Trời đã tối, những tấm bảng hiệu đủ màu sắc đã sáng lên, lung lung linh linh, hiện ra HongKong phồn hoa, đồng thời, cũng thể hiện cuộc sống về đêm đã bắt đầu.
"Long tiểu thư, đây là chìa khóa xe của ngài." Một người cười lễ phép đưa chìa khóa cho Long Linh Nhi.
Lúc này, Tần Thứ cùng Long Linh Nhi đã một trước một sau đi ra khỏi cửa câu lạc bộ.
Phía ngoài câu lạc bộ người không nhiều lắm, nhưng xe thì không ít, đây là một khu vực phú quý, đa phần đều là danh xe.
Ở một địa phương cách câu lạc bộ không xa, một chiếc Audi màu đen bóng loáng đang đậu, trong xe ngồi bốn gã nam tử vẻ mặt nghiêm túc, tất cả đều mặc đồ đen, mỗi một người đều toát ra một cổ khí tức bưu hãn.
Nam tử ngồi bên cạnh vô lăng, trong tay cầm một bức ảnh, ánh mắt thỉnh thoảng qua lại giữa bức ảnh và cửa CLB, đột nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời, thấp giọng nói "Đi, chuẩn bị động thủ."
"Sao về sớm vậy a? Người ta còn chơi chưa đã! Nói tiếp, ban đêm ở HongKong mới là thời khắc mị lực nhất." Long Linh Nhi xoay xoay cái chìa khóa trên tay, cắn môi nói. Đương nhiên, nếu là tử tế nghe kỹ, không khó phát hiện ngữ khí của vị Long đại tiểu thư này đối với Tần Thứ đã có chuyển biến cực lớn.
Tần Thứ trong lòng đang thể ngộ về kình sau khi cùng võ tăng luận bàn, HongKong có đẹp hơn nưa, đối với hắn mà nói cũng mất đi lực hấp dẫn, nghe vậy lắc đầu nói: "Hôm nay mệt mỏi, ngày mai lại đi."
Long Linh Nhi thật không muốn trở về, nhưng Tần Thứ ở trong câu lạc bộ có một loạt hành động đã rung động nàng thật sâu, bất tri bất giác trong tiềm thức đã mọc lên một cổ cảm giác không dám kháng cự. Cho nên khi Tần Thứ cự tuyệt, nàng cũng chỉ có thể dậm dậm chân, đi đến bên cạnh xe BMW màu phấn hồng.
Nhưng đúng lúc nàng chuẩn bị mở cửa xe thì ở phía sau, bỗng nhiên hiện ra một chiếc xe Audi, áp sát bên cạnh nàng, cửa mở, một nam nhân nhảy xuống, một hơi bắt nàng kéo lên xe. Những động tác liên tiếp này phát sinh rất nhanh, Long Linh Nhi thậm chí không kịp la lên một tiếng, cửa xe đã thật mạnh đóng lại, sau đó chiếc Audi tựa như mãnh hổ lao đi.
Tần Thứ mặc dù đang đắm chìm bên trong suy nghĩ, nhưng toàn thân lỗ chân lông đối với biến hóa của dòng khí không có biến mất, chỉ tiếc năng lực này không thể cảm giác với nguy hiểm. Tần Thứ chỉ có một đầu, tự nhiên không có khả năng thời khắc nào cũng tiến hành phán đoán phân tích biến hóa dòng khí. Chỉ có khi nguy hiểm, hơn nữa là nguy hiểm đối với bản thân hắn, tính cảnh giác mới làm ra phản ứng.
Mà lúc này chiếc xe xuất hiện bên cạnh Long Linh Nhi, tốc độ cực nhanh không nói, mục tiêu cũng không phải Tần Thứ. Cho nên khi Tần Thứ cảm ứng đến khí lưu biến hóa thì không có phát hiện nguy hiểm, phản ứng hơi chút chậm. Bất quá phản ứng có chậm hơn nữa, so với người thường cũng không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.
Khi Audi vừa phóng đi, thân mình Tần Thứ cũng tại chỗ tiêu thất.
Long Linh Nhi kinh khủng nhìn bốn nam nhân trong xe, không cần hỏi, nàng cũng hiểu được chính mình bị bắt cóc. Sự tình này ở HongKong cũng không thiếu. Rất nhiều phú ông ở Hongkong, không biết bao nhiêu người đã bị bắt cóc, chỉ là sau khi bỏ tiền tiêu tai, liền không có để lộ ra nửa điểm phong thanh, nên người thường rất ít khi biết.
Long Linh Nhi là một phần tử trong giới thượng lưu, tự nhiên đã nghe qua chuyện này, Long gia gia tộc đã từng có người bị bắt cóc, sau này bỏ tiền cũng không giải quyết được gì. Thường nói nghé con không sợ hổ, nàng nghĩ đến trước đây, ca ca muốn an bài bảo tiêu cho nàng, đã bị nàng tìm mọi cách cự tuyệt. Hôm nay thật sự đã xảy ra chuyện như vậy, trong lòng mới thấy hối hận.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Long Linh Nhi đang tự hỏi chính mình, đồng thời cũng cưỡng bách mình trấn định lại. Không thể không nói, Long Linh Nhi ...thiên kim tiểu thư, tâm lý tố chất đích xác so với nữ tử thường tốt hơn nhiều. Rất nhanh, nàng đã trấn định, tự hỏi.
"Đối phương bắt cóc ta chắc để mưu tài, như vậy trước khi tiền tài đến tay, sinh mệnh của ta tạm thời sẽ không có uy hiếp. Ta hiện tại phải tìm cách từ trong miệng họ moi ra một chút tin tức hữu dụng, chỉ cần ta không hoảng hốt, sẽ có nhiều hơn hy vọng sinh tồn."
Long Linh Nhi âm thầm cân nhắc trong lòng, bỗng nhiên đôi mắt đẹp sáng ngời, nàng nghĩ tới Tần Thứ, biểu hiện của Tần Thứ ở câu lạc bộ đã khiến nàng kinh ngạc cùng tò mò. Đồng thời, giờ phút này bị bắt cóc, nàng cũng có thêm hy vọng. Nàng cố gắng quay đầu lại, muốn xem thử Tần Thứ có đuổi theo không , nhưng là nàng vừa quay lại ..., xe đột nhiên rung lên, như là bị một cổ man lực cứng rắn ngăn chặn, không ngờ thần kỳ dừng lại.
"A!"
Khi Long Linh Nhi nhìn về phía trước, nhịn không được kinh hô, trên khuôn mặt kích động cùng kinh hỉ nói không nên lời.
Phía trước, một thiếu niên cao ngạo, người khom lại, chỉ dựa vào hai bàn tay, không ngờ chặn ở đầu xe,trong đôi mắt, dày đặc quang mang.
Chặn xe đang chạy với tốc độ cao, tự nhiên là Tần Thứ. Tốc độ xe mặc dù rất nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng Tần Thứ toàn lực thi triển di động tốc độ cao. Khi hắn đuổi theo chiếc xe, liền trực tiếp lao tới phía trước xe, lấy lực lượng cường hãn của hắn, hoàn toàn có thể cứng rắn chặn lại chiếc xe đang di chuyển với tốc độ cao này. Nhưng là hắn sợ lực lượng của mình sẽ làm vỡ nát xe, bị thương Long Linh Nhi bên trong. Cho nên mới sử dụng hai bàn tay, đè chiếc xe lại.
Khi Tần Thứ đứng thẳng dậy, hai mắt theo thói quen đã híp lại, hắn rất hài lòng, vừa mới bắt xe dừng lại hắn dùng chính là nhu lực, đây là theo võ tăng sử dụng nhu kình chuyển hóa mà thành, hắn hiện tại không cách nào sử dụng kình, chỉ có thể dùng sức thay thế, đương nhiên hiệu quả tự nhiên so với kình yếu kém rất nhiều.
Ở đây là một đoạn đường hẻo lánh, giờ phút này người đi đường cũng không nhiều, ngẫu nhiên có một hai người thấy cử động kinh người của Tần Thứ, đều nán lại tại chỗ.
Trên xe, bốn gã nam nhân đã hoàn toàn phát mộng, không quản bọn hắn cũng không thiếu khí chất bưu hãn, nhưng so sánh với trước mắt đột nhiên sát ra một thiếu niên, bưu hãn của bọn hắn chỉ có thể nói là ngây thơ. Có thể đuổi theo xe đang chạy nhanh, hơn nữa dùng một đôi nhục chưởng ép xe dừng lại, lực lượng như vậy thì gọi là bưu hãn như thế nào đây?
"Thanh ca, người này. . . Làm sao bây giờ?" Tên cầm lái trên khuôn mặt lộ ra kinh hoảng, hướng đồng bạn bên cạnh hỏi.
Tên Thanh ca kia là đầu lĩnh, giờ phút này mặc dù cũng kinh ngạc với cử động của Tần Thứ, nhưng còn có thể bảo trì một phần trấn định. Một tay lấy ra súng, cương rắn nói chuyện, chợt nghe liên tục ba âm thanh lớn. Cửa kính phòng đạn đặc chế không ngờ bị thiếu niên cứng rắn dùng quyền đầu đập ra một lỗ thủng. Thanh ca không có do dự, súng trong tay nhanh chóng bắn liên tiếp, hắn tin tưởng vào kỹ năng bắn súng của mình, một loạt đạn bắn ra, hắn hoàn toàn có thể khẳng định mỗi một viên đạn đều dừng ở trên người thiếu niên. Nhưng làm hắn kinh khủng chính là, thiếu niên tịnh không có ngã xuống, mà là cười lạnh, duỗi tay bắt tên đang cầm lái quăng ra ngoài, tên kia bị rơi trên mặt đất, không có một chút hơi thở.
"Tê. . . Thế nào lại như vậy."
Thanh ca đã hoàn toàn phát mộng, ngơ ngác giơ súng trong tay, quên mất bóp cò.
"Không được động."
Lúc này, một thanh âm run rẩy từ băng ghế sau truyền tới, hai tên ngồi ở phía sau đang nâng súng chỉa vào đầu Long Linh Nhi.
Không trách biểu hiện bọn hắn như thế, bình thường thì bọn hắn cũng là nhân vật liếm máu trên lưỡi đao, nhưng có người nào không yêu quý tính mạng của mình, liếm máu trên lưỡi đao đó là máu người khác, nhưng khi sinh mạng của mình bị uy hiếp, bưu hãn tự nhiên biến mất. Mà biểu hiện của Tần Thứ đã uy hiếp đến sinh mạng của bọn hắn, cho nên hiện tại thân phận của Long Linh Nhi đã từ con tin chuyển biến thành thần bảo hộ.
Hai mắt Tần Thứ tản ra hàn quang, ánh mắt tiếp xúc cùng Long Linh Nhi thì phát hiện cô nương này biểu hiện dị thường trấn định, không khỏi trong lòng khen một tiếng. Nhưng hắn lại nào biết đâu rằng, Long Linh Nhi trấn định hoàn toàn là bởi vì hắn xuất hiện.
"Ngươi là người gì?" Thanh ca cũng lên tiếng nói chuyện, mặc dù hắn cố gắng bảo trì trấn định, nhưng trong mắt không tự giác lộ ra kinh hoảng vẫn bán đứng hắn.
Tần Thứ căn bản là không có cùng bọn hắn nói nhảm, nhàn nhạt lên tiếng: "Thả nàng ra, ta không giết các ngươi."
Hai tên bênh cạnh Long Linh Nhi đang rất hoảng sợ, Tần Thứ này thân mình đạn bắn không thủng đã làm bọn hắn không sinh ra nổi lòng phản kháng.
"Ngươi để chúng ta đi, chúng ta sẽ không khó xử nàng, nếu không. . ." Thanh ca lầm tưởng Tần Thứ có cố kị, thái độ mới thoáng cứng rắn, nhưng hắn không biết hắn đang đối mặt với người nào. Lời uy hiếp mới nói một nữa, thân mình Tần Thứ bỗng nhiên từ lỗ thủng trên cửa sổ tiến vào.
"Phanh! Phanh! Lạc!"
Trong chớp mắt, Tần Thứ trong lúc ba tên bắt còn chưa kịp phản ứng lại thì đã tiến vào trong xe, nửa người tiến vào chỗ ngồi phía sau, nửa người thì ở hàng ghế trước. Triển khai hành động lưu loát như nước chảy mây trôi vậy.