- Mấy đứa nhóc này! Đừng tưởng là chúng tôi không biết các em lén lút tăng cường thời gian tu luyện. – Đứng trên bục cao, viên giáo viên hướng dẫn vỗ vỗ tay để cho mọi người chú ý. Nghe thấy câu nói của giáo viên, tất cả mọi người đều chột dạ cúi đầu xuống.
Ánh mắt của giáo viên đưa tới chỗ nào, người đứng ở chỗ đó đều cúi gập mặt xuống. Triệu Lập không muốn bị chú ý nên cũng cố ý cúi đầu. Loại cảm giác này khiến cho viên giáo viên cảm thấy rất thích thú.
- Chẳng qua… - Rất ít khi giáo viên nói như vậy, nên mọi người cảm thấy nhẹ nhõm một chút, đều ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn giáo viên.
- Tất cả sự tiến bộ của các em, chúng ta đều nắm rõ. Cũng không có ai tiến bộ một cách thái quá nên lần này bỏ qua cho mọi người. – Lời nói của giáo viên vừa dứt, tất cả mọi người đều cảm thấy vui sướng, hò reo ầm ĩ.
- Vạn tuế! Thầy vạn tuế! – Đó là những lời xuất phát từ đáy lòng của mỗi học sinh. Trong quá khứ, bất cứ ai mắc phải một lỗi nào đó, đều phải chịu sự trừng phạt của giáo viên. Nên bây giờ, khi biết lỗi của mình được bỏ qua, ai nấy đều không khỏi cảm thấy vui sướng.
- Được rồi. – Uy nghiêm của giáo viên có thừa, vì vậy mới chỉ hừ nhẹ một tiếng, tất cả mọi người đã im phăng phắc.
- Từ giờ trở đi, chương trình tu luyện cơ bản của các em chấm dứt. Tiếp theo, các em có thể lựa chọn một loại công pháp để tiến hành tu luyện. – Giáo viên hướng dẫn chính thức tuyên bố cho tất cả mọi người.
Khóa học kết thúc, có nghĩa là từ nay mọi người không phải gặp lại giáo viên khó tính này nữa. Vậy là có thể tự do tu luyện mà không còn bị hạn chế, không còn lo lắng tu luyện cơ bản sẽ xuất hiện tình huống không đúng. Tóm lại là:…..tự do.
Mỗi người đều hy vọng ngày này sẽ đến, nhưng khi nó đến lại khiến cho tất cả mọi người ngơ ngác. Ai cũng đưa mắt nhìn giáo viên, chỉ sợ thầy nói dối.
- Không phải mỗi ngày, các em đều muốn tăng cường nền tảng một cách nhanh chóng hay sao? Sao đột nhiên lại im hết cả như thế? – Giáo viên cười cười trêu ghẹo mọi người, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ. Ít nhất bốn mươi tiểu tử do hắn quản lý đều không có ai gặp phải một vấn đề gì hết. Tất cả đều hoàn thành nội dung cũng là một chuyện khiến cho giáo viên vui vẻ.
- Ầm – Rốt cuộc hiểu được giáo viên không phải nói đùa, tất cả mọi người đều nhảy lên, gõ bàn, gõ ghế loạn xị.
Triệu Lập cũng không ngoại lệ, nhanh chóng gia nhập vào đám người đang cuồng loạn. Tu luyện cơ bản hoàn thành… cũng có nghĩa là không còn phải nơm nớp lo sợ giáo viên kiểm tra tốc độ tu luyện. Không phải khống chế mức độ tu luyện của bản thân. Không còn lo lắng bị phát hiện là thiên tài tu luyện, biến thành một con chuột bạch cho người khác mổ xẻ. Như thế không vui mới là lạ.
Đợi cho sự vui sướng qua đi, giáo viên nhắc mọi người trật tự:
- Bài tập cuối cùng: hôm nay về nhà, cùng cha mẹ bàn luận xem nên tu luyện theo phương hướng như thế nào. Nhớ rõ phải cũng cha mẹ bạn luận, không được tự ý quyết định.
Chuyện này đương nhiên chẳng có ai lo lắng, nó chẳng phải là chuyện gì xấu.
- Ta đề nghị, nam sinh tốt nhân nên chọn tu luyện “cự lực thuật” – Nói xong giáo viên chứng tỏ cho mọi người thấy cơ bắp của mình.
- Như thế này mới có nam tính. – Buổi cuối cùng, nên tậm trạng mọi người có phần buông lỏng, đều nhao nhao bình luận.
- Khóa học kết thúc. Tất cả mọi người rời đi. – Giáo viên vỗ tay một cái, tuyên bố kết thúc khóa học.
- Lời cảnh cáo cuối cùng: bắt đầu tu luyện công pháp cấp một không được phép vượt quá cực hạn của bản thân.
Lời nói này mọi người đã nghe vô số lần, tai đã sắp chai lại. Tất cả đều đồng loại hô to:
- Dạ! Nhớ rõ.
Triệu Lập là người cuối cùng đi ra. Trước mặt hắn là một đám như ong vỡ tổ đang chạy về nhà. Triệu Lập cũng chẳng có gì phải vội vàng. Cha mẹ hắn về nhà rất muộn.
Từ từ thu xếp mọi thứ, rồi mới chuẩn bị rời đi. Ngẩng đầu lên thì thấy giáo viên vẫn còn ở trong lớp, đang nhìn hắn.
Nói thật…giáo viên hướng dẫn cho dù có nghiêm khắc thì cũng đều vì học sinh. Nhìn từ khía cạnh khác thì đó cũng là trách nhiệm của họ. Là một giáo viên, phải nói ông là người rất tận tâm.
Khóa học đã kết thúc, giáo viên cũng không còn gì để dạy. Buổi học cuối cùng, bao giờ cũng muốn đứng nhìn tất cả mọi người rời đi rồi mới có thể ra khỏi lớp.
Triệu Lập đi đến trước mặt giáo viên, cúi đầu nói:
- Cảm ơn thầy.
Trên mặt giáo viên cũng hiện ra một nét hạnh phúc, cười nói:
- Về sau nhớ chú ý đến bản thân.
- Vâng thưa thầy. – Triệu Lập trả lời ngay lập tức rồi tò mò hỏi giáo viên một câu:
- Thầy có ý kiến gì về việc tu luyện tiếp theo không?
- Ý kiến? – Giáo viên sửng sốt một lúc, sau đó mới mở miệng nói:
- Nếu có thể, em nên tu luyện cơ bản chắc một chút. Mặc dù hai năm vừa rồi cũng đủ có được một nền tảng nhất định. Nhưng tu luyện “kiện thể thuật” thêm một thời gian nữa cũng rất tốt. Đó là kinh nghiệm của riêng thầy, em có thể tham khảo.
- Cám ơn thầy. – Triệu Lập vô cùng thành khẩn cúi đâu nói:
- Thưa thầy! Hẹn gặp lại.
- Hẹn gặp lại! Nhóc con, nhớ tu luyện cho tốt. – Chờ Triệu Lập bước ra khỏi phòng học, giáo viên mới từ từ đi ra ngoài.
Chậm rãi đi về nhà, Triệu Lập không có gặp Johnny. Chắc hắn đã nhanh chóng về nhà thương lượng với cha mẹ rồi. Triệu Lập cũng chẳng có gì phải vội, thong thả lên xuống xe rồi từ từ đi về nhà, tận hưởng cảm giác được tự do.
Buổi tối, Triệu Lập đem những lời của giáo viên hướng dẫn nói lại cho cha mẹ mình. Sau đó, hắn cũng cha mẹ thương lượng xem nên làm cái gì tiếp theo. Cha mẹ đều là những người tu luyện đến công pháp cấp bảy, tự nhiên sẽ biết được cái gì là nên, cái gì không nên.
- Giáo viên của con nói cũng đúng. – Cha Triệu Lập gật đầu nói:
- Trước kia cũng không có ai nói cho chúng ta như vậy. Nên vừa kết thúc xong, chúng ta liền lập tức tu luyện công pháp cấp một. Về công pháp cấp một, con có suy nghĩ gì?
- Con định tu hành “cự lực thuật”, “nhu thể thuật” và “cương thể thuật”. – Triệu Lập trả lời một cách thẳng thắn. Dù sao thì hắn cũng quyết định trước hết nhập ngũ. Mà mấy công pháp này đều là những thứ cần thiết trong quân đội.
- Con đã lớn rồi, hãy tự mình quyết định đi. - Đối với sự lựa chọn của Triệu Lập, cha mẹ hắn cũng không có nói thêm gì.
- Chẳng qua, con thử làm theo lời thầy giáo xem, có lẽ sẽ có chỗ tốt. Trụ cột vững chắc không phải là cái xấu. Tu luyện công pháp cấp một chậm nửa năm cũng không có vấn đề gì.
- Vâng, thưa cha! - Thấy mẹ mình không có ý kiến gì Triệu Lập liền đáp ứng lời cha.
Về cơ bản, ngoài những giao tiếp cần thiết, cha mẹ Triệu Lập rất ít quan tâm tới chuyện của hắn. Gần đây công việc của bọn họ bề bộn, lại thêm Triệu Lập biểu hiện cũng tốt, học tập tốt, cũng không gây chuyện nên họ cũng yên tâm hơn.
Đêm đó, Triệu Lập bắt đầu tiến hành tu luyện mà không có sự ràng buộc nào. Loại cảm giác tâm hồn không có một chút gánh nặng tu hành làm Triệu Lập thoải mải tới mức thiếu chút nữa là hét toáng lên.
Tu luyện chín chu thiên, Triệu Lập thậm chí không mất đến gần một tiếng là có thể hoàn thành. Từ trạng thái nhập định tỉnh lại, Triệu Lập cảm giác toàn thân thư sướng, một chút mệt mỏi cũng không có. Hôm nay không cần phải lo lắng bị người khác phát hiện, nhịn không được Triệu Lập tiếp tực vận hành tới chín chu thiên.
Trong dĩ vãng, mỗi ngày nhiều nhất chỉ hành công một lần, không đến gần một giờ là xong. Hơn nữa sau đó lại phải dừng hai ngày để tránh cho bản thân mình phát triển quá mức. Nhưng như thế trong ban cũng là một trong những người tu luyện khá nhanh. Theo như hắn biết, cái tên Johnny kia, mỗi ngày đều phải tu luyện ba giờ liền.
Học kỳ năm thứ hai đã hoàn tất, tự nhiên là được nghỉ ngơi, sau đó tiến vào năm thứ ba. Trong những ngày nghỉ này, Johnny đã nhiều lần khoe kết quả mình tu luyện nhất cấp công pháp. Mặc dù hắn mới chỉ bắt đầu có vài ngày liền nhịn không được lên mặt với Triệu Lập
- Hắc! Triệu Lập! Ngươi định thế nào mà còn chưa bắt đầu tu luyện? - Biết được quyết định của Triệu Lập, Johnny không nói gì thêm:
- Kiện thể thuật tu luyện thì có ích gì? Ngươi biết không? Công pháp cấp một khi tu luyện chân khí gia tăng gấp hai lần so với kiện thể thuật. Cái loại cảm giác này, thật sự là….” - Vẻ mặt hắn liền hiện lên dáng vẻ mập mờ, làm cho Triệu Lập có cảm giác thật không thoải mái.
So với các trụ cột công pháp, mặc kệ là hiệu quả trên thực tế, hay là cảm giác trong khi tu luyện, công pháp cấp một so với “Kiện thể thuật” cao hơn rất nhiều. Nhưng dù sao thì kiện thể thuật cũng chỉ là trụ cột cấp thấp, mọi người đều hiểu được đạo lý này. Sự chỉ đạo của giáo viên chắc chắn không uổng phí, ít nhất cũng không có người nảy sinh ra ý niệm vượt cấp tu luyện ở trong đầu.
Mặt khác, tất cả các bạn học cũng đều bắt đầu tiến hành tu luyện công pháp cấp một. Chỉ còn có Triệu Lập là vẫn kiên trì tu luyện “Kiện thể thuật”. Nếu là một người khác, có lẽ sẽ bị những lời hấp dẫn của Johnny mà không chịu được đành bỏ đi tu luyện công pháp cấp một. Nhưng Triệu Lập thì không. Mặc dù tu luyện “Kiện thể thuật” nhưng chân khí của Triệu Lập so với các bạn học tu luyện công pháp cấp một cũng không chậm. Hơn nữa “Kiện thể thuật” còn có đặc điểm là sẽ không bao giờ bị tẩu hỏa nhập ma.
Trong các ngày nghỉ, Triệu Lập lấy tu luyện thay cho giấc ngủ. Hắn biết những người khác cũng đều như thế. Tuy có một kỳ nghỉ thoải mái, nhưng lại có thể tiếp xúc được với công pháp cấp cao, không tu luyện mới là lạ. Những cao thủ càng không cần phải nói. Ngay như cha mẹ Triệu Lập cũng rất ít khi ngủ. Mỗi ngày về đến nhà, giành ra một ít thời gian ăn cơm, nghỉ ngơi, vệ sinh sau đó liền lấy tu luyện thay cho giấc ngủ.
Hai người bọn họ đều là thất cấp cao thủ, nhưng đã hơn mười năm rồi không đột phá. Càng là cấp cao, việc đột phá cấp bậc càng khó khăn hơn, dù thế bọn họ so với những người bình thường chỉ đạt đến lục cấp thì cao hơn một bậc. Càng có nhiều kinh nghiệm tự nhiên sẽ càng có một cái nhìn sâu sắc hơn về một vấn đề. Do đó đề xuất dành nhiều thời gian cho tu luyện cơ bản nhanh chóng được đồng ý
Chẳng qua, Triệu Lập là người tương đối cẩn thận. Hắn bỏ công tra tìm trên inte nhưng kinh nghiệm về việc tu luyện. Triệu Lập phát hiện có rất nhiều người nói giống như lời của giáo viên hướng dẫn. Có người dài nhất từng gia tăng thời gian tu luyện cơ bản lên đến mười năm, cũng vì thế đã có những lời nhận xét hết sức tâm đắc.
Bài nhận xét này, Triệu Lập đã xem đi xem lại rất nhiều lần. Trong đó viết: gia tăng thời gian tu luyện cơ bản, thì khi tu luyện công pháp cấp một, cấp hai sẽ tăng hiệu quả rất nhiều, bất luận là tốc độ tu luyện hay chất lượng chân khí đều tăng đáng kể. Nhưng tới khi tu luyện công pháp cấp ba, cái hiệu quả này sẽ dần dần biến mất. Tới giai đoạn cuối, thì mức độ tu luyện hay chất lượng chân khí cũng lại bình thường như những người khác.
Nói cách khác, phương pháp tu luyện này đích xác có hiệu quả trong ba cấp. Nhưng ba cấp công pháp này một người bình thường chỉ cần thời gian hai năm là có thể đạt tới. Nên lợi thế đó không được tất cả mọi người chấp nhận. Hơn nữa, nếu dùng thời gian tu luyện cơ bản để tu luyện một, hai loại công pháp khác thì thời gian thực tế cũng chỉ chênh lệch hơn so với phương pháp kia khoảng thời gian nữa năm, nên nó cũng không đáng giá để thực hiện.
Nhưng đối với Triệu Lập thì kiên trì tu luyện công pháp cơ bản cũng có một chút lợi ích là có thể che giấu được bí mật về tốc độ tu luyện của mình. Còn đối với công pháp cao cấp thì đợi cho đến khi vào quân đội, học được loại công pháp tu luyện nhanh chóng thì càng có thêm lý do để giấu diếm. Đây cũng chính là một lý do để Triệu Lập có thể chống lại sự mê hoặc của công pháp cao cấp so với các bạn học khác.
Suốt một tháng nghỉ ngơi, Triệu Lập đều tu hành kiện thể thuật. Trừ thời gian ăn cơm, hoặc làm một số công việc cần thiết, còn lại tất cả thời gian hắn đều tu luyện một cách điên cuồng. Hắn toàn lực tu luyện một tháng bằng thời gian người khác tu luyện đến ba, bốn tháng.
Chỉ có một lý do khiến Triệu Lập phải buồn bực đó là cứ hết chín chu thiên thì nhất định phải ngừng lại. Khoảng thời gian nghỉ ngơi đó làm cho hắn rất khó chịu. Đang luyện công một cách nhàn nhã, Triệu Lập bắt đầu cân nhắc xem làm thế nào để đột phá hạn chế. Dù sao thì đây cũng chỉ là kiện thể thuật, một công pháp tu luyện cơ bản. Nên nếu có đi sai đường thì cũng không phải là một vấn đề quá lớn.
Căn cứ vào các dữ liệu mà Triệu Lập tìm được thì những người có cùng ý tưởng với hắn hầu hết đều thất bại. Kiện thể thuật đã được ít nhất mười vị cao thủ trải qua hơn mười năm thử nghiệm nên rất an toàn, đáng tin và không hề có tác dụng phụ. Ai cũng muốn gia tăng thêm một chu thiên để thêm phần căn cơ, nhưng chưa có một ai có thể đột phá hạn chế này.
Lúc trước, Triệu Lập trong quá trình luyện công cũng tự thử nghiệm vài lần. Nhưng vừa hết chín chu thiên thân thể tự động đình chỉ tu luyện. Nó cũng không gây nguy hiểm cho thân thể hay việc tu luyện.
Hiểu được điều này, Triệu Lập càng không có chút cố kị. Trong thời gian ngày nghỉ, bất cứ ngày hay đêm, hắn đều tiến hành tu luyện.
Liên tục như vậy trong nửa tháng, trong một lần ngẫu nhiên Triệu Lập từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại. Hắn phát hiện trong lúc tu luyện, đột nhiên tiến vào một trạng thái mơ hồ. Nó đột nhiên xuất hiện làm cho Triệu Lập kinh hãi.