• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thi thể to lớn của ‘ Ly Ngưu ’, không, phải nói là nhìn đoàn năng lượng màu vàng đang lơ lửng trên thi thể ‘Ly Ngưu’, Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói: “Dường như trên thế giới này có thể không ngừng hấp thu lực lượng tàn dư của Cửu Đỉnh thú, hoặc nhân loại để đề cao năng lực của bản thân cùng đẳng cấp. Thế nhưng, năng lượng này cũng không dễ hấp thu như vậy, nếu như không thể hóa giải ý niệm trong đó. Như vậy, rất có thể bị ý niệm đó chiếm cứ, do đó trở thành một cổ mấy giết người, cũng chính là * người.”

Nhìn đoàn năng lượng màu vàng, tất cả mọi người đều gật đầu. Đằng Thanh Sơn nói không sai, cùng với w truyền qua tới tin tức. Đồng thời, tự mình đi sau khi hấp thụ năng lượng của Tử Băng Lang Hoàng, mọi người đối với phương pháp này đều không thể nghi ngờ.

“Chúng ta bây giờ mới vừa hấp thu xong năng lượng của Tử Băng Lang Hoàng, thực lực đột phá tới nhất đỉnh cấp bậc. Bây giờ, ta xem chính mình để cho nó tự động tiêu tán đi sao.” Nhìn đoàn năng lượng màu vàng, Đại Vũ thản nhiên nói.

Đối với kiến nghị Đại Vũ, mọi người không có nghi vấn. Có thể nói, Đại Vũ là hoàn toàn chắc chắn. Sau khi hấp thu năng lượng của Tử Băng Lang Hoàng, lại hấp thu năng lượng cảu một con cdt khác, căn bản là tự sát.

Dù sao, mọi người tuy rằng đã đem năng lượng của Tử Băng Lang Hoàng hoàn toàn hấp thu. Nhưng, sát ý của Tử Băng Lang Hoàng vẫn còn chưa có hóa giải. Lúc này mọi người cảm giác được mình hơi ngây ngất, làm không tốt có thể sẽ bị nổ. Phải biết rằng, Tử Băng Lang Hoàng sau khi cuồng hóa, sát ý lại tăng gấp 2!

Thế nhưng, đối vời lời nói của Đại Vũ, Đằng Thanh Sơn đầu tiên là gật đầu, bày tỏ sự đồng ý. Nhưng sau đó, Đằng Thanh Sơn lại lắc đầu nói: “ Đại ca, lời của ngươi nói rất đúng. Thế nhưng, bị ý niệm chiếm cứ đó là đối với người bình thường tu luyện giả mà nói.”

Nghe được Đằng Thanh Sơn nói, Đại Vũ đám người trên mặt đều lộ vẻ không hiểu.

Nhìn Đằng Thanh Sơn, Bùi Tam vẻ mặt khó có thể tin nói: “Thanh Sơn, chẳng lẽ nói …”

BT còn chưa có nói hết, trên mặt Đằng Thanh Sơn đã lộ ra nụ cười, xoay mặt hướng về phía mọi người nói: “ Đúng vậy, đối với người có thể sử dụng thời gian cùng không gian pháp tắc cường giả mà nói. Mặc kệ là hấp thu bao nhiêu sát ý, hắn cũng sẽ không mất đi lý trí. Không, chính xác mà nói, thời gian và không gian pháp tắc có thể giúp tu luyện giả có thể điều khiển được sát khí này, nhưng cũng không nhiều lắm. Bởi vì, cường độ thời gian cùng không gian cùng với điều khiển sát ý có quan hệ trực tiếp với nhau.”

Nhìn vẻ nghi ngờ của mọi người, Đằng Thanh Sơn trên mặt không khỏi lộ ra sự kích động, giải thích nói: “ Ta biết, mọi người có một chút nghi ngờ và không tin. Ta cũng giống như thế, thế nhưng lúc lĩnh ngộ không gian pháp tắc, một cái tin tức truyền vào não của ta. Đó là, không gian, người có thể lĩnh ngộ được không gian pháp tắc có thể điều khiển được tất cả những thứ tồn tại trong không gian, là hư vô nhưng lại có hình. Cho nên, ta mới suy đoán ra những lời này.”

"Không gian chí cường, thì gian chi thượng. Không gian chí cường, thì gian chi thượng..."

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đằng Thanh Sơn, Đại Vũ đám người đứng ngơ ngác ở đó, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm tám chữ. Biểu tình của bọn họ lúc này, là mừng rỡ ? Là ao ước ? hay là đố kị? Có thể, tất cả điều có sao.

Đối mặt với tất cả mọi người lúc này, Đằng Thanh Sơn phát hiện hình như mình mới đả kích tới bọn họ. Trong lòng có một chút bất đắc dĩ, ai biểu không gian pháp tắc lại có bản lĩnh như vậy.

“ Hừ, thật không hiểu mấy người các ngươi nghĩ cái gì? Không gian chí cường? Thời gian chi thượng? Thật sao? Nếu như lực lượng của chính mình không thể thừa nhận nổi thời gian cùng không gian. Như vậy, không gian cùng thời gian còn có gì đặc biệt chứ ?” Đột nhiên, một cái lãnh đạm thanh âm vang lên. Đứng một bên, Tần Lĩnh cười lạnh, con ngươi lạnh lùng nhìn Đại Vũ nhóm người liếc mắt, không có lưu tình kinh bỉ nói: “ Một đám người chỉ biết ao ước đố kị người khác.”

Sau khi nói xong, toàn thân áo choàng màu lam Tần Lĩnh mang theo Ô Chuy Mã, lắc người mấy cái liền đã tiêu thất tại trong mắt mọi người.

Tiếp theo, âm thanh Tần Lĩnh từ xa xa truyền tới : “ Nếu như các ngươi có chút tự hiểu chính mình, thì liền dựa vào bản thân đi lĩnh ngộ đi. Không thể lĩnh ngộ thì mau tu luyện cho tốt để có thể phá tan không gian cùng thời gian ràng buộc! Ở chỗ này, đã không còn tính khiêu chiến, nhiệt huyết cùng sinh tử. Ta đi trước nhị trọng giới, nơi đó diện tích hơn nơi này gắp 5 lần. Ta nghĩ, hẳn có thể cho ta thể nghiệm một chút cái sinh hoạt này. Còn có, từ nhất trọng giới đi tới nhị trọng giới là bằng truyền tống. Cho nên, cho dù chúng ta cùng nhau đi vào, cũng sẽ bị đưa tới những nơi khác nhau. Vì vậy, bây giờ ta không cần cùng các ngươi đi chung.”

Buông ra lời nói, Tần Lĩnh đã đi vào truyền tống, tiến vào nhị trọng giới.

Nghe được câu nói lạnh lùng của Tần Lĩnh, bao gồm cả Đại Vũ ở bên trong, mọi người đều đỏ mặt.

Nhìn bóng lưng Tần Lĩnh biến mất, Lý Thái Bạch nhàn nhạt hỏi: “ Tên này cùng chúng ta lâu như vậy, nói nhiều lắm cũng chỉ có chín chữ, xem như lần này cũng là dài nhất sao?”

“Ừ khụ!” Đại Vũ ho khan một cái, màu đỏ trên mặt cũng chậm rãi biến mất, quay qua Đằng Thanh Sơn cười nói: “ Thanh Sơn a, ngươi đả kích chúng ta thật là nhiều a. Tần Lĩnh nói đúng, ta cũng đi trước nhị trọng giới, đi thể nghiệm sự huyết tinh. Cùng ngươi một chỗ, ta đều cảm thấy mình vô năng a.”

Nói xong, Đại Vũ quay đầu nhìn Lý Thái Bạch nói: “ Ngươi cái lão già này, cũng sẽ không ở lại nơi này chứ?”

“ Đây là tất nhiên! Lý Thái Bạch ta là ai ? Trong mắt người đời, Lý Thái Bạch ta nhưng là tiêu sái lỗi lạc, là người hào hùng trung nghĩa a.!” Nói xong, Lý Thái Bạch uống một ngụm rượu, tay nắm lấy đang hôn mê Bất Tử Phượng Hoàng, liền trước một bước đuổi theo Tần Lĩnh.

“ Thanh Sơn, ta cũng đi trước một bước.” Bùi Tam nhàn nhạt cười một tiếng, khiêng thân hình to lớn của Tử Tích nhanh chóng rời khỏi. Chỉ là … thân thể to lớn của Tử Tích bị Bùi Tam khiêng, nhìn vào có chút quái dị.

Tiếp theo, đó là Đại Vũ cùng Liễu Vân.

Nhìn mọi người rời khỏi, Đằng Thanh Sơn cảm thấy bất đắc dĩ. Không phải là lĩnh ngộ được cái da lông của không gian pháp tắc sao….

Nếu như những lời này truyền vào trong tay đám người Đại Vũ, bọn họ tuyệt đối là quay trở về, hung hăng đem hắn đánh một trận.

Bất đắc dĩ, Đằng Thanh Sơn cũng xoay người hướng nơi ánh sáng đi đến.

... ...

Thời gian chậm rãi trôi, đã một tháng trôi qua….

Một tháng này, Đằng Thanh Sơn vẫn ở nhật trọng giới như trước. Vẫn chưa vội vã đi tới nhị trọng giới. Đằng Thanh Sơn nghĩ, mình bây giờ đã lĩnh ngộ được một chút không gian pháp tắc, thực lực có đề cao. Thế nhưng, đối với vận dụng không gian pháp tắc lại không có thuần thục. Đồng thời, cũng để càng thêm hiểu rõ thế giới này, Đằng Thanh Sơn tại nhất trọng giới dừng lại một tháng.

Tại đám người Đại Vũ rời đi không lâu, Đao Trì cũng tỉnh lại. Giống như Đằng Thanh Sơn suy nghĩ, Đao Trì cũng đột phá tới nhất đỉnh cấp bậc. Thế nhưng, mặc dù tỉnh lại nhưng thần trí lại điên đảo, sát ý so với lúc trước mạnh hơn không ít.

Vừa mới bắt đầu, Đao Trì thậm chí tấn công Đằng Thanh Sơn. Nếu như Đằng Thanh Sơn không phải đã lĩnh ngộ không gian pháp tắc, thì có khả năng Đao Trì đem hắn giết chết.

Cuối cùng, Đằng Thanh Sơn cũng không còn biện pháp nào, chỉ đành phải hung hăng đánh Đao trì một trận, đánh cho Đao Trì tỉnh lại.

Dần dần, Đao Trì cảm giác được mình không bình thường, cũng đem cái không bình thường của mình nói cho Đằng Thanh Sơn.

Thì ra, Đao Trì bị sát khí của Tử Băng Lang Hoàng quấy nhiễu. Làm cửu đỉnh thú, sát ý so với người thường mạnh hơn không ít, hơn nữa bị sát khí của Tử Băng Lang Hoàng kích thích. Làm cho Đao Trì mất đi sự khống chế lực lượng bản thân, do đó dẫn đến tình trạng như thế. Nếu không có Đằng Thanh Sơn ngăn lại, Đao Trì thật là khó có khả năng tỉnh lại.

Biết được tin tức này, Đằng Thanh Sơn bắt đầu lo lắng cho đám người Đại Vũ. Nếu như Hùng tôn giả, Ô Chuy Mã, Tử Tích, Cửu Vĩ Hỏa Hồ, Bất Tử Phượng Hoàng tỉnh lại giống như Đao Trì như nhau thì….

Nghĩ tới đây, Đằng Thanh Sơn chỉ mong sẽ không có phát sinh chuyện gì. Đồng thời, hắn cũng biết, hấp thu năng lượng tàn dư của cửu đỉnh thú thật không phải là người bình thường cùng với một đầu cửu đỉnh thú có thể hấp thu.

Một tháng qua, Đằng Thanh Sơn không ngừng ở tại trong nhất trọng giới giết chết cửu đỉnh thú, Hơn 49 con nhất đỉnh cấp, mà nhị đỉnh cấp cũng bị hắn giết hơn 8 con.

Trong đó, Đằng Thanh Sơn hấp thu năng lượng của 8 con nhị đỉnh cấp. Đằng Thanh Sơn lúc này, cảm giác được lực lượng của mình đã lên tới đỉnh, chỉ kém một ít là có thể đột phá tới nhị đỉnh.

Nhưng, Đằng Thanh Sơn lại không có vội vã đi đột phá. Thật ra, hắn cũng không có biện pháp đột phá.

Ai nói hấp thu năng lượng cửu đỉnh thú sẽ không có bình cảnh? Có! Thế nào lại không có, nếu như đúng như vậy, cường giả lĩnh ngộ được không gian cùng thời gian pháp tắc không phải là vô địch rồi? Đồng thời, Đằng Thanh Sơn cũng cảm giác được sát ý trong không gian lực lượng của mình cũng đã đạt được cực hạn. Nếu như còn đi hấp thu nữa, như vậy mình cũng sẽ điên mất.

Cho nên, việc làm bây giờ của Đằng Thanh Sơn là chậm rãi làm cho cổ sát khí này nhạt đi.

Sát khí, không phải không thể làm nhạt đi. Lúc sát khí tăng đầy, có thể thông qua ý niệm của mình để áp chế xuống. Chú trọng, làm nhạt chứ không phải áp chế.

Áp chế, chỉ là đem sát khí áp bách để không thể bạo phát. Mà làm nhạt, lại là biến mất. Sát khí biến mất, mới có thể hấp thu tiếp năng lượng của cửu đỉnh thú hay nhân loại sau khi chết phát ra.

Làm nhạt sát khí, là cần thời gian. Nhưng cần phải tách ra mới có thể làm nhạt.

Hôm nay, Đằng Thanh Sơn đang ở một cái sơn động bí mật giữa sườn núi của nhất trọng giới để tán đi sát khí của mình…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK