Tiêu Tiêu mặc dù chỉ là Đại Hồn Sư song hoàn, nhưng tu vi đã đạt đến bình cảnh cấp 30 khá lâu, kinh nghiệm chiến đấu cũng thuộc hàng thượng thừa. Bản lĩnh đã thể hiện qua kì Đấu Hồn Đại Tái, lại còn được đúc kết qua hơn một tháng bế quan ngẫm nghĩ. Hiện tại còn được Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng hỗ trợ.
Hổ Ma Miêu vạn năm ra đòn, nàng cũng phản xạ lập tức lùi về sau, bản thân cũng là Đường Môn đệ tử, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ xuất ra như hoa rơi nước chảy. Thân thể uyển chuyển vừa lui vừa tránh né liên tục đổi hướng, tiếp nhận thông tin từ Tinh Thần Tham Trắc lựa chọn đúng phương vị, cả người lập tức cong ngược ra sau, hiểm hiểm tránh né được đòn tập kích kia.
Những nơi luồng sáng màu lục đi qua, những tiếng cắt xé, gỗ bị cắt không ngừng vang lên, không biết bao nhiêu cây cối trở thành nạn nhân không may.
Tiêu Tiêu tránh khỏi một kích hiểm ác, toàn thân cũng lạnh run. May mắn Hổ Ma Miêu vạn năm chỉ tiện đường ra đòn sát thủ, không phải chọn nàng làm mục tiêu truy chứ, bằng không thì dù có né được đòn vừa rồi cũng khó thoát chiêu tiếp theo.
Lúc này, Hổ Ma Miêu vạn năm đã vọt đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Ánh sáng tử kim lần nữa xuất hiện, từ tròng mắt Vũ Hạo lóe lên rồi bắn ra. Chỉ trong nháy mắt tia sáng lóng lánh giữa trận chiến, hai tròng mắt đỏ như máu của Hổ Ma Miêu cũng sáng lên. Thật kinh ngạc, có lẽ nó có khả năng thông qua đứa con biết được kỹ năng tinh thần đáng ngại của Vũ Hạo, đồng thời quyết định dùng tinh thần lực của bản thân ngạnh kháng lại.
Nhưng, sau đó con Hổ Ma Miêu vạn năm phát hiện việc phòng thủ là vô ích, vì mục tiêu công kích của Hoắc Vũ Hạo không phải là nó.
"Bụp"
Tội nghiệp cho con Hổ Ma Miêu ngàn năm vẫn đang nằm phục trên lưng mẹ, luôn tiềm phục tìm thời cơ phối hợp ra đòn sát thủ, không ngờ bị Vũ Hạo tập kích bất ngờ nổ tung đầu như trái dưa bị đập nát, huyết dịch phun ra phủ đầy thân thể Hổ Ma Miêu vạn năm.
Hoắc Vũ Hạo ra đòn không một chút nương tay. Lần trước bị Linh Hồn Trùng Kích vốn khiến cho Tinh Thần Hổ Ma Miêu ngàn năm bị thương không nhẹ, lần này hoàn toàn không chuẩn bị ứng phó lại bị Vũ Hạo toàn lực đột kích, quả óc bé nhỏ của nó trực tiếp tan tành.
Mạnh được yếu thua, địch muốn giết ta, ta phải giết địch trước. Trong mắt Hoắc Vũ Hạo lúc này chỉ có sự lạnh lẽo vô tình.
Khi đối mặt với Hổ Ma Miêu vạn năm, suy nghĩ của Vũ Hạo đã có chút biến hòa. Gặp phải nghịch cảnh thế này, cũng do bọn hắn đã quá mềm lòng. Hồn thú dù sao cũng là hồn thú, tư duy hoàn toàn khác con người, sự thật khó mà thay đổi được.
Đứa con yêu đột nhiên chết thảm khiến Hổ Ma Miêu vạn năm chấn động. Trong tiếng rống giận dữ, nó theo bản năng quay đầu nhìn con Hổ Ma Miêu ngàn năm. Đồng thời không hướng mục tiêu Vũ Hạo nữa mà tránh sang một bên.
Đúng lúc này, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông ôm chầm lấy nhau. Luồng ánh sáng ba màu xanh, tím, vàng chói lọi theo cơ thể hai người bừng lên rực rỡ. Võ hồn dung hợp kỹ, Hoàng Kim Lộ.
Có Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng khóa mục tiêu, Hổ Ma Miêu vạn năm đồng thời cũng dính phải tâm thần kiền nhiễu, một kích này, hoàn toàn không có khả năng hụt.
Một con đường sáng rực dài cả trăm thước hiện lên. Con Hổ Ma Miêu vạn năm đã trở thành một pho tượng điêu khắc vàng rực trên con đường rực rỡ đó, chậm rãi ngã xuống.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Kim Lộ phát uy trên hồn thú, hiệu quả khiến Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng há mồm kinh ngạc.
Trên thân con Hổ Ma Miêu vạn năm xuất hiện bóng một con mèo đang thoát ra. Ngay khi thân thể té xuống đất không nhúc nhích, cái bóng kia nhanh chóng lao đến xâm nhập vào thân thể của nó.
- Đây là...
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liếc nhìn nhau, cả hai ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì xảy ra. Ngắn ngủi hai giây sau, cái bóng mèo kia đã hòa nhập với cơ thể Hổ Ma Miêu, màu vàng trên thân nhanh chóng biến mất, nó bật dậy nhảy dựng lên.
Nhìn con Hổ Ma Miêu vạn năm lúc này rất te tua tơi tả. Hoàng Kim Lộ có năng lượng Quang Minh cực mạnh mẽ, tương khắc với bộ lông hắc ám đốt cháy trụi nhiều mảng, khí tức cường hãn của nó lúc này cũng bị giảm đi nhiều. Không ngừng lúc lắc cái đầu, giống như đang phải chống lại cái gì đó trong đầu.
Thi thể con Hổ Ma Miêu ngàn năm đã rơi xuống nằm một bên, một cái hồn hoàn màu tím ngàn năm dần thành hình.
Hoàng Kim Lộ tác dụng trên hồn thú mang lại hiệu quả hoàn toàn khác hồn sư. Hoắc Vũ Hạo chọn sử dụng Võ Hồn dung hợp kỹ này do muốn phát huy lực khống chế. Không ngờ Hổ Ma Miêu vạn năm phản ứng quá nhanh lại có tốc độ cao, mặc dù vẫn trúng đòn nhưng mượn thế né tránh cũng đã vọt đi khá xa. Đặc biệt làm cho hai người kinh ngạc là tình huống phát sinh sau đó.
Hổ Ma Miêu vạn năm lắc đầu vài cái, giằng co hết mấy giây mới có vẻ khôi phục lại, nhìn thi thể bên cạnh. Nó ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, đôi mắt đỏ như máu hung ác muốn phún hỏa, vọt đi như bay nhắm tới Hoắc Vũ Hạo, nhưng tốc độ lại chậm hơn nhiều.
Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu lại vang lên, tiếp tục giảm tốc độ Hổ Ma Miêu vạn năm. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng không tiếp tục suy nghĩ cái vấn đề kỳ lạ kia nữa, sát khí mạnh mẽ hung ác khiến bọn hắn phải toàn tâm ứng phó.
Bộ lông của Hổ Ma Miêu vạn năm đột nhiên hoàn toàn biến thành màu xanh biếc, hào quang xanh biếc khuếch tán ra, nhẹ nhàng không mãnh liệt, đến khi cách nó chừng 1m thì dừng lại, khí thế của nó lại trở nên to lớn. Ban đầu chỉ cao hơn 1m, lục quang bùng nổ, chiều cao ngay lập tức vượt qua 2m. Ngày càng hùng tráng hơn, trở nên như mãnh hổ, cả tiếng gầm cũng là tiếng hổ.
Khí tức cường mãnh áp bức đến mức Vũ Hạo và Vương Đông hít thở cũng khó khăn, khoảng cách tu vi cực lớn hiện ra. Con Hổ Ma Miêu vạn năm dù sao cũng tương đương một Hồn Vương a...! Thậm chí sức mạnh cơ bắp lại còn vượt trội hơn Hồn Vương Cường Công.
Ngay lúc Hổ Ma Miêu có biến hóa, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã nhanh chóng lui về sau, hai tay phải trái nắm lấy nhau, từng vòng sáng màu từ trên cánh tay trái Vương Đông lan tràn ra, bao quanh 2 người tạo thành một khung cảnh rực rỡ.
Hạo Đông lực phát động hồn kỹ Hoàng Kim Chi Mang cấp tốc vận chuyển, hồn lực tiêu hao khi thi triển Võ Hồn dung hợp kỹ đã khôi phục bằng tốc độ kinh người.
Mắt thấy Hổ Ma Miêu đánh tới, Hoắc Vũ Hạo nhấc tay trái, một đạo hào quang bắn ra. Có Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, hắn gần như một xạ thủ bách phát bách trúng. Năng lượng vừa bắn ra chính là từ Hồn Đạo Ma Tý Xạ Tuyến.
Đòn công kích chính xác bắn trúng Hổ Ma Miêu vạn năm, hoặc nói cho đúng là Hổ Ma Miêu vạn năm tự mình đâm đầu vào chịu công kích. Hào quang nhoáng lên một cái rồi biến mất, Ma Tý Xạ Tuyến chạm vào hào quang hộ thể màu lục, trực tiếp trượt lên phía trên. Ánh sáng bích lục đột nhiên phun trào ra sau, tốc độ Hổ Ma Miêu vạn năm lại lần nữa bạo tăng, thân hình lóe lên lại xuất hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Một khối cầu ánh sáng đường kính chừng một xích bay lên. Hoắc Vũ Hạo chuyển ra sau lưng, vươn hai tay nắm lấy bả vai Vương Đông. Hai người lại hợp nhất, bốn chân thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung bộ lướt bay nhanh như chớp, còn Hổ Ma Miêu vạn năm vừa vặn va chạm với khối cầu kia.
Vô số đao quang màu vàng nháy mắt bạo khởi, hoàn toàn bao lấy thân thể Hổ Ma Miêu vạn năm. Thế nhưng, kỹ năng bổn mạng của Hổ Ma Miêu vạn năm quả thực mạnh mẽ. Từng đạo đao quang màu vàng chỉ đi sâu vào quang mang hộ thể của nó được chừng ba tấc thì phải bật ngược về sau, lập tức tan rã. Điệp Thần Trảm chỉ trì hoãn nó trên không được một chút, ngăn cản truy kích, nhưng cũng chỉ được có hai giây, còn không ảnh hưởng được bích quang hộ thể của Hổ Ma Miêu vạn năm.
Kỹ năng bản mệnh này của Hổ Ma Miêu vạn năm cũng hao hao giống như Bạch Hổ Hộ Thân Chướng của Đái Thược Hành. Toàn diện tăng cường công kích, phòng ngự, tốc độ cho bản thân. Điệp Thần Trảm mặc dù lực công kích không tầm thường, nhưng trước mặt nó chỉ như như đao cùn kiếm mẻ mà thôi.
Nhưng Vũ Hạo và Vương Đông cũng chỉ cần hai giây trì hoãn đó là đủ.
Hạo Đông lực toàn diện trút vào cơ thể Vương Đông, hắn nâng cánh tay phải, duỗi ra ngón trỏ chỉ vào Hổ Ma Miêu vạn năm, cả cánh tay đột ngột phát sáng.
Quầng sáng trên cánh tay phải hoàn toàn khác quầng sáng ôn hòa bên cánh tay trái, từng luồng khí tức sắc bén đang tụ lại theo cánh tay đó.
Vương Đông lúc này còn hợp hai tay lại với nhau, lập tức cánh tay trái xuất hiện Hoàng Kim Chi Mang chớp động, hỗ trợ uy lực cho cánh tay phải.
Vừa rồi thi triển Điệp Thần Trảm hắn không dùng Hoàng Kim Chi Mang tăng cường công kích, bởi vì hắn rất rõ công kích Điệp Thần Trảm mặc dù tập trung một mục tiêu, nhưng không phải tập trung công kích một điểm, còn hồn kỹ đang chuẩn bị đây, chính là một kích mạnh nhất của hắn.
- Vũ Hạo, ngay lúc này
Vương Đông hét lớn, một mũi nhọn màu vàng kim theo ngón trỏ chui ra, dài chừng ba tấc, mũi cực kỳ sắc bén, phần đuôi chỉ ta bằng ngón tay.
Điệp Thần Trảm bị triệt tiêu, mũi nhọn màu vàng kia xẹt ra nhanh như điện, mục tiêu ngay giữa trán Hổ Ma Miêu vạn năm.
Quang Phá Ma, hồn kỹ đi kèm Quang Phá Ma Hữu Tí Cốt. Hồn kỹ thôi động cần Quang Minh lực thuần khiết tập trung tại một điểm. Hình dáng trước mắt như một ngón tay với mũi nhọn vì tu vi của Vương Đông không đủ, đến khi hắn mạnh hơn, công kích sẽ trở thành một cây châm nhỏ, thậm chí chỉ như một tia sáng, độ tập trung công kích sẽ càng cao hơn nữa.
Công kích của Vương Đông được Hạo Đông lực cường hóa đã vượt qua cảnh giới Hồn Tông, lại còn có Hoàng Kim Chi Mang tăng cường Quang Minh lực. Đối mặt với Hổ Ma Miêu vạn năm thuộc tính hắc ám, hiệu quả hồn kỹ lại càng được phát huy thêm nhiều phần.
Hổ Ma Miêu vạn năm cũng ngay lập tức có phản ứng, nó tu luyện cả vạn năm, đối với nguy hiểm có cảm giác rất mẫn tuệ. Trước tiên nó khuếch trương bích quang hộ thể, thân thể chuẩn bị né tránh. Thế nhưng tiếc cho nó, Hoắc Vũ Hạo lại thi triển Linh Hồn Trùng Kích.
Ánh sáng Tử kim từ sau lưng Vương Đông bắn thẳng vào linh hồn của nó, Hổ Ma Miêu vạn năm tu vi cao hơn hẳn, nhưng Tinh Thần lực không thể so sánh với Hoắc Vũ Hạo chuyên tu linh hồn lực được ăn thêm thiên tài dị bảo. Nó kêu lên một tiếng đau đớn, miêu ảnh lúc trước lại đột ngột xuất hiện, nhưng lần này chỉ trong chớp mắt đã quay về bản thể.
Một cái chớp mắt, nó đã không còn cơ hội tránh né Quang Phá Ma của Vương Đông.
"Xoẹt"
Quang Phá Ma cường hoành xuyên qua tầng bích lục hộ thể, một kích mạnh nhất của Vương Đông gặp phải một lực cản cực lớn, cả tầng ánh sáng bích lục nhộn nhạo như dầu sôi, vô số ánh lục quang dồn cả lại dung hợp vào một điểm công kích kia mà biến mất, không còn duy trì được phòng ngự ban đầu. Thân thể Hổ Ma Miêu vạn năm cũng theo đó rớt xuống mặt đất.
Quang Phá Ma chậm rãi xâm nhập, bích quang hộ thể trong thân Hổ Ma Miêu vạn năm trào ra ngày càng mãnh liệt. Màu bích lục ngày càng nhạt dần, mà Quang Phá Ma cùng từng bước trở nên suy yếu.
