Phồn hoa đô thị, bao giờ cũng có quá nhiều bàng hoàng cùng không biết làm sao ở mỗi một phát sinh trong góc, kịch liệt, thất lạc. Vô luận là nam hay nữ, là già hay trẻ, bôn ba khốn cùng, yếu ớt thờ ơ xen lẫn xa hoa đồi trụy, đăng hồng tửu lục che giấu mỗi người dung mạo, hiện đại cuộc sống đô thị giống như mô hình quấn chặt lấy mỗi người linh hồn, đem đem một cái sinh linh bách thái thế giới cắt thành từng cục tiêu chuẩn phương cách, các tầng diện con người trong xã hội trói chặt vào các giá trị quan bất đồng được xếp đặt ở những thứ nhìn như hỗ trợ lẫn nhau, nhưng lại vĩnh viễn không cách nào câu thông ô trống.
2005 năm 12 tháng 30 ngày, trước tết Nguyên Đán, S Tỉnh thành phố C J Khu trong một khu phố nào đó.
Đây là một mảnh thành phố xó xỉnh, thị chính kiến thiến tốc độ ở chỗ này giống như thời gian bị trôi chậm lại vậy, tại diễn biến trì hoãn trong lâu ngày càng xuất hiện nhiều sự kìm nén.
Khô ráo mùa đông, trên đường phố, một đám trẻ nít đang đá banh, trong tiếng cười vui sướng cùng việc nhốn nháo tranh đoạt quả bóng không một đứa trẻ nào để ý tới cái này lui tới xe hàng nhỏ khiến mặt đường bị nghiền áp chỗ lồi chỗ lõm chỗ bể vỡ. Đường phố bên cửa hàng, đám người trung niên lão niên trong sạp hàng đều mang nhàm chán thần sắc cẩn thận thưởng thức đám hài tử này trò chơi.
Một đứa bé tựa hồ dùng sức hơi mạnh, quả bóng không có bao nhiêu hơi ở trong bay hướng tới một sạp hàng bên trên đường phố, đánh bay sạp hàng bà bác một chồng lớn đồ dụng cụ gia dụng bằng nhựa.
"Hải! Đứa nhỏ này, chú ý một chút!" Bà bác giả vờ nổi giận dáng vẻ làm một động tác muốn đánh đòn, mấy đứa bé xông lên đoạt lấy quả banh chạy.
"Tạ di. . ."
Người phụ nữ lớn tuổi đang mặc một bộ quần áo mùa đông dày cộp thân thể cúi xuống thu thập đồ đạc lúc đó, một tên gầy gò, vóc người trung đẳng thanh niên mang một tiếng nhẹ nhàng thăm hỏi từ một bên tới ngồi xuống.
"Ái chà! Là Minh Minh à!" Bà bác vừa nhìn thấy cái này quen thuộc thằng bé xuất hiện ở bên cạnh, tranh thủ thời gian lau mồ hôi, mặt đầy mỉm cười, "Thế nào, lại đến gặp ông nội bà nội hả?"
Vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy trong tay thanh niên xách theo một túi Cam Tề.
"Đúng vậy, hôm nay nghỉ tết rồi, cháu đến thăm họ một chút. . ."
Thanh tú thanh niên ngượng ngùng hạ thấp đầu hơn một chút, bởi vì hắn phát hiện bốn phía cửa hàng rất nhiều trung niên lão nhân cũng nhìn qua đây, mà trong ánh mắt bọn họ, rõ ràng là mang theo than thở, thậm chí còn mang theo ghét bỏ.
"À... Tốt! Tốt!!" Bà bác vội vàng dùng thân thể đem một vài ánh mắt chặn lại, sau đó kéo thanh niên ngồi vào bên dưới sạp hàng.
"Ta nói Minh Minh à. . . Có chút đạo lý mà ta là một trưởng bối không thể không tiếp tục nói cho ngươi . . . Ba mẹ ngươi đều là lão hàng xóm ở nơi này, bất kể xảy ra cái gì, chuyện đã qua đều đi qua, ngươi còn nhỏ, nhất định phải quý trọng tiền đồ của mình, đừng có cùng. . ."
"Tạ di. . . Cháu đi xem ông bà nội đây, ngài làm việc trước!"
Thanh niên tựa hồ có chút không thích như vậy luận điệu, vội vàng đứng dậy, bước nhanh đi xuyên qua đoạn đường nhỏ này, sau lưng mơ hồ truyền đến không ít tiếng lẩm bẩm của mấy người già.
****************************************
Sau khi rẽ vào một đường nhỏ, người đi đường rõ ràng ít rất nhiều, Lâm Hi Minh lần nữa ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trái xoan thanh tú lại lần nữa đầy mỉm cười, trông giống y hệt đám thanh niên tuổi trẻ bình thường bận rộn, đến ngày lễ tết thì đến trước nhà người thân để chúc tết chúc sức khỏe vậy.
Còn có gần nửa năm nữa mới đầy 20 tuổi, tuy nhiên trong lòng Lâm Hi Minh đã không thể chờ đợi thêm nữa, thậm chí chỉ 2 tháng sau khi sinh nhật 19 tuổi thì hắn đã tuyên bố mình đã được 20, bởi vì, 20 tuổi mới là cột mốc chân chính để chứng tỏ mình đã giã từ thiếu niên trở thành nam nhân.
Có lẽ nguyên nhân bởi vì cha mẹ di truyền, Lâm Hi Minh người không cao lắm, chỉ có một mét bảy mươi, thân thể gầy gò, nhất là mặt hắn, mắt to, miệng nhỏ nhắn, lúc nào cũng lộ ra khí chất thanh nhã thanh tú mềm mỏng, nếu như một người lạ không hề biết cuộc đời của Hi Minh, rất dễ dàng coi hắn là một tên sinh viên nho nhã yếu đuối.
Cha mẹ hắn đã từng sống trong cái hẻm nhỏ này, một nhà vốn sống nhờ tiền lương nhà nước coi như yên bình hòa thuận, bất quá xã hội phát triển tựa hồ nhất định phải đào thải một ít cũ kỹ tư tưởng, mà cha mẹ hắn liền bị chọn trúng.
Lúc 12 tuổi, cha bị nghỉ việc, đơn vị của mẹ cho ích lợi càng ngày càng kém, cha vốn có trình độ không cao, trừ việc điều khiển cơ khí máy móc ở công xưởng ra thì không biết làm một thức gì khác.
Cha bắt đầu say rượu, mẹ oán giận sau đó luôn đến tối khuya mới xuất hiện, Lâm Hi Minh vốn lấy thành tích ưu tú chuẩn bị vào học Trung Học Cơ Sở cơ hồ mỗi ngày đều thâm hãm trong căn phòng nhỏ, cách vách phòng liên tục truyền ra tiếng ồn ào, cãi vã thậm chí còn đánh nhau. Từ nhò đứa bé trai bị đám hàng xóm a di tưởng là "Giả nữ nhi" điềm đạm ít nói kia lúc nào cũng phải chôn mình trong chăn chịu đựng sợ hãi.
Ở một lần điên cuồng, sau khi gia đình ồn ào trải qua một đem không yên tĩnh, mẹ cũng bỏ việc cũ, ở bên ngoài tìm một công việc mới tốt hơn. Lúc Lâm Hi Minh được 13 tuổi, cuộc sống trong nhà dưới tay mẹ lo liệu càng ngày càng tốt, thế nhưng tâm trạng của bố lại càng ngày càng xấu.
Không lâu sau sinh nhật 13 tuổi, trước khi Lâm Hi Minh bắt đầu thi học kỳ thì hắn bị cha mẹ dẫn tới tòa án, bởi vì cha mẹ muốn ly dị, lý do là vì mẹ có ý muốn tìm người mới.
"Ta theo ba..." Lâm Hi Minh liếc nhìn mẹ thần sắc lạnh nhạt, rốt cuộc cắn môi cúi đầu, cha bên này mắt tràn đầy tơ đỏ cùng một thân toàn mùi rượu trầm mặc không nói gì.
Mẹ đi rồi, không biết đi địa phương nào, nghe nói là đi theo một người đầu lĩnh của công ty nhỏ mà mẹ làm việc.
Không lâu sau, cha bởi vì say rượu tham gia giao thông, trên đường bị một chiếc xe bus tông tử vong, căn cứ chủ nghĩa nhân đạo nguyên tắc, công ty xe bus bồi thường 10 ngàn tệ, mà gần 13 tuổi Lâm Hi Minh thì về ở với ông bà nội sống qua ngày với mỗi tháng thu nhập chỉ hơn 300 tệ tiền hưu.
Từ giờ phút đó, Lâm Hi Minh lại đột nhiên trưởng thành, mặc dù tính cách cùng bề ngoài vẫn như vậy thanh thú nhã nhặn, thế nhưng hắn càng ít nói chuyện, trừ đi học, chính là trở lại trên phố thu thập sạp hàng giúp những người bạn học hàng xóm khác, hàng xóm lúc tâm tình tốt cũng đưa hắn mấy đồng tiền lẻ.
14 tuổi, Lâm Hi Minh học tập THCS bắt đầu xuất hiện bất ngờ, luôn luôn thành tích không tệ hắn bắt đầu không muốn đi học, thường xuyên chạy ra bên ngoài cùng những tên côn đồ cắc ké lớn tuổi hơn lang thang.
Hút thuốc, xem VCD thâu đêm, thu học sinh bảo hộ phí, đánh nhau. . . Ngắn ngủi một năm cuộc sống của bọn côn đồ cắc ké như thế nào đều được Hi Minh học thuộc lòng. Nhìn ngây ngô văn nhược thế nhưng Lâm Hi Minh luôn vô cùng thông mình, trải qua bao nhiêu chuyện nhưng không hề bị thua thiệt một lần nào.
15 tuổi, hắn bỏ học, tham gia vào một băng nhóm đường phố ở chỗ nào đó trong J khu, băng nhóm không nhiều người, chỉ hơn hai mươi tên, người cầm đầu tuổi không lớn lắm, chỉ hơn hai mươi, toàn băng nhóm chỉ có Hi Minh là nhỏ nhất, nhưng cũng thông minh nhất.
Mấy năm trôi qua, băng nhóm chỉ hơn hai mươi tên này ở trên địa bàn lăn lộn không tệ, mà Lâm Hi Minh bởi vì thông minh, khẳng khái, nghĩa khí, cũng trở thành người được các huynh đệ lớn tuổi hơn bội phục nhất, nhất là sau khi cùng những băng nhóm đường phố khác tiến hành tranh chấp, hắn luôn có thể ở những lúc mấu chốt nhất sáng tạo ra kỳ tích. Tỷ như bất ngờ chui ra từ ống xi-măng đánh lão đại đối phương ngất xỉu, hoặc là dùng dao phi từ xa khiến nhân vật lợi hại nhất bên đối phương bị thương thối lui ra khỏi tranh chấp.
18 tuổi năm ấy, đầu lĩnh băng nhóm trong một trận tranh đoạt địa bàn bị người đánh cho tàn phế, sau đó thì biết mất không một vết tích, vì vậy Lâm Hi Minh được mọi người đề cử lên làm tân lão đại.
"Bình Dân Hội" chính là Lâm Hi Minh lên làm lão đại ngày đầu tiên đặt tên cho băng nhóm, ý nghĩa chỉ mình hắn rõ ràng, mà từ ngày đó bắt đầu, hắn yêu cầu mọi người phải vô điều kiện tiếp nhận các mệnh lệnh
Một, không tiếp nhận người 16 tuổi trở xuống nhập bọn; Hai, người mình gặp nạn không được thấy chết không cứu, cho dù chết cũng phải chống chọi lại; Ba, không cho phép trêu đùa, cưỡng hiếp phụ nữ; Bốn, không cướp của người già và trẻ em.
Cùng "Bốn điều không" ngoài ra, còn có trọng yếu nhất một điều, cũng là điều kỳ lạ nhất, chính là "Nhất định phải hiếu thuận với gia đình" . Bởi vì Lâm Hi Minh còn có ông nội bà nội, hắn lúc nào không có chuyện gì làm, thì đều mua trái cây thuốc bổ đến thăm ông bà, mặc dù hắn biết mình theo đường không chính đáng, ông nội rất tức giận đều đem đồ mua tới vứt hết ra ngoài nhưng hắn vẫn không hề gián đoạn việc thăm sóc, bởi vì hắn biết bà nội vẫn còn rất thương hắn.
"Ông nội bà nội, Cháu. . . Trở lại rồi. . ." Lâm Hi Minh từ ký ức hoảng hốt lui ra bước vào nhà nhỏ.
"A. . . Minh Minh!" Bà nội lớn tuổi mắt mừng rỡ lệ quang bước tới, lập tức liền ôm đứa cháu trai thanh tú này vào lòng, "Ối chao, còn mua đồ gì nữa chứ, cháu chở về là tốt rồi, ông nội đang ở phía sau nhà .... đang ngủ, tạm thời đừng quấy nhiễu ông nhé."
"Ai nói ta đang ngủ! ?" Một thanh âm già nua mà nghiêm túc vang lên, Lâm gia gia đi ra, ánh mắt nghiêm nghị bao phủ đứa cháu trai trước cửa, "Ngươi đồ súc sinh này, ai cho ngươi đi vào! Ngươi cùng mẹ ngươi đàn bà thúi kia giống nhau y hệt, không có tiền đồ! Chỉ biết đi đường ngang ngõ tắt"
"Mẹ cháu không phải là đàn bà thúi!" Lâm Hi Minh trợn tròn mắt, nắm chặc quả đấm, "Người đàn ông kia mới không tiền đồ!"
"Được rồi! Được rồi! Chính đang tết Nguyên Đán, Minh Minh khó được một ngày trở về, lão đầu tử đừng có nổi giận!" Lâm nãi nãi vội vàng chắn trước mặt cháu trai.
"Lễ tết! ? Thằng nhóc này vừa trở lại ta tâm tình liền hỏng bét! Ngươi thử nghe một chút, đám hàng xóm láng giềng nói những gì đi." Lâm gia gia ngồi trên cái salon cũ mèm thở phì phò: "Mang một đám lưu manh cả ngày giết người, phóng hỏa, đánh nhau, cướp bóc. . . Nó còn có cái gì không làm! ? Nó còn có mặt mũi trở lại, ta cũng không có mặt mũi mà ở nơi này! Những thứ đồ dùng đồng tiền bẩn thỉu mua về ăn rồi sẽ bị Diêm Vương đánh vào địa ngục mà thôi!".
"Nói bậy bạ, nhà ta Minh Minh quyết không biết làm những chuyện này, a? Có phải hay không Minh Minh?" Lâm nãi nãi sợ hãi kéo tay cháu trai, "Bọn họ đều là nói bậy bạ, ta biết Minh Minh sẽ không. . ."
"Lão đại!"
Một thanh âm kinh hoảng từ phía ngoài cửa vang lên, tiếp theo chính là tiếng gõ cửa dồn dập.
"Ngươi nhìn một chút, lưu manh bạn hắn tìm đến tận đây! Còn gọi hắn lão đại! Trời ạ, đây là cái gì thế đạo, sao Lâm gia ta lại có một đứa con cháu bất hiếu thế này!" Lâm gia gia than thở sau đó đi vào nhà.
"Bà nội, ta có chuyện đi ra ngoài trước, sau này trở lại thăm ngài. . ." Lâm Hi Minh lau sạch một giọt lệ trên khóe mắt, khôi phục lại kiên nghị nhàn nhạt mỉm cười, sau đó mở cửa đi ra.
Lâm nãi nãi mất mác ngồi vào trên ghế sa lon, từ trên bàn cầm lấy album hình ảnh, từng hình ảnh về một ngôi nhà hòa thuận êm ấm lúc xưa, không nhịn được nước mắt già nua doanh tròng.
"Thạch Đầu! ? Ngươi chạy đến nhà ta đến tìm ta làm gì!"
Lâm Hi Minh nhíu mày, quay đầu liếc nhìn cửa phòng đã đóng chặt. Trước mặt là một tên thanh niên khá lùn, ngũ quan bẳng phẳng, đầu cạo trọc lóc, tầm chừng 23 24 tuổi gì đó. Đầu thanh niên rất nhỏ, người hơi mập, bởi vì đầu tròn bóng loáng, cho nên bị người kêu thành "Thạch Đầu", mà hắn tên thật "Lý Tiểu Binh" lại rất ít người dùng để gọi hắn.
"Lão đại, không nói nhiều đâu, hôm nay có vụ làm ăn lớn!" Thạch Đầu kéo Lâm Hi Minh hướng hẻm nhỏ chạy đi, "Khoản gia mảnh đất này Cát Chí Cường tìm người chuyển lời cho đại ca, nói là có việc làm ăn!"
Cát Chí Cường? Hắn tìm ta làm gì, hai ta không lui tới mà nhỉ. . . Lâm Hi Minh dừng chân lại, lộ ra một tia nghiêm nghị, "Đúng rồi, hôm nay không phải ta nói mỗi người ai về thăm gia đình người nấy mà, ngươi tại sao không trở về, làm sao biết được hắn đang tìm ta ?"
"Hừm, lão gia tử kia của ta không cho ta vào nhà đâu, nói nhiều làm gì...".
"Muốn chết hả Thạch Đầu ? Lời của ta mà ngươi dám không nghe!" Lâm Hi Minh sắc mặt lập tức liền khó coi, hất tay một cái liền bỏ qua Thạch Đầu "Bây giờ ngươi lập tức cho ta đi về nhà! Cát Chí Cường bên kia ta sẽ đi liên lạc, cho ta số điện thoại!" Vừa nói, vừa từ trong túi quần jean móc ra một tờ một trăm nguyên nhét vào trong tay Thạch Đầu, "Nếu như ta tối nay trước 24h vẫn thấy ngươi con ở ngoài đường thì ngày mai đừng để ta thấy mặt!"
"Cái này. . . Chà. . . Dạ lão đại, cám ơn ngươi!" Thạch Đầu con mắt ướt một chút, vội vàng cầm chặt tờ tiền, sau đó đưa cho Lâm Hi Minh một tờ danh thiếp.
Lâm Hi Minh hướng về phía Thạch Đầu khoát tay, sau đó quay người tiến vào trong góc tường rút điện thoại ra bấm số.
Thạch Đầu ngơ ngác liếc nhìn lão đại bóng lưng, lại toát ra kinh ngạc biểu lộ.
Thạch Đầu luôn trông theo Hi Minh từ lúc nhập bọn đến giờ. Dường như từ lúc đối phương được 15 tuổi đến bây giờ, Thạch Đầu phát hiện đứa bé gầy yếu này có chút không bình thường
Đầu tiên là đối phương thân thể, hiển nhiên không phải là dạng xương cốt rộng lớn đặc thù của phái nam. Mặt thì trái xoan, eo thon, vai gầy, hầu kết không bao giờ thấy rõ ràng, thế nhưng rất kỳ lạ là mông lại lớn. Nếu như kết hợp với việc đầu tóc đối phương đã giữ lại dài đến qua gáy, chỉ từ bóng lưng nhìn, rất giống một cô gái mặc đồ jean, hơn nữa nói chuyện cũng rõ ràng so với cái tuổi này thanh niên muốn nhỏ, nhẹ rất nhiều.
"Ân. . . Tốt, tối mai được không? Đến lúc đó ta gọi ngươi. . . Tốt, cứ như vậy."
Lâm Hi Minh đem điện thoại di động đóng lại, vừa quay người, phát hiện Thạch Đầu vẫn ở chỗ cũ đứng nhìn mình, chân mày lại nhíu.
"Ngươi tại sao còn chưa đi. . . Ai da. . ."
Vừa định la mắng tiếp người bộ hạ này, đột nhiên cảm thấy bụng có chút không thoải mái, đau tựa như bị rút gân vậy, thân thể không bị khống chế liền cuộn tròn xuống.
"Lão đại! Ngươi bệnh cũ lại tái phát! ?" Thạch Đầu luống cuống, vội lao tới đỡ Lâm Hi Minh ngồi xuống một bên, "Lão đại, hay là chúng ta đi bệnh viện?"
"Thôi đi, đây cũng không phải bệnh nặng gì, ta trải qua mấy năm rồi, một chút là hết thôi, bệnh viện là nơi chúng ta kiêng kỵ nhất. . . Đúng rồi, ngươi tại sao còn chưa đi, muốn ta cho ăn đòn à!" Lâm Hi Minh tế tế lông mày dựng lên, cố nén bụng quái dị khó chịu, móc ra một điếu thuốc hút hai hơi, "Tối mai, Cát Chí Cường mời ta ăn cơm, ta định mang ngươi cùng Đại Hải đi, chuyện này không được nói cho bất kỳ ai, nghe chưa!"
"À. . . Tốt, thế. . . Lão đại, bây giờ ta đỡ ngươi đi nhà của Đại Hải nhé". Thạch Đầu vội vàng gật đầu sau đó đỡ Lâm Hi Minh đứng lên.
"Ai yêu. . . Thật con mẹ nó xui xẻo, đến cuối ngày giao thừa lại. . ." Lâm Hi Minh thấp giọng mắng một câu, bất quá biểu tình trên mặt buông lỏng rất nhiều.
Đại Hải, là thành viên lão thành của Bình Dân hội, bình thường nếu Lâm Hi Minh không có mặt sẽ do hắn và Thạch Đầu quyết định mọi chuyện, mà Đại Hải bởi vì cha mẹ đều mất, cho nên thừa kế một ngôi nhà không lớn lắm. Bình thường nơi đó trở thành nơi nghỉ ngơi của anh em Bình Dân hội.
"Lão đại. . . Ta cảm thấy. . ."
"Cảm thấy cái gì. . ."
"Thôi. . . Không nói, ngươi nhất định sẽ giết ta."
"Nếu như ngươi nói ngươi chán sống, ta dĩ nhiên sẽ thành toàn ngươi!"
"A a, vậy ta không nói. . ."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK