Ngày Tần Thứ rời đi, Lý Nhị Hắc hốc mắt hồng hồng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy lóe ra trong suốt. Như hắn, hán tử đổ máu không đổ lệ, nhưng cùng Tần Thứ lâu ngày ở chung tình cảm huynh đệ làm hắn thiếu chút nữa phá quy củ, cứng rắn nghẹn lại mới không làm lệ rơi
"Tiểu đệ, nếu có rảnh thì hãy quay về. Ca ca hảo tửu hảo đồ ăn chiêu đãi ngươi, bảo đảm không kém hơn bên ngoài." Lý Nhị Hắc vỗ bả vai Tần Thứ thật mạnhnói.
Tần Thứ cũng có chút sầu não, loại cảm xúc này với hắn mà nói, từ sau khi gia gia mất thật lâu đã không có xuất hiện. Hắn gật gật đầu, nói: "Nhị Hắc ca, yên tâm đi, nếu rảnh ta nhất định sẽ đến. Thứ ta đưa cho ngươi, ngươi phải bắt nhanh thời gian tu luyện."
Tần Thứ tối hôm qua đem toàn bộ nội dung của Thiên Xà Xạ Tức Công đều viết ra hết cho Lý Nhị Hắc, nhân tiện cũng giải thích cẩn thận thông suốt. Hơn nữa, bản Xà Long biến cũng để lại cho Lý Nhị Hắc, nội dung trên Xà Long biến Tần Thứ đã có thể đọc làu làu, nhưng hắn hôm nay là người luyện thể, Luyện Khí Thuật đối với hắn tác dụng đã không lớn, chẳng bằng lưu lại cho Lý Nhị Hắc, nhìn hắn có cơ duyên tu luyện hay không.
"Ta sẽ tu luyện, chờ lão tử biến cường, phải đi quốc nội tìm các ngươi, mẹ nó, ta xem tên kia có dám hay không đuổi lão tử đi." Lý Nhị Hắc mắng một tiếng, lại chuyển hướng Long thiếu gia nói: "Ngươi, cũng đừng trở lại, nếu trở lại, lão tử liền đấm ngươi."
Long thiếu gia vẻ mặt cười khổ.
Tàu chiến chậm rãi ra biển, Lý Nhị Hắc đứng ở trên đảo nhìn chăm chú vào con thuyền đi xa, thật lâu đều không có nhúc nhích một lần. Thẳng đến khi cái bóng con thuyền hoàn toàn chôn vùi trên mặt biển, hắn mới hét lớn một tiếng: "Đem rượu tới cho lão tử, ta con mẹ nó muốn uống rượu."
Trong mắt đã là một mảnh ướt át.
Tần Thứ đứng ở boong tàu trên, yên lặng nhìn tiểu đảo xa xa hóa thành một điểm đen, khẽ thở dài một hơi. Hắn rời đi tiểu đảo nhưng thật ra cùng tu luyện quan hệ không lớn, nhưng hôm nay thực lực của hắn đã đủ tự bảo vệ mình, hắn đã nghĩ đi đến đô thị một phen, thuận tiện nhìn xem có thể hay không tìm được người yêu ngày xưa của gia gia. Hoặc là... thân sinh cha mẹ của hắn.
Tuy rằng ở mặt ngoài hắn tựa hồ đối với thân sinh cha mẹ cũng không xúc động gì, nhưng trong lòng sao có thể chân chính dứt bỏ máu mủ tình thâm. Dù không cần phần thân tình này, hắn cũng muốn nhìn một chút phụ mẫu của mình đến tột cùng bộ dáng ra sao, và hắn cũng muốn biết, thân sinh cha mẹ của mình vì sao phải vứt bỏ mình.
"Nhị Hắc ca thật sự là người cá tính." Đứng ở bên người Tần Thứ, cũng nhìn chăm chú vào kia tòa hải đảo, Long thiếu gia cảm thán nói. Xoay người, từ trong ngực lấy ra hộp xì gà, hướng Tần Thứ quơ quơ, nói: "Tần huynh đệ, muốn hay không làm một điếu."
Tần Thứ lắc lắc đầu, nói: "Gọi ta là tiểu Thứ đi."
Long thiếu gia sắc mặt vui vẻ, Tần huynh đệ cùng tiểu Thứ hai cái xưng hô này chênh lệch không thể không lớn, hắn vội vàng cười gật đầu nói: "Hảo, kêu tiểu Thứ so với kêu Tần huynh đệ thân thiết hơn. Đúng rồi, ngươi muốn hay không điện thoại cho Đường tiểu thư, trên thuyền có điện thoại vệ tinh."
Đội tàu Long thiếu gia mang đến có hai chiến thuyền trang bị đầy đủ hết. Trong đó một con thuyền lúc Tần Thứ cùng Mạt Đặc Lý Khắc chiến đấu đã tổn hại, hiện tại bọn họ đang ở một chiến thuyền khác. Trên có điện thoại vệ tinh, đương nhiên không thể so với du thuyền có nhiều phương tiện giải trí.
Tần Thứ suy nghĩ, gật đầu nói: "Hảo."
Long thiếu gia cười nói: "Chẳng qua ta nói trước, gọi điện thoại thì gọi điện thoại, nhưng không cho ngươi đi gặp Đường tiểu thư. Nói cái gì cũng phải đi trước địa bàn của ta để ta tận tình hết phận chủ khách."
Tần Thứ gật đầu nói: "Đi."
Đường Vũ Phỉ nghe được thanh âm Tần Thứ, cô nương này không ngờ cao hứng khóc lên. Tần Thứ không nói nhiều lắm, chỉ nói đơn giản tình huống trước mắt. Nhưng Đường Vũ Phỉ đâu chịu cúp điện thoại, hăng say nói, cuối cùng bảo Tần Thứ vô luận như thế nào đều phải đi gặp nàng. Không gặp được hắn, nàng chính là không an tâm.
Tần Thứ đáp ứng, gác điện thoại, trong lòng khó tránh khỏi có chút nỗi lòng phập phồng, không biết như thế nào, hắn bỗng nhiên nhớ tới những lời gia gia nói lúc còn tại thế. Gia gia nói, cô nương Đường Vũ Phỉ này mông tròn trịa dễ sinh dưỡng, rất đáng để tưởng nhớ.
Có lẽ, phải suy nghĩ một lần đi thôi.
Ba ngày sau, đội tàu trực tiếp vào hải vực khu hành chính đặc biệt Hongkong. Long thiếu gia có chút hưng phấn chỉ vào một mảnh địa phương từng là thuộc địa thoát ly tổ quốc hơn một trăm năm, cùng Tần Thứ nói về lịch sử, đặc sắc, văn hóa. Tần Thứ đối với mấy cái này đều không phải là không biết, hắn trong sách cũng đọc qua tư liệu, nhưng là hiển nhiên, những lời của Long thiếu gia, khiến Tần Thứ càng thêm khắc sâu những gì đọc trong sách.
Cách đó không xa, trên bến tàu có năm chiếc xe màu đen có rèm che, đại đa số người đều quen thuộc xe có rèm che. Bên cạnh xe có mấy người mặc âu phục đang lo lắng chờ đợi, chứng kiến đội tàu xuất hiện, bọn họ nhất tề chạy đến bến tàu, hiển nhiên là chuẩn bị tiếp đón người.
"Lập tức tới rồi, ở trên biển ngây người thời gian lâu như vậy, chợt chứng kiến địa phương quen thuộc này, trong lòng nhịn không được có chút kích động a. Quái, trước kia ở chỗ này cũng không có cảm giác như vậy." Long thiếu gia dựa vào lan can cảm thán .
Tần Thứ nghĩ tới sơn thôn đông bắc, hắn bỗng nhiên có chút nhớ nhung muốn quay về xem căn thổ ốc, và phiến thổ địa mai táng gia gia.
"Long thiếu gia, người đã trở lại."
Đội tàu cập bờ, Long thiếu gia thân thiết kéo tay Tần Thứ đi lên bến tàu, một đám người sớm chờ thật lâu sau nhất thời xông tới, đầu lĩnh là một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi nhìn chói mắt, đương nhiên chói mắt không phải bản thân hắn, mà lão, mà là đầu của lão bạc như tuyết.
"Từ bá, lão nhân ngài như thế nào tự mình đến đây." Long thiếu gia bước lên phía trước cầm tay lão nhân.
Từ bá lão nhân vẻ mặt lo lắng nói: "Long thiếu gia, ngươi đã trở lại, phát sinh đại sự ."
"Đại sự?" Long thiếu gia ánh mắt chợt lóe, hắn mặc dù ở trên thuyền, nhưng thông tin thiết bị thời khắc nào cũng cùng trong nhà duy trì liên hệ, cho nên đối với nhất cử nhất động trong gia tộc hắn đều rất rõ ràng, không đạo lý có đại sự gì hắn không biết a.
Từ bá nhìn nhìn chung quanh, tiến tới, kề sát lỗ tai Long thiếu gia thấp giọng nói: "Long lão gia tử một giờ trước đột nhiên phát bệnh phải vào bệnh viện, hiện tại đang cấp cứu, nghe nói phi thường nguy hiểm."
"Cái gì?" Long thiếu gia biến sắc, vội vàng thúc giục: "Đi, chúng ta lập tức đi bệnh viện."
"Tốt." Từ bá vội vàng tiếp đón mọi người lên xe.
Long thiếu gia tuy rằng lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không quên Tần Thứ, một tay giữ chặt Tần Thứ nói: "Tiểu Thứ, đi, chúng ta trước lên xe, trong nhà đã xảy ra chút sự tình, một chốc không có thể chiêu đãi ngươi, chờ sự tình chấm dứt, ta tái cùng ngươi hảo hảo tại Hongkong du ngoạn."
Tần Thứ lắc đầu nói: "Không sao."
Thập Thất ngồi trên vị trí người lái, Tần Thứ cùng Long thiếu gia đều ngồi ở xếp sau, năm cỗ xe có rèm che xếp thành một đoàn xe nhanh chóng đi ra khỏi bến.
Dọc theo đường đi, Long thiếu gia cau mày, thỉnh thoảng than thở, hoặc là toát ra phức tạp thương cảm. Biểu tình có chút quái dị.
Tần Thứ thấy thế, không khỏi hỏi: "Đã xảy ra sự tình gì? Nếu cần trợ giúp, cứ việc nói cho ta biết."
Long thiếu gia thở dài nói: "Vừa mới nghe Từ bá nói, gia gia ta bệnh nặng, hiện tại đang ở bệnh viện cấp cứu."
"Bệnh gì?" Tần Thứ hỏi.
"Tim bị đột quỵ, đây là bệnh cũ của gia gia, ai." Long thiếu gia lại thở dài một hơi.
"Bệnh tim?" Tần Thứ cau mày, nếu là chứng bệnh bình thường có lẽ Tần Thứ còn có thể giúp đỡ, nhưng bên trong ngũ tạng, tâm là sinh mệnh chi nguyên, trái tim có vấn đề, vậy không phải là vấn đề bình thường, hơn nữa tuổi lớn, tạng khí cực nhanh hao mòn, cho nên loại chuyện này, Tần Thứ cũng không có biện pháp hỗ trợ .