Cho dù là đối thủ, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng không khỏi tán thưởng hồn kỹ phòng ngự siêu việt của Hổ Ma Miêu vạn năm, không chỉ cường hóa thân thể, năng lực bản thân, còn có thể chủ động ngăn cản công kích tập trung một điểm nhỏ. Mặc dù lúc này Hổ Ma Miêu vạn năm cũng khá chật vật, thậm chí không thể phân thần hành động khác, nhưng ít ra cũng tránh được Quang Phá Ma xâm nhập vào não a!
Ba đại đỉnh đen tuyền ngay tại thời khắc mấu chốt này lặng yên xuất hiện bên cạnh Hổ Ma Miêu vạn năm. Một tiếng nổ vang mang theo chấn động kịch liệt kích phá thân thể nó. Thêm một cước đá con mèo nguy hiểm này xuống nước, Tiêu Tiêu tuyệt đối không nương tay.
Hoắc Vũ Hạo lúc này đã đổi vị trí với Vương Đông, đôi mắt màu vàng của Linh Mâu thoáng chốc chuyển sang mày xanh biếc của Băng Đế. Luồng khí lạnh khủng bố khuếch tán từ thân thể hắn làm độ ấm trong không khí xung quanh cấp tốc giảm xuống. Một khí tức hoang dã đột ngột xuất hiện.
Thân thể hắn cũng sáng rực một màu xanh biếc, sau đó lan dần sang cánh tay trái. Một sức mạnh cực hạn kinh khủng toàn diện tỏa ra.
Hổ Ma Miêu vạn năm phải toàn lực chống cự Quang Phá Ma, cũng có nghĩa là hoàn toàn bị kiềm chế, hơn nữa còn bị Đỉnh Chấn Động ảnh hưởng, bích quang hộ thể đang mãnh liệt trào ra cũng nhạt đi vài phần, tốc độ khoan thấu của Quang Phá Ma càng lúc càng được phục hồi. Cơ hội ra đòn quyết định chính là đây.
Thiên Đế Chùy vốn là một lựa chọn rất thích hợp. Nhưng Võ Hồn dung hợp kỹ phải cần đến 3 ngày mới có thể sử dụng một lần, hôm nay mới là ngày đầu tiên ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nhưng bọn hắn đã dùng đến Hoàng Kim Lộ. Do đó, Hoắc Vũ Hạo quyết định sử dụng một hồn kỹ cường đại khác của bản thân. Cũng nhờ lần bế quan này, hồn lực đột phá cấp 30 nên hắn có thể miễn cưỡng sử ra hồn kỹ này một chút.
Một cột sáng xanh biếc hùng dũng từ bộ ngực hắn bắn lên, màu xanh lướt qua đến đâu không khí đông cứng lại đến đó, một băng trụ dẹt màu trắng từ hư không xuất hiện, sau đó rơi xuống đất, vỡ nát. Không khí ẩm ướt trong rừng rậm quả thích hợp cho cực hạn băng thi triển khả năng khống chế nhiệt độ!
Bích quang hộ thể của Hổ Ma Miêu lúc này bị Quang Phá Ma không ngừng oanh kích cuối cùng trở nên tán loạn. Quang Phá Ma cũng bị tiêu hao không ít năng lượng chỉ còn lại một phần ba. Hổ Ma Miêu vạn năm lúc này chỉ còn biết giơ đầu chịu trận, bị Quang Phá Ma chính diện công kích vào trán, theo đó lọt vào trong não. Cái đầu đen thui lúc này thêm một tầng màu vàng, không ngừng lan tràn thêm ra xung quanh.
Nhưng một tiếng thét như chờ đợi lại không vang lên, Hổ Ma Miêu vạn năm cứng đờ trên mặt đất vì đã hoàn toàn bị hóa băng.
Băng Hoàng Nộ, hồn kỹ công kích cá thể mạnh nhất của Hoắc Vũ Hạo, một trong hai hồn kỹ do Băng Bích Đế Hoàng Hạt thân cốt cung cấp.
Hồn kỹ đã từng triển lộ thần oai tại Đấu Hồn Đại Tái lần nữa tái xuất ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, một lần nữa rút cạn hồn lực còn lại của cả Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Nếu như hồn lực còn đầy đủ, sau khi thi triển hồn kỹ này, hồn lực của hắn cũng không khác mấy, phải tiêu hao ít nhất 90%.
Băng Hoàng Nộ uy lực cực kì khủng bố. Hổ Ma Miêu vạn năm đã hoàn toàn bị đông cứng thành một tượng băng. Khí lạnh tản ra xung quanh, trong bán kính 5m bất cứ thực vật nào cũng đều trở thành những khối băng tinh trong suốt. Khung cảnh óng ánh long lanh sáng rực rỡ, nhìn qua thật là chói mắt.
Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh được thu hồi, Tiêu Tiêu rùng mình một cái
- Lạnh quá a! Vũ Hạo, cực hạn băng của ngươi thật đáng sợ.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều bị thoát lực ngồi xuống, cảm thấy may mắn khi thắng trận mà không bị chút nào tổn thương, nhưng xem ra cũng có một ít hao phí.
Võ Hồn dung hợp kỹ Hoàng Kim Lộ đã dùng, tổ hợp hồn kỹ mạnh nhất Hoàng Kim Chi Mang và Quang Phá Ma của Vương Đông đã dùng, Băng Hoàng Nộ, Băng Đế Ngao của Hoắc Vũ Hạo đã dùng.
Với tư cách tổ đội thiên phú tốt nhất năm hai của Học Viện Shrek, ba người toàn lực ứng phó mới miễn cưỡng thắng trận này. Hơn nữa, Hổ Ma Miêu vạn năm chỉ bị băng phong chứ chưa chết. Bất quá, nó muốn thoát ra khỏi lớp huyền băng vạn năm do cực hạn băng kết tủa tầng huyết dịch trên người xem ra là không thể nào.
Trong vòng một canh giờ nếu không làm tan băng, sinh mệnh của nó cũng xem như đã kết thúc.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liếc nhau, cũng không tỏ ra mừng rỡ vì chiến thắng Hổ Ma Miêu vạn năm, mà lại cau mày, nói:
- Xem ra, quyết định lúc trước của chúng ta là cực kỳ sai lầm, ở cái thế giới mạnh được yếu thua này, nhân từ với kẻ địch chỉ khiến bản thân thêm nguy hiểm.
Vương Đông chỉ khẽ gật đầu, tâm tình cũng bị đả kích cực mạnh, cũng không nói gì thêm.
Hoắc Vũ Hạo ôm vai của hắn, nói:
- Đừng rầu rĩ thế! Không tự bản thân nếm thử, chúng ta làm sao biết sẽ phát sinh tình huống như vậy? Có lẽ khi chúng ta cần phát triển không thể tránh khỏi những việc thế này.
Vương Đông quay đầu nhìn hắn, nói:
- Vừa rồi lúc nó trúng đòn Hoàng Kim Lộ, cái biến hóa đó ngươi nghĩ sao?
Vừa nói, Hoàng Kim Chi Mang trên cánh tay trái thúc giục Hạo Đông lực gia tốc khôi phục hồn lực cho cả hai.
Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, nói:
- Cũng có chút manh mối. Lúc ấy Tinh Thần Tham Trắc bao phủ toàn bộ chiến trường. Lúc cái miêu ảnh của Hổ Ma Miêu vạn năm hiện ra trên đầu, ta cảm giác thân thể của nó đã hoàn toàn mất đi khống chế, hoặc nói là đã mất đi thần trí. Hoàng Kim Lộ tác dụng đối với hồn sư là tạm thời tách Võ Hồn, khiến họ mất đi khả năng sử dụng hồn kỹ và năng lực võ hồn. Còn tác dụng trên hồn thú thì không thể tách năng lực bản thân chúng, nhưng dường như lại có thể tách linh hồn chúng ra vậy! Cái miêu ảnh kia khi trở về thân thể, cũng phải vài giây sau mới khôi phục được, đồng thời cũng trở nên suy yếu. Tốc độ của nó xem ra bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Do đó nó mới liều mạng thi triển hồn kỹ mạnh nhất liều mạng với chúng ta.
Vương Đông kinh ngạc nhìn hắn
- Nếu như suy đoán của ngươi là chính xác. Như vậy, khi linh hồn của nó xuất hiện mà bị chúng ta công kích vào cái linh hồn đó thì chuyện gì xảy ra đây?
Hoắc Vũ Hạo rùng mình, ánh mắt sáng lên, vỗ đùi, kích động mà nói:
- Đúng vậy a! Sao mà ta không nghĩ tới nhỉ? Nếu như chúng ta ở thời điểm đó thuận lợi công kích linh hồn của nó, e rằng linh hồn của nó sẽ bị nghiền nát, trực tiếp biến thành cái xác không hồn tùy ý chúng ta định đoạt rồi. Dù sao, bất kể sinh vật gì, trừ phi là chính nó có thuộc tính linh hồn hoặc tu luyện theo hướng phát triển linh hồn, một khi linh hồn rời bỏ cơ thể, nhất định sẽ trở nên yếu ớt. Nếu như không thể đánh tan linh hồn của nó, thì cho dù linh hồn trở về bản thể, cũng ảnh hưởng cực lớn tới chiến lực. Vương Đông, ngươi cũng thấy rõ rồi đó.
Nghe hắn hưng phấn phân tích, Vương Đông chỉ lạnh lùng nhìn hắn
- Lấy cái tay của ngươi ra khỏi đùi của ta!
- Á?!
Hoắc Vũ Hạo lúc này mới phát hiện, do mình hưng phấn quá độ, tay không đập lên đùi mình, khó trách vỗ mạnh thế mà không thấy đau (DG: chỉ thấy đã, hé hé!!). Cười mỉa nói:
- Sai lầm, thực sự là sai lầm. Đợi lần nữa sử dụng được Hoàng Kim Lộ, nhất định phải thử xem. Kẻ khác không biết công kích linh hồn, nhưng chúng ta thì không ít. Đáng tiếc, Hoàng Kim Lộ chỉ có phát động công kích một hướng, nếu mà giống như Tâm Linh Phong Bạo công kích phạm vi lớn, hai cái hồn kỹ này mà kết hợp lại thì... hé hé!!
Vương Đông mắt trắng không còn chút máu, nói:
- Đừng có mơ tưởng hão huyền. Dễ dàng có nhiều chuyện tốt thế à? Hồn kỹ của chúng ta tương đối mạnh, nhưng mà tu vi thì như con mắm. Không có hồn lực sung mãn, hồn kỹ mạnh mẽ để chưng à? Còn không mau khôi phục hồn lực đi, trước khi trời tối hẳn còn phải ra ngoài kia nữa đó.
Tiêu Tiêu tiêu hao ít nhất, lúc này tự nhiên trở thành hộ pháp cho hai tên kia ngồi tu luyện, khôi phục hồn lực bản thân.
Hoắc Vũ Hạo không hề lo lắng Hổ Ma Miêu vạn năm sẽ phá băng mà ra. Vì căn bản cực hạn băng đóng cứng bọc hết bên ngoài, muốn tự mình phá băng trừ phi từ lúc đầu đã nhanh tay chống cự công kích của Vũ Hạo. Chứ còn đã bị đông cứng lại thế này thì vô phương cứu chữa.
Hoàng Kim Chi Mang của Vương Đông hôm nay quả thật có lĩnh ngộ cao siêu hơn, đồng thời cũng mạnh hơn. Có tính năng phụ trợ siêu đẳng này, cả hai khôi phục cực nhanh. Chỉ một lát sau, đã khôi phục 30-40%.
Cách ba người khoảng chừng 500m, Huyền lão đang ngồi trên một cành cây vừa thô vừa to nhàn nhã thoải mái uống rượu. Những tia sáng màu vàng lặng yên hòa nhập vào cơ thể lão.
Nơi này là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, để bảo hộ ba tên nhóc kia Huyền lão không buông lỏng chút nào. Từng gặp phải bi kịch ở đây khiến lão nâng mức cảnh giác lên cao nhất. Từ ban đầu lão luôn để lại năng lượng đi theo ba đứa nhỏ, nhưng lại tiềm phục dưới mặt đất. Tinh Thần Tham Trắc chỉ dò xét trên mặt đất nên không cách nào phát hiện ra.
Lúc Huyền lão phát hiện con Hổ Ma Miêu vạn năm cũng một phen khiếp vía. Cái loại hồn thú cấp bậc này với hắn mà nói đương nhiên không coi vào đâu, nhưng đối với ba tên nhóc tu vi trong khoảng 3x thì có thể xem là trí mạng rồi đó a!
Dù vậy, Huyền lão dạy học tại Học Viện Shrek nhiều năm, lão tự nhiên không dễ dàng ra tay. Lão muốn xem, khi gặp phải nguy cơ sinh tử, ba đứa nhỏ này có thể bộc lộ sức chiến đấu cao đến đâu. Lão không muốn vì có sự bảo vệ của mình mà ba đứa lại trở nên ỷ lại lười biếng.
Sự thật trước mắt đã chứng minh, lão hoàn toàn đung. Ba người Hoắc Vũ Hạo bộc phát chiến lực khiến hắn cũng mở rộng tầm mắt. Theo như lão đánh giá, chỉ là muốn xem bọn nhỏ cầm cự được thời gian bao lâu thôi, vậy mà không ngờ thuận lợi đánh bại Hổ Ma Miêu vạn năm, thậm chí là bắt sống.
Kết quả hoàn toàn vượt xa suy đoán của Huyền lạo. Lão cũng lần đầu tiên cảm thấy, năng lục của ba tên nhóc trước mắt không thể nhìn vào tu vi hiện tại mà nhận xét. Khi Hoắc Vũ Hạo sử dụng Băng Hoàng Nộ, ngay cả bản thân Huyền lão cũng hơi khiếp sợ trước khí tức hồng hoang của nó.
- Khảo nghiệm sinh tử quả nhiên là môi trường tốt nhất cho người ta tiến bộ. Ba đứa nhỏ này thật không tệ, rất rất không tệ. Cho bọn nó vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, để cảm nhận cái gì gọi là luật rừng a. Ồ, xem ra vận khí của bọn nhỏ này cũng khá tốt!
Huyền lão lầm bầm lầu bầu nói, những tia sáng màu vàng lần nữa thoát ra từ cơ thể lão
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông khôi phục hồn lực càng lúc càng nhanh. Trước đó gần như khô kiệt, thế mà chỉ qua một phút đã được 50%. Bất ngờ, Vũ Hạo mở to hai mắt.
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm khắp nơi đều có hồn thú, hắn sao dám buông lỏng cảnh giác? Cho dù là hồn lực tiêu hao đến cạn kiệt, Tinh Thần Tham Trắc vẫn liên tục được sử dụng. Bất quá vì tiết kiệm hồn lực, hắn đang cùng Vương Đông tu luyện khôi phục nên bỏ đi hồn kỹ cộng hưởng, chỉ còn mỗi mình hắn biết được biến động xung quanh.
- Lại có hồn thú tới.
Tinh thần cộng hưởng lại lập tức được mở ra, đem Tinh Thần Tham Trắc trở lại tác dụng cho Vương Đông và Tiêu Tiêu.
Vương Đông và Tiêu Tiêu đều biến sắc. Trạng thái cả đội lúc này vẫn chưa trở về tốt nhất, lại có báo động nên khó tránh khỏi lo lắng.
Ba người kéo nhau đứng xung quanh tượng băng của Hổ Ma Miêu vạn năm. Hoắc Vũ Hạo giơ tay trái ấn xuống tượng băng, một luồng ánh sáng màu lục hiện lên, sau đó hắn nhẹ nhàng vung tay áo, lặng yên mở ra hồn kỹ mô phỏng. Lúc này hắn không một phỏng khí tức của bất kỳ hồn thú nào, mà lại mô phỏng khí tức của cây cối. Một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu xanh lá bao trùm cả ba người, cả ba nhẹ nhàng lùi về hướng rừng cây, cố gắng không phát ra một tiếng động nhỏ nhất nào.
Hồn thú vừa xuất hiện trong phạm vị Tinh Thần Tham Trắc lại không có tốc độ như Hổ Ma Miêu, ngược lại cực kỳ chậm chạp.
Một con gấu đen to đùng hiện ra, cái mũi không ngừng hít hà, giống như đang tìm kiếm cái gì đó. Theo khí tức và dao động hồn lực, dù chưa rõ là loài gấu nào, thì tu vi cũng đã trên ngàn năm, thậm chí đã đạt đến ba ngàn năm.
Chú gấu to chỉ bằng khứu giác nhạy bén đã nhanh chóng tìm được vị trí xảy ra chiến đấu lúc trước của bọn hắn, ánh mắt đầu tiên nhìn chằm chằm vào cái tượng băng hấp dẫn kia. Nhưng rất nhanh, nó quay đi, di chuyển tới chỗ thi thể Hổ Ma Miêu ngàn năm sóng xoài trên đất.
Hoắc Vũ Hạo thông qua tinh thần cộng hưởng nói chuyện với đồng đội
- Xem ra nó bị mùi máu hấp dẫn tới đây.
Chú Gấu Bự chiều cao hơn ba mét, thân thể hùng tráng, bộ lông đen trên người thoáng phản quang màu ám kim. Dù nhìn thấy Hổ Ma Miêu vạn năm bị băng phong đứng đó, nó dường như cũng không một chút e ngại.
Thế giới hồn thú là thế, tu vi trọng yếu, nhưng chủng loại phân chia thứ bậc. Tu vi con gấu trước mặt chỉ khoảng 3000-5000 năm, thế nhưng đối mặt Hổ Ma Miêu vạn năm, nó lại tuyệt đối không sợ. Nếu vừa rồi ba người Hoắc Vũ Hạo quyết định chiến đấu, e là cũng không thoải mái hơn khi giao chiến Hổ Ma Miêu vạn năm.
Có vẻ như cùng tu vi, chủng loại khác nhau thực lực cũng khác nhau. Nếu đổi lại là một hồn thú loại hổ, có lẽ chú gấu bự chỉ còn cách tránh một vòng bỏ đi, tuyệt đối không dám đến gần.
Há ta cái miệng đầy răng, Gấu Bự ăn sạch sẽ con Hổ Ma Miêu ngàn năm, vậy mà còn chưa no. Di chuyển đến tượng băng, nó thử dùng bàn tay cực lớn đánh vào băng cứng.
Sức mạnh cực kì khủng bố, mặc dù với tu vi hiện tại, Hoắc Vũ Hạo không thể kéo dài thời gian đóng băng quá lâu, nhưng khối băng này cực kỳ cứng rắn. Chỉ với một trảo của gấu bự mà khối băng nhanh chóng xuất hiện vết nứt. Lúc này, Hổ Ma Miêu vạn năm không chỉ bị đóng băng bên ngoài, cả máu huyết trong cơ thể nó cũng bị Băng Hoàng Nộ hoàn toàn đông cứng, đánh rã băng như thế, thân thể của nó sẽ giống như khối băng bị vết nứt chia năm xẻ bảy.
Hoắc Vũ Hạo đưa mắt nhìn về phía Tiêu Tiêu.
- Giờ sao?
Tiêu Tiêu hơi sững sờ
- Cái gì mà sao?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Con gấu này có thích hợp làm hồn hoàn của ngươi không?
Tiêu Tiêu kinh ngạc
- Sao ngươi đột nhiên có ý tưởng này? Tu vi của nó xem ra khá thích hợp cho khả năng hấp thu của ta. Nhưng chúng ta chỉ mới cảm nhận nó thông qua Tinh Thần Tham Trắc, chưa hề chứng kiến hồn kỹ của nó, thậm chí nó thuộc loại gì cũng không biết, làm sao mà quyết định?
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười
- Ta biết ngươi định cho Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh gia tăng phòng ngự hoặc khống chế, cái con này thích hợp đó. Lúc mà nó nhìn con Hổ Ma Miêu vạn năm, tâm tình thập phần ổn định, khí huyết trong cơ thể không một chút chấn động. Chứng tỏ nó chẳng hề sợ Hổ Ma Miêu vạn năm, mặc dù tu vi rõ ràng rất chênh lệch. Mà Hổ Ma Miêu am hiểu công kích tốc độc cao, như vậy, ta có thể kết luận loài gấu này 70% là am hiểu phòng ngự. Uy hiếp của Hổ Ma Miêu vạn năm đối với nó không lớn, xem ra chủng loài của con gấu này khá mạnh mẽ.
Tiêu Tiêu mở to hai mắt, thích thú nói:
- Được à nha! Khó trách ngươi làm lớp trưởng, chỉ nhìn một cái mà phân tích quá mức chi tiết, đáng nể!
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ta chủ tu Võ Hồn tinh thần khống chế. Tìm kiếm, phân tích vốn là nghề của chàng. Quyết định nhanh đi, còn không thì không kịp đó.
Tiêu Tiêu nói:
- Còn phải hỏi sao, nhất định không buông tha. Nhưng mà chúng ta còn đủ năng lực đối phó nó không, lúc nãy đánh Hổ Ma Miêu vạn năm còn chưa sợ năng lực hồn thú sao?
Hoắc Vũ Hạo dùng hành động trả lời nghi vấn của Tiêu Tiêu.
Chú gấu táng vài cái đã đập bay tượng băng. Sau đó bước đến nhặt cục băng, giơ lên cao, đang chuẩn bị nện xuống đất.
Đúng lúc này, khối băng Hổ Ma Miêu vạn năm đột nhiên không hề báo trước phát sáng xanh biếc, nháy mắt kịch liệt nổ vang rền Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Một tiếng gấu rống đau đớn vang lên. Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu đã cách xa ngoài trăm thuớc, nhưng vẫn cảm nhận được một làn sóng xung kích khủng bố chính diện đánh tới như núi thở biển gầm. Những cây cối thay nhau ngã rạp, gãy đổ. Kể cả mấy cây đại thụ cần mấy người ôm cũng bị xoáy lên, văng ra vài chục thước mới rơi xuống đất.
May mắn Tinh Thần Tham Trắc đã sớm dự đoán, ba người đều chuẩn bị kỹ càng, thuận thế mà đi mới không ai bị thương.
Đừng nói Vương Đông và Tiêu Tiêu giật mình kinh hãi, cả Hoắc Vũ Hạo là người phát động công kích cũng khiếp sợ hoảng hốt một lúc.
Sóng xung kích kinh khủng mang theo băng phấn (DG: băng vỡ nát mịn như phấn), trong trẻo nhưng lạnh lẽo khiến cơ thể bất giác run rẩy.
Vụ nổ khủng khiếp khiến Tinh Thần Tham Trắc cũng bị nhiễu, tạm thời mất đi thông tin. Bất quá, hiện tại không cần thăm dò, chỉ cần nhìn bằng mắt cũng thấy được uy lực kinh khủng của nó rồi.
Trước mặt hHiện lên cảnh tượng cực kỳ rung động. Vị trí tượng Hổ Ma Miêu vạn năm đóng băng nổ tung, để lại một cái hố sâu cực lớn. Cái hố sâu hơn ba mét thành một hình nửa khối cầu lõm xuống. Trong phạm vi gẩn đến trăm thước, toàn bộ cây cối biến mất hoàn toàn, chỉ còn lất phất bột mịn bay lơ lửng trong không khí. Thậm chí cây cối phía ngoài cũng ngã rạp như ruộng lớn gặp gió lớn.
- Cái này, cái này, chuyện gì xảy ra?
Tiêu Tiêu trợn mắt há mồm mà hỏi.
Hoắc Vũ Hạo cười nhăn nhở:
- Ta không ngờ nó mạnh như vậy, vừa rồi ta dùng là hồn kỹ Băng Bạo.
Vương Đông giật mình
- Uy lực Băng Bạo dữ dội đến thế sao?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Các ngươi quên rồi à? Tại buổi đấu giá đỉnh cấp ở phòng đấu giá Tinh Quang, Băng Bích Hạt Tả Tí Cốt là vật phẩm đấu giá áp chót đó nha, chỉ thua cái phôi thai hồn thú mười vạn năm. Giá trị như vậy, vì nó có thêm hồn kỹ Băng Bạo. Có thể nói thần kỹ, nhưng tiếc là chỉ sử dụng được khi có băng thôi. Cũng không phải tất cả băng bị kích nổ đều có uy lực lớn. Băng bình thường khi bị Băng Bạo kích nổ, lực nổ phụ thuộc tu vi hồn lực của ta cũng sẽ không quá mạnh mẽ. Băng Bạo so với Thi Bạo của tên Tà Hồn Sư khi trước chúng ta gặp cũng cơ bản giống nhau, thực lực hồn sư càng mạnh, nổ càng to. Nhưng vừa rồi nổ quá to, là do có hai điều: một là cơ thể của nó hoàn toàn bị đông cứng, trong cơ thể tràn đầy băng, cả máu cũng thành băng; hai là, ta dùng cánh tay trái tiếp xúc với nó, rót vào năng lượng Băng Bạo, tạo thuốc nổ đặc biệt của Băng Bạo. Năng lượng đó sẽ dùng năng lượng bản thể của Hổ Ma Miêu và băng trong cơ thể sinh ra một vài phản ứng đặc biệt, dưới sự khống chế của ta có thể nổ bất kỳ lúc nào. Thực lực của mục tiêu càng lớn, năng lượng Băng Bạo được giải phóng khi nổ cũng càng dữ dội.