Rời khỏi Phùng trang, Hoàng Tố Yên triển khai thần thức đem những địa phương chung quanh trong phạm vi một trăm lý quan sát hết một lần, đều không có phát hiện có thứ ma hóa khác, mới yên lòng.
Trở lại chỗ nhóm người của Mị, bọn Lãnh Nhan cũng tới. Thu thập một chút liền khởi hành về Hoàng Nguyệt. Lần lữ trình này mặc dù không phải tẫn như ý người, nhưng Hoàng Tố Yên cảm thấy có ý nghĩa rất lớn, hơn nữa có thể tiêu trừ tai họa ngầm này đã là thu hoạch lớn nhất.
Trải qua chừng mấy ngày gấp rút lên đường, nhóm Hoàng Tố Yên rốt cuộc cũng ở trên quan đạo Hoàng Nguyệt…
“Tiểu thư, chúng ta không cần đi hoàng thành Lăng Hi một chuyến nữa sao?” Dù sao nói cho cùng lần này các nàng đến đó là do bọn họ mời, bây giờ trở về không phải nên chào hỏi người ta sao? Lãnh Nhan nhìn Hoàng Tố Yên vẻ mặt nhàn nhã tựa ở trên người Mị xem tấu chương.
“Không cần. Nếu như lại đến, không biết sẽ còn có phiền toái gì nữa!” Giương mắt liếc nhìn Lãnh Nhan một cái, Hoàng Tố Yên cười lạnh một tiếng. Bọn họ hiện tại hẳn đã biết, dám không tin tưởng nàng sao? Còn không sợ chết phái người đến giám thị? Lần này nàng đã giúp bọn họ giải quyết một tai họa khiến họ vô pháp nhúc nhích, nhưng đồng dạng cũng làm cho bọn họ, có lẽ không chỉ là Lăng Hi biết thực lực của nàng, những ngày kế tiếp chỉ sợ sẽ không quá tốt a! Ngẫm lại ai có một nước láng giềng mạnh mẽ như vậy mà có thể an ổn ngủ được chứ?
Nhìn nhau, Lãnh Nhan cùng Uyển Tùy đều trầm mặc, trong lòng các nàng cũng hiểu rõ các quốc gia sẽ có ý kiến về chuyện này, nữ hoàng một quốc gia càng cường đại, thì càng làm cho các quốc gia khác sợ hãi, bởi vì đó chính là tai họa ngầm, cho nên bọn họ ban đầu đã phản đối tiểu thư đến Lăng Hi, thế nhưng… Hiện tại mới biết được chuyện này thật ra là hai chuyện rất khó lực chọn: một là hiện tại nhất định phải tiêu diệt “người tu ma”, nếu không đợi sau này khi hắn trở nên lớn mạnh sẽ chính là tai ương cho Hoàng Nguyệt của các nàng; hai là quốc nội Lăng Hi hỗn loạn sẽ tạo thành ảnh hưởng đến cục diện cân bằng hiện tại của tứ đại quốc gia, có thể sẽ nổ ra một cuộc chiến tranh mới, mà Hoàng Nguyệt vừa trải qua một hồi chiến tranh cũng không thích hợp để tham dự vào!
Nhìn hai người đều không nói, trong xe ngựa bầu không khí tựa hồ có chút ám ách, Hoàng Tố Yên cười cười, “Các ngươi hiện tại đang lo lắng cái gì a? Thực lực của chúng ta bây giờ là mạnh nhất trong tứ quốc. Cho dù muốn…cũng không có khả năng!” Hơi nheo mắt lại, Hoàng Tố Yên ngữ khí nửa thật nửa giả, làm cho người ta có chút không thể phân biệt.
“Ý của tiểu thư là…”
“Lời của ta không có ý gì! Hiện tại tạm thời còn chưa dùng đến bước đấy!” Cắt ngang lời nói của Uyển Tùy, Hoàng Tố Yên lãnh đạm nói. Lập tức nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Mị nhìn Hoàng Tố Yên chợp mắt, trong lòng chỉ có yêu say đắm thật sâu. Trở lại Hoàng Nguyệt, chính mình không thể được “Quang minh chính đại” nhìn nàng, vì thân phận của mình là ảnh vệ, tồn tại như một cái bóng.
