• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Cái gì rất đẹp?” Lâu Nguyệt Đồng cười mà như không cười, tùy ý tựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn hắn.

Trình Tử Xuyên nhảy từ trên cây xuống, nụ cười vui vẻ vẫn giữ trên môi, đi đến bên nàng, kéo nàng quay một vòng. Váy đen tung bay, trong ánh nắng sáng chói càng làm nổi bật lên nước da trắng như tuyết. Trình Tử Xuyên hôn lên trán nàng một cái, thanh âm nhẹ nhàng trầm ấm: “ Nàng xinh đẹp nhất.”

Gió thổi lá rơi, hoa bay như mưa, nhưng cảnh đẹp đến mấy cũng không đẹp bằng người kia trong mắt họ.

Ánh mắt hắn thanh thấu như một vị thần trên đỉnh Thiên Trì, trong đó chỉ có nàng, ngàn năm vẫn như vậy.

Lòng Lâu Nguyệt Đồng run lên một cái, tại sao nàng lại có suy nghĩ muốn vĩnh viễn ở bên hắn? Nàng đẩy hắn ra, tâm tình thất thố chẳng mấy chốc không còn, rũ mắt nói: “ Hoa ngôn xảo ngữ!”

Trình Tử Xuyên đáp lại nàng: “ Không hiểu phong tình.”

Nói xong, hắn ngồi xuống bên khúc rẽ hành lang, lưng dựa vào lan can, tư thái lịch sự tao nhã lại lơ đãng, mái tóc dài tung bay lưu luyến không rời.

Không đợi Lâu Nguyệt Đồng mở miệng, hắn như chỉ đang thuận miệng hỏi một câu: “ Hai người nói chuyện gì?”

Đề tài này có chút tế nhị, Lâu Nguyệt Đồng giật mình một cái: “ Nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, hóa ra cũng để ý đến chuyện này?”

Trình Tử Xuyên không quay đầu, chậm rãi nói: “ Ánh mắt hắn nhìn nàng không bình thường.”

“ A? Không bình thường?” Lâu Nguyệt Đồng cố ý đùa hắn.

Trình Tử Xuyên đáp: “ Gió xuân không cố ý làm nhiễu loạn hồ nước. Làm sao ta biết nàng đã lưu lại cái của nợ gì?”

Giọng nói này thật sự… rất chua.

Lâu Nguyệt Đồng kinh ngạc xích lại gần, bật cười một tiếng, nhẹ nhàng kéo tà áo của hắn, lên giọng chế giễu: “ Trình đạo hữu, ghen thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải vòng vo như thế!”

Trình Tử Xuyên nghiêm trang đáp: “ Ta không ghen.”

Lâu Nguyệt Đồng đưa tay chống trán, cười có chút không dừng lại được.

“ Đừng cười.” Trình Tử Xuyên nghiêm mặt.

Lâu Nguyệt Đồng đưa tay ra ôm hắn, mắt thấy mặt mày của hắn hòa hoãn xuống liền dứt khoát nằm bò lên người hắn, đưa tay chọc chọc.

Trình Tử Xuyên: "..."

“ A? Đừng đi mà!” Lâu Nguyệt Đồng giữ chặt Trình Tử Xuyên đang làm bộ rời đi, vất vả nở một nụ cười, “ Ta kể chuyện xưa cho ngươi.”

“ Về nàng?”

Lâu Nguyệt Đồng gật đầu, rũ mắt xuống, tựa đầu vào vai hắn, lười biếng mở miệng: “ Trong lòng ngươi phải rõ ràng, ta từ trước đã là một nữ ma đầu làm nhiều việc ác, lần thiện tâm duy nhất chính là khi cứu đứa bé Lâu Dịch Dương kia, thế nhưng lúc đó chẳng qua là vì ta thấy quá nhàm chán, tình cảm đặc biệt hay gì đó, một chút cũng không có. Cho đến khi ta đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Thiên Đạo, mang đến khắc tinh, chính là ngươi trước khi chuyển thế… Ta sống mấy ngàn năm, những thứ đã trải qua nói đơn giản thì không đơn giản, phức tạp cũng không phức tạp, nhưng lại là lần đầu tiên bị ép làm đồ đệ một người.”

Đường đường là Thánh tôn đương nhiên sẽ không thiếu đồ đệ, nàng nghĩ cả trăm ngàn năm cũng không biết hắn nổi điên làm gì, số lần hỏi hắn mà không có được đáp án đếm không xuể, nghẹn đến bây giờ rất có khả năng tạo tâm ma.

Nàng như đang sa vào hồi ức, liền nghe thanh âm vắng lạnh của Trình Tử Xuyên vang lên: “ Trong mắt nàng, ta và Thánh tôn vẫn là một người?”

Lâu Nguyệt Đồng: “ Phải.”

Trình Tử Xuyên: “ Vậy tại sao nàng chưa bao giờ gọi ta một tiếng sư phụ?”

Lời kia vừa nói ra, Lâu Nguyệt Đồng sửng sốt.

Hồi lâu sau, nàng ngồi thẳng người, lông mi thật dài buông xuống, đột nhiên không có cách nào lên tiếng.

Trình Tử Xuyên có chút đùa cợt, cúi đầu nói: “ Nàng chưa nghĩ đến, hay không muốn nghĩ đến? Nàng không gọi ra miệng, vì trong tiềm thức của nàng cũng đã tách ta và hắn ra.”

Sắc mặt Lâu Nguyệt Đồng hoàn toàn tối sầm.

“ Đồng nhi.” Đây là lần thứ hai Trình Tử Xuyên thân mật gọi nàng, nhưng tình huống khác, giọng điệu cũng khác, “ Khi nàng mới đi qua đây, vẻ mặt giống hiện tại như đúc, ta biết nàng và Lâu Dịch Dương nói tới ai. Ta có thể xác định tình cảm của ta với nàng, nhưng nàng có thể không? Lời nàng nói thích, có bao nhiêu vì Trình Tử Xuyên, bao nhiêu vì sự quyến luyến đối với sư phụ nàng?”

Lâu Dịch Dương nói nàng có tình cảm với Thánh tôn, nàng chẳng muốn cãi lại, vì hiện tại nàng thích Trình Tử Xuyên, mà Trình Tử Xuyên chính là Thánh tôn chuyển thế, họ là một người.

Nhưng lúc này, Trình Tử Xuyên lại hoàn toàn phân cách kiếp này và kiếp trước.

Lâu Nguyệt Đồng mờ mịt, những chuyện quá khứ vừa xuất hiện trong đầu nàng vỡ tan, nàng trợn tròn mắt: “ Ngươi so tài cùng bản thân, có ý nghĩa sao?”

Trình Tử Xuyên nhìn nàng thật lâu, cuối cùng hắn chỉ cười nhạt, ý nghĩ muốn nói cho nàng gì đó lại vì câu này của nàng mà mất hết sức lực cãi cọ, ánh mắt dần dần trở nên âm u. Hắn đứng dậy, cố gắng duy trì sự thong dong, lặng im mà tao nhã: “ Không có ý nghĩa.”

Nói xong, hắn xoay người đi.

" Tử Xuyên..."

" Không cần phải nói, Phù Tang, là ta thất thố."

Thật ra hắn không cần miệt mài theo đuổi và chất vấn, khi gặp nàng có thể vui được thì vui. Tình cảm là thật nhưng nông cạn cũng là thật, đến khi khế ước bị chặt đứt, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta.

Tình cảm giữa hắn và nàng vốn chỉ là một trò chơi, là hắn nhập vai quá sâu, không hề có gì ngăn chặn, cũng không đoán được tình cảm đối với nàng đã sâu đến như thế, sâu đến mức hắn sẵn sàng xé đi vẻ bề ngoài bình tĩnh của mình. Mặc dù chuyện đó có thể ảnh hưởng đến tình cảnh hiện tại, nhưng hắn sẽ tiến đến gần trái tim nàng hơn.

Lâu Nguyệt Đồng ngồi tại chỗ, bàn tay đang đặt lên lan can hơi dùng sức, bẻ gãy.

“ Tỷ tỷ, hắn không hiểu chuyện, lại chọc giận ngươi.”

Lâu Nguyệt Đồng không biến sắc, dư quang chậm rãi liếc qua Lâu Dịch Dương: “ Đó là chuyện của ta và hắn, ngươi nhàn rỗi lắm sao?”

