Sáng ra, Lê Minh từ trên giường bật dậy, khởi động thân thể vài lần hắn mới từ từ bước ra ngoài.
Hắn xem xét dược điền một chút, chỗ ở của thư đồng như hắn cũng chẳng ai thèm tới làm gì, nên hắn cũng không sợ. Lấy miếng kim loại kỳ bí kia ra, hắn soi một vòng rồi mới rời đi. Dược điền của hắn tất cả đã được năm mươi năm, hắn còn trồng thêm một ýt nữa, cũng không có thu hoạch ngay, mà đợi lâu lâu rồi mới thu.
Men theo sườn dóc, hắn đi lên chỗ ở của Lý lão. Từ từ tiến vào sơn cốc, làm hắn giật mình chính là nơi đây có rất nhiều người đang đứng chờ. Ngay cả đại sư huynh Lý Hải cũng thấy, trong sơn cốc này hắn không có quen ai. Sau khi khách sáo chào vài câu Lê Minh lui lại đứng phía cuối hàng.
Làm hắn bực mình chính là chẳng ai nói gì cho hắn, mắt hắn nhìn xung quanh tìm kiếm người quen.
Sau vài phút hắn nhớ ra mình chẳng biết ai. Tìm kiếm một lúc Lê Minh thấy mặt lão đầu bếp, bây giờ thỳ mới biết được quen biết có lợi ích to lớn như thế nào.
Lê Minh do dự một chút nhưng cuối cùng hắn cũng đi đến hỏi lão đầu bếp.
Sau vài phút trao đổi hắn cũng biết được nguyên nhân...
Sự việc này là do Lý lão bế quan hôm nay là kết thúc, còn có việc gì nữa không thỳ lão cũng không rõ...
Ýt ra bây giờ hắn cũng biết nguyên nhân mình đứng chờ ai. Thở dài một tiếng hắn lại đứng chờ Lý lão cùng mọi người.
...
Gần trưa,
Lê Minh đợi một mạch từ sáng đến trưa. Hai con gà hôm qua ăn vô bụng bây giờ cũng biến mất.
Bất mãn. Đúng chính là bất mãn, nếu bây giờ hắn có tu vi cao thâm có lẽ hắn cũng đánh thẳng vào trong, sau đó lôi cổ Lý lão ra mất.
Mắt thấy lão đầu bếp đang lẻn đi, lão là phàm nhân nên khó có thể chịu đựng được lâu. Lê Minh không một chút suy nghĩ hắn chạy theo đi về phía nhà bếp cùng lão.
...
"Khà..." Lê Minh kêu lên một tiếng đầy thão mãn. Hắn vỗ vỗ cái bụng đã no căng của mình vài cái.
Suy nghĩ một lát, hắn lại đi ra nơi ban nãy đứng, hắn tiếp tục chờ Lý lão cùng mọi người.
Lúc này Lý lão cũng chưa có đi ra.
Lại tiếp tục vài tiếng chờ đợi. Lê Minh đã được ăn no nhưng hắn cũng rất bất mãn.
...
Mặt trời đã khuất bóng, Lê Minh do dự một chút, cuối cùng hắn cũng quyết định ở lại.
Đằng nào hồi sáng cũng đã rọi ánh sáng thần bí kia rồi.
...
Một đêm trôi qua, Lê Minh giật mình tỉnh lại bởi tiếng hô vang tung trời.
"Chúc mừng sư phụ tu vi tăng tiến"
Đây là tiếng của đại sư huynh Lý Hải.
"Chúc mừng sư phụ"
Tiếng của nhị sư huynh.
"Chúc mừng..."
"Chúc m..."
Hàng loạt tiếng nói đua nhau vang lên.
Lê Minh cảm thấy buồn bực nhưng cũng tiến lên ra mắt lão già chết tiệt này.
Lý lão mỉm cười đầy thân thiện, nhưng Lê Minh thấy bản mặt ấy là biết lão đang rất sung sướng, nét mặt tràn đầy kiêu ngạo.
Một lát sau mọi người mới tản ra, tất cả đều bị Lý lão đuổi đi, riêng Lê Minh là bị bắt ở lại.
Điều này khiến hắn càng tức giận. Không nói thỳ cũng biết lão già này muốn luyện đan đây mà.
Đúng như hắn dự đoán, Lý lão dẫn hắn vào căn nhà đá, đây là nơi luyện đan của lão.
"Lê Minh ngươi đi lấy cho ta một cây Hỏa Linh thảo một trăm năm ngoài dược điền, cầm lệnh bài này đưa cho Hồng Thất nói hắn lấy cho ngươi" Lý lão lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Lê Minh.
"Cái gì... Hỏa Linh thảo" Lê Minh buột miệng hét lên, cái này cũng không trách được hắn, vấn đề này làm hắn suy nghĩ rất nhiều. Lúc này đây hắn cũng đang định nói về sự việc trước đó cho Lý lão nghe.
Ngày xưa hắn được Lý lão cứu một mạng, cũng chính lúc đó hắn đi theo Lý lão về Tam Sơn mơn làm dược đồng.
Truyện là khi đó, Lê Minh bị một người tu tiên đuổi giết, người đuổi giết hắn tên là Tào Thực, Tào Thực có tu vi chỉ là tầng một Linh Khí kỳ mà thôi. Nhưng Lê Minh thấy Tào Thực dùng Hỏa Đạn thuật bắn ra tung tóe lửa thỳ Lê Minh rất sợ. Do Lê Minh chạy trốn trong rừng nên Tào Thực có dùng Hỏa Đạn thuật như thế nào cũng không trúng. Mắt thất gần trúng thỳ lại bị vướng phải cây cối.
Khi Lê Minh thấy Tào Thực gần tới thỳ bối rối, nhưng may sao hắn gặp được Lý Hiên. Lý Hiên thấy người tu tiên ra tay đánh phàm nhân thỳ rất tức giận, lão ra một chưởng đánh chết Tào Thực tại đương trường. Và chuyện sau này thỳ ai cũng biết rồi.
...
Lý lão thấy phản ứng của Lê Minh thỳ cảm thấy không đúng.
Sau khi hỏi rõ sự việc thỳ Lý lão cũng cau mày. Lê Minh tất nhiên là "thành thật" kể lại, hắn chỉ không kể ra việc số dược thảo mà thôi.
"Lão tính làm sao bây giờ?" Lê Minh nhìn Lý lão hỏi. Hắn chưa từng khách khí với ai, kể cả lý lão cũng vậy.
Lý lão vẫn trầm ngâm không nói.
Lê Minh thật sự khó chịu, trước nay hắn làm "lơ" người ta chứ có khi nào người ta "lơ" hắn.
"Này lão, thế cây Hỏa Linh thảo kia làm gì ?" Làm hắn thấy khó hiểu là Hỏa Linh thảo kia rốt cuộc có tác dụng gì ?
Lý lão đắn đo rồi mới nói :"Ngươi có biết về Thiên Nguyên đan..."
Thỳ ra là luyện chê Thiên Nguyên đan, thế mà trước đó hắn nghĩ Diệp Thiếu Hùng hào phóng. Hóa ra là "hỏa mù sa mưa"
Lê Minh thoáng nhíu mày, nhưng ngay lập tức hắn nhớ đến một loại đan dược cho Trúc Cơ kỳ sử dụng, hắn thận trọng hỏi lại :"Đan dược đột phá từ Trúc Cơ kỳ lên Kim Đan kỳ... Không lẽ Diệp gia có ngưới tiếp cận cảnh giới Kim Đan" Lê Minh thì thào nói, trong đầu hắn lục lọi mọi thông tin mà không ra người nào họ Diệp như vậy cả.
"Không phải Diệp gia, Diệp gia tuy là gia tộc lớn, nhưng tu vi cao nhất cũng chỉ có Trúc Cơ trung kỳ mà thôi" Lý lãô bình tĩnh nói "Ta nghi ngờ chính là Hứa Dật kia, chỉ có lão ta mới có đủ thực lực này"
"Nhưng bây giờ lão không phải cũng là Trúc Cơ hậu kỳ sao? "
"Không phải ta sợ, mà bản thân ta đánh không lại. Nếu ta không nhầm thỳ tu vi Hứa Dật kia đã lên đến Trúc Cơ đại viên mãn rồi" Lý lão chán nãn nó.
Hỏa Linh thảo trăm năm kia là dược thảo cần thiết để luyện chế Thiên Nguyên đan, nên rất nhiều người giành giật. Lý lão cũng vậy, lão may mắn tìm được một gốc cách đây hai mươi năm, khi ấy nó cũng hơn tám mươi năm, bây giờ thỳ chúng đã hơn trăm năm.
Chính là sợ đêm dài lắm mộng nên Lý lão sau khi đột phá Trúc Cơ hậu kỳ hắn lấy Hỏa Linh thảo ra luyện chế ngay. Ai ngờ Hứa Dật bên kia đã bắ đầu rục rịch