Hình như có sở cảm, Hoàng Tố Yên đột nhiên mở mắt ra nhìn chằm chằm Mị: “Ngươi dường như lại trở nên u buồn!” Lập tức mắt hơi nheo lại, hưng trí dùng tay nhẹ nâng cằm hắn, “Không phải vì có liên quan đến mang thai chứ?”
“… Cái gì? Mang thai?” Sửng sốt một chút, Mị mới phát hiện cánh tay có chút nóng, cúi đầu vừa nhìn thì ra là ngón ta Hoàng Tố đặt ở phía trên, đang tham mạch cho hắn. Kinh ngạc trừng lớn đôi mắt đẹp, Mị chưa từng nghĩ tới chính mình có ngày sẽ mang thai đứa nhỏ của Hoàng Tố Yên, hơn nữa còn là…
“Tiểu thư, đây là đứa nhỏ đầu tiên của người đi?” Lãnh Nhan bình thường khuôn mặt lạnh lùng, cũng nở nụ cười. Nàng thật cao hứng cho Mị, dù sao Mị cũng là bằng hữu chơi chung từ nhỏ đến lớn với các nàng!
“Ân.” Mắt cười thành hình trăng non, Hoàng Tố Yên cũng chỉ trong lúc vô ý phát hiện mấy ngày sắc mặt Mị luôn không tốt, vốn cũng không nghĩ là mang thai, dù sao Mị cùng nàng có quan hệ xác thịt không được một tháng, mặc dù đích xác có thể mang thai, thế nhưng nhanh như thế là không thể nào. Hiện tại xác nhận, cũng chỉ có thể nói mấy ngày này khiến Mị lúc nào cũng trong trạng thái khẩn trương lo lắng, làm cho thân thể hắn trở nên càng nhạy cảm!
“A!” Thở nhẹ một hơi, Mị không dám tin tưởng xoa bụng của mình. Nơi này có đứa nhỏ của Yên? Tin tức này với hắn mà nói là chuyện cực kì tốt, có đứa nhỏ, hắn cả đời này thật cũng không cầu mong gì hơn!
Hoàng Tố Yên cũng cảm thấy vui sướng khi được làm mẹ. Như vậy mới là “nhà” a! Trên thế giới này nàng mới tính chân chính có nhà!
“Chúc mừng! Chúc mừng! Chúc mừng tiểu thư cùng Mị!” Uyển Tùy cũng hơi cong khóe miệng, đối Hoàng Tố Yên cười nói.
“Ân!” Cười nhìn Mị bộ dáng ngây ngốc, Hoàng Tố Yên trong lòng vẫn luôn có một nguyện vọng, đó là làm cho những người xung quanh mình được hạnh phúc, vậy thì thực hiện từ bây giờ đi!
Mị lúc này mới cảm giác được tất cả ánh mắt đang nhìn chăm chú vào hắn, ngẩng đầu nhìn thấy trong ánh mắt mỉm cười của Hoàng Tố Yên mang theo trêu chọc, mặt cười thoáng cái liền trở nên đỏ bừng, cúi đầu không dám lại đi nhìn biểu tình hai người khác.
“Ha ha ha…” Trong xe ngựa nhất thời trận thanh âm vui cười.
Hoàng Tố Yên cười cười, tầm mắt trong lúc vô tình chạm đến Nam Cung Hạo Nhiên bên cạnh yên tĩnh nằm, trong đôi mắt một tia thương cảm hiện lên, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt rất nhiều.
“Tiểu thư…” Lãnh Nhan lại khôi phục gương mặt băng sơn, “Đối với Nam Cung Hạo Nhiên, người quyết định làm như thế nào?”
Mị cũng quan tâm nhìn về phía Hoàng Tố Yên, Uyển Tùy thì một bộ dáng việc không liên quan đến nàng, nhìn ngoài cửa sổ.
“Chữa trị hắn!” Hoàng Tố Yên chỉ nói ba chữ liền không lên tiếng nữa, lẳng lặng nhìn Nam Cung Hạo Nhiên. Hắn là nam tử duy nhất trên đời này cùng nàng ở chung lâu nhất, từ năm 5 tuổi đi Thương Sơn học nghệ cho tới bây giờ, với hắn, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha! Mặc kệ có sư mệnh hay không, nàng cũng rõ ràng mình nhất định sẽ chiếu cố hắn cả đời.
Mị yên tĩnh ngồi ở một bên nhìn chằm chằm Hoàng Tố Yên, trong lòng cay đắng dần dần dâng lên, hiện tại trong mắt Yên toát ra sự quyến luyến, mà hắn chưa từng thấy qua, cũng chỉ có người kia mới có thể khiến cho Yên đối cảm tình vẫn rất lãnh đạm bộc lộ cảm xúc như vậy đi? Tâm mặc dù rất đau, nhưng Mị cũng rất vui mừng, bởi vì có Nam Cung Hạo Nhiên vẫn luôn làm bạn, Yên mới biến thành bộ dáng có tình cảm và ấm áp như bây giờ! Trước mắt hiện ra cảm tượng lần đầu tiên hắn nhìn thấy Yên.
Đó là một ngày hắn vĩnh viễn không quên được, phụ thân vẫn bảo hộ ngay bên hắn ngã xuống, đôi mắt không cam lòng mở lớn, thẳng tắp nhìn mình, lúc đó hắn thật sự sợ choáng váng. Vốn cho rằng sẽ bị cừu nhân tìm được, giết chết. Nhưng ngay lúc những người xấu đó chạy tới, Yên xuất hiện, khi đó Yên vẫn là tiểu hài tử, lại mặt không đổi sắc giết chết mười mấy nữ nhân còn cường tráng hơn so với nàng, mà trên bạch y lại không nhiễm chút máu nào. Sau đó nàng đi tới bên người hắn, giống như một thiên thần, cứ như vậy khiến hắn cam tâm tình nguyện làm ảnh vệ của nàng, dứt bỏ tất cả của mình, bao gồm việc báo thù, bao gồm một ít nguyện vọng “Bé nhỏ không đáng kể” trong lòng…
“Mị nhi?” Thanh âm kinh ngạc, làm Mị giật mình tỉnh lại từ trong ký ức.
“A? Cái gì?” Trong thanh âm mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện, Mị khẽ nở nụ cười, nhìn về phía Hoàng Tố Yên.
Hoàng Tố Yên cau mày, trong đôi mắt có một tia yêu thương xẹt qua, vươn tay xoa gương mặt bạch ngọc của Mị, “Mị nhi, ngươi khóc!”
Có lẽ là nghe ra sự áy náy cùng yêu thương trong giọng nói của Hoàng Tố Yên, Mị lắc lắc đầu, lau đi ẩm ướt trên mặt, mỉm cười, “Chỉ là nhớ tới sự tình trước kia mà thôi.”
Mặc dù biết nguyên nhân là do mình, thế nhưng Hoàng Tố Yên bây giờ vẫn còn chưa rõ ràng cảm giác chân thật trong lòng mình, vì thế chỉ lựa chọn trầm mặc.
Hai mặt nhìn nhau, mặc dù rất hi vọng Mị là người cuối cùng có được lòng của tiểu thư, thế nhưng này dù sao cũng là chuyện của tiểu thư, các nàng cũng không thể can thiệp quá nhiều, vì thế Lãnh Nhan cũng chỉ có thể nhìn ngoài cửa sổ làm bộ không thấy hành động của hai người.
Trong xe ngựa bầu không khí thoáng cái lại lạnh xuống, mãi cho đến Uyển thành, nhóm người Hoàng Tố Yên vẫn trầm mặc.
“… Tiểu thư!” Mới vừa vào Uyển thành, một thanh âm vui vẻ liền từ bên ngoài truyền vào.
Nhóm người Hoàng Tố Yên nghe thấy được, cũng không khỏi nhìn nhau cười.
“Mới mấy ngày không gặp, ngươi cũng đều có gia quyến rồi, thế nào vẫn cứ luyên thuyên thế?”
Hoàng Tố Yên cười vén liêm xe lên, nhìn phía trước cách đó không xa Hạ Vân cưỡi một con ngựa đỏ thẫm.(Aqua: ta thề là ta không tính chuyển thành “luyên thuyên” đâu, ta tính để nguyên văn “chíp bông táo táo” cơ, há há há.)
Cởi ngựa đến gần một chút, Hạ Vân mới nhảy xuống ngựa, lần này ngược lại không có gì bất mãn, mà là vẻ mặt tiếu ý, đối Hoàng Tố Yên nháy mắt ra hiệu, “Ta nói tiểu thư a, ta đây chính là một người năng động và rộng rãi, không biết mê đảo bao nhiêu mỹ nam thanh xuân đâu! Người đố kị, thì người liền thành thật nói ra đi! Ta cũng sẽ không trách người đâu!”
Một bàn tay đánh qua, một chưởng này Hoàng Tố Yên mặc dù không dùng lực, nhưng cũng làm cho Hạ Vân tê răng nhếch miệng kêu đau. Lập tức bên cạnh liền chạy tới hai con ngựa trắng giống nhau như đúc, hai bóng người thanh lệ từ trên ngựa nhảy xuống, chạy đến bên người Hạ Vân liền liên xoa chỗ bị đánh cho nàng.
Hoàng Tố Yên buồn cười nhìn Hạ Vân đắc ý trái ôm phải ấp, làm hai mỹ nam mắc cỡ vẻ mặt đỏ bừng, “Ngươi xem, lúc trước bảo ngươi mang theo bọn họ mà bộ dáng còn không tình nguyện, bây giờ thì tốt rồi, ở trước mặt trẫm biểu hiện ân ái a!” Cố ý dùng khẩu khí nghiêm túc cùng bọn họ nói chuyện, còn cố ý tăng thêm chữ “Trẫm”.
Điều này làm cho hai vị mỹ nam còn chưa biết thân phận Hoàng Tố Yên thoáng cái sợ đến sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống, liền bị Hạ Vân song song ôm, “Các ngươi ngốc a! Tiểu thư nói đùa các ngươi thôi! Nàng mới không vì ‘việc nhỏ’ này mà trừng phạt ta đâu!” Lập tức chuyển hướng Hoàng Tố Yên, đối nàng chau chau mày, “Tiểu thư, ngươi nói gì đi?”
“Lúc nên trừng phạt, ta tuyệt đối không nương tay!” Ngữ khí đã khôi phục sự dễ chịu lúc trước, Hoàng Tố Yên liếc mắt nhìn nàng ta một cái, liền về tới xe ngựa ngồi, “Chúng ta đi khách sạn tìm nơi ngủ trọ!”
“Ha ha! Đi!” Đem hai phu quân đều đỡ lên ngựa, Hạ Vân soái khí xoay người lên ngựa đỏ thẫm của nàng, liền đi hướng khách sạn.
Đến khách sạn, Hạ Vân rất suất khí đi vào trước, quăng một thỏi vàng trước mặt chưởng quầy, “Chưởng quầy, lấy cho ta năm phòng hảo hạng.”
“Tốt! Khách quan thỉnh đi bên này!” Chưởng quầy kia thấy người có tiền, lập tức ân cần tự mình dẫn đường, nét mặt già nua cười giống như hoa cúc.
Cười nhạt nhìn về phía Hạ Vân, Hoàng Tố Yên rốt cuộc minh bạch kiếp trước vì sao có vài nam nhân vẫn thích phô bày sự giàu sang. Nhìn ánh mắt ái mộ xung quanh thoáng cái đều tụ tập qua đây liền biết. Mặc dù có đại bộ phận đều là nhìn về phía nàng, thế nhưng nàng mới không thèm để ý đến!
“Tiểu thư, này thật đúng là không giống với người đã thành gia!” Uyển Tùy gương mặt lạnh lùng nhìn Hạ Vân, nhưng khẩu khí lại mười phần trêu chọc.
Khẽ gật đầu, Hoàng Tố Yên cũng không phải thích chú ý đến bộ dạng này của Hạ Vân, chỉ là nhìn rất…khôi hài!
Rốt cuộc đều vào gian phòng, Hạ Vân an bài cho Nam Cung Hạo Nhiên, Mị cùng Hoàng Tố Yên ở một phòng, nàng mang theo hai phu quân một phòng, ba người kia mỗi người một phòng. Về sau bởi vì tình hình Nam Cung Hạo Nhiên, Hoàng Tố Yên lại trắng đêm vì hắn chữa thương, vì thế lại thuê thêm một phòng hảo hạng cho Mị ở.
Cứ như vậy, cùng Hạ Vân hội hợp một đêm cứ như thế bình an qua đi.