• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người ôm nhau, Diêm Vương dựa vào nguyên tắc phi lễ chớ nhìn liền quay đầu đi, đợi đến khi cổ hắn căng cứng lại, hai người kia vẫn không tách ra, hắn nhịn nhịn, cuối cùng nhịn không được ho khan vài tiếng.

Trình Tử Xuyên buông lỏng tay, Lâu Nguyệt Đồng cũng lui lại, hai đương sự tỏ vẻ điềm nhiên như không khiến Diêm Vương cảm thấy mình lúng túng có hơi quá, thầm nghĩ: “ Dù sao các ngươi cũng phải để ý hoàn cảnh một chút chứ!”

Nhưng hắn không biểu lộ lên mặt, chào hỏi đâu ra đấy: “ Nhiều năm không gặp, phong thái Ma quân vẫn như xưa.”

Lâu Nguyệt Đồng nói: “ Thôi đi, chúng ta ngàn vạn năm cộng lại cũng chỉ gặp qua một lần.”

Diêm Vương: “...”

Không chút nào nể mặt hắn cả! Diêm Vương nghẹn nghẹn, nghĩ không ra nên nói gì tiếp. Trong Lục giới, trừ Ma giới ra, rất khó để gặp được Lâu Nguyệt Đồng. Sau khi Thánh tôn lạc hạ, Minh giới phải đứng mũi chịu sào, lục giới cực loạn, nhiều người chết, vô duyên vô cớ gia tăng khối lượng công việc của Minh giới, Diêm Vương mệt mỏi không ngừng nghỉ đã bảy trăm năm.

Về điểm này, hắn và Minh Khải Tiên Đế rất có tiếng nói chung.

Cũng may Trình Tử Xuyên là người hiểu rõ tính tình Lâu Nguyệt Đồng nhất, chủ động chuyển đề tài: " Ta vô tình xâm nhập âm phủ, phải tạ ơn Diêm Vương tương trợ..."

Khi hắn nói ra lời này, hai mắt Diêm Vương lóe lên, nhất thời hiểu ra ý tứ của hắn. Thật ra trước khi Lâu Nguyệt Đồng đuổi tới, họ đã nói xong chuyện này rồi, Trình Tử Xuyên tránh nặng tìm nhẹ, hiển nhiên không muốn làm Lâu Nguyệt Đồng biết chuyện.

“ Chuyện này vốn là sai lầm của quỷ sai, không có gì nghiêm trọng, để thể hiện sự áy náy của ta, Tam Sinh Đài xin nhường nhị vị.” Diêm Vương không ngốc, lập tức thuận nước đẩy thuyền nói dối.

Lâu Nguyệt Đồng bất mãn: “ Các ngươi tại sao lại hòa hợp êm thấm như vậy, đây thực sự chỉ là sai lầm sao?”

Trình Tử Xuyên hỏi ngược lại: “ Nếu không thì sao?”

Lâu Nguyệt Đồng không biết tại sao có chút không thoải mái, giống như nàng nổi giận đùng đùng muốn vì người ta mà lấy công đạo, kết quả người ta căn bản không cảm kích, còn biến mình thành chủ nợ... Nhưng nàng cũng đã nói, nàng đến vì Trảm Duyên Đài, không phải vì Trình Tử Xuyên.

Nàng khó chịu phất tay áo, đi thẳng về phía Tam Sinh Đài: “ Tùy ngươi!”

Trình Tử Xuyên muốn giữ nàng lại nhưng chỉ cảm thấy một mảnh áo lướt qua bàn tay, trong lòng khẽ thở dài.

Diêm Vương nói: “ Theo ta thấy, nàng cũng không phải hoàn toàn không quan tâm đến ngươi.” Hắn lại thở dài một tiếng, “ Nhưng hai người các ngươi không thích hợp, sớm nên đoạn khế ước, sau này đỡ khó xử.”

Trình Tử Xuyên thản nhiên nói: " Đang muốn đi đoạn."

“...” Diêm Vương không còn gì để nói, “ Đừng giả ngốc, mặc dù ngươi chưa nhớ lại thân phận và ký ức kiếp trước nhưng dù sao cũng đã hiểu được đại khái. Trảm Duyên Đài có thể chặt đứt khế ước, giúp các ngươi không còn đồng mệnh tương liên, nhưng không thể triệt để chặt đứt nhân quả. Ngươi luân hồi muôn đời cũng sẽ vẫn phải dây dưa cùng nàng... Chớ trách ta thất lễ, nàng thiết kế mệnh kiếp của ngươi, lại vứt bỏ không thèm để ý đến ngươi, ngươi một chút cũng không oán hận sao?”

Diêm Vương không nói một câu đả thương người - - nói cho cùng, Lâu Nguyệt Đồng chỉ biến Thánh tôn trở thành công cụ đào thoát trời phạt, nếu không dựa vào đủ loại tội lỗi của nàng, hồn phi phách tán một trăm lần cũng chưa đủ.

Trình Tử Xuyên cười rất nhẹ: “ Biết được không có nghĩa là cảm nhận được, nghe được từ miệng người khác những gì ‘ta’ gặp phải, ta lại không hề cảm động. Tại sao phải oán? Có lẽ ta đã yêu quá sâu đậm, chỉ khi tuyệt vọng mới có thể cảm nhận được chuyện khác.”

“ Ta hiểu rồi.” Diêm Vương nhìn hắn, chân thành nói, “ ... Nàng thật sự không nên làm vậy.”

Vẻ mặt Trình Tử Xuyên hết sức tự tại, có một loại tiêu sái và trầm tĩnh trong mọi hoàn cảnh, còn có tâm tư đùa giỡn: “ Đừng nói nàng không tốt, nàng sẽ tức giận, ta cũng sẽ tức giận.”

Diêm Vương cũng nở nụ cười, nửa đùa nửa nghiêm túc: “ Ta cũng như rất nhiều người đều hy vọng tình cảm của ngươi và nàng sớm không còn.”

Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy, Thánh tôn cũng sẽ không lạc hạ.

Trình Tử Xuyên không nói gì nữa, cáo từ rồi bước về hướng Tam Sinh Đài.

Diêm Vương đứng tại chỗ một hồi, cuối cùng quay về bàn, mở sổ ghi chép sinh tử, trên sổ còn có vài chữ - “Mạng đi nhầm nơi”.

Hắn và Trình Tử Xuyên lúc trước là nói đến chuyện này. Có một người mang mạng không phù hợp, sinh ra và lớn lên bất đồng, hơn nữa còn dần dần trùng hợp vào số mệnh của Trình Tử Xuyên, người kia chính là Trình Diệu. Nếu không sắp xếp lại được, cứ thế mãi, Trình Diệu thậm chí còn có cơ hội thay thế mạng của Trình Tử Xuyên.

Khi Diêm Vương vừa phát hiện ra chuyện này liền kinh ngạc đến cực điểm. Sự chuyển thế của Thánh tôn do hắn sắp xếp, hắn là người thứ hai ngoài thần mộc Phù Tang biết được thân phận thật sự của Trình Tử Xuyên. Khó có thể tưởng tượng được chuyện có người có thể thay thế mạng của Trình Tử Xuyên.

Cho đến khi điều tra sổ sinh tử, hắn đưa ra được một kết luận: Trình Diệu không phải Trình Diệu, mà là Chiến Hoàng Thần quân gửi thể. Hắn hiểu được, chuyện này không đơn giản.

Diêm Vương biết được chuyện này nên đứng ngồi không yên, nhân cơ hội đưa hồn phách của Trình Tử Xuyên xuống để nhắc nhở hắn, nếu có thể, đoạt lại một hồn bị mất mới là quan trọng nhất.

Có thể Trình Tử Xuyên cũng có lý do không thể không giữ lại Trình Diệu, Diêm Vương không có cách nào, đúng lúc định khuyên hắn thì Lâu Nguyệt Đồng đến, chuyện này đành gác lại.

Nhắc nhở xong, Diêm Vương cũng có chút an lòng, nhưng vẫn nhịn không được thở dài: “ Muốn thay đổi Thiên Đạo sao...”

Đột nhiên, hắn nhớ ra gì đó, duỗi ngón tay bắn ra, biến thành một chùm tia sáng bay về hướng Tam Sinh Đài.

Tam Sinh Kính trên Tam Sinh Đài, có thể nhìn được chuyện kiếp trước.

Tịnh Đế Liên nở, người nuốt được tim sen sẽ có thể kết tình duyên trọn đời với người mình yêu, đối với các cặp tình nhân mà nói, đây chính là vật trong mơ. Nhưng một khi tim sen bị lấy xuống, Tịnh Đế Liên sẽ khô héo khép lại, phải chờ đợt hoa nở tiếp theo. Ngàn năm vạn năm, ai cũng không biết khi nào nó mới nở thêm một lần nữa.

Lâu Nguyệt Đồng đứng trên Tam Sinh Đài, sương mù mờ mịt khiến thân ảnh nàng trở nên mơ hồ, sự xinh đẹp kiều diễm cũng nhạt đi chút ít. Nàng nhìn cây Tịnh Đế Liên kia, cánh hoa ướt át trong suốt lộ ra một vầng sáng nhu hòa, thanh khiết mà tốt đẹp như một đôi chim giao gáy mà sinh tình, gắn bó làm bạn, không thể chia lìa.

Nàng nghiêng đầu tiến đến, đưa tay định hái tim sen.

“ Đang làm gì?”

Trình Tử Xuyên tới đúng lúc khiến tiểu ma nữ đang làm chuyện xấu giật mình, trừng mắt liếc hắn một cái, cây ngay không sợ chết đứng nói: “ Nếu đã đến đương nhiên phải mang chút gì đó trở về, ngươi thấy rồi còn hỏi?”

Trình Tử Xuyên nghe vậy rũ mắt, khi ngước lên liền không lộ sắc thái, cười nói: “ Nàng lấy đi tim sen, Diêm Vương sợ rằng sẽ tìm nàng liều mạng mất.”

Tịnh Đế Liên trân quý khó cầu, cơ hồ là thứ đẹp nhất Minh giới, Diêm Vương ngày thường đều coi nó như vợ, người nào đến xin lấy cũng không chịu cho.

“ Liều mạng thì liều mạng, ta sợ hắn sao?” Lâu Nguyệt Đồng khẽ hừ một tiếng, cuối cùng không hái nữa.

Trình Tử Xuyên đi tới, ôn nhu nói: “ Khó có lúc nàng nghe lời như vậy.”

Lâu Nguyệt Đồng híp mắt, kéo hắn đi lên, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, bàn tay đưa lên chạm vào khuôn mặt tuyệt diễm của hắn: “ Trình Tử Xuyên, nếu ta đối với ngươi không chút lưu tình, ngươi cũng không cần lưu tình với ta.”

Trình Tử Xuyên sửng sốt, nghe giọng nói ngột ngạt của nàng liền chậm rãi đáp lại: “ Thế nào, cuối cùng nàng cũng phát hiện ra mình rất xấu xa?”

“ Ta rất xấu xa, nhưng ta biết rõ, ngươi yêu ta như thế này.” Nàng cong mắt, thanh âm khàn khàn, lưu luyến lại mê người.

Trình Tử Xuyên không nói được gì, ôm chặt nàng, cúi đầu xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK