Bên ngoài Quảng Lăng, Ngạc Long lão tổ đang khoanh chân ngồi trong một gian lều tranh.
Bỗng nhiên hai mắt hắn mở trừng, đồng tử căng thẳng, hiện ra màu ố vàng.
Hô. Phía trước không trung bỗng dưng hiện ra thân ảnh của Ám Tượng lão tổ. Giờ phút này Ám Tượng lão tổ đã hóa thành hình người, khoác một bộ cẩm bào, thoạt nhìn có chút phúc hậu.
Ngạc Long lão tổ có chút không dám tin:
- Ngươi nói cái gì? Tiền Vân đang ở Gia An quận của Tiền châu?
Ám Tượng lão tổ chỉ lên tiếng hối thúc:
- Ngạc Long huynh tranh thủ thời gian đến đó đi, càng sớm càng tốt. Bây giờ ta cũng đang ở Gia An quận.
Ngạc Long lão tổ khẽ cười:
- Ám Tượng lão đệ, ngươi lại có lòng tốt như vậy? Nếu như ngươi đang ở đó, e rằng đã động thủ trước rồi.
- Ngươi ngu xuẩn, còn không tin ta? Tự ngươi nhìn một chút đi.
Ám Tượng lão tổ xuất ra bảo vật truyền tin xuyên thấu. Giờ này phút này tình cảnh giao chiến ở Gia An hiện ra rất rõ ràng.
Ngạc Long lão tổ nhìn một màn trước mắt. Lúc này ba người Bách Hoa nương nương, Thính Phong cốc chủ và Độc Long Vương đang dốc hết toàn lực vây công Lam Bà sơn. Trên Lam Bà Sơn lúc này đang hiện ra màn hào quang bảo hộ chu thiên kiếm quang rộng lớn, bên trong màn hào quang chu thiên kiếm quang còn mơ hồ nhìn thấy một thanh niên khoác áo bào đen đứng đấy.
Ngạc Long lão tổ thấy một màn kia liền thốt lên:
- Cái gì? Bọn người Bách Hoa cũng đi rồi? Ba người bọn hắn không bị vây sao?
Ám Tượng lão tổ lại nói:
- Tin ta rồi chứ?
Ngạc Long lão tổ vội đáp lời:
- Tin. Ta tin! Ám Tượng lão đệ, ta đến ngay đây.
Ám Tượng lão tổ bĩu môi:
- Nếu như không phải là thuật phi kiếm của tên Tần Vân này quá lợi hại, chúng ta đều không thể nào công phá, thì hà cớ gì ta lại nói cho ngươi biết chứ?
Ngạc Long lão tổ cười ha hả:
- Yên tâm đi. Nếu như ta đạt được bảo bối sẽ không quên Ám Tượng lão đệ ngươi đâu.
Thật ra giao tình giữa hai người bọn họ rất tốt. Với thực lực của Ngạc Long lão tổ hiện giờ, phóng tầm mắt ra toàn thiên hạ này, bất kể là Nhân tộc, Yêu tộc hay Tứ hải thủy tộc... có thể làm cho Ngọc Long lão tổ thành tâm kết giao cũng không nhiều.
Ám Tượng lão tổ lại là một trong số đó. Tuy rằng tiến độ tấn thăng cảnh giới của Ám Tượng lão tổ rất chậm chạp, nhưng nói cho cùng thì vẫn là dị chủng thượng cổ, càng về sau sẽ càng mạnh mẽ, kỳ dị.
Vù...
Ngạc Long lão tổ lao ra khỏi gian nhà tranh.
- Lão tổ!
Bỗng nhiên hai đạo lưu quang bay đến. Một người là động chủ Hắc Xà yêu dị trẻ tuổi. Người còn lại là một nữ tử áo xanh. Khí tức mỗi người đều rất phi phàm.
- Hôm nay Tần Vân đang ở Gia An quận của Tiền châu, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi.
Ngạc Long lão tổ nói xong, tận lực chiêu dụ hai thuộc hạ có am hiểu sâu rộng của mình. Tuy rằng thực lực của hắn cường đại, nhưng dù sao không phải phương diện nào cũng rất cao thâm.
Hai tên đại yêu ma kia nhìn nhau, có chút kinh ngạc:
- Đang ở Tiền châu?
Ngạc Long lão tổ lên tiếng thúc giục:
- Đi nhanh lên!
- Vâng.
Lúc này Hắc Xà động chủ biến thành một con Hắc Xà. Ngạc Long lão tổ và nữ tử áo bào xanh đều khoanh chân ngồi trên thân thể của hắn.
Hưu...u...u...
Trong nháy mắt, con Hắc Xà kia bỗng hóa thành một đường lưu quang màu đen, phá không mà đi.
Ở trên không trung, ba người Bách Hoa nương nương, Độc Long Vương và Thính Phong cốc chủ đang toàn lực thi triển rất nhiều thủ đoạn để ứng phó.
Thậm chí Độc Long Vương bị ép đến mức hiện ra bản thể, thành hình dáng một con Độc Long màu đen uốn lượn bay múa, móng vuốt sắc bén, cả thân thể điên cuồng đụng mạnh lên màn hào quang chu thiên kiếm quang của Tần Vân. Nhưng mặc ba người bọn họ hợp lực như thế nào cũng không thể làm gì được.
- Coi như số ngươi gặp may!
Tần Vân nhìn con Độc Long màu đen đang uốn lượn công kích bên ngoài màn hào quang chu thiên kiếm quang, thầm nghĩ:
"Nếu như không phải sợ dọa các đại yêu ma khác chạy mất, ta đã sớm cho ngươi nếm thử sự lợi hai của phi kiếm của ta!"
"Trước tiên nhẫn nhịn một chút, che giấu thực lực đã."
"Sở trường của thuật phi kiếm của ta là phòng ngự. Hơn nữa cũng khá nổi danh. Ban đầu lúc ở Cảnh Dương Tiên phủ, ta đã thi triển thuật phi kiếm để chống cự địa hỏa đoạt về Kim Đan lô đấy. Bây giờ lực phòng ngự của thuật phi kiếm càng lợi hại hơn. Tuy rằng mọi người sẽ rất kinh ngạc, nhưng cũng không thể xem là điều gì quá lạ thường."
"Nhưng nếu trực tiếp chém giết một hai tên Đại yêu ma, sợ rằng sẽ hù dọa những tên đại Yêu ma khác."
"Đặc biệt là Như Ý quan chủ kia, nếu như dọa hắn ta chạy mất, với cái tính cẩn thận của hắn ta, sợ rằng khó mà tìm được cơ hội giết hắn ta lần nữa."
Trong đầu Tần Vân âm thầm tính toán. Như Ý quan chủ thật sự rất giỏi trốn chạy, bảo vệ tính mạng thoát khỏi cái chết.
Mà thực lực của Tần Vân... Chỉ cần hắn triển lộ ra thực lực của Cực Cảnh thì khẳng định Như Ý quan chủ sẽ nhanh chóng nghe ngóng rồi chuồn mất đấy.
"Nhẫn nhịn thêm một chút nữa đi"
Tần Vân âm thầm tự nói.
Một đám đại yêu ma liên thủ vây không ư? Tần Vân cho hiện tại đã là Tiên Thiên cực cảnh rồi, nhưng nói cho cùng thì sở trường của Yến Vũ kiếm vẫn là phòng ngự, một khi thi triển Chu thiên kiếm quang thì coi như bốn đại yêu ma hợp lực lại đánh cũng chẳng khác gì gãi ngứa mà thôi.
Qua hồi lâu, rốt cuộc ba tên đại yêu ma kia cũng dừng tay.
Độc Long Vương phẫn nộ quát:
- Tần Vân. Ngươi cũng chỉ dám trốn thôi sao? Có bản lĩnh thì ra đây so tài với chúng ta.
Một lão giả mù lòa khác cũng lắc đầu nói:
- Nghe nói hắn ở Cảnh Dương Tiên Phủ cũng chỉ biết trốn thôi. Cơ Liệt của Triều đình Nhân tộc đối phó với hắn, hắn cũng thi triển chính thuật phi kiếm này miễn cưỡng ngăn cản. Thậm chí còn dựa vào thuật phi kiếm lợi hại này để bảo vệ tính mạng, đoạt lấy Kim Đan lô.
Chuyện xảy ra bên trong Cảnh Dương Tiên phủ, mọi người trong thiên hạ đương nhiên cũng biết chút ít. Đối với một số đại yêu ma linh thông tin tức thì đó chẳng phải là bí mật gì.
Bọn hắn cũng biết Tần Vân rất giỏi phòng ngự. So với Tiểu Chu Thiên Tinh Thần mà Bạch Quân Nguyệt Bạch gia thi triển thì mạnh mẽ lợi hại hơn.
Bách Hoa nương nương cũng lên tiếng:
- Tốt rồi. Người ta cũng chỉ am hiểu một chiêu này thôi. Chạy ra ngoài liền phải chịu chết đấy. Chúng ta cũng không nên để người ta chịu chết được.
Độc Long Vương lại lên tiếng chế nhạo:
- Nhát như chuột!
- Tần Vân, nói cho đúng thì sau cùng sở trường của Kiếm tiên vẫn là công phạt đấy. Đến đi, so tài thử xem ai giỏi hơn ai.
Lão giả mù lòa cũng cất cao giọng, giọng nói của bọn hắn đều ầm ầm, vang vọng quanh quẩn giữa trời đất. Bọn hắn là đang cố ý cười nhạo, mỉa mai đấy. Nhưng tất cả chỉ là vô dụng, Tần Vân vẫn một mực dựa vào Chu thiên kiếm quang để phòng ngự.
Bách Hoa nương nương rốt cuộc cũng lắc đầu bất lực:
- Được rồi. Hắn không có can đảm nhảy ra đâu.
Độc Long Vương cũng chỉ biết chép miệng:
- Trước tiên chúng ta sang một bên nghỉ ngơi đã.
Bách Hoa nương nương gật đầu:
- Ừ.
Ba người bọn hắn lập tức bay về phía xa xa, đáp xuống trên một ngọn núi, tạm thời nghỉ ngơi. Mặt khác cũng âm thầm đưa tin cho các đại yêu ma khác. Nếu như phe mình không thể đối phó với Tần Vân vậy thì cứ gọi thêm đại yêu ma, gọi càng nhiều thì thế lực càng mạnh.
Tin tức truyền bá rộng rãi, đám đại yêu ma ở bên ngoài Quảng Lăng thành từng người một đều nhanh chóng nắm bắt thông tin. Còn người nhận được thông tin chậm nhất rốt cuộc cũng thông qua Vạn Tượng điện, biết được hiện tại Tần An đang ở bên ngoài Lam Bà Sơn ở Gia An quận của Tiền châu rồi.
Như Ý quan chủ bước ra khỏi phòng trúc, đắc ý nói:
- Hay cho một tên Tần Vân. Ta biết rõ hắn sẽ không đủ kiên nhẫn vĩnh viễn trốn ở Quảng Lăng thành mà. Thật không ngờ, mới hơn một tháng mà hắn ta không nén nổi tính tình rồi. Ha ha, Gia An quận không có ba trận pháp lợi hại như ở Quảng Lăng thành, không có Hoàng Cân lực sĩ. Lần này Tần Vân ngươi chết chắc rồi. Còn chuyện cướp đoạt bảo vật ư? Vậy thì phải xem bản lĩnh của mỗi người rồi.
Như Ý quan chủ thật sự rất tự tin.
Thật sự thì bản lĩnh bảo vệ tính mạng của hắn rất lợi hại. Bay lên trời hay chui xuống đất. Tất cả những thủ đoạn bảo vệ tính mạng hắn đều am hiểu cả. Nhưng xét về mặt chém giết thì yếu hơn một chút.
Hưu...u...u
Như Ý quan chủ biến thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt liền phá không mà đi.
Đạo lưu quang này mơ hồ hiện ra hư ảnh Ngô Công cực lớn, lướt trên hư không với tốc độ cực nhanh.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều đại yêu mà đều rời khỏi Quảng Lăng quận, chạy đến Gia An quận của Tiền châu.
Bên ngoài mười lăm dặm.
Ba người Hô Lôi đại tướng quân đang trốn ở nơi này.
- Bọn hắn dừng tay rồi.
- Không có động tĩnh gì nữa.
Cả ba người bọn họ đều cẩn thận từng li từng tí dõi mắt về phía xa xa, quan sát tình huống của Lam Bà sơn.
Hưu...u...u!
Một thanh phi kiếm màu tím đậm lóe lên, chợt hiển hiện trước mắt ba người bọn hắn.
Cả ba người, Hô Lôi đại tướng quân, Lạp tướng quân, Hà tướng quân lập tức cảm ứng được. Nhìn thanh phi kiếm đột nhiên xuất hiện trước mắt, tròng mắt đều căng cứng.
- Chuyện này... Chuyện này...
Ba người bọn hắn không biết nên nói gì rồi.
- Nếu không muốn chết thì đến chỗ ta.
Từ trong thanh phi kiếm truyền ra một giọng nói. Chính là giọng nói của Tần Vân.
Ba người Hô Lôi đại tướng quân liên tục gật đầu:
- Vâng vâng vâng.
Vù…
Trầm Sa kiếm lập tức cuốn lấy ba người Hô Lôi đại tướng quân, nhanh chóng bay trở về Lam Bà sơn.
Tốc độ của phi kiếm vô cùng nhanh.
- Hả?
Ba người Bách Hoa nương nương, Độc Long Vương, Thính Phong cố chủ cùng với mấy Ám Tượng lão tổ đang ngồi trên đỉnh núi phía xa xa nghỉ ngơi chờ đợi, đều bị đạo kiếm quang mang theo ba gã yêu quái kia thu hút.
Bách Hoa nương nương nghi hoặc lên tiếng:
- Ba tên Yêu tộc? Hắn ta bắt đi ba tên Yêu tộc làm gì?
Vù…
Trên Lam Bà sơn.
Tần Vân đứng đó, nhìn ba người Hô Lôi đại tướng quân ngã xuống, từng người một rất thành thật.
- Bái kiến Tần công tử!
Ba người Hô Lôi đại tướng quân đều rất cung kính.
Tần Vân nhìn tên Hô Lôi tướng quân kia, hỏi:
- Hô Lôi đại tướng quân, Yêu quái Tiên Thiên Thực Đan Cảnh. Ta hỏi ngươi, có phải ngươi phái tên Giải tướng quân kia đến, muốn giết Tiểu ngư yêu hay không?
- Không phải ta, không phải là ta!
Hô Lôi đại tướng quân lập tức lắc đầu dứt khoát phủ nhận. Có thể tu hành đến cảnh giới này đương nhiên hắn cũng không phải ngốc. Giải tướng quân đã chết. Tiểu ngư yêu lại trốn sau lưng Tần Vân. Hơn nữa nghĩa địa bên cạnh còn có một tấm bia mộ, trên đó chỉ khắc mấy chữ "Phó Thanh". Làm sao Hô Lôi đại tướng quân lại không đoán được, quan hệ giữa Tần Vân với Phó Thanh kia là không hề tầm thường chứ.
Tần Vân nhíu mày hỏi lai một câu:
- Không phải là ngươi?
Hô Lôi đại tướng quân vội vàng nói:
- Không tin thì ngươi hỏi Tiểu ngư yêu đi. Do Giải tướng quân tự mình cầm quân đuổi giết nàng. Ta không hề tham gia. Nếu như ta thật sự ra tay, nàng còn có thể sống đến ngày hôm nay sao?
Tần Vân nhìn về phía Tiểu ngư yêu có chút suy nghĩ.
Sau khi do dự một hồi thì Tiểu Ngư yêu lên tiếng:
- Trước giờ con chưa từng thấy hắn.
Tần Vân lại nói:
- Nhưng tên Giải tướng quân kia lại nói là do ngươi sai khiến hắn đấy.
Hô Lôi đại tướng quân lập tức kêu oan:
- Oan uổng quá. Chúng ta đều phụng mệnh làm việc. Chỉ là ba người chúng ta đều không nguyện ý xung phong liều chết đi trước, là tên Giải tướng quân kia dụng tâm nhất đấy.
Tần Vân gặng hỏi:
- Vậy ai ra lệnh cho các ngươi?
Sắc mặt của Hôi Lôi đại tướng quân lập tức thay đổi. Lạp tướng quân và Hà tướng quân cũng không dám lên tiếng.
Tần Vân lại hỏi:
- Ba người các ngươi cũng không biết sao?
- Chúng ta... Chúng ta không biết... Thật sự không dám nghe ngóng.
Sắc mặt của Lạp tướng quân và Hà tướng quân đều trắng bệch. Bọn hắn sợ Tần Vân nhưng cũng sợ Long hậu. Việc này vốn là chuyện bí mật, không thể để lộ được. Long hậu bá đạo... Ngay cả Giao Long vương cũng không biết nên làm thế nào.
Hô Lôi đại tướng quân đã cuống đến mức muốn khóc rồi:
- Ta... Ta...
Tần Vân vẫn như trước, cười mà như không cười nhìn vào Hô Lôi đại tướng quân:
- Hai người bọn họ là thuộc hạ của ngươi, đều không biết. Nhưng ngươi là Đại tương quân, sẽ luôn có người giao lệnh cho ngươi chứ.
Hô Lôi đại tướng quân vô cùng bất đắc dĩ lên tiếng:
- Tần công tử. Ta nói, nhưng ngàn vạn lần ngươi đừng nói là do ta nói đấy.
Tần Vân lạnh lùng thốt ra một câu:
- Nói. Nếu không nói bây giờ ta sẽ giết ngươi.
Hô Lôi đại tướng quân liền nói:
- Long hậu! Là do Long hậu phân phó. Hai người bọn họ đều biết. Giải tướng quân cũng biết.
Cả hai người Lạp tướng quân và Hà tướng quân đều thấy đau đầu, vô cùng bất đắc dĩ.
Long hậu... Thê tử của Giao Long vương lại muốn giết nữ nhân mà Giao Long vương thầm thương. Rất có ý tứ đấy.
Tần Vân nhìn về phía Hô Lôi đại tướng quân, tiếp tục nói:
- Bây giờ hãy truyền tin cho Long hậu.
Hô Lôi đại tướng quân không nhịn được mà hỏi lại:
- Đưa tin? Ta? Nếu Long hậu biết là ta để lộ tin tức sẽ không bỏ qua cho ta.
Ánh mắt Tần Vân hiển hiện sự lạnh lùng. Một thanh phi kiếm lập tức lơ lửng trước mặt bọn hắn.
- Ta đưa tin. Bây giờ ta lập tức đưa tin.
Hô Lôi đại tướng quân vội vàng nói. Sau đó đưa tay lấy ra một tấm thạch bài, từ thạch bài thả ra một tia hào quang, bên trong xuất hiện một hư ảnh.
Bên trong hư ảnh kia là dáng dấp của một vị phu nhân sang trọng duyên dáng. Chỉ là ánh mắt của vị phu nhân lại lạnh như băng, nhìn về phía này:
- Hô Lôi. Ngươi giết Tiểu Ngư yêu kia rồi chưa?
- Long hậu. Không phải là tôi. Không phải tôi muốn gặp Long hậu mà là Tần Vân công tử của Quảng Lăng quận.
Hô Lôi đại tướng quân vội lên tiếng nịnh nọt, sau đó chuyển thạch bài về phía Tần Vân.
Vị phu nhân trong hư ảnh kia cũng nhìn thấy Tần Vân.
Nhìn thấy chuyện này, nét mặt của Long hậu lại trở nên rất trang nhã:
- Hắn muốn gặp ta? Chẳng lẽ ngươi không biết truyền lời trước sao? Hừ. Một tên Thanh Lệnh Tuần Thiên sử nhân tộc mà cũng xứng nhìn thấy ta sao?
Nói xong liền trực tiếp cắt đứt liên lạc. Quả thật ả ta có chút tức giận. Dựa theo quy củ của Giao Long cung, nếu như ai muốn gặp bà ta cũng phải truyền tin trước, để xem Long hậu có đồng ý gặp hay không.
Không có truyền lời, lập tức cho Tần Vân nhìn thấy bà ta. Đương nhiên điều này khiến Long hậu tức giận vô cùng.
Hư ảnh Long hậu giữa không trung cũng lập tức tiêu tán. Hô Lôi đại tướng quân thấy vậy chỉ biết sững sờ.
Tần Vân mở miệng nói:
- Lại truyền tin cho bà ta.