Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không !”

Tôn Kiếm Thắng trợn mắt lên, hắn phát hiện, dù có thế nào hắn cũng không thể ngăn cản một kiếm này, không thể né tránh, cảm giác vô lực tràn ngập toàn thân.

“Ngươi thua.”

Mũi kiếm chỉ cổ họng của Tôn Kiếm Thắng, Giang Thần thản nhiên nói.

“Ta không có thua, ngươi còn chưa đánh ngã ta.” Tôn Kiếm Thắng rống giận, tay trái nắm chặt thành quyền đầu, một quyền đánh về phía Giang Thần.

Quyền pháp, Cuồng Phong quyền.

Quyền phong buốt thấu xương ra như bão táp, phạm vi công kích thật lớn, bất quá Giang Thần từ trong động tác bả vai của Tôn Kiếm Nhạc, sớm nhìn ra đối phương muốn vận dụng võ công khác, đúng lúc né tránh, kéo ra cự ly.

“Bại cho ta!”

Bức ra Giang Thần, Tôn Kiếm Thắng mặt mày dữ tợn, thi triển ra Lạc Hoa kiếm pháp.

Lạc Hoa kiếm pháp là kiếm pháp Hoàng cấp cao giai có danh của Nhất Khí tông, cần hai ngàn điểm cống hiến tông môn mới có thể đổi.

Chỉ thấy kiếm quang bùng nổ, kiếm quang vỡ tan tựa như cánh hoa héo tàn, bay lả tả mà đến, trong hoa lệ lộ ra tuyệt tình vô tình.

Bất quá, kiếm pháp phải xem là ai thi triển, không phải nói cho ngươi một môn kiếm pháp thiên hạ vô địch, ngươi liền có thể thiên hạ vô địch, ở trong mắt Giang Thần, Lạc Hoa kiếm pháp của Tôn Kiếm Thắng khắp nơi sơ hở, kiếm quang nhìn như dày đặc, kỳ thật phân bố thực không hợp lý, chân chính kiếm quang dày đặc hẳn là cho người ta một loại cảm giác như thiên la địa võng, như một cái lưới lớn rơi rắc xuống.

Trong khoảnh khắc mà Tôn Kiếm Thắng xuất kiếm, Giang Thần cũng xuất kiếm , không phải kiếm chiêu lợi hại gì, thuần túy là một đưa một hất đơn giản.

Đương !

Tay Tôn Kiếm Thắng tê liệt, trường kiếm rời tay bay ra, cả người đứng ở chỗ đó.

“Giang Thần thắng?”

“Cứ như vậy thắng, một kiếm chiến thắng?”

“Hai tầng chênh lệch mà, làm sao có thể?”

Giờ khắc này, tất cả mọi người tựa hồ không tin kết quả này.

Trên thực tế, nếu Giang Thần mất rất lớn khí lực chiến thắng Tôn Kiếm Thắng, mọi người còn có thể nhận, chung quy lúc trước Kiếm pháp của Giang Thần cực kỳ lợi hại, một năm qua đi, kiếm pháp ít nhiều sẽ có một ít tiến bộ, song bọn họ không thể nhận là, Tôn Kiếm Thắng ngay cả một kiếm của Giang Thần đều không đón được, này chẳng phải là nói, tuyệt đại bộ phận võ giả Khí Hải cảnh bát trọng đều không thể chống qua một kiếm trên tay Giang Thần?

“Bích Thanh, Giang Thần thật sự thắng nha.”

Liễu Linh sửng sốt nói.

Bích Thanh hít sâu một hơi, nàng cũng chẳng ngờ đến sẽ có kết quả như vậy,“Kiếm pháp của hắn không như thế nào lui bước, đáng tiếc là, thành tựu đời này dừng lại ở đây, khí hải bị phá, võ giả Kim Cương cảnh cũng không có biện pháp, trừ phi là siêu cấp thế lực mới có phương pháp khôi phục khí hải.”

“Đích xác đáng tiếc.”

Liễu Linh lắc đầu.

Khí Hải cảnh là một giai đoạn mà võ giả yếu ớt nhất, giai đoạn này khí hải dễ dàng bị phá, một khi phá, trên cơ bản đời này không có gì thành tựu , không phải mỗi người đều có thiên đại kỳ ngộ, không phải mỗi người đều có thể thay đổi vận mệnh.

“Đi thôi !”

Đối với sự tình kế tiếp, Bích Thanh không có hứng thú quá lớn.

“Tịch dương đẹp vô hạn, chỉ là gần hoàng hôn.”

Không biết vì sao, Liễu Linh nghĩ tới những lời này, xoay người, nàng quay đầu đưa mắt nhìn thiếu niên tuấn tú trên sân, giờ phút này quang huy bao phủ trên người hắn, đó là quang huy trước hoàng hôn.

Không có đi chú ý hoặc là để ý Bích Thanh cùng Liễu Linh rời đi, Giang Thần đối với Tôn Kiếm Thắng nói:“Ngươi có thể vả miệng mình , nhớ kỹ, là mười cái, trước mặt mọi người.”

“Ngươi.”

Tôn Kiếm Thắng lồng ngực phập phồng, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận.

“Như thế nào, nói chuyện không giữ lời sao?”

Trên mặt Giang Thần mang theo một tia mỉa mai.

“Đủ.”

Bỗng dưng, một thanh âm trầm thấp vang lên, mọi người theo thanh âm nhìn lại.

“Là trưởng lão ngoại tông Tôn Kiếm Nhạc.”

“Lúc này Giang Thần xui xẻo rồi.”

Tôn Kiếm Nhạc để ria bước đến,“Các ngươi hai người có đem tông quy của Nhất Khí tông để vào mắt hay không, không ai nói cho các ngươi, trừ luận võ đài, bất cứ địa phương nào cũng không cho một mình bác sát sao?”

Tôn Kiếm Nhạc đến, khiến cho Tôn Kiếm Thắng có chút đắc ý, hắn luôn luôn không nghĩ tới phải ở trước mặt mọi người tự vả miệng mười cái, một khi làm như vậy, ở Nhất Khí tông hắn sẽ trở thành trò cười,“Cha, ta biết sai lầm, nguyện ý nhận tông quy xử phạt.”

“Biết sai có thể cải thiện là tốt, tuy rằng ngươi là con ta, thế nhưng nên có xử phạt, một cũng sẽ không thiếu, về phần ngươi, Giang Thần, vấn đề của ngươi thực nghiêm trọng, đệ nhất, ngươi một mình bác sát, đệ nhị, thái độ không đoan chính, các ngươi đều là đệ tử ngoại tông, theo lý phải giúp đỡ cho nhau, liền tính không thể giúp đỡ cho nhau, cũng không nên công kích nhau, hoặc là làm nhục đối phương.”

“Ngươi có biết sai.”

Tôn Kiếm Nhạc chất vấn Giang Thần, ánh mắt sắc bén.

Giang Thần đưa mắt nhìn quét một vòng, nói:“Ở đây tất cả mọi người có thể làm chứng, ta chỉ là bị động nhận khiêu chiến.”

“Đúng, là Tôn Kiếm Thắng trước gây chuyện, ta còn bị hắn đánh một trận.” Vương Đông vội vàng nói đỡ.

“Cãi chày cãi cối, làm chứng, ai làm chứng cho ngươi, bọn họ không ngăn trở các ngươi, đã phạm vào tông quy, Giang Thần, ta lại hỏi ngươi một lần, ngươi có biết sai, nói xạo là vô dụng .” Tôn Kiếm Nhạc căn bản không thèm nhìn Vương Đông.

“Ngươi là trưởng lão ngoại tông, ngươi nói cái gì chính là cái gì, ta không có ý kiến.”

Giang Thần xem như minh bạch , mặc kệ ở nơi nào, đều không thay đổi được hiện thực cường giả vi tôn, nếu hắn đủ mạnh, nếu hắn mạnh hơn tông chủ, ai còn dám chất vấn hắn.

“Nghe ngữ khí của ngươi, giống như cảm giác ta lấy thế khinh người?” Tôn Kiếm Nhạc nheo mắt lại.

“Giang Thần ngu dốt, không có tâm tư này.”

“Không có thì tốt, hiện tại theo ta đi một chuyến Chấp Pháp đường.”

Kết quả cuối cùng là, Tôn Kiếm Thắng bị phạt cấm đoán thời gian một tuần, Giang Thần bị phạt cấm đoán thời gian một tháng, một kẻ địa điểm ở nhà, một kẻ địa điểm ở Khô Mộc nhai.

......

Khô Mộc nhai, một trong những cấm địa của Nhất Khí tông.

Nói là vách núi, thực ra là một ngọn núi, trên núi có hơn mười vách núi lớn nhỏ không đồng nhất, trên từng vách núi đều có một cái hang.

Vách núi nơi Giang Thần chịu phạt cấm đoán là vách núi số 33 Ưng Chủy nhai, ở nơi sườn núi phía đông.

“Nhớ kỹ, trong vòng một tháng không được một mình rời đi Ưng Chủy nhai, bằng không tông quy xử trí.” Chấp sự dẫn đường dặn dò.

“Rõ.”

Giang Thần gật đầu.

Đợi chấp sự dẫn đường rời đi, Giang Thần ngắm quanh Ưng Chủy nhai, Ưng Chủy nhai không lớn, đại khái mười lăm mét vuông, giống như một cái mỏ ưng, về phần hang thì càng nhỏ, vỏn vẹn chỉ sâu bốn năm mét, bên trong có giường gỗ bàn gỗ ghế gỗ các loại công trình sinh hoạt đơn giản, trên bàn gỗ có đặt một ngọn đèn phủ đầy tro bụi.

“Di !”

Giờ phút này là ban ngày, tầm nhìn trong hang không nhỏ, Giang Thần nhìn thấy trên vách động có một hàng chữ.

“Không bị phạt cấm đoán ở Khô Mộc nhai, thì không tính là một đệ tử tốt.-- Tạ Hiểu Phong.”

“Tạ Hiểu Phong?”

Trong mắt Giang Thần lóe qua dị sắc, từ trước tới nay Tạ Hiểu Phong là một trong tam đại kiếm khách mạnh nhất của Nhất Khí tông, đệ nhất là tổ sư khai phái Nhất Khí tông, đệ nhị là tông chủ đời thứ bảy, đệ tam còn lại là Tạ Hiểu Phong, đáng tiếc Tạ Hiểu Phong đã biến mất mười năm , khi hắn còn ở Nhất Khí tông, địa vị cao hơn cả tông chủ, mà khi đó hắn chẳng qua mới hơn hai mươi tuổi, hiện tại nếu còn sống, phỏng chừng ba mươi mấy tuổi.

Trừ trong hang, ở ngoài hang cũng có chữ viết của Tạ Hiểu Phong.

“Xem mây trôi, tự sáng tạo ra Lưu Vân kiếm pháp, phẩm chất Hoàng cấp trung giai.”

“Trải qua thay đổi, Lưu Vân kiếm pháp đã đạt phẩm chất Hoàng cấp cao giai, kẻ có duyên có thể tập.”

Trên một khối đá lớn, trừ hai hàng chữ này, còn có hai đám mây do vết kiếm tạo thành.

Đám mây thứ nhất thanh tân thoát tục, còn đám mây thứ hai thì cổ phác tự nhiên.

“Tạ Hiểu Phong này ngược lại là một kỳ nhân, trong lúc còn là đệ tử đã có thể sáng tạo ra kiếm pháp Hoàng cấp cao giai.” Giang Thần thập phần bội phục Tạ Hiểu Phong, trong mắt của hắn, kẻ có thể tự sáng tạo võ công, không ai mà không phải loại người kinh tài tuyệt diễm, chẳng phải hạng võ giả phổ thông.

Không cố ý học tập Lưu Vân kiếm pháp, hiện tại mục tiêu của Giang Thần là tranh thủ đem Hư Vô Kiếm Thể đại pháp đột phá đến cảnh giới tầng thứ nhất.

Trong lúc phạt cấm đoán, một ngày chỉ có hai bữa cơm, một bữa điểm tâm, một bữa cơm chiều, vì thế, Giang Thần thường xuyên đói bụng kêu vang, may mà tu luyện Hư Vô Kiếm Thể đại pháp, ý chí của Giang Thần thập phần cứng cỏi, trên cơ bản sẽ không bởi vì chút đói khát này mà thấp thỏm nôn nóng.

Ba cây Huyễn Tinh thảo dùng một cây, còn dư hai cây, một ngày này, Giang Thần ăn vào cây Huyễn Tinh thảo thứ hai.

Hơn bốn thời thần ảo cảnh, vẫn từ lúc chạng vạng duy trì liên tục đến buổi sáng ngày hôm sau.

Một chốc tỉnh lại mở mắt ra, Giang Thần có một loại ảo giác, thời gian tựa hồ biến chậm, thế giới tựa hồ càng rõ ràng , hắn có thể nhìn thấy rõ ràng tần suất côn trùng vỗ cánh, hắn có thể nghe được rõ ràng thanh âm con kiến bò, bất quá loại tình huống này chỉ là trong khoảnh khắc, nháy mắt qua đi, loại cảm giác này biến mất.

“Còn kém một chút, kém một chút là có thể đem Hư Vô Kiếm Thể đại pháp đột phá đến cảnh giới tầng thứ nhất.”

Cảnh giới tầng thứ chín của mỗi một đại cảnh giới đều sẽ gia tăng ngũ cảm của võ giả, như Khí Hải cảnh thứ chín trọng, Phi Thiên cảnh thứ chín trọng, Kim Cương cảnh thứ chín trọng, chủ yếu bởi vì khí hải thứ chín ở vị trí mi tâm, liên hệ thâm hậu với đầu óc, mà Hư Vô Kiếm Thể đại pháp là bí pháp nhằm vào tinh thần, cho nên cũng có thể tăng phúc ngũ cảm của võ giả.

Huyễn Tinh thảo không thể dùng liên tục, lấy cường độ tinh thần của Giang Thần, như vậy phải cách một tuần mới có thể dùng một lần, đổi thành võ giả Khí Hải cảnh khác, đừng nói liên tục dùng , chỉ dùng lần đầu tiên phỏng chừng cũng sẽ phá vỡ tinh thần.

“Không biết Lưu Vân kiếm pháp này, có phải kiếm pháp Hoàng cấp cao giai hàng thật giá thật hay không.”

Nhàn rỗi vô sự, Giang Thần đặt lực chú ý ở trên Lưu Vân kiếm pháp.

Bởi không có kiếm phổ, Giang Thần chỉ có thể thông qua quan khán vết kiếm để tìm hiểu Lưu Vân kiếm pháp, nghĩ rằng Tạ Hiểu Phong lưu lại câu kẻ có duyên có thể tập kia cũng không phải lời vô căn cứ, nếu không đủ ngộ tính, là không có biện pháp thông qua vết kiếm tìm hiểu Lưu Vân kiếm pháp .

Mây vô thường, gió vô tướng.

Lưu Vân kiếm pháp biến ảo khó đoán, một chiêu một thức không câu nệ ở hình thức, tất cả ở thần tủy.

Trên Ưng Chủy nhai, Giang Thần cầm trong tay trường kiếm, thân thể chốc chốc giãn ra, chốc chốc chạy gấp, chốc chốc lười nhác, chốc chốc lại căng thành một đường, trường kiếm ở trên tay hắn tựa như vân khí, hư vô mờ mịt, khi thư thả như nhàn vân trên trời, khi hiểm hóc như biển giận sóng gầm, kinh tâm động phách đến cực điểm.

Mất thời gian một tuần, từ trong vết kiếm Giang Thần tìm hiểu ra ba kiếm chiêu, phân biệt là Vân Đạm Phong Khinh, Phong Khởi Vân Dũng cùng với Phúc Vũ Phiên Vân.

Ba kiếm chiêu này, mỗi một chiêu đều lợi hại gấp mười lần kiếm pháp Hoàng cấp trung giai.

Vân Đạm Phong Khinh là thức mở đầu của Lưu Vân kiếm pháp, một chiêu này có thể công có thể thủ, đúng như mây đầy trời, không hề có sơ hở, lúc công như gió lướt nhanh qua cỏ, nhẹ nhàng mau lẹ.

Phong Khởi Vân Dũng quan trọng là kiếm thế, kiếm thế vừa nổi lên, địch nhân có tâm trí hơi yếu là có thể không chiến mà bại, người có tâm trí mạnh cũng rất khó ngăn cản công kích phô thiên cái địa mà đến.

Về phần Phúc Vũ Phiên Vân thì lợi hại hơn , một kiếm này thi triển ra, quả nhiên là nghiêng trời lệch đất, đủ để cho một địch nhân vốn không hề có sơ hở chợt khắp nơi sơ hở, thương tích đầy mình.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK