Đang luyện tập một cách chăm chú, Triệu Lập chợt nhận được lệnh của giáo viên phải đến phòng y tế. Các tổ trưởng khác nghe thấy hết sức ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy ghen tị vì hắn được gặp mỹ nhân.
Tuy nhiên đây không còn là huấn luyện cơ bản ban đầu nên bác sĩ quân y cũng có thể là người khác. Triệu Lập cũng không nghĩ có thể gặp được Kerui Christine, có thể là bản ghi chép tình hình thân thể của mình đã được chuyển qua bên này.
- Báo cáo! – Phòng y tế rất lạ, bên trong có phải cũng có một sĩ quan quân y cũng muốn bắt mình làm các thử nghiệm chứ? Triệu Lập trong lòng băn khoăn, báo cáo một tiếng thật to.
- Vào đi! – Thanh âm quen thuộc làm cho Triệu Lập có chút kích động. Lúc này, Triệu Lập cũng không biết chính bản thân mình đang vui mừng hay sợ hãi đi nữa.
- Chỉ huy! – Triệu Lập thực hiện một động tác tiêu chuẩn của quân nhân. Đến giờ phút này, Triệu Lập cũng cơ bản đủ tư cách được gọi là một quân nhân.
- Vẫn còn gọi ta là chỉ huy hay sao? - Kerui Christine ngồi ở chỗ của mình nở một nụ cười khiến cho cả sắt thép cũng phải tan chảy.
- Lâu rồi không gặp cậu đấy Triệu Lập.
- Kerui Christine! Đã lâu không gặp. – Nghĩ một đằng nói một nẻo, Triệu Lập nhìn gương mặt trước mắt, trong lòng không khỏi có chút ngây ngất.
- Gần đây thế nào? Chân khí hấp thu không có vấn đề gì chứ? – Lúc này, Kerui Christine hết sức nghiêm túc, không hề lộ ra một chút quyến rũ nào, làm cho Triệu Lập thoải mái hơn rất nhiều.
- Hai ngày trước đã hấp thu xong. – Nói đến vấn đề này, trong đầu Triệu Lập lập tức căng lên, cẩn thận tính toán tốc độ hấp thu lúc ấy mà nói ra.
- Ta tính toán cũng không hề sai biệt lắm. Cũng khoảng trong hai ngày này. - Kerui Christine không hề phát hiện ra ở đây có vấn đề gì khác lạ, cứ tiếp tục hỏi:
- Có cảm giác gì không? Thời gian vận hành một chu thiên, hay có cái gì khác thay đổi không?
- Báo cáo…. – Hai chữ chỉ huy còn chưa kịp bay ra khỏi cổ họng đã bị cái nhíu mày hờn dỗi của Kerui Christine cắt đứt. Cũng chẳng có cách nào khác, thời gian gần đây, đã tạo thành thói quen trong huấn luyện. Lúc trả lời luôn có câu “báo cáo chỉ huy” nên đã thành thói quen, làm cho Kerui Christine suýt nữa thì nổi nóng.
- Tốc độ vận hành một chu thiên nhanh hơn được khoảng nửa phút. – Đây cũng là một dịp tốt, có thể danh chính ngôn thuận đem thành tích của mình nâng cao lên thêm một chút. Triệu Lập cũng đem hiệu quả sau khi hấp thu miêu tả rõ một chút. Việc này không chỉ có lợi đối với bản thân hắn mà cũng làm cho Kerui Christine vui vẻ.
- Mặt khác có lẽ do công lực kiện thể thuật cũng được nâng lên nên gần đây thể lực cảm giác đề cao không ít, nhờ đó mà huấn luyện thể lực cũng không bị tụt hậu. – Triệu Lập nhanh chóng trả lời. Dù sao có Kerui Christine làm chứng, cho dù thành tích của mình có tăng lên không ít thì cũng chẳng có ai để ý.
Kerui Christine cũng cảm thấy hết sức hứng thú, vội vàng hỏi:
- Cuối cùng thì đạt được bao nhiêu phần trăm? – Tốc độ vận hành một chu thiên nhanh hơn là một phần, một phần nữa là do Triệu Lập đem toàn bộ số chân khí của Kerui Christine hấp thu hết, hiển nhiên công lực càng tăng tiến, và xuất hiện chuyện như thế là điều đương nhiên. Hơn nữa, từ hai mươi phút biến thành mười tám phút, đã ở trong phạm vi chấp nhận được.
- Cụ thể tăng lên được bao nhiêu thì do chưa trải qua kiểm tra một cách chuyên nghiệp nên cũng không rõ ràng lắm. Nhưng chạy hai mươi kilômét cũng không cảm thấy mệt mỏi lắm. – Điểm này Triệu Lập không hề nói dối. Bởi vì hắn cũng chưa từng phải chạy với vận tốc tối đa.
Tuy nhiên, Kerui Christine cũng hết sức vui vẻ. Có lẽ vì sự tiến bộ của Triệu Lập cũng khẳng định những điều mà cô đưa ra là chính xác. Cho dù vì chính sự nóng vội của mình làm cho suýt chút nữa xảy ra chuyện không hay, khiến cho Triệu Lập mất đi cơ hội. Nhưng dù thế thì thiếu tướng vẫn khẳng định, đề án được triển khai vẫn mang tên Kerui Christine.
Đối với Triệu Lập, Kerui Christine luôn có cảm giác thiếu nợ hắn. Nhưng bây giờ Triệu Lập vẫn đang trong giai đoạn huấn luyện tân binh, còn chưa thể xem như chính thức gia nhập quân đội, nên có rất nhiều chuyện không thể đem nói cho hắn biết. Chỉ có thể có thể dặn dò:
- Biểu hiện gần đây của ngươi rất tốt. Cứ cố gắng giữ như thế nhé.
Nàng hy vọng Triệu Lập có thể hiểu được ý tứ của mình, không cần phải nỗ lực vào thời gian này. Nhưng có rất nhiều lời không thể nói được, nếu không sẽ làm lộ bí mật. Kerui Christine đã phạm sai lầm một lần rồi, tuyệt đối không thể để tái phạm một lần nữa. Để lộ bí mật đó chính là một sai lầm nghiêm trọng, cho dù không có ai giám thị thì cô cũng không thể mắc được.
May mắn là, Triệu Lập cũng là một người thông minh, rất nhanh hiểu được câu nói của cô ta. Lúc Triệu Lập trịnh trọng nói lời cảm ơn, Kerui Christine cũng mỉm cười chấp nhận.
Đây chỉ là do Kerui Christine quan tâm đến tình hình thân thể Triệu Lập nên mới gặp mặt. Rất nhanh, Kerui Christine lộ ra cho hắn biết cô ấy cũng không phải là phụ trách quân y, mà là đặc biệt xin phép tới đây để xem xem Triệu Lập đã hoàn toàn luyện hóa chân khí của mình hay chưa. Điều này có thể xem như là cho bớt áy náy.
Kerui Christine cũng không có nhiều thời gian, nhanh chóng quay trở lại vị trí của mình. Không biết trong căn cứ huấn luyện này có bao nhiêu vị trí, chẳng có cách nào để tìm được cô. Nhưng có lẽ cô ấy cũng thành công để lại trong lòng Triệu Lập một cái bóng, thậm chí trong cơ thể hắn còn lưu lại một chút chân khí. Sau này, mỗi khi nghĩ tới cô ấy, có lẽ từ lượng chân khí được hấp thu tìm được hương vị của nàng.
Đối với Kerui Christine, Triệu Lập vừa yêu vừa sợ. Sợ khi bí mật của mình bị cô ấy phát hiện thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi. Hơn nữa, mỗi lần đối mặt với Kerui Christine, Triệu Lập đều bị cô ấy biến đổi khí chất làm cho chật vật gần như không chịu nổi. Nhưng cũng bởi điểm này, mà Triệu Lập đối với Kerui Christine có một chút hoài niệm. Đương nhiên, việc cô ấy thực tâm muốn hắn nâng cao thực lực cũng là một lý do làm cho Triệu Lập thích.
Nhưng thân phận của Kerui Christine lại hết sức thần bí. Một nữ quân y tuyệt nhiên không thể có cái loại phong tình quyến rũ như vậy. Thậm chí ngay cả khi cô ấy vô tình hay cố ý quyến rũ Triệu Lập hay một số người khác thì sĩ quan Arnold cũng lờ đi. Cho đến tận lúc này, Triệu Lập vẫn chưa rõ lắm Kerui Christine có phải một quân nhân thực thụ hay không nữa.
Trước khi đi, Kerui Christine có lộ ra một điều gì đó rất quan trọng. Ít nhất thì Triệu Lập cũng hiểu được trong huấn luyện tiểu đội trưởng này, không chỉ có biểu hiện của tổ trưởng là quan trọng nhất. Hay là thành tích của cả tiểu đội? Vào thời điểm này, không phải Triệu Lập khoe khoang, nhưng trong hai mươi chín tổ thì thành tích của tổ một là cao nhất.
Trở lại đội hình, Triệu Lập cố gắng đem hình ảnh Kerui Christine gạt ra khỏi đầu. Cả hai thuộc về hai thế giới khác nhau. Có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội gặp lại. Bản thân hắn sau khi hết thời hạn nhập ngũ sẽ rời quân đội. Còn Kerui Christine sẽ từng bước thăng tiến, trở thành sĩ quan cao cấp trong quân đội. Sau này trong cuộc sống cũng không còn cơ hội để gặp nhau nữa.
Tới gian đoạn này, tân binh mới được chính thức tiếp xúc với các kỹ năng của một người quân nhân từ các loại phương thức chiến đấu, phòng ngự, ám hiệu, kiến thức về vũ khí, bắn súng, các loại xe chuyên dụng, chiến thuật bộ binh, … Tất cả những kiến thức này là những thứ mà Triệu Lập cùng với tổ của hắn đều phải nắm vững nội dung trong thời gian huấn luyện.
Mỗi một người phải tập trung rất nhiều thời gian. Chiếu theo kế hoạch, trong vòng sáu tháng, Triệu Lập vẫn chưa thể tiếp xúc được với công pháp tu luyện trong quân đội.
Đối với việc này, Triệu Lập đã được Kerui Christine nhắc nhở trước nên cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Dù sao, những loại công pháp như thế này, nếu lưu truyền trong xã hội thì tuyệt đối là loại công pháp hết sức ưu việt. Mặc dù, từ inte, Triệu Lập có thể tìm được rất nhiều lời mô tả về công pháp tu luyện của quân đội. Nhưng một chút nội dung của công pháp tu luyện trong quân đội cũng không hề có.
Đây là một trong các bí mật của quân sự, có lẽ vì thế mà những quân nhân xuất ngũ, cũng bị nghiêm lệnh không được tiết lộ chúng ra bên ngoài.
Quan trọng hơn nữa, loại công pháp này có lẽ không phải bất cứ quân nhân nào cũng được truyền thụ. Thậm chí Triệu Lập còn đoán rằng các loại công pháp được truyền thụ cũng khác nhau, không cùng một cấp bậc. Nếu không, ngay từ những ngày huấn luyện tân binh đầu tiên đã không ngừng thử nghiệm, kiểm tra, thậm chí cả đánh giá nhân cách… Tất cả những điều này, không phải là do những nhân vật cao cấp trong quân đội, không có việc gì làm ngồi nghĩ ra để đày đọa tân binh.
Trong huấn luyện tân binh, bất kể ngày cũng như đêm, không bao giờ được tiếp xúc với inte. Thậm chí, ngay cả những tin tức địa phương cũng không được xem. Tất cả các loại thông tin đều bị chặn hoàn toàn. Nếu không phải có một cái đồng hồ được lắp ở khu huấn luyện, có lẽ ngay cả hôm nay là ngày gì, Triệu Lập cũng không hề biết.
Kiện thể thuật có thể hành công ngay trong lúc vận động, khiến cho thể lực của Triệu Lập có sự thay đổi rất lớn. Cho dù thời gian vận hành một chu thiên khi đó lâu hơn tiêu chuẩn rất nhiều, nhưng chân khí sau mỗi một chu thiên cũng tăng lên rất nhiều.
Cảm giác đan điền sung mãn cũng xuất hiện vài lần. Mỗi lần vào buổi tối, khi Triệu Lập hành công trong trạng thái thiền định, phải qua ba lần chín chu thiên thì chân khí của hắn mới được nén lại. Nhưng mấy ngày hôm nay, sau khi trải qua giai đoạn nén nhỏ, áp lực chân khí vẫn giữ nguyên như cũ. Điều này chứng tỏ, công lực của hắn đã tăng lên không ít.
Gần đây không có tiến hành kiểm tra thể lực, nên Triệu Lập cũng không hề biết là mức độ phát triển của mình thế nào. Tuy nhiên, ba ngày liên tiếp đều cảm giác thấy áp lực trong kinh mạch, nhưng Triệu Lập cũng không biết phải làm như thế nào mới được.
May mắn, đến ngày thứ tư, chân khí trong lúc thiền định càng thêm ngưng tụ. Triệu Lập từ trong trạng thái hành công tỉnh lại, theo thói quen làm mấy động tác thả lỏng, sau đó mới giật mình phát hiện thời gian hành công thực tế của hắn diễn ra khoảng hai tiếng rưỡi.
Tính thời gian một chu thiên mất khoảng ba phút có nghĩa là hắn đã thực hiện được năm lần chín chu thiên tất cả. Một bước đột phá không thể tưởng được, chẳng trách nào tạng thái áp bức của chân khí trong đan điền và kinh mạch mấy ngày hôm nay đã hoàn toàn biến mất. Thì ra một lần nữa chúng lại được súc tích.
Triệu Lập cũng không hiểu rõ tình huống của mình lúc này. Cũng không có chỗ nào cho hắn đến để hỏi. Cho dù là người khác cũng không thể tin được rằng trong khi hành công lại có thể xuất hiện trạng thái thiền định cũng như trong khi vận động vẫn có thể thành công. Còn một điều không tưởng nữa đó là công pháp cơ bản kiện thể thuật lại có thể đột phá giới hạn vận hành chu thiên, đạt tới mức năm lần chín chu thiên trong một lần hành công.
Tình huống này hoàn toàn có thể khẳng định một điều, nếu Triệu Lập lộ ra trạng thái này thì chuột bạch cũng không xứng đáng được làm đồ thí nghiệm bằng hắn. Triệu Lập quyết không thể để cho trường hợp này xảy ra. Hắn đã thành công giấu diếm trong mấy năm, không thể để mấy tháng thế này lại phát sinh ra chuyện không muốn được.
Lúc này, hắn cũng chẳng dám có mơ ước gì cao siêu, chỉ cần an toàn vượt qua được mấy tháng này, chờ đến khi có thể tiếp xúc được với công pháp tu luyện trong quân đội, thì có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Đến lúc đó, cho dù có biểu hiện hơn nữa thì cũng không cần thiết phải lo lắng nữa.
Cái khoảng cách kém một chút là đuổi kịp Triệu Lập, khiến cho tổ một như được uống thuốc kích thích, thành tích trong tất cả các mặt khác đều độc chiếm thứ nhất khiến cho ba giáo viên có chủ ý quan sát Triệu Lập đều hết sức hài lòng. Ngay cả mấy thành viên trong tổ, thì thành tích lúc này cũng có thể coi là đạt được kết quả xuất sắc.
- Tất cả chú ý! Ta có thể vinh hạnh được tuyên bố một điều đó là các bạn đã hoàn thành giai đoạn huấn luyện này. – Tổng phụ trách đứng trước hàng quân đang xếp thành đội hình chỉnh tề, lớn tiếng tuyên bố:
- Ta rất vui vì trong tất cả các cậu không có một ai bị đào thải.
Tất cả mọi người đều vòng hai tay ra sau lưng, nắm lại với nhau đứng nghe giáo viên nói. Mặc dù không có một ai phát ra tiếng động, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hết sức kích động. Cuộc sống trong mấy tháng huấn luyện cuối cùng cũng chấm dứt.
Tuy nhiên đây cũng không phải lý do duy nhất khiến mọi người kích động. Còn một lý do cơ bản nữa, đó là được bước vào giai đoạn huấn luyện tiếp theo. Trong giai đoạn tiếp theo, mọi người sẽ được tiếp xúc với công pháp tu luyện chân chính của quân đội. Sau khi tu luyện những công pháp này, mọi người mới chân chính trở thành một người quân nhân chính thức.
Có không ít người gia nhập quân đội với mục đích chỉ là đạt được điều này. Đương nhiên, Triệu Lập là một trong những người mong mỏi điều này nhất. Đứng ở trước mặt tổ của mình, Triệu Lập chỉ mong giáo viên nói xong thật nhanh những lời sáo rỗng, sau đó mau chóng giải thích ý nghĩa những công pháp đó. Nhưng mong muốn này của hắn cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi…
- Tiếp theo, tất cả các bạn sẽ được phân tổ lại một lần nữa theo các binh chủng để có thể được tiếp xúc, học tập các loại kỹ năng khác nhau…
…
- Triệu Lập! Hậu cần đặc biệt, tổ mười chín.
- Lâm Kiệt! Binh chủng bộ binh, tổ thứ ba.
- Khổng Báo! Binh chủng không quân, tổ bốn!
….
Mọi người theo thứ tự đọc tên của giáo viên mà đi ra, nhanh chóng theo sự phân tổ, đi về vị trí của mình.
Triệu Lập ngạc nhiên phát hiện ra một điều đó là vị trí của hắn chỉ có duy nhất một mình. Hơn nữa, số hiệu tổ mười chín cách rất xa so với số hiệu các tổ mà mọi người được phân. Hậu cần đặc biệt là như thế nào? Sao mình lại được phân công tới tổ này?
Cho dù không phải là một chiên sĩ thực thụ nhưng điều này cũng làm cho Triệu Lập có chút tò mò bởi vì hậu cần thì có gì mà còn phải thêm hai chữ đặc biệt vào đó nữa? Những người khác cũng được phân về bộ phận hậu cần nhưng không hề có hai chữ đặc biệt. Hơn nữa, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghe thấy trong quân đội có binh chủng như thế này, chẳng lẽ đây là một binh chủng đặc biệt? Điều này là không có khả năng, bởi vì binh chủng đặc biệt không hề lựa chọn người từ trong huấn luyện tân binh.
Mang theo một câu hỏi lớn trong lòng, Triệu Lập bước lên phi thuyền vận chuyển mà không hề biết mình sẽ được đưa tới địa phương nào. Trên phi thuyền không hề có một ai, trừ người lái ra cũng chỉ còn có một mình hắn. Mà mặt của người lái, hắn cũng hề được thấy, cũng không hề nói chuyện . Hắn đành phải im lặng ngồi đó, chờ khi đến đích mới có thể biết rõ được.