Mấy ngày trước tết Nguyên Đán. . .
Ngày 24/12/2005, 23 giờ đêm, trước lễ Giáng Sinh.
Ở phía nam thành phố C trên xa lộ đi thông tới sân bay, một chiếc lệ thuộc với S Tỉnh sở công an chống đạn xe van ở sau một xe cảnh sát khác dẫn đầu mở đường đang tốc độ cao hướng nam chạy.
Trên xe van chống đạn, là bốn tên võ trang đầy đủ cảnh sát võ trang cùng hai tên tài xế, trong xe cảnh sát phía trước còn có ba tên đeo vũ khí cảnh sát của công an cục thành phố C .
Như vậy phòng vệ nghiêm mật, nguyên nhân chính là ở chỗ trên xe van này có một chiếc rương mật mã chứa một thứ từ nước ngoài thật vất vả mới cứu vãn lại được lịch sử quốc bảo, một viên đường kính một cm Dạ Minh Châu, nghe nói cái này viên dạ minh châu lịch sử đã có hơn ngàn năm, đã từng ở thời điểm dân tộc nguy nan từ phong kiến hoàng gia trong tay lưu lạc đến nước ngoài, một hơn trăm năm sau mới lần nữa trở về ôm ấp bởi tổ quốc, hôm nay chính là viên này quốc bảo Dạ Minh Châu ở cả nước các thành phố lớn tiến hành lưu động triển lãm.
Ở kết thúc thành phố C triển lãm hoạt động sau, S Tỉnh sở công an cùng cục công an thành phố C muốn đem Dạ Minh Châu tiếp tục đưa về trạm kế tiếp, mà bây giờ, bọn họ ngay tại đi thông phi trường trên đường.
Vừa mới chuyển lên một đường rẽ nhánh khoảng hơn trăm mét, tựa hồ xa lộ trước mặt xuất hiện đèn báo động, chỉ thấy một chiếc xe chở hàng lớn trượt ngã ở bên lề đường, một xe cảnh sát khác cũng đang dừng bên cạnh lộ tuyến, hai xe kèm chặt lại chỉ để một khoảng trống không lớn chỉ đủ thông 1 chiếc xe qua, hai người đàn ông đang đứng quơ qua quơ lại cây gậy cảnh báo nhờ giúp đỡ.
"Chà, là cảnh sát giao thông thuộc phân cục Q!" Trên xe cảnh sát cảnh sát xa xa đã nhìn thấy chiếc kia lóe đèn xe cảnh sát bảng số xe, vì vậy thả chậm tốc độ.
"Thế nào rồi?" Cảnh sát áp vận mở cửa xe từ từ đi tới hỏi.
"Đừng nói nữa, chiếc xe này làm gián đoạn, máy kéo xe đang bận không tới được, cho nên chúng ta phải từ trong thành phố ra giúp đỡ một chút, chắc phải giúp đẩy một tí!" Một cái cảnh sát giao thông ném qua rồi một điếu thuốc.
Nhìn một chút sau lưng xe van, hai người cảnh sát áp vận cười một tiếng, sau đó cùng hai người kia đi ra phía sau xe hàng đẩy. Bất quá trong xe hàng tài xế tựa hồ không nắm chắc cơ hội, phí sức rất lâu vẫn không thoát ra được.
"Lại tới mấy người chứ?" Cảnh sát giao thông bất đắc dĩ nhún vai.
Hai cá áp vận cảnh sát chần chờ một chút, không thể làm gì khác hơn là quay đầu vẫy vẫy tay, chỉ thấy ba vị chiến sĩ vũ cảnh cùng hai người tài xế cảnh vệ cũng mở cửa xe đi tới, mà trên xe vẫn giữ lại một người vũ cảnh đang bảo vệ rương mật mã.
Đột nhiên từ một sườn đồi bên cạnh xa lộ xuất hiện ba người đàn ông tay cầm súng, hướng về phía sau xe van, bắn về chỗ cửa xe chưa đóng, cảnh sát bên trong xe do bất ngờ bị dính liền hai phát đạn, ở khoảng cách gần đạn trực tiếp xuyên qua áo giáo chống đạn, tuy trọng thương nhưng vị cảnh sát này vẫn cố hết sức dùng chân đẩy cửa xe lại, chỉ là không đóng được cửa.
Cùng thời khắc đó, từ trong chiếc xe chở hàng lớn đang bị trượt xuống lề kia lao ra ba tên khác cũng cầm súng, hai vị cảnh sát giao thông cũng từ trong quần lôi ra súng lục.
Tiếng súng vang lên dày đặc, hai vị cảnh sát áp vận, hai cảnh sát lái xe van cùng ba người cảnh sát bảo vệ xuống xe lúc nãy liền ngã xuống lập tức.
"Mau! Mau mở cửa xe! Người nọ chết chắc!" Đám người dưới sự điều khiển của tên cảnh sát giao thông giả mạo chạy tới xe van.
Cửa xe đột nhiên mở ra, tiếng súng trường tự động gầm thét, ba tên cướp đi trước ngã xuống đất, những người khác cũng lăn trốn trên đất.
Cửa sau xe van mở ra, người cảnh sát đã trọng thương kia vừa cầm súng trường bắn, một bên đó lấy hết nghị lực chạy hướng xa lộ mà đi.
"Mẹ, mau đuổi theo!" Chờ đến lúc người cảnh sát kia chạy đi hơn trăm mét thì đám người cướp bóc kia mới lồm cồm bò dậy đuổi theo.
Trọng thương cảnh sát chạy lên đến xa lộ chính, thế nhưng lại phát hiện vốn nên rất nhiều xe qua lại xa lộ lúc này lại không có một xe nào, nghiêng đầu, bất ngờ phát hiện phía bắc hơn 400 mét có một chiếc xe màu đen không rõ lai lịch đã chặn đường mất rồi.
Đám cướp cầm súng đã đến ngay sau lưng, vị cảnh sát trọng thương lao qua dải phân cách muốn chạy đến bên kia xa lộ làn đường phía bắc. Thế nhưng cảnh sát thân thể suy yếu, té ngã ngay sau dải phân cách.
Sau lưng tiếc bước chạy đã tới gần, trong lúc tuyệt vọng, từ phía bắc xa lộ có một chiếc xe bán tải nhỏ chạy tới với tốc độ không nhanh, trọng thương cảnh sát vội từ trong quần móc ra một chiếc hộp nhỏ, dùng khí lực cuối cùng ném tới chiếc xe bán tải.
Cái hộp nhỏ màu đèn vừa vặn rơi vào buồng xe sau. . .
****************************************
9 giờ sáng, ngày 25/12/2005.
"1 giờ rạng sáng nay, phóng viên của đài nhận được tin tức tới xa lộ thành Nam. . . Bây giờ cảnh sát đang mở ra điều tra, hy vọng các tài xế từ 23 giờ ngày 24 đến 0h ngày 25 có đi ngang qua đoạn đường trên cung cấp tin tức. . . Cứu vãn quốc bảo, đả kích tội phạm, người người tham dự. . . Đài phát thanh XXX vì các bạn đưa tin."
"Bản báo tin tức mới nhất, sau khi trải qua triển lãm ở thành phố ta, quốc bảo Dạ Minh Châu trên xa lộ lúc rạng sáng bị cướp, sáu chiến sĩ cảnh sát bảo vệ, hai chiến sĩ cảnh sát cục thành phố hi sinh vì nhiệm vụ, cục trưởng cục công an thành phố Ngụy Hoa tới thăm hỏi an ủi các thân nhân của người hi sinh, cũng tuyên bố nhất định sẽ đem các phần tử phạm tội bắt ra thẩm phán, đoạt về quốc bảo Dạ Minh Châu. . ."
"Tỉnh, thành phố, cục các cấp công an lãnh đạo hôm nay ở thành phố chính phủ tổ chức đặc biệt hội nghị, phát hiện đã thành lập chuyên án điều tra phá án tổ hành động đặc biệt. . ."
Ti vi bị tắt, tờ báo cũng bị ném qua một bên, tiếp đó không biết ai kéo lên rèm cửa sổ, ánh sáng ngay sau đó liền tràn đầy toàn bộ căn phòng, một căn phòng hoa lệ trang hoàng rất trang trọng mà cũng đầy tao nhã.
Phía đối diện cửa số thủy tinh là những kiến trúc thành phố như rừng, bên dưới là đám xe cộ bé lút chút đi qua đi lại, rất hiển nhiên, đây là một căn phòng trong cao ốc ít nhất là 30 tầng.
"Nhiếp chủ tích. . ." Một cái nữ bí thư gõ cửa đi vào, "Hội nghị chuẩn bị xong, có thể bắt đầu, mời ngài tham dự."
"À, Lưu Nguyệt, thông báo Tổng giám đốc Bạch tới phòng ta một chút."
