*(Độ Tượng Thức - Thế tấn của Bát Cực Quyền)
Mong muốn trước mắt của Lưu Uy là có thể tìm được một vị sư phụ quốc thuật, mà hiện tại Lý mù - chắc chắn là một cao thủ lại đang đứng trước mặt mình, hiển nhiên cậu sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Nghiêm sư xuất cao đồ! Sư phụ nghiêm khắc với mình tất nhiên là muốn tốt cho mình, vì muốn mình học được công phu chân chính. Nói từ khía cạnh khác, sư phụ càng nghiêm khắc thì càng tốt. Chút chuyện nhỏ ấy sai có thể ngăn cản quyết tâm bái sư của mình chứ?”. Lưu Uy thầm nghĩ trong lòng.
Lưu Uy nghiêm mặt nói lớn “Tiền bối, vãn bối đã quyết định bái ngài làm sư phụ, không oán không hối. Sau này tu luyện quốc thuật nếu có nửa phần lười biếng, tiền bối trách phạt, vãn bối tuyệt đối sẽ không oán giận nửa lời”.
“Ừ! Tốt, hảo tiểu tử. Đã như vậy, cậu theo ta vào trong”
Lý mù mừng rỡ gật đầu, đưa tay kéo Lưu Uy một cái, sau đó đẩy hai cánh cửa cũ nát ra đi thẳng tới trước căn nhà cũ kỹ trong sân. Tuy ông bị mù nhưng cảm giác vẫn còn linh mẫn, hành động không có chút nào bất tiện. Lưu Uy cũng vội vàng đứng lên đi theo Lý mù.
Tòa nhà này là một căn nhà cũ bình thường, nhà trệt ba gian, trông thì hình như đã lâu không có người ở, sân viện không lớn, trên mặt đất trải gạch xanh, gạch xanh chỗ góc tường đã bị lật lên đều là lỗ do chuột đào, tất cả lộ rõ vẻ cũ nát.
Lưu Uy biết rõ đây là khu nhà cũ cuối cùng xung quanh trung tâm thành phố. Người ở chỗ này đã chuyển tới khu nhà cao tầng từ lâu, chỉ còn lại chỗ này mấy tháng nữa cũng dỡ bỏ để xây nhà cao tầng.
Lý mù ở chỗ này rõ ràng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Vào trong sân, Lý mù cũng không dẫn Lưu Uy vào nhà mà đứng ở giữa sân, chắp hai tay sau lưng rồi nói với Lưu Uy: “Tiểu tử, hãy cho lão mù đây xem thử công phu của cậu. Cậu đánh bộ khung quyền của bộ Bát Cực Đối Tiếp đi”
Lý mù nói “Xem thử” công phu của Lưu Uy, thực tế thì lão là một người mù, vốn dĩ không thể nhìn thấy từng chiêu từng thức của Lưu Uy. Nhưng khả năng nghe của Lý mù cực tốt, cảm giác khác cũng nhạy bén, chỉ cần dựa vào việc “nghe độ mạnh” của công phu thì trong đầu đã có thể mường tượng ra thế quyền của Lưu Uy.
Lưu Uy đã đoán được Lý mù muốn kiểm tra công phu của mình từ trước, lúc này đã chuẩn bị xong. Cậu cởi xong áo khoác thì cởi cả áo len mỏng, để lộ ra một thân hình cơ bắp đỏ lựng. Trên bụng và cánh tay trái của Lưu Uy có hai vết thương, là do tên tóc vàng kia dùng dao đâm. Vết thương không sâu, lúc này cũng đã ngừng chảy máu, Lưu Uy chỉ xé áo ngoài rồi dùng vải băng bó sơ qua.
Lưu Uy đứng theo tư thế Bát Cực rồi hít thở sâu vài hơi để tâm thần trở nên tĩnh lặng. Ngay sau đó bước lên thủ thế rồi dấn bước đánh tới, từ bên trái lật tay gạt qua háng... liên tiếp đánh ra các chiêu thức của bộ Bát Cực Đối Tiếp, phối hợp với những tiếng hô “Hư Ha” hanh khí khiến cho khí thế hừng hực.
Bộ Bát Cực Đối Tiếp quyền này Lưu Uy đã luyện tròn một năm lẻ ba tháng, hạ oi đông rét cũng không nghỉ, đã thuần thục từ lâu. Bây giờ thi triển ra giống như ngựa quen đường cũ, vô cùng trôi chảy.
Đánh xong bốn mươi hai chiêu thức quyền pháp bốn lần, Lưu Uy dừng lại, trong mắt sáng lên, hiển nhiên là rất tự tin đối với quyền pháp của mình, chỉ đợi Lý mù khen ngợi.
“Đánh xong rồi à?”
Lúc này Lý mù đang tập trung bỗng nhiên nhíu mày, trầm giọng nói: “Hình thái không chính xác, khung quyền không ổn định, thế này mà cậu cũng gọi là Bát Cực Quyền? Lão mù ta nửa đời lăn lộn trong giang hồ, chưa từng gặp người nào luyện võ thuật như vậy. Tiểu tử, hình thái của tiểu khung Bát Cực còn chưa luyện xong mà cũng dám đánh quyền sao?”
Nói xong, Lý mù đột nhiên phóng về phía trước, trong chớp mắt vọt tới trước ngực Lưu Uy, một chưởng đánh về phía bụng Lưu Uy.
Lưu Uy bất ngờ không kịp phản ứng, thân thể lập tức bay ra ngoài.
“Đứng cũng không vững thì luyện quyền kiểu gì? Khẩu quyết của hình thái Bát Cực Quyền của cậu thế này, ‘Thập chỉ trảo địa đầu đỉnh thiên, hoài bão anh nhi trửu trụ thái’* (*Mười đầu ngón chân bấu xuống mặt đất, đầu giữ thẳng (như đội trời), ngực khép lại như ôm đứa trẻ sơ sinh trong lòng, hai khủy tay phải giữ được sự ổn định), cậu còn nhớ được mấy phần!” Lý mù tức giận gầm lên, lạnh lùng hỏi.
Lưu Uy vốn cho rằng bộ khung quyền của mình luyện đã đủ vững chắc rồi, nên không tán thành với lời nói của Lý mù lắm. Nhưng nào ngờ Lý mù chỉ đẩy nhẹ một cái mà mình lại bị đẩy bay, không thể phản kháng. Nghe đến những chỗ mà Lý mù chất vấn, thân thể Lưu Uy không khỏi run lên, sau lưng cũng toát mồ hôi lạnh.
“Hình thái của Bát Cực, ‘đầu đỉnh thanh thiên, hoài bão anh nhi’… Một năm nay, mình luyện Bát Cực Quyền nhưng chỉ lo luyện tập bộ khung quyền mà quên hết những điều này!”. Được Lý mù nhắc nhở, Lưu Luy bỗng nhiên hiểu ra.
Trong Bát Cực quyền thì tiểu khung là cơ sở, hình thái lại càng là trụ cột của tiểu khung. Cũng giống như Tam Thể Thức của Hình Ý Quyền, đều là cơ bản của quyền pháp, cực kỳ quan trọng.
Tiểu khung hình thái ca có viết: ‘thập chỉ trảo địa, đầu đỉnh thanh thiên, hoài bão anh nhi, trửu trụ thái sơn, lưỡng kiên tùng hạ, khí trầm đan điền, bạt bối hàm hung, tất khấu đang viên, vĩ lư trung chính, bất ỷ bất thiên, lưỡng mục bình thị, hô hấp tự nhiên’**. Chỉ là một tư thế đứng thẳng mà lại có tới mười hai yêu cầu.
(** Mười đầu ngón chân bấu xuống mặt đất, đỉnh đầu giữ thẳng (như đội trời); ngực khép lại như ôm đứa trẻ sơ sinh trong lòng, hai khủy tay phải giữ được sự ổn định vững chắc như Thái Sơn; hai vai thả lỏng; dồn khí xuống huyệt Đan Điền; lưng nhô lên, ngực hõm xuống; đầu gối khom lại khiến phần háng tạo thành hình cung, giữ cho cột sống ngay ngắn chính diện, không nghiêng không chếch, hai mắt nhìn thẳng, hô hấp tự nhiên).
Trong mười hai yêu cầu này, hai yêu cầu ‘đầu đỉnh thanh thiên, hoài bão anh nhi’ chỉ là mô tả mơ hồ đại khái mà không nói rõ ràng, cụ thể. Nói là ‘Đầu đỉnh thanh thiên’ (đầu đội trời) nhưng không nói là “đỉnh” như thế nào, ‘hoài bão anh nhi’ (ôm trẻ sơ sinh) lại không nói rõ là ôm ra làm sao, chỉ là dùng ngôn ngữ mô tả một hình tượng cụ thể để biểu đạt ra một loại ý cảnh. Hiểu được ý cảnh của hai câu này mới là nắm bắt được cái thần của tiểu khung Bát Cực Quyền.
Lưu Uy tập Bát Cực Quyền hơn một năm nhưng chỉ luyện tập bộ khung quyền, cũng chưa hao tổn tinh lực đủ để cảm ngộ được ý cảnh của hình thái tiểu khung, đúng phạm phải sai lầm lớn bỏ gốc lấy ngọn.
“’Thập chỉ trảo địa đầu đỉnh thiên, hoài bão anh nhi trửu trụ thái’…. Mấy câu này mới là căn cơ trụ cột của Bát Cực, mình thật đáng cười vì chưa thể cảm ngộ được ý cảnh trong hai câu này mà đã định đi luyện tập quyền pháp của Bát Cực Quyền, lại còn muốn tu luyện đấu pháp của Bát Cực Quyền, quả thực là đáng cười”
Trong nháy mắt, Lưu Uy chợt hiểu ra.
Lưu Uy vừa mới bị Lý mù chất vấn, đã rõ ràng chỗ sai lầm của bản thân, nhịn không được mà thở dồn dập, nhưng sau đó trong lòng hiểu ra, hơi thở cũng bình thường lại, hơn nữa trong hơi thở cũng có một tia khí tức tự nhiên không dễ dàng nhận ra. Nhưng tất cả đều không thoát khỏi lỗ tai của Lý mù.
Thầm gật đầu, Lý mù lại quát lớn “Tiểu tử, tới đây. Lão mù ta đứng tấn thế Nhất Cá Thung (DG: thế đứng tấn một chân, trọng lượng toàn cơ thể dồn lên 1 chân, chân còn lại như đặt hờ trên mặt đất), cậu dùng hết toàn lực đánh ta một quyền để xem lão mù ta có động đậy hay không. Nếu cậu có thể cảm nhận được được lão mù này có chút xao động thì coi như cậu ngộ tính tốt, lão mù ta cũng không nhìn nhầm cậu!”
Nói xong, Lý mù hai cân cong lại, giống như đang khom bước lại cũng giống thế trung bình tấn, chân trước đặt hờ như thực như hư, chân sau lại như mọc rễ trên mặt đất, hai chân đều có vẻ chỉnh tề mạnh mẽ, sức mạnh trong toàn bộ cơ thể như đều tập trung lại, hài hòa vô cùng.
Thế đứng tấn này của Lý mù là Tam Thể Thức của Hình Ý Quyền, ngoài lỏng trong chặt, vận sức lực toàn thân khiến cả người như một khối đá tảng, không thể dao động.
“Chỉ cần nhìn thế đứng tấn này là biết rất khó rung chuyển. Chỉ sợ một quyền mạnh nhất của mình đánh vào người sư phụ cũng bị sư phụ dễ dàng hóa giải kình khí.”
Lưu Uy hít sâu một hơi, ngưng tụ tinh thần, cũng không vội vã đánh ra một quyền mà trong đầu hồi tưởng tới bức tranh Mãnh Hổ Hạ Sơn, muốn nhờ vào đó để tăng khí thế của mình. Tuy rằng cậu biết mình rất khó rung chuyển Lý mù, nhưng cậu cũng không muốn để cho Lý mù xem thường, muốn đánh ra một quyền có uy lực mạnh nhất!
Mãnh Hổ Hạ Sơn, khí thế mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn mà dũng mãnh, khí phách hiển lộ như trên trời dưới đất chỉ có mình ta độc tôn, bất luận thế lực nào cũng không thể ngăn cản.
Chớp mắt, thân hình Lưu Uy chấn động, có cảm giác như bản thân mình biến thành lão hổ xuống núi, mọi thứ trước mắt đều không thể ngăn trở mình. Lưu Uy bất giác đánh một quyền thật mạnh ra phía trước, trong miệng lại tự nhiên tuôn ra một tiếng “Grào”, khí thế toàn thân ào ào bùng nổ thông qua một quyền kia. Một quyền này của Lưu Uy đã không còn đơn thuần là quyền pháp, mà là một con mãnh hổ xuống núi, vồ mạnh về phía trước.
“Quyền hay!”
Cảm nhận được khí thế từ một quyền của Lưu Uy, Lý mù đột nhiên hô to, đồng thời tóc gáy chợt dựng đứng lên, hiển nhiên là bị khí thế của Lưu Uy ảnh hưởng nên cảm nhận được nguy hiểm, tự nhiên sinh ra phản ứng.
Nhưng Lý mù chung quy vẫn là cao thủ quốc thuật, đối mặt với một quyền của Lưu Uy cũng không tránh nhé mà vẫn dứng thẳng, bàn tay trái nhẹ nhàng đỡ lấy nắm đấm của Lưu Uy, hóa giải đi ba phần khí thế, hai phần lực đạo của cậu. Đồng thời thân thể lão cũng bắn ra như một chiếc cung lớn, “Bang”, hóa giải toàn bộ khí thế trong quyền của Lưu Uy.
Cung mã, chính là thế đứng mang theo ý vị của trường cung đại mã, thân thể Lý mù chính là một cây cung nhưng cũng giống như đang cưỡi ngựa. Trong lúc khẽ nghiêng khẽ lắc đã hóa giải tất cả khí thế trong một quyền của Lưu Uy.
“Hay cho một con mãnh hổ xuống núi”
Tiếp được một quyền của Lưu Uy, đồng thời toàn thân Lý mù phát động kình lực, “Bịch”, lập tức khiến Lưu Uy bắn ra xa 4 5 mét. Lưu Uy nhanh như chớp lui về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững. Trong mắt cậu ánh lên vẻ kinh hãi, càng thêm bội phục thực lực của Lý mù.
Vừa rồi cậu đánh một quyền đã tới cực hạn, hầu như phát huy toàn bộ khí thế của bức tranh Mãnh Hổ Hạ Sơn vào đó. Nhưng chống lại Tam Thể Thức vô cùng đơn giản của Lý mù thì cũng chỉ là công cốc.
“Tiểu tử, đây là quyền ý của Mãnh Hổ Hạ Sơn, chính là Hổ hình, bí mật bất truyền trong Hình Ý Môn của ta, ngươi học được ở đâu?”. Sau một quyền bức lui Lưu Uy, sắc mặt Lý mù đột nhiên lạnh lẽo, quát hỏi.
“Mãnh Hổ Hạ Sơn là bí mật bất truyền của Hình Ý Môn?”
Lưu Uy sững sờ, không ngờ rằng bức tranh Mãnh Hổ Hạ Sơn mình nhìn thấy trong tập tranh lại là bí mật bất truyền của Hình Ý Môn. Nhìn vẻ mặt ngưng trong của Lý mù, Lưu Uy cũng biết nếu mình không giải thích rõ ràng sẽ khó tránh khỏi hiểu lầm, bèn vội vàng nói “Tiền bối, mãnh hổ xuống núi này là ta nhìn thấy trong một tập tranh”.
“Cái gì? Một tập tranh? Một tập tranh…”
Lý mù nghe Lưu Uy nói đến tập tranh, con ngươi vốn đục ngầu bỗng nhiên lóe lên tinh quang. Thân hình lão vọt tới, Lý mù trong nháy mắt đã tới trước người Lưu Uy, tay phải đột nhiên bắt lấy cánh tay trái Lưu Uy, hỏi dồn dập “Tiểu tử, tập tranh cậu nói có phải có mười lăm bức vẽ? Có phải là vẽ bốn loại mãnh thú hổ, báo, voi, sói hay không? Mau kể hết những điều cậu thấy từ nội dung của mười lăm bức tranh cho ta nghe!”
“Mười lăm bức?”
Lưu Uy nhướng mày, hắn lấy được tập tranh rõ ràng chỉ có mười ba bức vẽ, nhưng cũng giống như lời của Lý mù, chính xác là vẽ bốn loại mãnh thú hổ, báo, voi, sói. Lưu Uy cũng không biết tập tranh của mình có phải là tập tranh mà Lý mù đang nói hay không.
“Tiền bối, tập tranh mà ta lấy được chỉ có mười ba bức. Sáu bức tranh hổ, ba bức tranh báo, voi và sói đều chỉ có hai bức. Sáu bức tranh hổ theo thứ tự là Ngọa Hổ, Hạ Sơn Hổ, Thượng Sơn Hổ, Song Hổ Bác Đấu, Hổ Bộ Sát Dã Ngưu, Hổ Bái Vĩ. Ba bức tranh báo là: Liệp Báo Bôn Tập, Liệp Báo Giảo Đoạn Liệp Vật Hầu Lung, Liệp Báo Phục Tại Thụ Thượng. Tranh vẽ voi là Tượng Độ Hà, Tượng Súy Tị. Hai bức vẽ sói thì một bức là Hắc Dạ Bôn Tập cùng với Quần Bộ Thực Liệp Vật (1)”.
Dựa theo trí nhớ, Lưu Uy kể lại tất cả nội dung của mười ba bức tranh.
“Thú quyền đồ… quả nhiên là thú quyền đồ”.
Lưu Uy còn chưa nói dứt lời, thân thể Lý mù đã không kìm được mà run rẩy. Tới khi Lưu Uy nói xong, Lý mù mới miễn cưỡng kìm chế nội tâm đang rung động, thấp giọng nói “Không ngờ… không thể ngờ được! Thú quyền đồ này lại rơi vào tay tiểu tử cậu!”
“Cũng tốt, cũng tốt, lão mù ta vốn định dạy cậu công phu đứng tấn, không ngờ cậu lại có Thú Quyền Đồ. Tìm hiểu bức “Độ Tượng Thức” cho tốt thì sẽ hữu dụng hơn bất kỳ công phu đứng tấn nào mà lão có thể dạy cậu!”
Thân thể của voi nặng nề vô cùng, thân hình vững chắc hơn tất cả các loại mãnh thú. Nhưng khi voi qua sông, bước chân dẫm lên bùn mềm mại trong nước mà không bị lún xuống, thể hiện ra công phu khinh thân cao cường. Quyền pháp trong quốc thuật cũng có ‘Hương Tượng Độ Hà’ là một công phu thân pháp tuyệt đỉnh. Thể ngộ được bức tranh “Độ Tương Thức”, bất kể là công phu đứng tấn hay khinh công của Lưu Uy sẽ có tiến bộ lớn.
(1) Ngọa Hổ: Hổ ngủ
Hạ Sơn Hổ: Hổ xuống núi
Thượng Sơn Hổ: Hổ lên núi
Song Hổ Bác Đấu: Hai hổ đánh nhau
Hổ Bộ Sát Dã Ngưu: Hổ vồ trâu rừng
Hổ Bái Vĩ: Hổ quẫy đuôi
Liệp Báo Bôn Tập: Báo săn đuổi
Liệp Báo Giảo Đoạn Liệp Vật Hầu Lung : Báo săn cắn đứt yết hầu con mồi
Liệp Báo Phục Tại Thụ Thượng : Báo săn nằm phục kích trên cây
Tượng Độ Hà : Voi qua sông
Tượng Súy Tị : Voi vung vòi
Hắc Dạ Bôn Tập : (Sói) săn đuổi trong đêm
Quần Bộ Thực Liệp Vật : Bầy (Sói) vồ mồi
*(Độ Tượng Thức - Thế tấn của Bát Cực Quyền)
Mong muốn trước mắt của Lưu Uy là có thể tìm được một vị sư phụ quốc thuật, mà hiện tại Lý mù - chắc chắn là một cao thủ lại đang đứng trước mặt mình, hiển nhiên cậu sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Nghiêm sư xuất cao đồ! Sư phụ nghiêm khắc với mình tất nhiên là muốn tốt cho mình, vì muốn mình học được công phu chân chính. Nói từ khía cạnh khác, sư phụ càng nghiêm khắc thì càng tốt. Chút chuyện nhỏ ấy sai có thể ngăn cản quyết tâm bái sư của mình chứ?”. Lưu Uy thầm nghĩ trong lòng.
Lưu Uy nghiêm mặt nói lớn “Tiền bối, vãn bối đã quyết định bái ngài làm sư phụ, không oán không hối. Sau này tu luyện quốc thuật nếu có nửa phần lười biếng, tiền bối trách phạt, vãn bối tuyệt đối sẽ không oán giận nửa lời”.
“Ừ! Tốt, hảo tiểu tử. Đã như vậy, cậu theo ta vào trong”
Lý mù mừng rỡ gật đầu, đưa tay kéo Lưu Uy một cái, sau đó đẩy hai cánh cửa cũ nát ra đi thẳng tới trước căn nhà cũ kỹ trong sân. Tuy ông bị mù nhưng cảm giác vẫn còn linh mẫn, hành động không có chút nào bất tiện. Lưu Uy cũng vội vàng đứng lên đi theo Lý mù.
Tòa nhà này là một căn nhà cũ bình thường, nhà trệt ba gian, trông thì hình như đã lâu không có người ở, sân viện không lớn, trên mặt đất trải gạch xanh, gạch xanh chỗ góc tường đã bị lật lên đều là lỗ do chuột đào, tất cả lộ rõ vẻ cũ nát.
Lưu Uy biết rõ đây là khu nhà cũ cuối cùng xung quanh trung tâm thành phố. Người ở chỗ này đã chuyển tới khu nhà cao tầng từ lâu, chỉ còn lại chỗ này mấy tháng nữa cũng dỡ bỏ để xây nhà cao tầng.
Lý mù ở chỗ này rõ ràng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Vào trong sân, Lý mù cũng không dẫn Lưu Uy vào nhà mà đứng ở giữa sân, chắp hai tay sau lưng rồi nói với Lưu Uy: “Tiểu tử, hãy cho lão mù đây xem thử công phu của cậu. Cậu đánh bộ khung quyền của bộ Bát Cực Đối Tiếp đi”
Lý mù nói “Xem thử” công phu của Lưu Uy, thực tế thì lão là một người mù, vốn dĩ không thể nhìn thấy từng chiêu từng thức của Lưu Uy. Nhưng khả năng nghe của Lý mù cực tốt, cảm giác khác cũng nhạy bén, chỉ cần dựa vào việc “nghe độ mạnh” của công phu thì trong đầu đã có thể mường tượng ra thế quyền của Lưu Uy.
Lưu Uy đã đoán được Lý mù muốn kiểm tra công phu của mình từ trước, lúc này đã chuẩn bị xong. Cậu cởi xong áo khoác thì cởi cả áo len mỏng, để lộ ra một thân hình cơ bắp đỏ lựng. Trên bụng và cánh tay trái của Lưu Uy có hai vết thương, là do tên tóc vàng kia dùng dao đâm. Vết thương không sâu, lúc này cũng đã ngừng chảy máu, Lưu Uy chỉ xé áo ngoài rồi dùng vải băng bó sơ qua.
Lưu Uy đứng theo tư thế Bát Cực rồi hít thở sâu vài hơi để tâm thần trở nên tĩnh lặng. Ngay sau đó bước lên thủ thế rồi dấn bước đánh tới, từ bên trái lật tay gạt qua háng... liên tiếp đánh ra các chiêu thức của bộ Bát Cực Đối Tiếp, phối hợp với những tiếng hô “Hư Ha” hanh khí khiến cho khí thế hừng hực.
Bộ Bát Cực Đối Tiếp quyền này Lưu Uy đã luyện tròn một năm lẻ ba tháng, hạ oi đông rét cũng không nghỉ, đã thuần thục từ lâu. Bây giờ thi triển ra giống như ngựa quen đường cũ, vô cùng trôi chảy.
Đánh xong bốn mươi hai chiêu thức quyền pháp bốn lần, Lưu Uy dừng lại, trong mắt sáng lên, hiển nhiên là rất tự tin đối với quyền pháp của mình, chỉ đợi Lý mù khen ngợi.
“Đánh xong rồi à?”
Lúc này Lý mù đang tập trung bỗng nhiên nhíu mày, trầm giọng nói: “Hình thái không chính xác, khung quyền không ổn định, thế này mà cậu cũng gọi là Bát Cực Quyền? Lão mù ta nửa đời lăn lộn trong giang hồ, chưa từng gặp người nào luyện võ thuật như vậy. Tiểu tử, hình thái của tiểu khung Bát Cực còn chưa luyện xong mà cũng dám đánh quyền sao?”
Nói xong, Lý mù đột nhiên phóng về phía trước, trong chớp mắt vọt tới trước ngực Lưu Uy, một chưởng đánh về phía bụng Lưu Uy.
Lưu Uy bất ngờ không kịp phản ứng, thân thể lập tức bay ra ngoài.
“Đứng cũng không vững thì luyện quyền kiểu gì? Khẩu quyết của hình thái Bát Cực Quyền của cậu thế này, ‘Thập chỉ trảo địa đầu đỉnh thiên, hoài bão anh nhi trửu trụ thái’* (*Mười đầu ngón chân bấu xuống mặt đất, đầu giữ thẳng (như đội trời), ngực khép lại như ôm đứa trẻ sơ sinh trong lòng, hai khủy tay phải giữ được sự ổn định), cậu còn nhớ được mấy phần!” Lý mù tức giận gầm lên, lạnh lùng hỏi.
Lưu Uy vốn cho rằng bộ khung quyền của mình luyện đã đủ vững chắc rồi, nên không tán thành với lời nói của Lý mù lắm. Nhưng nào ngờ Lý mù chỉ đẩy nhẹ một cái mà mình lại bị đẩy bay, không thể phản kháng. Nghe đến những chỗ mà Lý mù chất vấn, thân thể Lưu Uy không khỏi run lên, sau lưng cũng toát mồ hôi lạnh.
“Hình thái của Bát Cực, ‘đầu đỉnh thanh thiên, hoài bão anh nhi’… Một năm nay, mình luyện Bát Cực Quyền nhưng chỉ lo luyện tập bộ khung quyền mà quên hết những điều này!”. Được Lý mù nhắc nhở, Lưu Luy bỗng nhiên hiểu ra.
Trong Bát Cực quyền thì tiểu khung là cơ sở, hình thái lại càng là trụ cột của tiểu khung. Cũng giống như Tam Thể Thức của Hình Ý Quyền, đều là cơ bản của quyền pháp, cực kỳ quan trọng.
Tiểu khung hình thái ca có viết: ‘thập chỉ trảo địa, đầu đỉnh thanh thiên, hoài bão anh nhi, trửu trụ thái sơn, lưỡng kiên tùng hạ, khí trầm đan điền, bạt bối hàm hung, tất khấu đang viên, vĩ lư trung chính, bất ỷ bất thiên, lưỡng mục bình thị, hô hấp tự nhiên’**. Chỉ là một tư thế đứng thẳng mà lại có tới mười hai yêu cầu.
(** Mười đầu ngón chân bấu xuống mặt đất, đỉnh đầu giữ thẳng (như đội trời); ngực khép lại như ôm đứa trẻ sơ sinh trong lòng, hai khủy tay phải giữ được sự ổn định vững chắc như Thái Sơn; hai vai thả lỏng; dồn khí xuống huyệt Đan Điền; lưng nhô lên, ngực hõm xuống; đầu gối khom lại khiến phần háng tạo thành hình cung, giữ cho cột sống ngay ngắn chính diện, không nghiêng không chếch, hai mắt nhìn thẳng, hô hấp tự nhiên).
Trong mười hai yêu cầu này, hai yêu cầu ‘đầu đỉnh thanh thiên, hoài bão anh nhi’ chỉ là mô tả mơ hồ đại khái mà không nói rõ ràng, cụ thể. Nói là ‘Đầu đỉnh thanh thiên’ (đầu đội trời) nhưng không nói là “đỉnh” như thế nào, ‘hoài bão anh nhi’ (ôm trẻ sơ sinh) lại không nói rõ là ôm ra làm sao, chỉ là dùng ngôn ngữ mô tả một hình tượng cụ thể để biểu đạt ra một loại ý cảnh. Hiểu được ý cảnh của hai câu này mới là nắm bắt được cái thần của tiểu khung Bát Cực Quyền.
Lưu Uy tập Bát Cực Quyền hơn một năm nhưng chỉ luyện tập bộ khung quyền, cũng chưa hao tổn tinh lực đủ để cảm ngộ được ý cảnh của hình thái tiểu khung, đúng phạm phải sai lầm lớn bỏ gốc lấy ngọn.
“’Thập chỉ trảo địa đầu đỉnh thiên, hoài bão anh nhi trửu trụ thái’…. Mấy câu này mới là căn cơ trụ cột của Bát Cực, mình thật đáng cười vì chưa thể cảm ngộ được ý cảnh trong hai câu này mà đã định đi luyện tập quyền pháp của Bát Cực Quyền, lại còn muốn tu luyện đấu pháp của Bát Cực Quyền, quả thực là đáng cười”
Trong nháy mắt, Lưu Uy chợt hiểu ra.
Lưu Uy vừa mới bị Lý mù chất vấn, đã rõ ràng chỗ sai lầm của bản thân, nhịn không được mà thở dồn dập, nhưng sau đó trong lòng hiểu ra, hơi thở cũng bình thường lại, hơn nữa trong hơi thở cũng có một tia khí tức tự nhiên không dễ dàng nhận ra. Nhưng tất cả đều không thoát khỏi lỗ tai của Lý mù.
Thầm gật đầu, Lý mù lại quát lớn “Tiểu tử, tới đây. Lão mù ta đứng tấn thế Nhất Cá Thung (DG: thế đứng tấn một chân, trọng lượng toàn cơ thể dồn lên 1 chân, chân còn lại như đặt hờ trên mặt đất), cậu dùng hết toàn lực đánh ta một quyền để xem lão mù ta có động đậy hay không. Nếu cậu có thể cảm nhận được được lão mù này có chút xao động thì coi như cậu ngộ tính tốt, lão mù ta cũng không nhìn nhầm cậu!”
Nói xong, Lý mù hai cân cong lại, giống như đang khom bước lại cũng giống thế trung bình tấn, chân trước đặt hờ như thực như hư, chân sau lại như mọc rễ trên mặt đất, hai chân đều có vẻ chỉnh tề mạnh mẽ, sức mạnh trong toàn bộ cơ thể như đều tập trung lại, hài hòa vô cùng.
Thế đứng tấn này của Lý mù là Tam Thể Thức của Hình Ý Quyền, ngoài lỏng trong chặt, vận sức lực toàn thân khiến cả người như một khối đá tảng, không thể dao động.
“Chỉ cần nhìn thế đứng tấn này là biết rất khó rung chuyển. Chỉ sợ một quyền mạnh nhất của mình đánh vào người sư phụ cũng bị sư phụ dễ dàng hóa giải kình khí.”
Lưu Uy hít sâu một hơi, ngưng tụ tinh thần, cũng không vội vã đánh ra một quyền mà trong đầu hồi tưởng tới bức tranh Mãnh Hổ Hạ Sơn, muốn nhờ vào đó để tăng khí thế của mình. Tuy rằng cậu biết mình rất khó rung chuyển Lý mù, nhưng cậu cũng không muốn để cho Lý mù xem thường, muốn đánh ra một quyền có uy lực mạnh nhất!
Mãnh Hổ Hạ Sơn, khí thế mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn mà dũng mãnh, khí phách hiển lộ như trên trời dưới đất chỉ có mình ta độc tôn, bất luận thế lực nào cũng không thể ngăn cản.
Chớp mắt, thân hình Lưu Uy chấn động, có cảm giác như bản thân mình biến thành lão hổ xuống núi, mọi thứ trước mắt đều không thể ngăn trở mình. Lưu Uy bất giác đánh một quyền thật mạnh ra phía trước, trong miệng lại tự nhiên tuôn ra một tiếng “Grào”, khí thế toàn thân ào ào bùng nổ thông qua một quyền kia. Một quyền này của Lưu Uy đã không còn đơn thuần là quyền pháp, mà là một con mãnh hổ xuống núi, vồ mạnh về phía trước.
“Quyền hay!”
Cảm nhận được khí thế từ một quyền của Lưu Uy, Lý mù đột nhiên hô to, đồng thời tóc gáy chợt dựng đứng lên, hiển nhiên là bị khí thế của Lưu Uy ảnh hưởng nên cảm nhận được nguy hiểm, tự nhiên sinh ra phản ứng.
Nhưng Lý mù chung quy vẫn là cao thủ quốc thuật, đối mặt với một quyền của Lưu Uy cũng không tránh nhé mà vẫn dứng thẳng, bàn tay trái nhẹ nhàng đỡ lấy nắm đấm của Lưu Uy, hóa giải đi ba phần khí thế, hai phần lực đạo của cậu. Đồng thời thân thể lão cũng bắn ra như một chiếc cung lớn, “Bang”, hóa giải toàn bộ khí thế trong quyền của Lưu Uy.
Cung mã, chính là thế đứng mang theo ý vị của trường cung đại mã, thân thể Lý mù chính là một cây cung nhưng cũng giống như đang cưỡi ngựa. Trong lúc khẽ nghiêng khẽ lắc đã hóa giải tất cả khí thế trong một quyền của Lưu Uy.
“Hay cho một con mãnh hổ xuống núi”
Tiếp được một quyền của Lưu Uy, đồng thời toàn thân Lý mù phát động kình lực, “Bịch”, lập tức khiến Lưu Uy bắn ra xa 4 5 mét. Lưu Uy nhanh như chớp lui về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững. Trong mắt cậu ánh lên vẻ kinh hãi, càng thêm bội phục thực lực của Lý mù.
Vừa rồi cậu đánh một quyền đã tới cực hạn, hầu như phát huy toàn bộ khí thế của bức tranh Mãnh Hổ Hạ Sơn vào đó. Nhưng chống lại Tam Thể Thức vô cùng đơn giản của Lý mù thì cũng chỉ là công cốc.
“Tiểu tử, đây là quyền ý của Mãnh Hổ Hạ Sơn, chính là Hổ hình, bí mật bất truyền trong Hình Ý Môn của ta, ngươi học được ở đâu?”. Sau một quyền bức lui Lưu Uy, sắc mặt Lý mù đột nhiên lạnh lẽo, quát hỏi.
“Mãnh Hổ Hạ Sơn là bí mật bất truyền của Hình Ý Môn?”
Lưu Uy sững sờ, không ngờ rằng bức tranh Mãnh Hổ Hạ Sơn mình nhìn thấy trong tập tranh lại là bí mật bất truyền của Hình Ý Môn. Nhìn vẻ mặt ngưng trong của Lý mù, Lưu Uy cũng biết nếu mình không giải thích rõ ràng sẽ khó tránh khỏi hiểu lầm, bèn vội vàng nói “Tiền bối, mãnh hổ xuống núi này là ta nhìn thấy trong một tập tranh”.
“Cái gì? Một tập tranh? Một tập tranh…”
Lý mù nghe Lưu Uy nói đến tập tranh, con ngươi vốn đục ngầu bỗng nhiên lóe lên tinh quang. Thân hình lão vọt tới, Lý mù trong nháy mắt đã tới trước người Lưu Uy, tay phải đột nhiên bắt lấy cánh tay trái Lưu Uy, hỏi dồn dập “Tiểu tử, tập tranh cậu nói có phải có mười lăm bức vẽ? Có phải là vẽ bốn loại mãnh thú hổ, báo, voi, sói hay không? Mau kể hết những điều cậu thấy từ nội dung của mười lăm bức tranh cho ta nghe!”
“Mười lăm bức?”
Lưu Uy nhướng mày, hắn lấy được tập tranh rõ ràng chỉ có mười ba bức vẽ, nhưng cũng giống như lời của Lý mù, chính xác là vẽ bốn loại mãnh thú hổ, báo, voi, sói. Lưu Uy cũng không biết tập tranh của mình có phải là tập tranh mà Lý mù đang nói hay không.
“Tiền bối, tập tranh mà ta lấy được chỉ có mười ba bức. Sáu bức tranh hổ, ba bức tranh báo, voi và sói đều chỉ có hai bức. Sáu bức tranh hổ theo thứ tự là Ngọa Hổ, Hạ Sơn Hổ, Thượng Sơn Hổ, Song Hổ Bác Đấu, Hổ Bộ Sát Dã Ngưu, Hổ Bái Vĩ. Ba bức tranh báo là: Liệp Báo Bôn Tập, Liệp Báo Giảo Đoạn Liệp Vật Hầu Lung, Liệp Báo Phục Tại Thụ Thượng. Tranh vẽ voi là Tượng Độ Hà, Tượng Súy Tị. Hai bức vẽ sói thì một bức là Hắc Dạ Bôn Tập cùng với Quần Bộ Thực Liệp Vật (1)”.
Dựa theo trí nhớ, Lưu Uy kể lại tất cả nội dung của mười ba bức tranh.
“Thú quyền đồ… quả nhiên là thú quyền đồ”.
Lưu Uy còn chưa nói dứt lời, thân thể Lý mù đã không kìm được mà run rẩy. Tới khi Lưu Uy nói xong, Lý mù mới miễn cưỡng kìm chế nội tâm đang rung động, thấp giọng nói “Không ngờ… không thể ngờ được! Thú quyền đồ này lại rơi vào tay tiểu tử cậu!”
“Cũng tốt, cũng tốt, lão mù ta vốn định dạy cậu công phu đứng tấn, không ngờ cậu lại có Thú Quyền Đồ. Tìm hiểu bức “Độ Tượng Thức” cho tốt thì sẽ hữu dụng hơn bất kỳ công phu đứng tấn nào mà lão có thể dạy cậu!”
Thân thể của voi nặng nề vô cùng, thân hình vững chắc hơn tất cả các loại mãnh thú. Nhưng khi voi qua sông, bước chân dẫm lên bùn mềm mại trong nước mà không bị lún xuống, thể hiện ra công phu khinh thân cao cường. Quyền pháp trong quốc thuật cũng có ‘Hương Tượng Độ Hà’ là một công phu thân pháp tuyệt đỉnh. Thể ngộ được bức tranh “Độ Tương Thức”, bất kể là công phu đứng tấn hay khinh công của Lưu Uy sẽ có tiến bộ lớn.
(1) Ngọa Hổ: Hổ ngủ
Hạ Sơn Hổ: Hổ xuống núi
Thượng Sơn Hổ: Hổ lên núi
Song Hổ Bác Đấu: Hai hổ đánh nhau
Hổ Bộ Sát Dã Ngưu: Hổ vồ trâu rừng
Hổ Bái Vĩ: Hổ quẫy đuôi
Liệp Báo Bôn Tập: Báo săn đuổi
Liệp Báo Giảo Đoạn Liệp Vật Hầu Lung : Báo săn cắn đứt yết hầu con mồi
Liệp Báo Phục Tại Thụ Thượng : Báo săn nằm phục kích trên cây
Tượng Độ Hà : Voi qua sông
Tượng Súy Tị : Voi vung vòi
Hắc Dạ Bôn Tập : (Sói) săn đuổi trong đêm
Quần Bộ Thực Liệp Vật : Bầy (Sói) vồ mồi
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK