Bỗng nhiên dính vào một vụ rắc rối ko đâu làm Vô Hối mất hết cả tâm trạng ăn uống, chỉ cố nhai trệu trạo cho qua bữa.
"Haizz, xem ra những ngày tới đây của lão tử ko còn dễ chịu được nữa rồi".
Tiểu sư muội bên cạnh thì vẫn hồn nhiên liên tục gắp thức ăn cho hắn:
- Sư huynh ăn nhiều vào, nhất định phải thắng tên mặt trắng ăn hại kia đấy.
- Khụ! - "Y mà ăn hại thì sư huynh ta là cái gì chứ?"
- Ấy ấy, từ từ kẻo nghẹn. Nước đây nước đây! - Văn Thanh cười đểu vuốt vuốt lưng cho hắn.
- Ài, ai bảo sư huynh tham ăn! - Trương Đại mồm miệng nhồm nhoàm nói, mặt vẫn úp vào bát ko thèm ngẩng đầu lên lấy một cái.
Vô Hối chỉ biết trợn mắt trợn mũi nuốt cục tức xuống.
"Giỏi, giỏi, hai tên tiểu tử này trả thù chuyện lúc chiều đây. Sao ta lại có loại huynh đệ ko chút nghĩa khí này chứ? Đợi lát nữa xem lão tử thu thập các ngươi thế nào".
Sáng sớm hôm sau hôm sau trời rét lạnh. Mưa tuyết bay bay, thế gian chỉ một màu trắng xóa. Trong môn ngoài đệ tử tuần tra thì chẳng mấy người qua lại.
Hắc Ngọc Phong cách Nội Sự Đường hơn hai mươi dặm về phía Đông.
- Đi!
Một thiếu niên cao lớn khẽ hô, tấm phù lục màu vàng trên tay bỗng bùng cháy, hướng về vách núi cao gần trăm trượng đối diện bay tới. Y chắp tay sau lưng, thong dong huýt sáo đứng chờ.
Nửa khắc qua đi, đất đá từ từ nứt ra, một lão giả gầy gò thân vận bạch bào phiêu nhiên bay tới.
Thiếu niên vội vàng khom người thi lễ:
- Điệt nhi vấn an bá bá!
Lão giả hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi:
- Ừm, tiểu tử ngươi ko lo thành thật tu luyện lại chạy đến đây dùng Truyền Âm Phù tìm bá bá làm gì? Nói đi!
Thiếu niên liền giả bộ ra vẻ bất đắc dĩ:
- Ko giấu gì bá bá, điệt nhi bị người ta khiêu khích, ép phải tỉ thí. Nếu ai đạt đến Luyện Khí hậu kỳ muộn hơn thì phải chịu một kích của kẻ thắng, nên mới đến cầu xin bá bá tương trợ cho.
- Hừ! Ngươi ko đi kiếm kẻ khác gây chuyện là phúc đức lắm rồi, ta còn lạ gì. Nặng nhẹ thế nào ngươi tự biết cân nhắc, bá bá cũng ko nói nhiều. Ai có bối cảnh thì đừng động vào, còn những kẻ khác thì cho bọn chúng thấy một chút oai phong là được, cấm gây thù chuốc oán bừa bãi. Rõ chưa?
Thiếu niên nghe giáo huấn liền cúi đầu vâng dạ:
- Vâng, điệt nhi xin nghe lời bá bá dạy bảo.
Bấy giờ gương mặt lão giả mới giãn ra, gật đầu nói:
- Thôi được, dù sao tỉ thí tu luyện một chút cũng tốt. Bá bá cho ngươi bình hạ phẩm Dưỡng Linh Đan này, từ giờ một tuần dùng hai viên có thể đẩy nhanh tiến độ tu luyện mà chẳng có hại gì. Nhưng tuyệt đối ko được phục dụng quá liều, nếu ko dược lực khó thể hấp thụ hết mà tồn đọng trong thân thể sẽ thành hậu họa. Đến lúc đó được ko bằng mất. Cầm lấy!
Đoạn y phất tay, một ngọc bình màu trắng bay tới.
Hạ phẩm Dưỡng Linh Đan tuy là đan dược cấp thấp, nhưng đệ tử bình thường cũng chỉ dám dè xẻn mỗi tuần một viên mà thôi. Nếu ko tiết kiệm, lỡ dùng hết mà chưa đột phá cảnh giới thì uống nước lã tu luyện suông chắc? Bởi vì đệ tử Luyện Khí kỳ chỉ trông chờ vào ban thưởng của môn phái chứ chưa thể tự mình luyện đan. May mắn là dù sao ở trong đại tông môn nên đan dược tương đối đầy đủ, so với tán tu hay gia tộc tu chân bên ngoài thì còn tốt hơn nhiều lắm.
Thiếu niên mừng rỡ, kính cẩn thu bình đan dược vào Trữ Vật Túi bên mình.
- Đa tạ bá bá!
- Nhớ kĩ sau này nếu ko có việc quan trọng thì ko được tới đây, tránh miệng lưỡi thiên hạ đồn đại lung tung. Trở về tu luyện cho tốt, đừng làm mất mặt gia tộc.
- Vâng, điệt nhi hiểu rõ, nhất định ko phụ lòng bá bá.
- Được rồi, đi đi!
Lão giả hài lòng phất phất tay. Khi thiếu niên ngẩng lên lão đã sớm rời gót vô tung vô ảnh.
Vẻ hiếu thuận trên mặt vụt tan biến, y nhếch môi cười lạnh.
- Vô Hối, hắc hắc!
Trù phòng quen thuộc.
- Ách xì!!!!!
- Sư huynh sao thế? Ko phải lo sợ quá mà ngã bệnh đấy chứ?
"Bốp!" - Vô Hối hung hăng nện lên đầu Văn Thanh một cái.
- Ây da!
- Nói nhảm! Nhất định là có tiểu cô nương nào đang thầm thương trộm nhớ lão tử rồi. Ài, ai bảo trời sinh ta ngọc thụ lâm phong, biết làm sao chứ?
- Ọe ọe...!
Văn Thanh, Trương Đại bên cạnh ra sức lấy tay bịt miệng, ngăn cho bữa sáng ko bị phun hết ra ngoài.
"Ta kinh tởm sư huynh ngươi! Đồ mặt dày trơ trẽn".
Mặc kệ hai sư đệ đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, Vô Hối thản nhiên:
- Nhìn cái rắm. Ăn xong rồi còn ko mau về tu luyện đi. Đại đạo quan trọng chớ nên lười biếng.
Đoạn trước ánh mắt khó hiểu của người khác, hắn lôi xềnh xệch hai tiểu tử tội nghiệp ra khỏi trù phòng.
"Phi! Ta đúng là nhìn cái rắm đấy. Thường ngày lúc nào cũng lải nhải dục tốc bất đạt, hôm nay đến nước cũng ko cho ta uống. Còn dám nói đạo lý, ta khinh ta phỉ nhổ".
Nhìn bên ngoài vẫn cười đùa vui vẻ, song thực ra tâm trạng hắn lúc này ko được tốt cho lắm. Tên công tử kia quả thật có quyền kiêu ngạo, trong đám tân đệ tử thì y tiến đến Luyện Khí trung kỳ nhanh thứ năm, sớm hơn Vô Hối đến gần hai tháng. Riêng bước xuất phát này hắn đã chậm chân rồi, đó là còn chưa kể đến hậu thuẫn sau lưng y. Tính đến giúp đỡ, ngoài Đổng sư thúc ra thì Vô Hối chẳng quen biết ai, nhưng sư thúc sớm đã rời môn phái từ lâu. Vả lại hắn cũng ko muốn cậy nhờ người khác, trừ phi vạn lần bất đắc dĩ, nếu ko việc của bản thân vẫn là nên tự mình giải quyết.
Ngẩng đầu lên trời, Vô Hối khẽ hít thở mấy hơi thật sâu. Hơi lạnh phả vào mặt khiến tinh thần hắn thả lỏng đôi chút.
"- Sư huynh này! - Tiểu sư muội kéo ống tay hắn.
Vô Hối lơ đãng quay đầu:
- Sao vậy sư muội?
Tiểu cô nương đưa một cái bình nhỏ đến trước mặt hắn, cúi đầu ấp úng:
- Đây là mười viên hạ phẩm Dưỡng Linh Đan...
Một bàn tay ấm áp bất ngờ bịt lấy miệng, ngăn ko cho nàng nói tiếp.
- Nha đầu ngốc. Ta sao có thể vì mình mà lấy đan dược của muội chứ?
- Nhưng đáng ra muội ko nên đồng ý mới phải. Tất cả cũng tại muội hồ đồ, mang phiền phức đến cho sư huynh.
- Hừ! Vốn đã thấy y ko vừa mắt rồi, muội ko nói ta cũng đồng ý. Mau cất vào đi, chẳng lẽ muội nghi ngờ khả năng của ta?
Nàng vội vàng giải thích:
- Ko phải, nhưng mà...
Vô Hối trợn mắt, làm mặt giận:
- Ko nhưng gì hết, muội còn thế này là ta ko thèm nhìn mặt nữa đâu.
Hết cách trước sư huynh cứng đầu, nàng đành phải xuống nước.
- Được rồi, vậy sau này muội sẽ theo học trù sư, nấu thật nhiều món ngon đền bù cho sư huynh.
Nghe thế, hai mắt Vô Hối sáng bừng lên, nước miếng ứa ra trong miệng.
- Ực ực! Thế mới là hảo sư muội của ta chứ!
- Hì hì. Sư huynh nhất định phải cố gắng đấy.
- Nhất định. - Như sợ nàng đổi ý, hắn gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
"Trông kìa, lão trư tham ăn!" - Tiểu cô nương che miệng cười tít mắt, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
- Chúng ta ngoắc tay nào.
- Ngoắc tay!
- Thôi muộn rồi, muội về trước đây.
- Loan Nhi lát nữa ngủ ngon.
- Sư huynh cũng ngủ ngon nhé.
- Ừ!
Nhìn bóng lưng tiểu sư muội đi xa, Vô Hối nghiến răng quát:
- Hai tên tiểu tử thối còn ko mau lăn ra đây cho lão tử!
- Á! Bị phát hiện rồi! Tại ngươi đấy, đã bảo đừng có cười.
- Tại ngươi thì có, sao lại đổ cho ta.
Từ bụi rậm phía sau, Văn Thanh, Trương Đại kẻ này đẩy người kia đi ra.
- Haizz! Phí công rình coi, còn tưởng được thấy một màn hương diễm ướt át chứ!
- Ài, thật là thất vọng quá đi mà!
Bốp! Bốp!
- Ui da! Cái mông tội nghiệp của ta.
- Đồ vũ phu. A ko phải. Đồ đồ...
- Con mẹ nó các ngươi kêu gào cái rắm, lão tử cho thêm hai cước bây giờ. Sau này còn nói nhăng nói cuội để sư muội nghe được thì đừng có trách.
Nói đoạn Vô Hối liền rảo bước về thạch ốc.
- Sư huynh, khoan đã!
Hai tên sư đệ liền nhịn đau đuổi theo, nhét một gói nhỏ vào tay hắn rồi phủi đít đi thẳng, chỉ nói vọng lại:
- Sư huynh cố lên, có thua cũng đừng thê thảm quá.
- Bọn đệ chỉ cho mượn, sau này nhất định phải trả lại gấp đôi đấy. Hắc hắc!
Ngẩn ngơ thoáng chốc, Vô Hối mới mở thứ trong tay ra. Một hương thơm dễ chịu lan tỏa, cảm giác ấm áp cũng theo đó mà thấm vào tận phế phủ.
Trong gói, là mười viên hạ phẩm Dưỡng Linh Đan".
Nhớ đến khung cảnh tối hôm qua, Vô Hối bất giác bật cười. Hai sư đệ, còn có tiểu sư muội nữa, khiến hắn lại cảm nhận được tình thân đã thiếu vắng từ khi dưỡng mẫu qua đời. Trước đây, mỗi lần nghĩ đến Tu Chân Giới huyết vũ tinh phong, tiên đạo vô tình, hắn có chút rùng mình chán nản. Nếu thật như vậy, dù có sống ngàn năm vạn năm đi nữa, cuộc đời phỏng còn ý nghĩa gì? Con người chỉ chăm chăm vì tư lợi mà gạt bỏ mọi tỉnh cảm có hơn một cái thây ma biết đi?
Đoạn tình nghĩa huynh đệ này, dù chẳng biết kéo dài được bao lâu, sau này liệu có vì cái gì mà thay đổi, nhất định phải cố gắng trân trọng. Vô Hối thầm hạ quyết tâm, ai thực lòng tốt với ta, ta nhất định sẽ ko phụ người mà lấy tâm ra đối đãi.
Giải tỏa được nỗi ưu tư bấy lâu nay, lòng hắn nhẹ nhõm vô cùng. Còn chuyện tỉ thí trước mắt, cứ cố gắng hết sức, thua thì xem như đen đủi bị chó dại cắn một phát vào mông. Chịu đau một chút có làm sao, đổi lại sau này được tha hồ ăn ngon kể cũng đáng. Hắc hắc!
Chẳng hiểu nếu Hồ đại thiếu gia biết được suy nghĩ trong lòng hắn sẽ có tư vị thế nào.
Chưa kể nếu xui xẻo mà thắng cuộc, mặc dù khả năng này khá nhỏ, hắn cũng ko ngại bị tên công tử cùng vị trưởng lão chống lưng kia ghi hận mà âm thầm gây khó dễ. Dù sao môn quy Ngũ Hành Môn ko phải chỉ để làm cảnh cho vui, công khai chèn ép là việc rất khó. Còn ám tiễn sau lưng thì Đổng sư thúc nhất định sẽ ko khoanh tay đứng nhìn đệ tử được mình dẫn nhập bị người ta khi dễ. Vô Hối tin tưởng sư thúc sẽ sớm kết thành Kim Đan, đến lúc đó vị trưởng lão kia cũng phải nể vài phần mặt mũi mà ko dám làm quá.
Khoanh chân ngồi xuống chuẩn bị đả tọa, hắn tự nhủ ko được phụ lòng hai sư đệ cùng sư muội. Nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, ăn một kích ko được phản kháng đâu có dễ dàng nuốt trôi. Chưa học pháp thuật phòng ngự, một tiểu hỏa cầu có thể trực tiếp biến hắn thành heo quay cũng nên. Dù chưa đến mức thê thảm như thế thì thụ thương dăm bữa nửa tháng là điều khó tránh khỏi.
Trong môn phái ko cấm đệ tử tỉ thí so tài, thậm chí còn là ngấm ngầm ra sức ủng hộ. Có tranh đấu mới có tiến bộ, đạo lý đơn giản này ai mà chẳng hiểu, huống gì các lão hồ ly. Tất nhiên cũng phải khống chế có chừng mực, ko để ảnh hưởng tới tính mạng hoặc tiền đồ tu chân của đối phương, dù sao đều là tương lai của môn phái. Còn nếu dẫn đến loại thù hận ko đội trời chung thì phải bẩm báo rõ với các trưởng lão và chưởng môn để phân xử, ko được tự mình giải quyết, kẻ bất tuân phải tự gánh lấy hậu quả. Nhẹ thì phế bỏ tu vi, trục xuất sư môn, nặng thì diệt sát làm gương. Điều này gần như được tất cả các môn phái Tu Chân Giới công nhận, ghi vào môn quy.
***
Đông qua xuân tới, rồi chớp mắt mùa hạ đã sang. Vô Hối nhờ Văn Thanh, Trương Đại trợ giúp nên quyết liều một phen, từ mỗi tháng dùng bốn viên hạ phẩm Dưỡng Linh Đan đã tăng lên sáu viên. Hắn lại bớt đi thời gian tìm hiểu Tu Chân Giới thường thức cũng như ra ngoài dạo chơi, kết giao... mà chỉ chuyên tâm vào tu luyện. Nhờ vậy tốc độ tinh tiến pháp lực được đẩy nhanh ko ít, nhưng áp lực tinh thần cũng càng tăng thêm...
- Vô Hối, ta thắng rồi! Haha!
Đang mệt mỏi bóp trán sau mấy canh giờ song song tu luyện Tiểu Ngũ Hành Khống Thuật và Tiểu Khống Vật Thuật liên tục, tiếng cười quen thuộc trước cửa thạch ốc bỗng truyền đến đến tai hắn. Hơi sửng sốt một chút, song rất nhanh hắn đã trở về với thực tại, khẽ lắc đầu cười khổ. Kết cục này, vốn nằm trong dự tính.
Tầng cấm chế bao quanh thạch ốc lăn tăn gợn sóng rồi tách ra một lối đi. Người đến dĩ nhiên là Hồ Cẩm đã lâu ko gặp đang giương cặp mắt như rắn độc rình mồi cười âm hiểm. Trên mặt y xuân quang phơi phới, linh lực dao động cũng mãnh liệt hơn Vô Hối rất nhiều, rốt cục đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ.
Hồ Cẩm nhìn vẻ mệt mỏi của hắn, càng thêm đắc ý cười lớn:
- Haha! Ngươi còn gì muốn nói ko?
Vô Hối lắc đầu, chắp tay nói:
- Ngươi, à ko, sư huynh tiến giai thần tốc, sư đệ cam bái hạ phong.
Tu Chân Giới quy củ sâm nghiêm, xưng hô phải lấy tu vi thực lực làm đầu, đồng cảnh giới mới có thể dùng tuổi tác luận định. Hồ Cẩm kia đã là Luyện Khí hậu kỳ nên dù vạn lần ko muốn hắn vẫn phải gọi đối phương một tiếng sư huynh.
Thấy Vô Hối có thể sảng khoái nhận thua, Hồ Cẩm cũng khá bất ngờ.
- Tiểu tử ngươi tiến bộ cũng ko tệ, đáng tiếc... Hắc hắc!
- Đa tạ lời khen tặng của sư huynh. Vậy điều quy ước giữa chúng ta thực hiện luôn, hay là?
Hồ Cẩm nghe thế liền xua tay:
- Ko vội, ko vội. Ta cũng ko muốn mang tiếng bắt nạt sư đệ đồng môn. Thế này đi, sau ba tháng nữa chắc hẳn ngươi cũng đạt tới Luyện Khí hậu kỳ rồi, đợi đến lúc đó đi.
Vô Hối nhíu mày suy nghĩ, nếu nói tên kiêu ngạo kia bỗng sinh lòng tốt thì có đánh chết hắn cũng ko tin. Đoán chừng y sợ tu vi của hắn còn thấp, trực diện đón đỡ một kích ko chừng lại trọng thương thì y sẽ bị trách phạt. Nhưng dù sao điều đó cũng là có lợi với Vô Hối.
Hắn nhanh chóng gật đầu:
- Vậy được, tất cả xin nghe theo sư huynh phân phó.
- Hảo, giờ này ba tháng nữa ta đợi ngươi ở Lôi Đài.
Nói đoạn y liền nghênh ngang rời đi, hiển nhiên là đến chỗ Thanh Loan sư muội để khoe việc thắng cuộc. Tâm tư của Hồ Cẩm cũng ko sai biệt với suy đoán của Vô Hối lắm. Y quả thực sợ hắn chưa có pháp thuật phòng ngự, lỡ may bị trọng thương thì hết sức phiền phức. Chi bằng đợi Vô Hối cũng đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, trong ba tháng y lại có thể thoải mái lĩnh ngộ Tiểu Khống Lôi Thuật, lúc đó cho hắn nếm mùi khổ sở cũng chẳng muộn.
- Lôi linh căn lợi hại đến đâu chưa rõ, song chỉ với tốc độ tu luyện kinh người như vậy đã đủ khiến thiên hạ đỏ mắt ghen tị a. Thôi bỏ đi, sở hữu linh căn đã là đại hạnh vận rồi.
Vô Hối khẽ lẩm bẩm tự nhủ.