“Người không phạm ta ta không phạm người, kế tiếp chớ có trách ta .”
Giang Thần quay đầu nhìn thoáng qua đám người Lưu Trường Phong, trong mắt lộ ra một tia sát khí.
Hắn không phải một kẻ khát máu, thế nhưng đến lúc nên giết, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Bảo trì tốc độ nhất định, Giang Thần lao tới bồn địa phía trước.
Đây là một bồn địa có địa thế phức tạp, chỉnh thể như một cái bát, bên trong cao thấp bất bình, loạn thạch rất nhiều.
Trung ương bồn địa, Giang Thần ngừng lại, đứng thẳng ở trên một tảng đá lớn.
“Như thế nào, không chạy?”
Lưu Trường Phong có chút kinh ngạc.
“Vì cái gì muốn chạy?”
Giang Thần ung dung sửa sang lại quần áo một chút.
“Tìm chết.”
Hai danh võ giả Khí Hải cảnh cửu trọng của Lưu gia giận dữ, một trái một phải, liên thủ công tới Giang Thần, trong mắt bọn họ, Giang Thần cũng liền tốc độ nhanh chút, thực lực chân thật hẳn là không chịu nổi một kích.
“Năm võ giả Khí Hải cảnh cửu trọng, một cũng không thể bỏ qua.”
Giang Thần vừa nghĩ, trong tay rút ra trường kiếm, sử một chiêu Vân Đạm Phong Khinh.
Vân Đạm Phong Khinh có thể công có thể thủ, Giang Thần dùng là chiêu thủ.
Đương đương đương đương......
Công kích của hai người thập phần mạnh mẽ, thế nhưng kiếm pháp của Giang Thần rất tinh diệu , khí kình oanh kích qua, phảng phất oanh ở trên một nhúm bông, hư không chịu lực.
“Kiếm chiêu phòng thủ thật là lợi hại.”
Lưu Trường Phong thừa nhận xem thường Giang Thần, võ giả Khí Hải cảnh lục trọng này không phải võ giả Khí Hải cảnh lục trọng phổ thông.
“Hai người các ngươi cũng lên đi.”
Lưu Trường Phong phân phó hai danh võ giả còn lại của Lưu gia.
“Hắc hắc, Lưu lão nhị, Lưu lão tam, hai người các ngươi rất không dùng được .”
Hai danh võ giả Lưu gia này một sử đao, một sử kiếm, đao kiếm kết hợp, hội hợp với hai danh võ giả Lưu gia trước đó, vây chặt lấy Giang Thần.
“Chính là lúc này.”
Trong mắt Giang Thần tinh quang bùng nổ, kiếm thế từ yếu chuyển thành mạnh, chiêu thứ năm trong Lưu Vân kiếm pháp Phong Quyển Tàn Vân phóng thích ra.
Lưu Vân kiếm pháp là kiếm pháp Hoàng cấp cao giai, trong khoảng thời gian này, Giang Thần sớm tu luyện nó đến cảnh giới đại thành, phối hợp với Hư Vô Kiếm Thể đại pháp, độ tinh diệu cùng uy lực của kiếm pháp bạo tăng gấp mười, cơ hồ sắp đạt tới cấp bậc kiếm pháp Huyền cấp đê giai, đương nhiên, Giang Thần bản thân là võ giả Khí Hải cảnh lục trọng, đây là chỗ yếu của hắn, song cứ việc như vậy, một kiếm này công ra, cũng không phải võ giả Khí Hải cảnh cửu trọng tầm thường có thể chống lại .
Kiếm quang nối thành một mảnh, giống như lốc xoáy, phốc phốc phốc phốc, máu tươi tung tóe bắn ra, hai danh võ giả Lưu gia đương trường bị giết chết, hai tên còn lại cũng thụ trọng thương.
“Phong Khởi Vân Dũng.”
Một kiếm kích sát hai người, Giang Thần thừa dịp thắng truy kích, trong lúc trường kiếm vung lên, kiếm quang như mây như sương, nhanh chóng tràn ngập, kiếm thế khủng bố lập tức bao phủ hai người trọng thương nọ.
“Dừng tay.”
Lưu Trường Phong kinh nộ nảy ra, cục diện nghịch chuyển quá nhanh , hắn căn bản không kịp phản ứng.
Phốc ! phốc !
Bị kiếm thế khủng bố bao phủ, hai danh võ giả Lưu gia bị trọng thương dẫn đến thân thể phản ứng chậm một nhịp, ngay sau đó, cổ họng nháy mắt bị cắt đứt, đổ ở trên mặt đất.
Chớp mắt, năm người chỉ còn lại có một mình Lưu Trường Phong.
“Ngươi cư nhiên dám kích sát võ giả Lưu gia chúng ta, ngươi có biết hay không, ngươi đã phạm vào tử tội, ai cũng không cứu được ngươi.”
Lưu Trường Phong tức phát run.
“Kẻ giết người chắc chắn sẽ bị người giết, kế tiếp đến phiên ngươi .”
Chân đạp mặt đất, Giang Thần nhanh chóng xông về phía Lưu Trường Phong.
“Không cần đắc ý quá sớm, nếm thử Phá Nguyên chưởng của ta!”
Toàn thân Lưu Trường Phong vận chuyển công lực, bàn tay nổi lên một tầng ánh sáng màu xanh đen, Phá Nguyên chưởng là chưởng pháp Hoàng cấp cao giai của Vân Hải môn, không lấy tinh diệu làm hạch tâm mà trứ danh bởi lực công kích cực hạn, dưới một chưởng, thép tấm đều có thể đánh xuyên qua.
“Phồn Tinh biến.”
Đối phó một mình Lưu Trường Phong, Giang Thần thoải mái hơn rất nhiều, một chiêu Phồn Tinh biến đưa qua.
Giờ khắc này Phồn Tinh biến đã có thể phát ra mười tám đạo hàn tinh, so với khi vừa đột phá tầng thứ nhất Hư Vô Kiếm Thể đại pháp gia tăng một đạo, đối ứng với nó, hai trăm tám mươi chín biến hóa cũng tăng phúc đến ba trăm hai mươi bốn biến hóa.
Đinh một tiếng.
Phá Nguyên chưởng mà Lưu Trường Phong dùng ra thậm chí chưa đụng tới góc áo của Giang Thần, mà kiếm của Giang Thần lại đâm vào vị trí trái tim của Lưu Trường Phong trong nháy mắt, lực lượng trùng kích cường đại chấn Lưu Trường Phong đến mức bay ngược đi ra ngoài, mắt thường có thể thấy được, áo nơi ngực Lưu Trường Phong bị đâm ra một lỗ thủng, thế nhưng lại không thấy máu, ở trong áo của Lưu Trường Phong, có cái gì đó tản ra tia sáng màu đen nhạt.
“Bảo giáp?”
Giang Thần nheo mắt lại.
Võ giả trừ võ công tu vi ra, còn có hai loại ngoại vật có thể tăng phúc chiến lực, một là bảo giáp, một là bảo binh, bảo giáp cùng bảo binh đều có bảy phẩm chất, phân biệt là Xích cấp, Tranh cấp, Hoàng cấp, Lục cấp, Thanh cấp, Lam cấp cùng với Tử cấp.
Võ giả Khí Hải cảnh bình thường dùng là Xích cấp bảo giáp cùng Xích cấp bảo binh, như kiếm trong tay Giang Thần chính là bảo binh Xích cấp trung giai, là Giang Thần mất một ngàn năm trăm điểm cống hiến đổi ở Nhất Khí tông, Giang Thần dự tính , bảo giáp trên người Lưu Trường Phong, hẳn là bảo giáp Xích cấp cao giai, bằng không, một kiếm vừa rồi kia sẽ không thể không đả thương được đối phương lấy một chút.
Đương nhiên, không phải nói bất cứ một người mặc bảo giáp thì đều có phòng ngự rất mạnh, bảo giáp cần rót chân khí vào, nếu tu vi của Lưu Trường Phong thấp một chút, nói không chừng một kiếm vừa rồi kia đã khiến đối phương bị thương.
“Ngươi không thể gây tổn thương cho ta được.”
Lưu Trường Phong tin tưởng mười phần, Ám Lân nhuyễn giáp trên người hắn này là bảo giáp Xích cấp cao giai, là dùng da của mãnh thú hai sao cao giai Thiên Tinh mãng xà đặc chế mà thành, sau khi rót chân khí vào, phòng ngự có thể so với mãnh thú hai sao đê giai, nếu tu vi hắn đột phá đến Phi Thiên cảnh nhất trọng, sau khi rót chân khí vào, phòng ngự thậm chí đạt tới cấp bậc mãnh thú hai sao trung giai.
“Không hẳn.”
Nếu đối phương mặc bảo giáp Xích cấp cao giai, kế tiếp Giang Thần tự nhiên sẽ không nhắm đến thân thể đối phương mà công kích, thi triển Tùy Phong bộ, thân ảnh Giang Thần chợt trái chợt phải, hốt trước hốt sau, Tùy Phong bộ là bộ pháp Hoàng cấp cao giai, Giang Thần từ lâu đã tu luyện nó đến cảnh giới dày công tôi luyện.
“Rốt cuộc bộ pháp của hắn đạt tới cấp bậc nào?”
Lưu Trường Phong kinh khiếp, hắn phát hiện bản thân căn bản không tập trung được khí tức của Giang Thần, loại cảm giác này hắn chỉ từng thể nghiệm ở trên người đệ tử nội tông.
“Phúc Vũ Phiên Vân !”
Phía bên phải Lưu Trường Phong, thân ảnh của Giang Thần hiện ra, thấy thế, Lưu Trường Phong vội vàng tung một chưởng về phía đối phương.
“Không tốt.”
Một chưởng này thất bại , Giang Thần ở phía bên phải rõ ràng chỉ là một tàn ảnh.
Ngay mặt, ánh mắt Giang Thần băng hàn, một kiếm đâm xuyên qua cổ họng của Lưu Trường Phong.
“Ta không cam tâm a !”
Lưu Trường Phong ngửa mặt ngã xuống.
Hắn rất tự tin , nếu hắn một mặt chạy trốn, nói không chừng đã có thể chạy ra đường sống, đáng tiếc trên thế giới này không có nếu.
Không dám tiếp tục lưu lại, sau khi lấy bảo giáp Xích cấp trên người Lưu Trường Phong xuống, thân hình Giang Thần thoáng động, biến mất ở một chỗ khác của bồn địa.
Sau thời gian uống một chén trà, lão giả áo đen cùng đại hán huyền bào Lưu Nguyên chạy lại đây.
Độc Giác báo tuy rằng cường đại, nhưng chung quy chỉ là một đầu mãnh thú, trí tuệ xa xa không bằng nhân loại, dưới một phen dây dưa, hai người liên thủ kích sát Độc Giác báo.
“Trường Phong thiếu gia !”
Nhìn thấy năm bộ thi thể trên mặt đất, lão giả áo đen cùng Lưu Nguyên trợn mắt muốn nứt.
Lưu Trường Phong là đệ tử đời thứ tư của Lưu gia, được Lưu gia ký thác kỳ vọng cao, Lưu Trường Phong vừa chết, bọn họ trở về căn bản là không biết trình bày thế nào.
“Giết, nhất định phải giết chết thằng súc sinh này.”
Lưu Nguyên đỏ mắt lên.
Lão giả áo đen âm lãnh nói:“Kẻ này thật đáng giận, trời sinh tâm địa ma quỷ, nếu hắn ngoan ngoãn giao ra Bích Nguyệt quả, chúng ta không hẳn sẽ giết hắn, cho dù giết hắn, cũng sẽ để hắn được toàn thi, hiện tại Trường Phong thiếu gia chết, hắn liền tính chạy trốn tới chân trời góc biển, lão phu cũng nhất định phải đem hắn phân thây vạn đoạn, thay trời hành đạo.”
“Vạn lão, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ, thằng súc sinh này đã rời đi một lúc lâu .” Ức chế phẫn nộ cường liệt, Lưu Nguyên xoay người hỏi thăm lão giả áo đen Vạn lão.
“Yên tâm, trước kia lão phu từng được bản thiếu của một quyển bí tịch truy tung thuật, tuy rằng chỉ tìm hiểu một hai phân tinh túy, nhưng cũng đủ truy tung kẻ này.”
Trong lúc nói chuyện, Vạn lão vận chuyển huyền công truy tung thuật, rất nhanh phát hiện dấu vết mà Giang Thần lưu lại, theo mấy dấu vết này, Vạn lão cùng Lưu Nguyên nhanh chóng truy tung qua.
Khi lướt qua một lùm cây, mí mắt Giang Thần giật giật.
“Có nguy hiểm đang đến gần !”
Trực giác của Giang Thần rất linh, đây có lẽ là vì nguyên nhân tu luyện Hư Vô Kiếm Thể đại pháp, khiến cho tinh thần lực của hắn thập phần mẫn cảm.
Thu liễm khí tức, Giang Thần lắc mình trốn vào trong một bụi cây.
Bảy tám lần hô hấp trôi qua, hai bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt của Giang Thần.
“Truy tung thuật?”
Giang Thần thầm kêu không ổn, nếu hai người này có thể đuổi tới nơi đây, khẳng định học qua truy tung thuật, lấy độ kỳ diệu của truy tung thuật, mình trốn ở trong lùm cây không hẳn bảo hiểm.
Đúng lúc này, Giang Thần nhìn thấy lão giả áo đen thoáng liếc nhìn nơi này một chút.
“Trốn.”
Cơ hồ là theo bản năng , Giang Thần lao ra từ trong lùm cây, chạy như điên đến chỗ mà tiếng dòng nước khá lớn.
“Đáng giận.”
Vạn lão không nghĩ tới Giang Thần sâu sắc như vậy.
Hai người vận đủ chân khí, đuổi sát ở phía sau.
Phía trước là một con sông, bởi địa thế tương đối cao, nước sông chảy xiết, bôn đằng không thôi.
Tõm một tiếng, Giang Thần chui tọt vào trong sông.
Đối mặt với sự đuổi giết của hai danh võ giả Phi Thiên cảnh, Giang Thần không có lựa chọn nào khác, chung quy hắn có vô tri thế nào cũng biết trong sông có mãnh thú, vì nhân tố hoàn cảnh này mà khi gặp phải mãnh thú sông ngòi thì còn khó trốn thoát hơn cả gặp mãnh thú lục địa.
Ầm vang !
Vạn lão chậm một bước, tung một chưởng vào sông, chưởng kình cường đại nhấc lên một cột nước phóng lên cao.
......
Thế giới trong nước rất im lặng, nhưng cũng rất khủng bố.
Ở trong nước, ngũ cảm của Giang Thần hạ xuống mấy chục lần, trực giác cũng gián tiếp giảm rất nhiều, ầm vang, dòng nước chảy xiết, một luồng áp lực tác dụng ở trên người, thiếu chút nữa khiến cho Giang Thần không thở nổi, chẳng khó phỏng đoán, hẳn là một người trong lão giả áo đen cùng đại hán huyền bào phát ra khí kình oanh kích sông ngòi.
Vận chuyển Quy Nguyên công, Giang Thần men theo sông nhanh chóng tiến lên, tốc độ cũng không chậm bao nhiêu so với trên bờ.
Lúc đổi hơi, bình thường Giang Thần sẽ tựa vào trong bụi thủy thảo tương đối cao để hô hấp, làm như vậy cho dù bên bờ có người, cũng rất khó phát hiện hắn.
“Không sai biệt lắm .”
Một canh giờ trôi qua, Giang Thần chuẩn bị lên bờ.
Theo hắn lên bờ còn có một con rắn nước thô to, kiếm quang lóe ra, rắn nước bị cắt làm ba đoạn, lăn vào trong sông.
“Nơi này tựa hồ nguy hiểm hơn !”
Nhìn hoàn cảnh bốn phía, Giang Thần cười khổ một tiếng.
Nơi này so sánh với bên ngoài Lăng Vân sơn mạch, càng thêm im lặng, càng thêm tĩnh mịch, bụi cỏ cùng cây cối bốn phía có màu sắc rất đậm, không xanh tươi như bên ngoài.
“Đến đâu thì đến.”
Tâm tính Giang Thần rất bình thản, không nghĩ quá nhiều thứ không hay.
Vận chuyển Liễm Khí quyết, Giang Thần thật cẩn thận đi tới .
Chợt , trước mắt hắn lóe qua một thứ màu đỏ, tập trung nhìn vào, nguyên lai là một bụi hoa lớn đỏ thẫm, cánh hoa thập phần tươi tốt, cơ hồ dày nửa tấc, trên rễ cây hoa đỏ mọc ba bốn mảnh lá, trông như bươm bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, dào dạt sinh cơ.
“Thánh Hồ điệp hồng?”
Giang Thần kinh nghi bất định.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK