“Thú Quyền Đồ? Mấy bức tranh trên tập tranh kia chỉ toàn vẽ hình mãnh thú. Mỗi bức tranh đều ẩn chứa ý cảnh quyền pháp của quốc thuật Trung Quốc. Lấy thú làm thầy, lĩnh ngộ ra quyền ý, quyền chiêu, vậy nên gọi là ‘Thú Quyền’. Có điều không biết là bộ Thú Quyền Đồ này do vị tiền bối quốc thuật Trung Quốc để lại, lưu truyền tới ngày hôm nay.”
Lưu Uy thấy lão Lý mù biết tập Thú Quyền Đồ này thì chợt hiểu. Chắc hẳn lão cũng biết một chút về Thú Quyền này.
“Có được tập Thú Quyền Đồ này coi như số của thằng nhãi cậu may mắn. Tập tranh này giờ đang ở đâu? Ngày mai cậu nghĩ cách cầm đến đây, tìm hiểu bức “Độ Tượng Thức” kia ở đây. Mười ba bức… mười ba bức, hai bức bị mất kia… cũng đúng thôi. Với bản lĩnh hiện giờ của cậu, dù có được hai bức đó thì cũng không thể lĩnh ngộ được…”
Có vẻ như Lý mù không muốn nói về lai lịch của Thú Quyền Đồ với Lưu Uy, chỉ dặn dò đôi câu, bảo cậu cầm tập tranh đó tới đây tu luyện. Sau đó ông lại lẩm bẩm hai câu, cảm thấy tiếc hận vì tập tranh thiếu mất hai bức, nhưng lại thấy đây cũng là may mắn.
“Bây giờ Thú Quyền Đồ nằm trong kí túc xá của tôi, ngày mai tôi sẽ cầm đến đây!” Lưu Uy suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp.
Muốn hướng dẫn công phu cho Lưu Uy, tất nhiên lão Lý mù phải tiến hành ở chỗ này rồi. Thế nên từ giờ chỗ Lưu Uy tập quốc thuật Trung Quốc đổi sang chỗ này. Nơi này dù cách trường Lưu Uy rất xa, nhưng cũng may là học kỳ này sắp kết thúc rồi. Đến cuối tuần sau, thi xong ba môn nữa là đến kì nghỉ đông. Đến khi đó hiển nhiên Lưu Uy có thể đến đây học quốc thuật Trung Quốc.
“Ừ, mai cậu mang đến là được!”
Lão Lý mù cũng gật đầu, chợt quay sang nói với Lưu Uy: “Tư thế Bát Cực của cậu không vững, nhớ phải cảm nhận khẩu quyết tư thế của tiểu khung Bát Cực cẩn thận đấy. Tối nay, cậu đứng thế tấn của tiểu khung cả đêm đi!”
Lão vừa dứt lời thì Lưu Uy đã đau khổ nhăn nhó. Cậu không ngờ lão Lý mù lại nghiêm khắc tới mức vậy, chỉ vì đứng tấn không tốt mà phạt cậu đứng tấn tư thế Bát Cực cả đêm. Ngày mai là thứ hai, Lưu Uy vẫn còn một môn phải thi. Nếu đêm nay nghỉ ngơi không tốt thì ngày mai tinh thần sẽ kiệt quệ!
“Thôi, tự làm tự chịu, chẳng trách ai được!”
Sau khi cân nhắc lợi và hại, Lưu Uy cắn răng, chuẩn bị tư thế rồi đứng tấn. Cậu vừa nói với lão là bản thân luyện công không sợ khổ, nếu giờ có mỗi đứng tấn cả đêm cũng không được, chẳng khác nào tự vả miệng mình.
“Thập chỉ trảo địa đầu đỉnh thiên, hoài bão anh nhi trụ thái sơn… Thập chỉ trảo địa… Đầu đỉnh thanh thiên…”
Tư thế đứng tấn Bát Cực của Lưu Uy chuẩn, kình lực từ mười đầu ngón chân xuyên thấu qua đế giày thể thao, bám chặt vào nên đá phiến xanh trên đất. Cả người cậu căng như một cánh cung, thân trên đứng thẳng, tạo cảm giác đội trời đạp đất, hai tay ôm vòng, như thật như ảo, lại như đang ôm một đứa bé ba tháng tuổi.
Ôm trẻ con, không được dùng sức quá mạnh, dễ làm tổn thương đứa bé; cũng không thể ôm nhẹ quá, nếu không sẽ không giữ nổi khiến đứa bé ngã. Đây là một loại kình lực cực kì huyền diệu.
“Có thời gian thì đến cô nhi viện làm tình nguyện vậy. Ở đó nhiều trẻ con bị bỏ lại, tự mình cảm nhận cảm giác ôm trẻ cũng có lợi cho việc đứng tấn.”
Vừa đứng tấn, Lưu Uy vừa nghĩ.
Lưu Uy đứng tấn không một tiếng động, khác bình thường rất nhiều. Lão Lý mù dù sao cũng mù, nghiêng tai nghe ngóng một hồi, cố lắm mới nghe được tiếng hít thở chậm rãi mà thôi, còn cậu đứng tấn như thế nào thì lão không biết.
Thở dài một hơi, lão Lý mù lắc đầu, bóng người khom khom bước vào phòng nghỉ ngơi. Chuyện đứng tấn, đành phải chờ Lưu Uy cầm Thú Quyền Đồ tới rồi tự mình cảm nhận từ “Độ Tượng Thức” thôi!
Suốt cả buổi tối, Lưu Uy đều đứng tấn. Lúc mới đầu tinh thần Lưu Uy vẫn còn tỉnh táo, trong đầu còn cảm nhận ý nghĩa từ câu ‘đầu đỉnh thanh thiên, hoài bão anh nhi’. Về sau eo đau chân mỏi, tinh thần cũng rệu rã, Lưu Uy nhìn bầu trời đầy sao mà đầu óc quay cuồng.
Cơ thể cậu vẫn đứng, nhưng đại não đã ngủ say sưa. Trong mơ, cậu bừng tỉnh ôm lấy trời sao, còn ý nghĩa của ‘hoài bão anh nhi’ đã bị cậu ném lên chín tầng mây từ bao giờ. Cả bầu trời sao nằm trong tay Lưu Uy, chuyển động chậm rãi, hình thành một đại trận chu thiên tự nhiên…
Dù không có tiếng gà gáy, nhưng tiếng ồn nơi phố thị vẫn gọi Lưu Uy dậy đúng giờ.
Lưu Uy mở to mắt, sắc trời đã sáng, lòng giật thót. Tháng chạp trời mà sáng như thế này, nghĩa là đã hơn 7 giờ sáng rồi. Tám giờ Lưu Uy vào thi, chỉ sợ không còn kịp nữa.
Lúc này lão Lý mù đã tinh thần phấn khởi, đứng tấn Tam Thể Thức ngoài sân. Tam Thể Thức Hình Ý Quyền, có thể nói là công phu cả đời. Tam Thể Thức phối hợp với phương pháp thở đặc thù chính là một môn nội công, kiên trì luyện nó có tác dụng tăng khí lực rất nhiều. Điểm này thì Bát Cực Quyền kém hơn một chút, đây là chỗ khác nhau giữa nội gia quyền cùng ngoại gia quyền.
“Đứng tấn mà cũng ngủ được, lão mù này năm nay sống hơn phân nửa cuộc đời rồi mà chưa gặp một trường hợp nào như thế này cả!”
Cảm giác Lưu Uy đã dậy, lão Lý nhẹ nhàng lắc đầu, mở miệng châm chọc. Có điều ông cũng không trách phạt Lưu Uy, chỉ nói: “Cậu về cầm Thú Quyền Đồ đến đi! Nhớ cho kỹ, đừng đi xe mà hãy chạy bộ về đi. Công phu khinh thân của cậu quá kém, nên luyện tập cẩn thận vào!”
“Dạ!”
Lưu Uy gật đầu, cậu cũng biết khinh công của mình không tốt. Dù cậu đã tập võ hơn một năm, nhưng chưa từng chú tâm luyện tập thân pháp. Đương nhiên, cậu cũng biết tầm quan trọng của khinh công. Tối qua, lúc ở trong hẻm, nếu khinh công của cậu tốt hơn một chút, bước chân khéo léo hơn một chút thì đã dễ dàng thoát khỏi vòng vây của đám lưu manh kia rồi.
“Tiền bối, buổi sáng tôi có môn ‘trung y căn bản’ cần thi, chắc sẽ về muộn một lúc.” Ngẫm nghĩ một hồi, Lưu Uy vẫn nói chuyện mình đi thi cho lão Lý mù nghe.
“Ồ, cậu là sinh viên à? Học y? Hay, hay, hay, võ y không phân gia. Cậu học y cũng giúp ích cho việc học võ. Chúng ta luyện võ, không có học vấn nên khiến người ta khinh thường. Cậu là sinh viên, cũng coi như lão mù này được nở mày nở mặt!” Lão Lý mù gật đầu tán thưởng.
Từ lúc bái lão Lý mù là thầy đến giờ, đây là lần đầu Lưu Uy được ông tán thưởng, dù cái được khen không phải là công phu, nhưng vẫn tốt hơn là không có. Lưu Uy tạm biệt lão Lý, mặc bừa cái sơ mi vào rồi chạy về phía trường mình.
Lưu Uy đứng tấn cả đêm, giờ không những không thấy gân cốt đau nhức mà ngược lại còn cảm thấy nội kình trong cơ bắp xương cốt no đủ, cơ thể cũng hơi nóng, dù trên người chỉ mặc mỗi cái sơ mi cũng không thấy lạnh. Quần áo của Lưu Uy tối qua gần như đều bị tên tóc vàng làm rách hết, chỉ còn cái sơ mi này là mặc tạm được.
“Đứng tấn quả nhiên là căn bản của quyền pháp, bác đại tinh thâm. Dù mình chỉ đứng một đêm nhưng tố chất thân thể lại tăng mạnh trong thời gian mười mấy tiếng này.”
Lưu Uy vừa giữ tốc độ chạy ổn định, vừa nghĩ.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, Lưu Uy mới chạy đến trước cửa phòng thi. Lúc này cuộc thi đã bắt đầu được nửa tiếng rồi. Giám thịthấy Lưu Uy cả người toàn mồ hồi, đầu còn tỏa nhiệt thì hơi nhíu mày, nhìn thẻ sinh viên của cậu rồi mới cho vào.
Phòng thi là phòng nhỏ, chỉ chứa được khoảng sáu, bảy mươi người. Lớp Lưu Uy có tổng cộng hơn bốn mươi người. Vì thi phải ngồi cách nhau một chỗ nên lúc này phòng thi gần như đã kín chỗ, chỉ còn một chỗ trên cùng còn trống. Cách chỗ đó có một nữ sinh đang ngồi.
Nữ sinh này có mái tóc dài màu đỏ nhạt xõa trên vai, gương mặt vô cùng xinh xắn, đôi mắt to trong veo, tràn ngập linh khí. Cô có dáng người thon dài, mặc cái áo màu hồng phấn, đeo khăn bông màu trắng, bên dưới là váy ngắn cotton màu đen, đi tất đen, giày cao cổ. Trên mặt cô nàng có vẻ kiêu ngạo, khiến người ta cảm giác lạnh như băng.
Thoạt nhìn thì nữ sinh này có vẻ như là con nhà giàu, thuộc kiểu bình hoa di động. Thế nhưng Lưu Uy biết cô nàng này không đơn giản!
Nữ sinh này là Lâm Diệu Đồng, lớp trưởng lớp Lưu Uy. Cha cô ta chính là Lâm Ngôn Minh chủ tịch tập đoàn “Hàn Lâm” lớn nhất Tân Thành. Lâm Diệu Đồng này cũng không giống đám cậu ấm cô chiêu khác. Nghe nói lúc thi đại học, cô ta là người đạt điểm môn văn cao nhất toàn thành phố. Vốn dĩ có hi vọng đậu vào trường danh giá như Thanh Hoa Bắc Đại, thế nhưng cô cảm thấy trường đại học nào ở Trung Quốc mà chả giống nhau, nên mới chọn đại học Y.
Lâm Diệu Đồng này chẳng những học ngành Đông Tây Y kết hợp, mà còn học thêm chương trình hai là quản trị kinh doanh, thành tích của cô cũng dẫn đầu trường.
Lớp trưởng vừa đẹp vừa giỏi này còn có một thân phận khác - phó hội trưởng hiệp hội Taekwondo Tân Thành, cố vấn danh dự hiệp hội Taekwondo đại học Y!
Thấy trong phòng chỉ còn chỗ này, Lưu Uy thoáng nhíu mày.
Góc dưới phòng thi, mấy nam sinh ngày thường có quan hệ khá tốt với Lưu Uy đều có vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, chờ Lưu Uy xấu mặt. Trong suy nghĩ của họ, ngồi chung với con hổ cái mạnh mẽ như Lâm Diệu Đồng là một loại hành xác. Ngồi làm đề thi cũng phải gách vác áp lực không nhỏ.
“Hừm, chỉ là Lâm Diệu Đồng thôi mà. Chẳng lẽ cô ấy còn ăn thịt mình được chắc?” Thấy mấy tên bạn của mình vui sướng khi thấy người gặp họa, Lưu Uy hậm hực ngồi luôn vào chỗ cạch Lâm Diệu Đồng, đợi giám thị phát đề.
Thấy Lưu Uy ngồi vào chỗ cạnh mình, ánh mắt Lâm Diệu Đồng có vẻ khác thường, liếc Lưu Uy một cái. Khi thấy trên người Lưu Uy chỉ có chiếc sơ mi, cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không để ý lắm mà cắm đầu làm bài thi tiếp.
Phát bài thi xong, Lưu Uy rút cái bút mình hay mang theo bên mình ra, múa bút thành văn.
Đề thi cũng không khó lắm, vài người chỉ cần qua môn làm chưa đến một tiếng đã nộp bài bỏ chạy rồi. Chỉ còn vài học sinh ngoan ham điểm cao như Lưu Uy và Lâm Diệu Đồng là còn ngồi nghiền ngẫm mấy câu hỏi khó thôi.
Một tiếng rưỡi trôi nhanh như chớp mắt, giám thị thu bài thi lại.
“Lưu Uy, nghe nói hôm qua cậu đánh Tôn Cường hả? Giờ bên ngoài đang đồn ầm lên kìa, nói là cậu đấm một quyền khiến Tôn Cường văng xa bốn năm mét, còn khiến cậu ta hôn mê ngay tại chỗ. Bây giờ học viên bên câu lạc bộ Tiệt Quyền đạo đang ồn ào đòi sang hiệp hội võ thuật của cậu. Chiều hôm qua Lý Văn Long phải đi khiêu chiến câu lạc bộ Karate mới tạm ép vụ này xuống đấy!”
Lúc Lưu Uy nộp bài thi, thở dài nhẹ nhõm một hơi thì người đẹp lớp trưởng Lâm Diệu Đồng lại nhích sang một chút, ngồi cạnh cậu. Cô nhìn Lưu Uy có vẻ hứng thú, nhỏ giọng hỏi.
Lưu Uy hơi nhíu mày, cậu ghét nhất mấy người hay đồn đại lung tung đó. Hôm qua so chiêu với Tôn Cường, đúng là cậu đã đánh lui gã. Thế nhưng khoảng cách bốn năm mét kia gần như đều do Tôn Cường tự lùi ra cả, chứ không phải do Lưu Uy “đánh bay”. Còn chuyện Tôn Cường bị đánh hôn mê ngay tại chỗ thì lại càng vô căn cứ hơn!
“Lớp trưởng, cậu đừng nghe bọn họ nói bừa. Mấy lời đồn này nghe thôi đã biết không phải thật rồi.”
Lưu Uy phất tay giải thích.
“Dù không phải thật, ít nhất thì cậu cũng đánh bại Tôn Cường rồi nhỉ? Công phu Tiệt Quyền Đạo của Tôn Cường tôi biết, không phải là khoa tay múa chân đâu.”
Lâm Diệu Đồng cười thật xinh đẹp, đột nhiên chuyển chủ đề, thản nhiên nói: “À đúng rồi, Lưu Uy này, nãy thấy cậu vội vội vàng vàng chạy vào, còn đến muộn nữa, chắc chưa ăn sáng nhỉ? Đúng lúc hôm nay tôi cũng dậy muộn, còn trang điểm mất kha khá thời gian nên chưa ăn. Tôi mời cậu ăn gì nhé!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK