia tưởng niệm, cắm hương ở trong khe đá trên bậc thang, sau đó cùng với Stewart cúi người thật sâu.

Dân chúng Trenock ở bên cạnh cứ thế lặng lẽ nhìn hai người quân nhân đầy sát khí này, chợt ngẩn ngơ một hồi.

"Tôi đứng ở nơi này." Rashid ngẩng đầu nhìn bia tưởng niệm anh hùng, lớn tiếng nói: "Là muốn nói cho các vị, chúng tôi đến từ Liên bang Leray. Trăm nghìn năm trước, các vị là vị thần bảo vệ cho quốc gia này. Trăm nghìn năm sau, chúng tôi đang cùng với hậu duệ của các vị sánh vai chiến đấu. Hạm đội của chúng tôi bảo vệ cho tuyến đường bay Đông Nam ở tinh hệ Long Bow, lục quân của chúng tôi đi tới cái quốc gia này, chiến đấu tắm máu."

Giọng nói của Rashid vang vọng quanh quảng trường, bỗng nhiên, giọng nói này đột nhiên cất cao lên, đâm thẳng tận trời.

"Vì thứ gì?!" Rashid điên cuồng hét lên.

"Vì cái quốc gia này, cũng là vì Liên bang Leray của chúng tôi!" Stewart hét lớn.

"Chúng tôi đã đánh tròn bốn năm chiến tranh vệ quốc!"

Rashid xoay nhanh người lại, nhìn dân chúng Trenock đang càng ngày càng nhiều. Giọng nói của hắn mang theo một hơi thở thảm liệt đến từ chiến trường: "Chúng tôi đã hi sinh hơn ba mươi triệu tướng sĩ trong cuộc chiến tranh này. Binh sĩ của chúng tôi người trước ngã xuống người sau tiến lên, chỉ vì sự tự do của chúng tôi, vì sự tôn nghiêm của chúng tôi. Mà hiện tại, chúng tôi đã tới nơi đây!"

Giọng nói của Rashid như sấm sét cuồn cuộn sôi trào trên quảng trường.

Mọi người nhìn vị thiếu tướng đến từ Liên bang Leray này, đột nhiên nhớ tới cái quốc gia đã trải qua bốn năm chiến tranh thảm khốc kia, nhớ tới bài diễn văn trước quảng trường Hội nghị Liên hợp tối cao của phó tổng thống Flavio khi Tổng Thống Hamilton của bọn họ qua đời.

" Thế nhưng..." Giọng nói của Rashid đang run rẩy.

Hắn đỏ bừng cả mắt, đi vòng quanh tại chỗ, hung hãn chỉ một ngón tay về phía tòa nhà bệnh viện: "Ngày đầu tiên khi chúng tôi tới đây, lại có kẻ dám hạ độc thủ với cấp trên của chúng tôi!"

Ánh mắt mọi người đều theo ngón tay của Rashid nhìn về phía tòa nhà bệnh viện.

Chỉ yên lặng trong chốc lát, Rashid liền quay đầu.

" Thiếu tướng Stewart, nếu như phải hi sinh một người, giữa cậu và trung tướng Điền Hành Kiện, cậu sẽ chọn ai?"

"Tôi!" Stewart ưỡn thẳng ngực, mạnh mẽ nói.

"Các anh em Phỉ Quân, nếu như phải hi sinh một người giữa các anh em và trung tướng Điền Hành Kiện, các anh sẽ chọn ai?"

Phía sau, hơn mười nghìn binh sĩ Phỉ Quân ngẩng đầu đứng nghiêm liền bộc phát ta một tiếng gầm khiến cho người ta run rẩy.

"Tôi!"

" Ở đây có công dân đến từ Leray không?" Rashid nhìn quanh bốn phía.

Đoàn người bắt đầu náo động, từng người Leray len ra khỏi đám đông. Trong số bọn họ, có người già, có thanh niên, có phụ nữ, còn có cả trẻ con. Bọn họ cứ thế lặng lẽ đi tới, đứng thành một hàng ở trước đám đông, yên lặng nhìn Rashid.

"Hãy nói cho tôi biết, nếu như phải hi sinh một người trong số mọi người và trung tướng Điền Hành Kiện, mọi người sẽ chọn ai?"

"Cháu!" Vang lên đầu tiên chính là tiếng hô của bé trai. Lập tức theo đó là những tiếng hô tương đồng của mọi người. Một số nữ tính còn vừa lau nước mắt vừa lớn tiếng hô.

"Vì sao vậy?" Rashid nhìn bé trai, vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ như đang hỏi một binh sĩ cùng tuổi.

" Bởi vì Điền tướng quân là anh hùng của chúng ta." Bé trai tám tuổi ưỡn thẳng ngực, vừa nói vừa nhìn sang người cha của mình ở bên cạnh.

"Anh có một đứa con khá lắm!" Rashid nhìn người cha tuổi trung niên đeo kính có thân thể gầy yếu kia.

"Ừm đúng!" Người trung niên đón lấy ánh mắt của Rashid, cười nhẹ.

" Đáng tiếc, đạo lý mà ngay cả đứa bé cũng hiểu, bọn hắn lại không biết." Rashid xoay người, đi nhanh tới Faset giờ phút này đang bị hai binh sĩ giữ lấy: "Thả hắn ra!"

Cùng lúc khi hai binh sĩ buông tay ra, Rashid liền hung hăng đấm một đấm lên mặt Faset, đánh cho Faset cả người cưỡi gió bay ngược ra ngoài.

Toàn bộ quảng trường đều là tiếng rít gào phẫn nộ của Rashid.

" Các ngươi không biết nơi này có bao nhiêu người nguyện ý thay Điền tướng quân đi chết..."

Hắn túm lại Faset, trở tay tát một cái.

" Các ngươi không biết hắn đã làm những gì cho cái quốc gia này của chúng ta..."

Một tay hắn ngăn lại nắm tay đánh trả của Faset, tay kia nắm áo Faset húc mạnh một cái vào mặt y.

" Ngươi mà cũng dám hạ độc thủ với hắn, hắn là niềm kiêu hãnh của Liên bang Leray là chúng ta, là anh hùng của tất cả người dân Leray, chỉ bằng ngươi mà cũng dám xứng!"

Faset loạng choạng ngẩng đầu, khuôn mặt đầy máu nhìn Rashid với ánh mắt hung ác.

Rashid lạnh lùng cười, túm lấy y, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt lên mặt hắn, lập tức vung tay cho một cái tát khiến cho y đập xuống đất như một bao cát rách.

Mọi người ngây ngốc nhìn viên thiếu tướng Leray đang cuồng nộ giống như hùng sư này, nhìn hắn hung hăng cởi quân phục của mình ra ném xuống đất rồi đi về phía Faset.

" Tạp chủng..."

" Dừng tay!"

Theo một tiếng rống lớn, một chiếc xe con cao cấp đã trước mặt trước mặt Rashid, phó tổng thống Trenock Mã Trác Văn liền đi nhanh ra. Lập tức, bốn phía quảng trường liền náo động một hồi, vô số binh sĩ Trenock mang vũ trang hạng nặng dưới sự dẫn đầu của một viên thiếu tướng và mấy viên cố vấn an toàn quốc gia đã bao vây cả quảng trường.

" Thiếu tướng Rashid, tôi thận trọng cảnh cáo anh, đây là lãnh thổ của Trenock, không phải là Leray của các người!" Với xuất thân là luật sư, Mã Trác Văn mau chóng áp dụng sách lược dời đi góc độ mâu thuẫn, chỉ vào Rashid nói: "Anh không có chứng cứ lên án trung tướng Faset, tất cả những thứ này bất quá chỉ là anh đơn phương phỏng đoán một cách chủ quan mà thôi."

Không thể không nói, Mã Trác Văn đã nhanh chóng bắt được tiêu điểm nghi hoặc trong lòng dân chúng.

Một chiêu chuyển thủ thành công này vô cùng đẹp.

Lớp da đội quân sắt thép của quân đoàn 31 đã bị Phỉ Quân lột cho không còn một mảnh, Mã Trác Văn biết, hiện tại thứ mà mình duy nhất có thể làm, đó chính là đem Phỉ Quân cũng kéo xuống nước.

Sự kiện chính là do hắn và Faset cùng nhau bày ra.

Là phó tổng thống Trenock, Mã Trác Văn vẫn luôn không tin đây là đỉnh cao trong cuộc đời chính trị của mình. Tổng thống Hill hiện tại nếu như không phải liên hợp với hắn ở bên trong đảng, căn bản là không thể nào ngồi lên được chiếc ghế Tổng thống. Bởi vậy, Mã Trác Văn vẫn có sức khống chế rất mạnh trong chính phủ Trenock. Ban đầu lúc khai chiến, hắn đã lựa chọn chính sách kháng cự tiêu cực.

Là một chính trị gia, Mã Trác Văn lại càng vui lòng dùng thủ đoạn để giải quyết vấn đề.

Có điều, theo sự chuyển biến của Hill, theo sự chuyển biến của tình hình chiến sự tại Thương Lãng tinh , sự khống chế của hắn bỗng nhiên đã trở nên suy yếu. Khi phát hiện ra chỉ lệnh của mình đã khó có thể thông suốt tại bất kể là chính phủ hay quân đội, Mã Trác Văn liền ý thức được, sách lược trước kia của mình đã xuất hiện sai lầm lớn nghiêm trọng.

Có điều, hắn không hề muốn nhận sai.

Hắn xem ra, bây giờ là lúc đế quốc Binalter và Cộng hòa Phỉ Dương đánh nhau mạnh mẽ, Trenock chỉ cần giữ vững thực lực của mình, vậy thì sẽ có đủ tiền vốn để cò kè mặc cả với bất cứ một phe nào. Thế giới này không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn. Nói không chừng, khi hai đại siêu cường quốc lưỡng bại câu thương, Trenock có thể nhảy lên trở thành quốc gia siêu cấp thống trị cái thế giới này.

Dã tâm này, Mã Trác Văn chưa bao giờ nói qua cho bất cứ kẻ nào.

Khi Faset cùng với những kẻ điên trong hội sĩ quan thanh niên quân đoàn Lý Phật kia tìm tới hắn, hắn liền biết được, cơ hội của mình đã đến rồi.

Chỉ cần ám sát Margaret, Trenock sẽ mất đi sự ủng hộ của Hastings. Mà tình hình chiến sự Thương Lãng tinh cũng sẽ tiến vào tiết tấu mà mình nắm trong tay. Tổng Thống Tổng Thống bốn bề thọ địch, sẽ không thể nào đấu được với một người có thế lực mạnh mẽ trong đảng như mình. Đợi đến khi Hastings qua đời, thế giới này chung quy sẽ trở lại quỹ đạo như trước.

Đợi đến khi Lý Phật chấp chưởng quyền to, Trenock dưới sự dẫn dắt của mình sẽ có khoảng lựa chọn lớn hơn nữa.

Tuy rằng nguy hiểm, nhưng đây cũng là con đường duy nhất đi tới ngôi vị Tổng thống vang danh thiên cổ!

Trên chiếc xe kia không chỉ có Margaret, mà còn có cả gã mập mạp Leray kia. Điểm này, trong vòng vài phút trước khi tập kích, hắn và Faset đều đã biết.

Có điều, đối với bọn hắn mà nói, đây không phải là vấn đề gì cả.

Faset nghĩ như thế nào thì Mã Trác Văn mặc kệ. Với hắn mà nói, chết một gã trung tướng Leray sẽ khiến cho cục diện lại càng hỗn loạn, lại càng không có chỗ hỏng nào.

Thế nhưng không ngờ tới chính là, hai kẻ trên xe lại mạng lớn đến như vậy, đều không chết!

Không chỉ có không chết, Phỉ Quân còn hung hãn tấn công quân đoàn 31. Và còn không thể tưởng tượng nổi, quân đoàn 31 lại bị đánh tan trong vòng ba giờ đồng.

Khi Mã Trác Văn nhận được tin Phỉ Quân áp giải quân đoàn 31 đến bệnh viên trung ương lục quân, hắn liền biết được đây là một kiếp nạn của mình, cũng là một cơ hội của mình.

Hắn không biết đầu khớp xương của Faset cứng tới mức nào, có thể kéo cả mình xuống nước hay không. Nguy hiểm này, hắn không thể dây vào. Mà lần hành động này của Phỉ Quân, không thể nghi ngờ là đã đánh một cái bạt tati lên mặt Tổng Thống Hill. Chỉ cần đem mâu thuẫn chuyển dời đến phương diện khống chế của Tổng Thống cùng với việc Phỉ Quân mạo phạm Trenock, hắn tin tưởng, cái trò chơi này vẫn còn rất nhiều chỗ có thể chơi.

Bởi vậy, hắn đã xuất động gốc gác mạnh nhất của mình, kéo lên đơn vị Bảo vệ An toàn trực thuộc Bộ quốc phòng mà quân bộ lúc này duy nhất không thể trực tiếp chỉ huy, cùng đến để tiến hành đợt phản kích xoay chuyển càn khôn này.

Mã Trác Văn lạnh lùng nhìn Rashid, hắn có lòng tin, sau khi đánh ngã gã trung tướng Leray lỗ mãng này rồi thừa cơ thúc đẩy, hắn sẽ đem cơn sóng triều của cả Trenock nổi lên cuồn cuộn.

"Muốn chứng cứ sao?" Rashid lau khuôn mặt đầy máu, đột một điếu thuốc, lấy tay chỉ Stewart ở bên cạnh nói: "Ngươi hỏi hắn mà lấy đi."

Đáy lòng Mã Trác Văn liền trầm xuống. Có chứng cứ?!

Hắn chậm rãi nhìn sang Stewart, đồng thời thấy một thân ảnh yểu điệu đang chậm rãi đi tới phía sau Stewart.

" Phi." Với thân hình cao lớn giống như gấu chó, Stewart liền nhổ ra một ngụm nước bọt, nhếch môi cười một cách ngây ngô: "Phỉ Quân chúng ta ngay cả nói lý cũng không, còn cần cái chứng cứ mẹ gì?!"



-------*-------

----------oOo----------





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
quangkhoi
15 Tháng tám, 2018 22:26
bộ này mấy năm rồi, hix, cố gắng làm tiếp nhé bác
Mongdaonhan
23 Tháng tư, 2018 01:14
Truyện hay đó các đồng râm
Trần Ngọc Quânn
28 Tháng ba, 2018 23:24
hay
donquichotte
23 Tháng hai, 2018 11:14
Bộ Tinh Không Chi Dực còn ít chương dịch hoàn thành đi đạo hữu ơi
nôcuong
02 Tháng một, 2018 15:26
truyện này xong rồi nhưng vẫn còn là thể loại hán việt đọc đau mắt lắm.
tntkxx
23 Tháng mười một, 2017 11:57
Hiện tại bên này vẫn còn khá nhiều lỗi (chủ yếu là các chương đầu) nên nếu các bạn đọc có vấn đề gì thì hãy sang bên forums đọc tạm /sd
bachvanlongdn
21 Tháng chín, 2016 23:59
Đói vật vả. Thank những dịch giả. Cố gắng đi hết xon đường nhé
Hieu Le
19 Tháng bảy, 2016 18:03
mình theo dõi truyện này dc 3 năm rồi k biết khi nào moi xong đây
BÌNH LUẬN FACEBOOK