Ngồi trên ghế sa lon đàn ông trung niên cả người thẳng đắt giá cao cấp đồ vest, tóc đen chải chuốt dị thường bóng loáng, mặt chữ quốc, chiều rộng ngạch mũi cao, con mắt lấp lánh có thần, khí chất ung dung, mặc dù trên mặt đã có chút nếp nhăn, nhưng nhìn qua tuổi tuyệt sẽ không vượt qua năm mươi tuổi. Hắn, chính là thành phố C số một xí nghiệp tư nhân "Tập đoàn đầu tư Thịnh Hoa" chủ tịch Nhiếp Thịnh Hoa, năm nay 49 tuổi.
"Ba." Một thanh âm trong trẻo của một người thanh niên từ ngoài cửa truyền tới. Tiếp đó một thanh niên đẹp trai mặc vest trông rất hữu lực bước vào phòng, "Liên quan đến chuyện thu mua 'Minh Tuyết Restaurant' con có quan điểm khác.
"Hả. . . A Dương à. . . Giờ bố lập tức phải họp, hay là ý kiến của con cũng ở trong cuộc họp nói đi, dù sao bây giờ con cũng là Chủ tịch kế hoạch, có tư cách nói lên ý kiến." Nhiếp Thịnh Hoa nhìn con trai mới từ nước ngoài du học trở về, mỉm cười, "Mấy ngày nay tập đoàn con cố gắng quen thuộc đi, vài bữa nữa ba sẽ có việc phải ra ngoài vài ngày."
Nhiếp Dương, là Nhiếp Thịnh Hoa con trai độc nhất, năm nay 23 tuổi, 12 tuổi liền ra nước ngoài học, học một lèo hết trung học cùng đại học, lấy được song học vị luật pháp cùng kinh tế.
Vốn là Nhiếp Thịnh Hoa định cho con trai học xong thạc sỹ mới quay về, ai mà ngờ được đứa con này mới tốt nghiệp đại học xong đã quay về thành phố C. Con trai muốn trở về nước lấy kinh nghiệm thực tế, vì vậy Nhiếp Thịnh Hoa cho con trai mình chức vụ Chủ tịch kế hoạch.
Nhiếp Dương liếc nhìn trên đất tờ báo, từ từ khom người lấy ở trong tay, nhìn mấy lần sau, lộ ra phức tạp biểu lộ.
"Ba. . . Viên Dạ Minh Châu này đích thật bị cướp, xem ra ngài đoạn thời gian trước suy đoán rất chính xác. . ." Nhiếp Dương liếc hạ miệng, bỏ lại tờ báo đi ra khỏi phòng.
Nhiếp Thịnh Hoa ngẩn ra, cúi người đem tờ báo nhặt đứng lên.
"Chủ tịch, Tổng giám đốc Bạch tới rồi."
"Tốt, nếu không có ta phân phó, không cho bất kỳ ai khác tiến vào!"
****************************************
Thành phố C, J khu, trong phòng phân cục trưởng cục công an J khu.
Một tên cảnh sát hơn năm mươi tuổi đang đọc báo, trên mặt bắp thịt đang từ từ nhảy lên, đến cuối cùng nhất đã là mắt lộ lửa giận, xé rách tờ báo, một người nữ cảnh sát đang muốn tới báo cáo thấy vậy liền lui ra ngoài.
"Tiểu Trương, chuyện gì?" Cảnh sát thâm niên vội vàng đổi lại nụ cười.
"Cao cục trưởng, à. . . Là như vậy, tổng giám đốc Bạch Mạc Văn của Thịnh Hoa tập đoàn muốn gặp ngài." Nữ cảnh sát nói đến.
"Mau mời hắn vào đi, đúng rồi, trong lúc chúng ta đang nói chuyện tuyệt đối không cho ai khác tiến vào. Kêu Trần phó cục trưởng cho thành phố cục lãnh đạo gọi điện thoại, nói J phân cục sẽ cử những thành viên giỏi giang nhất tham gia vào tổ điều tra đặc biệt!"
"Tốt."
Đang nói, một người trung niên mặc vest nâu, mắt đeo kính chỉ vàng đi vào, Cao Uy vội vàng đứng lên.
Chờ nữ cảnh sát đóng cửa, Cao Uy vội vàng tự mình rót ly trà hai tay bưng đến trước mặt Bạch Mạc Văn.
"Cao cục trưởng, sự tình lần này cực khó xử nhỉ, chủ xe của chiếc xe kia đã tìm được chưa?" Bạch Mạc Văn cười lạnh một tiếng, móc ra thuốc lá, "Không phải ngươi nói tin tức chính xác là chỉ có hai người cảnh sát bảo vệ thôi sao ?"
Mặc dù bây giờ đã là mùa đông, nhưng Cao Uy vẫn bị dọa sợ đến toát hết mồ hôi hột, vội vàng móc ra cái bật lửa cho đối phương châm thuốc lá, "Bạch tổng xin yên tâm, bảng số xe kia ta đã ghi nhớ, ta hôm nay nhất định thông qua cảnh sát giao thông máy vi tính ghi chép đem chủ xe tìm được, sẽ không xảy ra vấn đề."
"Tốt lắm, chuyện này kéo dài không tốt cho chúng ta đâu, một bảo vật trị giá trên năm chục triệu lại để một người qua đường vô danh tiểu tốt nhặt được, không sợ bị đồng bạn cười chê sao! ?" Bạch Mạc Văn mới hít một hơi, liền đem thuốc lá ném xuống đất, "Chuyện này liền giao cho ngươi toàn quyền xử lý, đừng khiến cho 'Ngọc Long Kỳ' không còn mặt mũi trong giới giang hồ. ."
"Dạ dạ dạ! Bạch tổng nói đúng, ta nhất định toàn lực ứng phó!" Cao Uy cúi người gật đầu.
"Đây là lần này cung cấp kinh phí hoạt động, một triệu, ngươi cũng đừng nuốt. . ."
"Kỳ lão đại. . . À không, Bạch tổng mời cứ việc yên tâm, có cái gì còn thừa lại nhất định đủ số nộp lên Ngọc Long Kỳ." Cao Uy vuốt qua mồ hôi, đem Bạch Mạc Văn đưa ra phòng.
Ngọc Long Kỳ, là S Tỉnh lớn nhất một cái đoàn thể xã hội đen, hoạt động phạm vi lấy trung tâm thành phố C là trung tâm, phóng xạ S Tỉnh cơ hồ tất cả thành phố, huyện lị. Mấy năm qua cảnh sát không cách nào tiến vào bên trong tổ chức thu thập đủ các chứng cứ phạm tôi, chỉ biết là cái tổ chức này trừ buôn lậu trốn thuế hàng hóa, mua bán súng ống đạn dược, ma túy cho các băng đảng nhỏ hơn còn cùng một ít băng đảng lớn đa quốc gia có quan hệ. Lần này "Dạ Minh Châu" sự kiện chính là Ngọc Long Kỳ nhận một "Đơn hàng" từ băng đảng nước ngoài thực hiện trọng đại tội.
Ngọc Long Kỳ đứng đầu là S Tỉnh nổi tiếng xí nghiệp tư nhân "Tập đoàn đầu tư Thịnh Hoa" Tổng giám đốc Bạch Mạc Văn, cao tầng tập đoàn phần lớn cũng là nòng cốt của Ngọc Long Kỳ, tập đoàn phía dưới có cảng dầu khí, du lịch, địa sản, hotel, giải trí nhiều chi nhánh. Trong mười mấy năm phát triền, rất nhiều quan viên chính phủ bao gồm S Tỉnh lẫn thành phố C đều có quan hệ mật thiết với Bạch Mạc Văn, thậm chí có một số quan viên còn là thành viên của Ngọc Long Kỳ.
Cao Uy, chính là Ngọc Long Kỳ một tên trung tầng lãnh đạo, cũng chính hắn cung cấp thông tin mật về việc di chuyển Dạ Minh Châu, cũng an bài Ngọc Long Kỳ phần tử vũ trang áp dụng cướp bóc, chỉ là không ngờ đến lúc gần thành công rồi lại xảy ra chuyện như vậy.
"Uy. . . Cát Chí Cường, tối hôm nay tám giờ ở 'Nhà hàng Jadore Monic' chờ ta, có chuyện giao cho ngươi đi làm. . ."
Cúp điện thoại, Cao Uy nghĩ ngây ngô mấy phút, mới đứng dậy khoác vào áo choàng dài: "Tiểu Trương, gọi điện cho lão Hứa đội phó cảnh sát giao thông, nói ta đến gặp hắn có chuyện".
****************************************
25 tháng 12 năm 2005, 20 giờ tối, Hotel 3 sao Jadore Monic, trong một căn phòng sang trọng nào đó
Một tên cạo trọc đầu, người mặc áo khoác da màu đen đang xem VCD đồi trụy, liền phát hiện cửa mở ra, một người mặc màu đen áo choàng dài đàn ông trung niên đi vào.
"A a, Cao đại ca, chuyện gì như vậy cuống cuồng a?" Cát Chí Cường vội vàng móc ra thuốc lá vì đối phương đốt, "Có phải trong hội lại có chuyện buôn bán gì tốt không?"
"Đúng vậy. . . Chuyện này mày không được nói cho bất kỳ ai, kể cả các huynh đệ bên dưới, chỉ làm việc, chớ lắm mồm, có gì ngoài ý muốn tao cũng không giữ được mày, đây cũng là cấp trên ý. . . Là như vậy. . ."
Cát Chí Cường, là Ngọc Long Kỳ tầng dưới nhất một cái tiểu đầu mục, ở thành phố C J khu kinh doanh một khu giải trí nhỏ, ở chỗ này coi như nổi danh.
"A. . . Thật là thật là lợi hại!" Cát Chí Cường lộ ra thần sắc hưng phấn, run tay nhận lấy Cao Uy đưa tới một tấm thẻ ngân hàng, biết bên trong có năm trăm ngàn số lượng, sau đó lại cầm lên đối phương viết cho hắn một cái địa chỉ nhìn kỹ mấy lần, "Chà, ở J khu thì dễ hành động thôi, cho dù không có địa chỉ, chỉ cần có tên thì có là con chuột tiểu đệ cũng lôi ra được".
"Nhanh đi, tốt nhất làm luôn tối nay! Tránh cho đêm dài lắm mộng!"
"Tối hôm nay á.. Nhưng giờ đang là lễ giáng sinh, chuyện làm ăn đang khá. . ."
"Dẹp mẹ đi, cái khu vui chơi vớ vẩn của mày một đêm thì ra được bao tiền! Còn có, tìm được vật kia lập tức đưa đến nhà tao, tiểu tử mày nếu là dám động đầu óc không chính đáng. . .Hừ!"
"Dạ dạ dạ! Tiểu đệ lập tức triệu tập huynh đệ, nhất định đưa cái này 'Lưu Lý Thành' cho bắt tới!"
25 tháng 12 năm 2005, 23 giờ đêm, thành phố C J khu, trong một khu nhà nào đó có một đám người không rõ thân phận đi vào, độc thân chủ nhà Lưu Lý Thành bị tại chỗ sát hại, cảnh sát suy đoán là một đám cướp vào trong nhà trong lúc cướp bị chủ nhà phát hiện đã ra tay sát hại.
****************************************
"Cao đại ca. . . các huynh đệ không hề phát hiện thứ đồ như ngài nói, bất quá chúng ta tìm thấy thứ này."
Bên trong thư phòng nhà Cao Uy, Cát Chí Cường đem một tờ giấy đưa cho Cao Uy.
Thỏa thuận mượn xe? Tên Lưu Lý Thành này đem xe cho một người tên là Trần Tiền Quý mượn ? Trần Tiền Quý. . . Sao tên này có vẻ quen vậy nhỉ. . .
Cao Uy nhìn tờ giấy lấy được trên bàn đọc sách nhà Lưu Lý Thành này, bên trên ghi ngày là 22 tháng 12 năm 2005, nghĩa là, tối hôm qua người lái chiếc xe kia không phải là Lưu Lý Thành.
Trần Tiền Quý. . . Cao Uy vội vàng mặc vào áo choàng dài, "Cường tử, mày về khu vui chơi của mày đi, chờ điện thoại của tao, lên tinh thần! Chuyện này để tao xử lý. . ."
"Không thành vấn đề, bất quá tên kia cũng thật xui xẻo, đem xe cho mượn để rồi . ."
****************************************
Cao Uy đến chỗ làm, dưới ánh mắt kinh ngạc của người trực ca đi vào phòng quản lý hộ tịch, thông qua hộ tịch mạng lưới liên lạc hệ thống quản lý nhanh chóng ở thành phố C tìm tới hơn trăm người tên "Trần Tiền Quý ", trừ đi người tử vong, người già và trẻ em ra còn chốt lại được bảy người đàn ông.
Lại vội vàng vào kho tài liệu của ngành giao thông, phát hiện trong bảy người chỉ có một người có bằng lái xe.
Trần Tiền Quý, nam, 42 tuổi, ly dị, nhà ở Q khu xxx đường phố xx số.
Nguyên lai là hắn, ta nói thế nào như vậy quen thuộc chứ, không phải là "Thịnh hoa tập đoàn " chi nhánh "Hộp đêm Moulin Rouge" Trần Tiền Quý tài xế sao, lần trước dường như còn đưa vợ con ta về nhà.
"Cường tử, lập tức theo địa chỉ này, bắt tên Trần Tiền Quý đến đây. À, không, bắt đến chỗ của mày, tao lập tức đến ngay."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK