Cẩn thận nhận ra quỷ dị, bởi vì người tu chân cảm giác rất nhạy bén, Hoàng Tố Yên bản năng hướng bên cạnh chợt lóe, một thanh chủy thủ sượt qua thân thể nàng, mang theo kình phong lại cắt rách quần áo. Vừa thu hồi vòng bảo hộ linh lực, liền lọt vào công kích, Hoàng Tố Yên mặt trầm xuống. Công kích từ phía sau tới, mà ở phía sau nàng chính là…
“Nhiên nhi?” Cau mày thấy trên tay Nam Cung Hạo Nhiên đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ, nhìn chủy thủ tản ra nhàn nhạt lục quang, thứ này là nàng cho hắn dùng để phòng thân, bây giờ lại bị hắn dùng để giết nàng?
Trầm mặc không nói, trong con ngươi Nam Cung Hạo Nhiên huyết sắc nồng đậm, cánh tay vừa chuyển, một thanh chủy thủ bắn ra, thân hình khẽ động, cũng bay về phía phương hướng Hoàng Tố Yên.
“Nhiên nhi.” Có chút bất đắc dĩ hét to một tiếng, Hoàng Tố Yên mắt liếc phương hướng ‘Người tu ma’, hảo, ngươi đủ độc ác, thế nhưng khống chế Nam Cung Hạo Nhiên tới giết nàng! Thân thủ đem linh kiếm triệu hồi trước người Nam Cung Hạo Nhiên một bên né tránh công kích của hắn, một bên một đối hắn nói chuyện: “Nhiên nhi, ngươi mau tỉnh! Ngươi có biết bây giờ ngươi đang làm gì không? “
Hoàng Tố Yên dùng âm công nói, vì thế mặc dù nàng chỉ nói một câu, nhưng vang bên tai Nam Cung Hạo Nhiên lại như từng trận hồi âm. “A ——” Hắn đột nhiên ôm đầu, té quỵ trên đất, vẻ mặt thống khổ.
Hoàng Tố Yên vội đi tới, đem đại huyệt trên người Nam Cung Hạo Nhiên tạm thời đều phong bế, tiếp nhận thân thể xụi lơ của Nam Cung Hạo Nhiên, Hoàng Tố Yên cẩn thận hướng trong cơ thể hắn rót vào một tia linh lực, dần dần ở trên người của hắn dò xét. Một lúc lâu, mới ở chỗ trái tim tìm được một tia hắc tuyến rất nhỏ, nàng biết tia hắc tuyến này chính là then chốt khống chế Nam Cung Hạo Nhiên, nhưng tạm thời nàng vẫn không thể trừ bỏ nó…
Nhìn Nam Cung Hạo Nhiên trong hôn mê vẫn nhíu chặt mày, Hoàng Tố Yên thở dài, “Nhiên nhi, ngươi bây giờ tạm thời chỉ có thể như vậy, công pháp phái tu ma chính ta cũng chưa rõ được, không thể liều lĩnh động thủ.”
Tựa nghe thấy Hoàng Tố Yên lẩm bẩm, chân mày nhíu chặt của Nam Cung Hạo Nhiên dần dần lỏng ra.
Một phen ôm lấy Nam Cung Hạo Nhiên, Hoàng Tố Yên một lần nữa thu nhập linh kiếm của hắn vào nguyên giới, chỉ để lại một thượng phẩm linh kiếm bay trên không trung. Nhẹ nhàng nhảy, Hoàng Tố Yên ôm Nam Cung Hạo Nhiên nhảy lên linh kiếm, môi khẽ nhúc nhích, linh kiếm khẽ lung lay một cái, chậm rãi chuyển động hướng thành trấn gần nhất bay đi. Hoàng Tố Yên khởi động màn phòng hộ linh lực, bảo vệ hai người, đặc biệt là Nam Cung Hạo Nhiên, vững vàng giẫm trên linh kiếm, kỳ thực đây là lần đầu tiên nàng dùng linh kiếm phi hành, còn chưa thuần thục lắm, vì thế phải tập trung tinh thần độ cao, tùy thời chú ý phương hướng linh kiếm phi hành, còn tuyệt đối không bị người nhìn thấy, thực sự là khổ chính nàng.
Bất quá nói thật, linh kiếm thật đúng là công cụ tốt thay thế đi bộ. Nhìn thành trấn phía trước cách đó không xa, Hoàng Tố Yên có chút cảm khái, lúc các nàng tìm thì mất thời gian đến gần cả một ngày a! Mà dùng linh kiếm chưa thì tới một canh giờ đã đến.
Thời gian trước cũng đã xác nhận nơi này là một địa phương không người, bởi vì cách Phùng trang khá gần, người hoặc bị giết, hoặc bỏ đi hết, vì thế Hoàng Tố Yên muốn an trí Nam Cung Hạo Nhiên trước ở trong này, tạo lập vòng kết giới phòng hộ, cũng liền không có gì quá lo lắng, nàng còn phải đi diệt trừ những con dơi hút máu đó, hiện tại chúng nó mất đi khống chế, có thể sẽ trở nên hỗn loạn, phải sớm một chút tiêu diệt mới tốt!
Không hề che lấp thẳng tắp từ không trung đáp xuống đình viện hình như là của một gia đình lớn nào đó, Hoàng Tố Yên đang muốn vào phòng, liền nghe thấy phía sau một tiếng kêu quen thuộc.
“Yên ——” kinh hỉ nhìn người trước mắt. Mị vừa thấy một người từ trên trời giáng xuống hãy còn có chút sợ hãi, nhưng sau khi hắn thấy rõ ràng là ai, trong lòng cũng chỉ còn lại mừng rỡ.
Xoay người nhìn Mị vẻ mặt mừng vui, Hoàng Tố Yên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, “Ngươi… Các ngươi thế nào nhanh như vậy tới được đây?” Nàng cùng “Người tu ma”, bao gồm “Huyết liên”, đại chiến cũng chưa được ba canh giờ đi? Các nàng sao có thể nhanh như vậy, mặc dù là thay đổi, cũng sẽ không nhanh đến thế chứ?
Kỳ quái, Hoàng Tố Yên liếc mắt người trong lòng, Mị đi tới bên người Hoàng Tố Yên không có ý tứ nói: “Chúng ta vẫn luôn muốn giúp ngươi, vì thế liền thi triển khinh công, muốn tận lực đuổi theo, nên gọi bọn họ tới giúp ngươi!” Quan sát thần sắc Hoàng Tố Yên, nhìn cũng không thấy được gì, Mị có chút chán nản cúi đầu, “Xin lỗi, chúng ta không phải cố ý không nghe lời ngươi nói!”
Sửng sốt một chút, mới phát hiện Mị hiểu lầm thái độ của nàng, Hoàng Tố Yên cười cười, “Được rồi, ta không có trách các ngươi, các ngươi chỉ có ý tốt mà thôi. Thế nhưng sau này không nên tiếp diễn loại chuyện này, nhất định phải nghe theo sắp xếp của ta, biết không?” Kỳ thực trong lòng Hoàng Tố Yên vẫn còn chút tức giận, bởi vì loại tình huống đó, càng nhiều người biết thì càng khó làm, mệnh lệnh của nàng từ trước đến nay không cho phép người tự ý không tuân theo, thế nhưng khi nàng nhìn thấy biểu tình Mị như vậy, tức giận trong lòng đều hóa thành bất đắc dĩ, đối với hắn, nàng thủy chung không bao giờ tức giận được!
“Ân, Yên, không trách là được rồi a! Chúng ta sau này sẽ không làm vậy nữa.” Mị gật đầu cười, liếc mắt nhìn người trong lòng Hoàng Tố Yên, “Nam Cung Hạo Nhiên? Hắn tại sao lại ở chỗ này?”
“Nga, hắn bị ‘Người tu ma’ khống chế, dùng để đối phó ta, tạm thời vẫn không thể làm cho hắn tỉnh.” Nhàn nhạt ngữ khí tựa hồ muốn nói đến một việc không đáng để chú ý, thế nhưng tỉ mỉ nghe, có thể nghe ra trong khẩu khí Hoàng Tố Yên bất đắc dĩ.
“Vậy ‘Người tu ma’ …”
“Không cần lo lắng, đã bị ta giết. Nga, đúng rồi…” Xoay người đi vào gian phòng, đem Nam Cung Hạo Nhiên đặt trên giường, Hoàng Tố Yên nhìn Mị, “Mị nhi, ngươi trước ở trong này chiếu cố hắn một chút, ta còn phải đi tiêu diệt đám dơi hút máu đó, bằng không sẽ xảy ra nhiễu loạn rất lớn, ta sẽ ở xung quanh phòng này bố trí trận pháp, các ngươi hãy ở yên chỗ này đừng đi đâu cả. Mấy thứ này đủ các ngươi ăn mấy ngày.” Từ trong nguyên giới lấy ra một ít thức ăn, cùng một ít linh dược, đưa cho Mị, vừa liếc nhìn Nam Cung Hạo Nhiên không có ý thức trên giường, “Lãnh Nhan các nàng đâu?”
“Ở phía sau, ta đi tìm người trước các nàng một bước.” Mị tiếp nhận mấy thứ nọ, đặt trên bàn.
“Ân, ngươi gửi thư báo tin tức cho các nàng, gọi các nàng cũng tới chỗ này chờ ta!” Giao cho Mị một ngọc bùa đưa tin, Hoàng Tố Yên liền xoay người ra khỏi phòng, bước trên linh kiếm, lại quay đầu liếc mắt nhìn Mị lưu luyến, điều khiển linh kiếm theo phương hướng Phùng trang bay đi.
Mị vẫn đứng ở cửa nhìn, thẳng đến không nhìn không thấy thân ảnh Hoàng Tố Yên nữa, mới xoay người vào gian phòng. Bóp nát ngọc bùa đưa tin, tin Lãnh Nhan các nàng khoảng chừng hai canh giờ sẽ tới, hắn mới ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Nam Cung Hạo Nhiên trên giường. Hắn hẳn là hạnh phúc đi? Mặc dù như bây giờ nằm yên không thể nhúc nhích, nhưng bởi vì hắn đối với Yên mà nói là rất quan trọng, mới có thể bị “Người tu ma” nhìn trúng, dùng để đối phó Yên a!
Trong con ngươi hiện lên một tia thương cảm, Mị nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hắn đang suy nghĩ gì a?
Hiện tại trọng yếu nhất là Yên có thể sớm một chút bình an trở về!
Lúc này Hoàng Tố Yên, bởi vì không cần chiếu cố ai mà tăng tốc độ linh kiếm tới tốc độ nhanh nhất, chỉ cần nửa canh giờ liền bay trở về Phùng trang.
Nhảy xuống linh kiếm, khẽ lung lay một cái, Hoàng Tố Yên cau mày, tay phải xoa nơi ngực, cười khổ, “Huyết liên” không hổ là “Người tu ma” dùng tất cả công lực luyện mà thành tuyệt đỉnh ma khí, trận chiến vừa nãy, nàng mặc dù đánh “Huyết liên” nát bấy, nhưng cũng bị một chút thương tích. Vốn điểm ấy vết thương đối với nàng mà nói không tính là gì, nhưng bảo hộ Nam Cung Hạo Nhiên đến nơi an toàn, động linh lực thao túng linh kiếm phi hành qua lại, làm cho vết thương kia lại sâu thêm, “Huyết liên” ẩn chứa ma khí xác thực lợi hại, thậm chí ngay cả thân thể người tu chân Nguyên Anh kỳ cũng có thể đánh vào!
Lẳng lặng ngồi xuống, từ nguyên giới lấy ra một viên linh dược ăn vào, Hoàng Tố Yên bắt đầu nhập định khôi phục.
Đột nhiên cảm giác được cái gì, mở choàng mắt, sắc mặt Hoàng Tố Yên không tốt lắm nhìn địa phương vừa đại chiến, cau mày, “Phụt” Phun ra một ngụm máu đen.
Có lẽ là khí tức Người tu ma còn dư lại, có lẽ là “Huyết liên” tỏa ra khí tức quá mức với hấp dẫn chúng nó, Hoàng Tố Yên ngẩng đầu nhìn phía chân trời đông nghịt bay tới một đoàn dơi hút máu, như một băng vải đen dần dần bao trùm khắp một phương trời…
Địa phương cách Phùng trang không xa, hai người toàn thân cao thấp bao kín không kẽ hở tựa trên một mặt tường, nhìn chăm chú vào phương hướng Phùng trang…
“Chỗ ấy thực sự cũng chỉ có một mình Hoàng Nguyệt nữ hoàng?” Không dám tin tưởng nhìn phương hướng Phùng trang, một người trong đó nói.
“Đúng vậy! Chúng ta không phải tận mắt thấy có vài người khác ly khai sao? Trên xe kia không có Hoàng Nguyệt nữ hoàng.” Một người khác đồng dạng cảm thấy bất khả tư nghị nói.
“Trời a! Nhiều quái vật hút máu như vậy, Hoàng Nguyệt nữ hoàng muốn một mình đối phó sao?” Nhìn cách đó không xa ngàn vạn dơi hút máu trên bầu trời, người nọ kìm lòng không đậu lui về phía sau một bước.
Lẳng lặng nhìn một mảnh bầu trời màu đen kia, một người khác không nói gì thêm.
Ngẩng đầu ngưỡng vọng một mảnh dơi hút máu kia dường như nhìn không thấy đầu, Hoàng Tố Yên thân thủ nắm lấy linh kiếm một bên, lẳng lặng chờ thời gian “Quyết chiến” đến.
Dần dần tới gần, dơi hút máu dường như cũng phát hiện một người dám cả gan thấy chúng nó còn không lập tức chạy trốn, sôi nổi huy động cánh từ trên trời giáng xuống, hướng Hoàng Tố Yên mở miệng máu…
Thả người đứng lên, hôm nay Hoàng Tố Yên mới phát huy thực lực Nguyên Anh kỳ cao cấp nhất của người tu chân. Nàng ngưng chân khí ở không trung, cầm kiếm vung tay lên, một đạo lam quang hiện lên, hàng trăm con dơi hút máu trong nháy mắt hóa thành bụi phấn.
Hoàng Tố Yên sơ triển thần uy cũng không dọa được dơi hút máu, trái lại khơi dậy hung tính của chúng nó, Hoàng Tố Yên vừa mới bắt đầu còn chưa có phát hiện những con dơi khác cũng bắt đầu hướng bên này xông đến…
Chú ý tới trên thân những con dơi này cũng có văn tự ma hóa, Hoàng Tố Yên cau chặt mày, không ngừng quơ linh kiếm, những con dơi đó hóa thành tro bụi.
Hình thức như vậy vẫn giằng co một canh giờ, ngay cả Hoàng Tố Yên linh lực vẫn luôn rất dồi dào cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu, nhưng nhìn những hút con dơi máu đó, dường như không phải chỉ hướng nàng xông tới bình thường, nhìn lại trên mặt đất đã bao trùm một tầng thật dày.
Tiếp tục như vậy có khả năng cuối cùng thua sẽ là Hoàng Tố Yên, dù sao lực lượng con người vẫn có hạn, dù là người tu chân cường hãn cách mấy cũng không thể ngoại lệ, lúc này Hoàng Tố Yên đã có chút mệt mỏi, hơn nữa thương còn chưa có tốt, càng gia tăng thêm một chút khó khăn.
Trầm ngâm một chút, Hoàng Tố Yên quyết định vẫn là dùng tam muội chân hỏa, mặc dù điều này cần tiêu hao nhiều linh lực hơn, thế nhưng hiện tại đây xác thực biện pháp tốt nhất để tiêu diệt những quái vật ma hóa này.
Một bên quơ linh kiếm, một bên tụ tập tam muội chân hỏa trên một tay khác…
Dơi hút máu tựa hồ cũng cảm thấy uy hiếp từ tam muội chân hỏa, động tác nhằm phía Hoàng Tố Yên có chút chậm chạp. Điều này cho Hoàng Tố Yên một cơ hội tuyệt hảo, phất tay đưa hỏa cầu tụ tập bên trên ném hướng địa phương nơi những con dơi tụ tập đông nhất.
Do tam muội chân hỏa cấu thành hỏa cầu vừa vào đàn dơi liền nổ tung, phân thành ngàn vạn, bắt đầu đem dơi hút máu đốt thành tro bụi. Bởi vì tam muội chân hỏa là chuyên khắc ma, bao gồm tất cả những thứ ma hóa, vì thế căn bản không cần Hoàng Tố Yên lại bận tâm. Lúc này, bầu trời liền xuất hiện tình cảnh như thế: lấm tấm hồng sắc ở giữa một mảnh hỗn loạn màu đen, mà hồng sắc đang từ từ khuếch tán.
Dơi hút máu ma hóa căn bản đã không còn cảm giác được mình, quấn quýt ở bên người Hoàng Tố Yên, tam muội chân hỏa thiêu đốt, mà tam muội chân hỏa là từ trên người Hoàng Tố Yên phát ra, đương nhiên là sẽ không đốt “Chủ nhân”, liền đối với đám dơi đến một, đốt một.
Khoảng chừng qua ba canh giờ, dơi hút máu khuynh sào xuất động cũng chỉ còn lại số lượng rất ít, đồng thời đã ở trong tam muội chân hỏa dần dần hóa thành tro tàn…