Bỏ một viên Dưỡng Linh Đan trắng noãn vào miệng nuốt xuống, vị thơm mát dễ chịu lập tức lan khắp đầu lưỡi Vô Hối. Dược lực cũng nhanh chóng phát tác, khiến cho Đan Điền nơi bụng dưới của hắn dần ấm lên. Vứt bỏ tạp niệm, hắn khoanh chân ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, người thẳng tắp tựa cây cột trụ. Vô Hối chậm rãi hít thở, dẫn khí đi theo một vòng chu thiên rồi tụ lại ở Đan Điền. Sau khi nội khí đã như một vũng nước đầy, hắn bắt đầu tán khí đến tứ chi, ý tới đâu thì khí tới đó. Dẫn khí, tụ khí, tán khí cứ như thế lặp đi lặp lại, cộng thêm dược lực hỗ trợ, toàn bộ kì kinh bát mạch và huyệt đạo trong cơ thể đều ko ngừng được khai thông, củng cố. Khí huyết điều hòa khiến mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán nhưng vô cùng thoải mái.
Bấy giờ đã sang năm mới từ lâu, đám tân đệ tử theo tâm pháp Truyền công trưởng lão truyền thụ tu tập nội công cũng được bốn năm tháng rồi. Trong hơn trăm thiếu niên ngày ấy đã có ba mươi mấy người tiến bộ thần tốc, nhanh chóng bước vào Luyện Khí kỳ. Điều này khiến cho những người khác ngưỡng mộ cùng đỏ mắt ghen tị ko thôi, điên cuồng lao vào tu luyện. Thậm chí còn xuất hiện những kẻ khổ tu, cả tuần trừ lúc ăn uống chỉ bước chân ra khỏi thạch ốc đúng một lần để đến nghe Từ trưởng lão chỉ điểm.
Vô Hối lại ko cho vậy là đúng, dục tốc bất đạt, hắn vẫn giữ nguyên nhịp sống điều độ thường ngày. Từ lúc luyện nội công tinh thần hắn thêm minh mẫn, gân cốt cũng mạnh mẽ dẻo dai lên trông thấy, xem ra đã có chút thành tựu. Trong Đan Điền của hắn ngoài luồng nhiệt khí thông thường thì còn tồn tại một tia lương khí lưu chuyển, mà theo lời Truyền công trưởng lão thì đó chính là linh tuyến. Ban đầu linh tuyến chỉ nhỏ như sợi tơ, mỏng manh lúc có lúc không, nhưng sau một thời gian đã dần dần lớn mạnh. Đến hôm nay tia linh tuyến kia đã gần bằng sợi chỉ, thông suốt ko đứt đoạn. Hắn thầm nghĩ ngày nó trở thành chân linh lực chắc đã gần kề.
Ba ngày sau, Vô Hối đang đả tọa thì tia linh khí kia bỗng phát sinh dị biến, nhanh chóng hấp thu hết nội lực tụ trong Đan Điền. Hết sức kinh hỉ nhưng hắn cố gắng thả lỏng, để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Linh khí kia sau khi hút cạn nội lực tiểu thành của hắn bỗng tán ra khắp kinh mạch. Vô Hối nhắm nghiền mắt, rùng mình cắn răng chịu đựng sự đau đớn thống khổ lan tỏa trong từng thớ thịt. Hắn cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò qua bò lại cắn xé cơ thể. Khoảng một khắc thời gian sau, tất cả linh khí mới tụ lại thành một tia chân linh lực, chậm rãi xoay tròn trong Đan Điền trống rỗng.
Giày vò qua đi, Vô Hối mở mắt ra, dường như thế giới xung quanh có thêm nhiều thứ lạ lẫm mà bây giờ mới cảm nhận được. Ngũ giác quan như một tấm gương mờ lâu ngày bỗng chốc được lau chùi sáng bóng khiến hắn có chút ko quen. Thị giác, thính giác, vị giác, khứu giác, xúc giác đồng loạt trở nên vô cùng mẫn cảm. Vô Hối đả tọa hồi lâu, tinh tế cảm nhận sự thay đổi mới mẻ này, từ từ thích ứng.
Ko ngoài dự đoán, hắn đã chính thức bước qua cánh cửa Luyện Khí kỳ. Chưa thực sự thoát thai hoán cốt, nhưng thân thể hắn đã được gột rửa, cường kiện hơn xưa. Sau khi tâm tình trong lòng lắng lại, Vô Hối liền nhanh chóng đi tắm để tẩy đi lớp tạp chất chất mới bị bài trừ ra ngoài trộn lẫn với mồ hôi đang bốc lên một mùi thơm hết sức kinh dị.
Thư thái ngâm mình trong bồn nước nóng, hắn còn hứng chí hát ông ổng mấy khúc bậy bạ của bọn trẻ con ngoài đường chuyên phá làng phá xóm. Cũng may chẳng ai nghe thấy, nếu ko chắc sẽ trợn mắt mà hết sức ái mộ phong thái của Vô Hối đại tiên sư mất.
***
- Sư huynh... Sư huynh... Thực sự...???
Vô Hối mỉm cười gật đầu nhìn hai tiểu sư đệ đang kinh ngạc lắp bắp. Sáng nay như thường lệ, Văn Thanh, Trương Đại qua rủ hắn đến thư viện nghe giảng. Tuy ko phải một trời một vực, nhưng hai người vẫn cảm nhận được sự chuyển biến khác thường của hắn. Mặc dù nói đây chỉ là chuyện sớm muộn, bọn hắn vẫn có chút ko dám tin sư huynh thường ngày thong thả, nhàn nhã trông như lười biếng lại đi trước một bước.
- Chúc mừng sư huynh! Nhưng mà... - Trương Đại gãi gãi đầu ko biết nói sao.
- Hắc hắc! Huynh đã nói rồi, chăm chỉ tất nhiên là tốt, nhưng dục tốc bất đạt, nên để thuận theo tự nhiên.
Hai người bọn hắn lâu nay vẫn điên cuồng tu luyện, song tốc độ tiến bộ ngày càng chậm. Vô Hối vẫn thường khuyên can sư đệ nhưng bọn hắn ko tin tưởng lắm, chỉ cho rằng cần cố gắng hơn nữa, lại lao đầu vào ngày đêm quên ăn quên ngủ. Bây giờ thấy Vô Hối trước mắt mới giật mình thức tỉnh, ngộ ra nhiều điều.
- Đa tạ sư huynh chỉ điểm! - Hai người trước sau thành tâm hướng tới hắn cảm ơn.
- Hai tiểu tử thối này, còn khách sáo như vậy là ăn đấm của lão tử đấy. Thôi đi nào.
- Vâng! Sư huynh...
Văn Thanh, Trương Đại hết sức phấn khích hỏi han hắn đủ điều về cảm giác sau khi bước vào Luyện Khí kỳ. Vô Hối chỉ hơn bọn hắn một tuổi nhưng trải đời từ sớm, đã tự xem mình như huynh trưởng trong nhà mà chỉ bảo hai tiểu sư đệ.
Trù phòng mới sáng sớm đã đông đúc đệ tử tụ tập. Khi ba người bước vào tất cả như cảm nhận được điều gì, đồng loạt quay lại nhìn Vô Hối, khiến trầm ổn như hắn cũng ko khỏi có chút thất thố.
- Haizz, lại thêm một người nữa thành công, con mẹ nó ta thật là vô dụng mà.
Một thiếu niên buông đũa, chán nản than thở.
- Lão tử cũng có khác gì ngươi, xem ra phải chăm chỉ tu luyện hơn nữa a.
- Đúng vậy, cứ như thế này mãi thì sẽ bị những người đi trước bỏ xa ngàn dặm mất...
Khắp nơi rộ lên những tiếng bàn tán, ngưỡng mộ có chút ghen tị với Vô Hối. Mấy vị sư huynh sư tỉ đã bước vào Luyện Khí Kỳ trước khẽ gật đầu chúc mừng. Hắn cũng mỉm cười đáp lại.
- Tiểu Hắc, cung hỉ!
Một lão bá béo tốt phương phi đưa khay thức ăn cho bọn Vô Hối. Lão là trù sư quản sự ở đây, vì tư chất có hạn nên tu vi chỉ dừng lại ở Trúc Cơ sơ kì. Tính tình lão vốn hiền lành lại ko ham vinh hoa phú quý, sau khi biết con đường tu chân vô vọng thì ko trở về thế tục hưởng thụ như nhiều người khác. Lúc nhỏ lão gia cảnh bần hàn, khốn khổ cùng cực, may được chưởng môn thu nhận che chở nên muốn ở lại cống hiến cho môn phái hết đời. Con người có tình có nghĩa như lão trong Tu Chân Giới vô tình thật hiếm có, trên dưới Ngũ Hành Môn đều yêu mến.
- Đa tạ bá bá!
Vô Hối đối với lão bá phúc hậu này vô cùng thân thiết, trong môn cũng chỉ có một người gọi hắn là Tiểu Hắc.
- Hảo! Tuổi trẻ phải cố gắng nhiều vào - Đoạn lão xua xua tay - Được rồi, đi ăn đi!
- Vâng!
Ba huynh đệ bọn hắn tìm một bàn trống trong góc, ngồi xuống.
- Sư huynh xem, hôm nay thật là oai phong nha! - Văn Thanh cười hề hề vuốt mông ngựa.
- Oai cái rắm, có biết bao nhiêu người hơn ta chứ? Nói nhảm nhiều quá, ăn đi.
- Hắc hắc, sư huynh đỏ mặt rồi kìa.
- Hừ, có tin là ta đá đít ngươi ra khỏi bàn ko?
- Tin, đệ dĩ nhiên phải tin thần tiên đại sư huynh rồi. Oái...
Vô Hối liền nhét một cái bánh bao lớn vào miệng Văn Thanh, bắt hắn ngậm miệng. Nghĩ đến đây là loại bánh bao Đổng sư thúc cho buổi tối hôm đó, hắn thầm cảm kích trong lòng. Sư thúc ko khác gì đã tái sinh ra Vô Hối một lần nữa.
Mấy món ăn chay ngon lành trên bàn nhanh chóng bị ba tiểu tử háu ăn thanh toán hết. Đều xuất thân bần hàn, trù phòng đối với bọn hắn chẳng khác nào thiên đường chốn nhân gian, ngày nào cũng có thể ăn no thỏa thích. Tuy chưa bao giờ được nếm qua cao lương mĩ vị thế tục, nhưng bọn hắn chắc tất cả cũng chẳng bằng một cái bánh bao của Tu Tiên Giả. Bởi vì những nguyên liệu làm bánh căn bản được trồng nơi có linh mạch, bên trong đều có chứa đựng thiên địa linh khí, cách chế biến của Tu Tiên Giả cũng nào phải tầm thường, nên khi ăn vào thơm ngon tuyệt vời, lại khiến cơ thể tràn đầy sinh lực.
Tuy Tu Tiên Giả sau này có thể ích cốc, ko cần ăn uống nhưng chẳng mấy ai làm vậy. Các loại linh thực, linh quả, linh trà, linh tửu... ko chỉ để thưởng thức, mà còn là nguồn bổ sung linh khí quan trọng. Linh đan có dược lực bá đạo, hấp thu nhanh chóng nhưng luyện chế khó khăn, dược vật quý hiếm, nhiều khi lại ẩn chứa tác dụng phụ. Do đó đan dược chỉ chủ yếu được dùng khi trùng kích bình cảnh hoặc liên quan đến sinh tử bản thân, bình thường phục dụng rất hạn chế, tương tự như tinh thạch vậy. Đến con cháu thế gia hay trưởng lão các phái cũng ko dám dùng phương pháp đốt linh đan, tinh thạch đổi tu vi táng gia bại sản này. Tất nhiên những loại như hạ phẩm Dưỡng Linh Đan có thể dễ dàng chế ra thì ko tính làm gì.
Còn các loại linh thực, linh thủy lại khác. Linh khí ẩn chứa trong chúng ít hơn đan dược, tinh thạch rất nhiều nhưng tương đối ôn thòa, dễ kiếm dễ trồng, có thể dùng thường xuyên. Tu Tiên Giả cấp thấp hầu hết đều chỉ ăn chay, tu vi ngoài Trúc Cơ kỳ mới có thể bắt đầu săn bắt yêu thú lấy thịt. Trong Tu Chân Giới trù sư cũng được coi trọng ko kém luyện đan, luyện khí đại sư là vì vậy.
- Ừm, Vô Hối phải ko? Tốt lắm, người cầm lấy.
Truyền Công trưởng lão phất tay, từ trong Trữ Vật Đai của y bay ra hai ngọc giản, một bình đan dược cùng năm viên tinh thạch rơi vào tay Vô Hối. Trữ Vật Đai là một pháp bảo mà Kim Đan kỳ mới có thể sử dụng, tất nhiên không gian trong nó rộng lớn hơn cái Trữ Vật Túi cỏn con rất nhiều.
- Đa tạ trưởng lão!
- Tất cả là môn phái ban thưởng cho ngươi. Ngọc giản màu trắng ghi chép Tiểu Ngũ Hành Quyết, còn màu xanh thì giảng giải về Tu Chân Giới thường thức, chỉ cần truyền linh lực vào sẽ đọc được. Ngoài ra còn có thêm một bình hạ phẩm Dưỡng Linh Đan, năm tinh thạch đủ ngũ hành thuộc tính. Được rồi, bây giờ ngươi có thể lui về tu luyện, lúc nào có vướng mắc thì đến đây gặp ta.
- Đệ tử xin vâng.
Sau khi Vô Hối rời khỏi, Từ trưởng lão nghiêm khắc nói:
- Các ngươi hãy nhìn gương những người đi trước để học hỏi. Tuy vậy phải tuần tự mà tiến, ko được quá nóng vội sẽ thành phản tác dụng, rõ chưa?
- Rõ!
- Ừm, bây giờ ai có thắc mắc gì cứ nói ra đi.
Một thiếu niên da trắng như nữ nhân nhanh chóng đứng lên, như sợ mọi người tranh mất phần:
- Trưởng lão, đệ tử trong khi tu luyện...
***
Ngũ Hành Quyết là một thượng phẩm trụ cột công pháp khá nổi danh ở Tu Chân Giới, do Ngũ Hành chân nhân sáng tạo ra. Công pháp này tương đối ôn hòa, chú trọng bồi dưỡng chân nguyên, củng cố linh căn vững mạnh, có thể tu luyện một mạch đến Kim Đan Kỳ. Cũng chỉ có đệ tử đại môn phái mới được tu luyện thượng phẩm công pháp, chứ người của tiểu môn phái hay tu chân gia tộc chủ yếu chỉ có hạ phẩm, trung phẩm mà thôi, may ra chỉ có đại thế gia mới sánh ngang được.
Tiểu Ngũ Hành Quyết cho tu vi Luyện Khí gồm ba tầng, tương ứng với các giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Thạch thất luyện công đóng kín, Vô Hối truyền linh lực vào ngọc giản trong tay, cẩn thận nghiền ngẫm kĩ càng. Trong đầu hắn hiện ra công pháp tầng thứ nhất, truyền thụ cách thức mở rộng Đan Điền, kinh mạch nhằm xây dựng nền móng vững chắc cho con đường tu chân sau này. Cùng với đó là hướng dẫn chủ động hấp thu thiên địa linh khí, điều hòa linh lực toàn thân và phóng xuất linh lực ra ngoài một cách thuần thục. Còn tầng thứ hai và thứ ba bị ẩn đi, phải đạt đến Luyện Khí trung và hậu kỳ mới có thể nghiên cứu tiếp, tránh cho đệ tử vì nóng vội mà nhảy cóc, luyện công sai lầm.
Vô Hối vẫn giữ nguyên nếp cũ, tu luyện chăm chỉ, chậm rãi tiến bộ. Lúc rảnh rỗi hắn kiếm hai tiểu sư đệ tán gẫu hay cùng đến kết giao, gặp gỡ các sư huynh muội khác để trao đổi. Những năm tháng tu chân đầu tiên của hắn cứ thế dễ chịu trôi qua. Văn Thanh và Trương Đại trước sau đã nhanh chóng trở thành đệ tử Luyện Khí Kỳ.
Vốn tính hiếu kỳ, Vô Hối cũng dùng khá nhiều thời gian để tìm hiểu Tu Chân Giới thường thức. Trong ngọc giản kia trình bày khái quát mọi khía cạnh tu chân cùng những đại sự phát sinh từ trước tới nay. Nhờ vậy mà sau một thời gian, hiểu biết của Vô Hối đã tăng lên nhanh chóng, ko còn mù mờ như trước.
Tu Chân Giới hình thành từ bao giờ ko ai biết rõ, nhưng các điển tịch cổ xưa nhất còn tồn tại cũng đã mấy ngàn năm. Đương thời có chín thế lực lớn, chiếm lĩnh một khu vực hay đại quốc, bao gồm: Ngũ Hành Môn, Vạn Phật Tông, Huyết Ma Cốc, Nhất Kiếm Môn, Vô Vi Tông, Bích Hải Các, Sa Long Môn, Nam Hồng Sơn, Phong Vũ Phái. Cửu đại môn phái trên dưới đều hơn nghìn đệ tử, tự có sở trường và đặc thù riêng, thực lực tương đương nhau tạo nên thế cân bằng ổn định. Còn lại là vô số các tiểu môn phái, gia tộc tu chân, tán tu, con số cũng ko nhỏ, ước chừng phải đạt tới tám chín vạn.
Các cấp bậc tu vi chia ra làm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần. Tuổi thọ cũng theo đó mà tăng dần, Luyện Khí kỳ bình thường đều sống khỏe mạnh ngoài trăm tuổi. Đạt tới Trúc Cơ kỳ thì tuổi thọ đã hơn hai trăm. Nếu may mắn kết đan thành công có thể sống đến bốn năm trăm năm. Các lão quái Nguyên Anh kỳ nghìn năm đã gần như là đỉnh cao của Tu Chân Giới, bởi Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết, phi thăng Linh Giới, đồng thọ cùng trời đất vốn là quá xa vời, trước nay chẳng được mấy người.
Ngoài ra còn vô số thứ liên quan đến các lĩnh vực luyện đan, luyện khí, chế phù, pháp trận... khiến Vô Hối càng đọc lại càng thấy bao la rộng lớn, ko phải ngày một ngày hai mà tiêu hóa hết được. Trí tuệ cùng khả năng của cổ nhân thật khiến đám hậu bối như hắn thán phục ko thôi. Nguyên Anh kỳ, chậc chậc, chẳng phải là lão rùa đen bất tử ngàn năm hay sao? Nhưng rốt cuộc, sống lâu đến vậy để làm gì, hay chẳng khác gì một cái thây ma biết đi?
Thời gian này Đổng Vu sư thúc cũng đã đến thăm hắn một lần:
- Tiểu tử thối, tiến độ tu luyện xem ra ko tệ.
- Tất cả là nhờ đại ân của sư thúc.
- Hắc hắc! Chuyện qua rồi sau này ko cần nhắc lại, đừng có vỗ mông ngựa lão phu.
Quan hệ của Vô Hối với y khá thân thiết nên nói chuyện có phần thoải mái, ko cần phải khép nép giữ ý. Sau khi chỉ bảo cho hắn vài điều cần chú trọng, Đổng Vu trầm ngâm:
- Thực ra lão phu sắp ra ngoài lịch lãm một phen, khi trở về sẽ bế quan ngưng kết Kim Đan. Đại sự quan trọng, sợ rằng một thời gian dài ko thể gặp ngươi được rồi.
Y dừng chân ở cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn khá lâu, căn cơ củng cố vững chắc nên dự tính trong vòng năm năm trùng kích bình cảnh, kết thành Kim Đan.
Vô Hối hơi sửng sốt một chút, nhưng liền nhanh chóng vui mừng nói:
- Tin tưởng sư thúc nhất định sẽ thành công, sư điệt xin chờ tin tốt của người.
Những lời này của hắn hoàn toàn xuất phát từ chân tâm, cũng ko phải vì tính toán mối quan hệ với Đổng Vu có thể là một chỗ dựa tốt trong tương lai.
Dường như cảm nhận được, Đổng Vu cười mắng:
- Phì! Tiểu tử ngươi tưởng kết đan dễ như ăn kẹo chắc? Ừm, được rồi, tấm thành ý này của ngươi, ta nhận. Cố gắng tu luyện cho tốt. Ta đi đây.
- Vâng, sư thúc bảo trọng.