“ Đúng, ta không cần quan tâm.” Lâu Dịch Dương tựa hồ như đã đem tranh chấp lúc trước vứt ra sau đầu, đầy ý vị nói, “ Tỷ tỷ để ý đến hắn cũng tốt, không quan tâm đến hắn cũng được, nếu đã có thể ra tay giết hắn một lần, có thể giết hắn lần thứ hai… Chấp niệm của ngươi, so với tình cảm còn quan trọng hơn nhiều.”

Một điểm này, không cần phủ nhận.

Chuyện ngoài ý muốn duy nhất, chính là Trình Tử Xuyên còn hiểu rõ chuyện này hơn cả Lâu Nguyệt Đồng, vì thế mới sớm tạo ra mâu thuẫn.

“ Thật ra tỷ tỷ không nên tức giận, mà phải vui vẻ.” Lâu Dịch Dương tiếp tục lên tiếng, “ Hắn càng yêu ngươi sâu đậm, kế hoạch của ngươi càng thuận lợi, không phải sao?”

Lâu Nguyệt Đồng lạnh lùng đáp: " Đừng tự cho mình là đúng."

Lâu Dịch Dương thủ thế, trên mặt lộ ra một nụ cười thật tươi: “ Nhưng rất vinh hạnh, ta đoán đúng.”

Dừng một chút, hắn tiến lại gần, quỳ một chân đối diện với nàng, từ tốn nói như đang tâm sự: “ Chuyện quá khứ vẫn nên để nó trôi qua thôi, vương vị ở Ma giới hoàn toàn lưu lại cho ngươi… Để ta giúp ngươi đi, tỷ tỷ.”

“ Đủ rồi, Lâu Dịch Dương.” Lâu Nguyệt Đồng cười một tiếng, “ Ta yêu hắn, giết hắn, lợi dụng hắn thế nào cũng được, nhưng chuyện này chỉ có thể để ta làm, không khách khí mà nói, đây chính là tình thú, ngươi nhúng tay tính toán chuyện gì? Ta không so đo mấy chuyện tình cảm này với ngươi, chớ đi theo ta diễn tiết mục tỷ đệ tình thâm.”

Đây chính là tính cách của nàng, ngoài trong chính phụ phân biệt rõ rành rành, người của mình chỉ có thể để mình bắt nạt.

Lâu Dịch Dương vuốt trán thở dài, thuận thế ngồi luôn xuống đất: “ Không hổ là tỷ tỷ, không khách khí vạch trần sơ hở của ta. Chao ôi? Ta không tin, ngươi không cần ta chút nào sao?”

Còn có một chuyện.

Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày hỏi: “ Ngươi có biết tung tích của Trảm Duyên Đài không?”

Nếu muốn biết bí mật và bát quái của lục giới, Ma giới chính là nơi không nơi nào bằng, chuyện này không cần nghi ngờ.

“ Trảm Duyên Đài?” Lâu Dịch Dương nói, “ Phải nói là Tam Sinh Đài mới đúng.”

“ Chẳng lẽ…”

Lâu Dịch Dương gật đầu, giải thích: “ Sau khi thế giới Thượng cổ bị diệt, lục giới hình thành, Minh giới có thêm một tòa Tam Sinh Đài, chuyện này cực ít người biết. Tam Sinh Đài đó có thể dắt định tam sinh cho người có duyên, cũng có thể vì ân oán mà chặt đứt tình cảm, trước kia chính là Trảm Duyên Đài thời Thượng cổ.”

Quanh đi quẩn lại, tự số có định.

Cuối cùng cũng biết được tung tích của Trảm Duyên Đài. Lâu Nguyệt Đồng rũ mắt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một sự mù mịt và buồn bã, nàng rất rõ ràng, nàng và Trình Tử Xuyên sắp đi đến hồi kết, mặc dù đó là nàng cố ý gây nên, nhưng chuyện đã tới trước mắt cũng không thể nào không để ý.

Chỉ là nàng chưa từng phát hiện, khi ký ức khôi phục, tâm tình và nhuệ khí lưỡng bại câu thương đã gần như không còn, hiện tại, còn lại chỉ có quý trọng và quyến luyến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK