• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Võ giả đứng xung quanh Ân Oán Đài bị cuồng phong thổi tán loạn tóc tai, quần áo, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc. Một quền này của Vi Trưởng lão thật kinh khủng, có thể đấm một tảng đá lớn thành bụi phấn không chừng. Giờ khắc này, bọn hắn đang âm thầm phỏng đoán, không biết Chưởng môn Thiết Cốt Phái làm sao để đỡ được, chắc chắn lành ít dữ nhiều rồi. Có người còn tìm xung quanh phía dưới Ân Oán Đài, xem có xác chết của hắn không. Nhưng không tím thấy gì. Lẽ nào Quân Chưởng Môn không phải bị đánh bay ra ngoài mà là chết luôn trên đài rồi? Đám người nhìn chăm chú lên trên Ân Oán Đài. Quả nhiên, bọn hắn nhìn thấy thân ảnh Quân Thường Tiếu trong bụi bay mù mịt, khi thân ảnh này càng ngày càng rõ, bọn hắn cũng càng ngày càng khiếp sợ.
- Cái này…. Cái …. Cái này….
Lý Thanh Dương cũng ngơ ngẩn.
Rốt cuộc mọi người thấy cái gì mà biểu hiện đặc sấc như vậy. Chính là Quân Thường Tiếu đang đứng trên đài, không hề nhúc nhích, những chỗ da thịt lộ ra ngoài như cổ, bàn tay thậm chí cả khuôn mặt đều hiện lên màu đồng vàng, không khác gì một pho tượng đồng.
- Sao màu da của hắn lại thế kia?
- Chẳng lẽ đây là võ kỹ?
- Chưa bao giờ nghe thấy có võ kỹ biến đổi màu da nha.
Nhưng những thứ này cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm là, Vi Trưởng lão đang đứng trước mặt hắn, tay phải kề sát ngực Quân Thường Tiếu, rõ ràng đã đánh trúng, không lệch tí nào. Lực lượng đủ phá vỡ tảng đá mấy nghìn cân lại không thể làm tên kia nhúc nhích, còn mỉm cười khinh miệt nhìn Vi Trưởng lão. Các võ giả đều mộng, bọn hắn nghĩ tới trăm triệu khả năng, Quân Thường Tiếu bị đập nát các kiểu, nhưng không ai nghĩ tới hắn có thể đỡ được một quyền này. Vi Nhất Nộ cũng không nghĩ tới, mình dùng hết sức bình sinh đấm ra một quyền lại không thể khiến hắn xê dịch dù chỉ một bước.
- Ngươi….
Hắn duy trì tư thế, cả kinh hỏi:
- Đây là võ kỹ gì?
- Kim Chung tráo, Thiết Bố Sam
Quân Thường Tiếu thản nhiên đáp.
- Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam?
- Đây là võ kỹ cấp bậc gì? Tại sao chưa bao giờ nghe qua nhỉ
- Nghe tên có vẻ là lạ, chắc là không phải võ kỹ của Thanh Dương Quận chúng ta.
Đâu chỉ không phải Thanh Dương Quận, mà toàn bộ Tinh Vẫn đại lục đều không có loại võ kỹ này, bởi vì đó là một loại công phu ở Địa Cầu. Có điều không phải Quân Thường Tiếu từng luyện võ, sự thực hắn là một người bình thường không thể bình thường hơn, hàng ngày không chịu thể dục thể thao, chỉ thích quay tay chờ vận may, thỉnh thoảng phải chạy quanh sân trong giờ thể dục, chưa được một vòng đã mệt như chó con khát sữa. Nói gì đến tu luyện Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam…
- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật….
Quân Thường Tiếu đứng đấy, trong lòng âm thầm may mắn:
- May mà có Nại Tấu chi phù (bùa chịu đòn), nếu không không chết cũng hấp hối a!”
Hóa ra, khi Vi Nhất Nộ lao đến, hắn liền bóp nát Nại Tấu chi phù đạt được từ Lễ bao Tân thủ. Trong nháy mắt đó, màu da Quân Thường Tiếu lập tức phát sinh biến hóa, cơ bắp trở nên cứng rắn, không khác gì tường đồng vách sắt. Hắn cũng đánh cược, cược đan dược mua bằng 1 Điểm cống hiến đều có công hiệu nghịch thiên như vậy, bùa chú nhận được từ Lễ bao Tân thủ có lẽ cũng không yếu. Hắn đã cược thắng, Nại Tấu chi phù quá mạnh, quá quá mạnh!
Quân Thường Tiếu cười tươi như hoa:
- Ta nói này. Có phải lão chưa ăn cơm hay không? Làm sao đấm ra một quyền như gãi ngứa thế?
Thời gian hiệu dụng của Nại Tấu chi phù là 60 phút, Quân Thường Tiếu muốn lợi dụng thời gian này giả giờ giả vịt một tí cho oai.
- Thằng chó này!
Vi Nhất Nộ điên tiết gào lên, lui lại mấy chục bước, sau đó đột nhiên lao vọt lên. Lần nữa vung tay phải lên, cuồng phong cuồn cuộn.
- Lại tới rồi.
- Lần này còn mạnh hơn lần trước.
- Quân Chưởng Môn vẫn không nhúc nhích, chẳng lẽ lại muốn cứng đối cứng.
- Hắn tự tin đến thế sao?
Ầm
Nắm đấm của Vi Nhất Nộ trực tiếp nện vào bụng Quân Thường Tiếu, tạo ra những gợn sóng năng lượng li ti. Kết quả thế nào? Quân Đại Chưởng Môn vẫn đứng im tại chỗ, không xê dịch tí nào. Hắn vẫn mỉm cười điềm đạm, nhìn Vi Nhất Nộ một cách thân thiện:
- Vi Trưởng lão, ngươi nên dùng thêm chút sức chứ, cứ xoa xoa bụng ta thế này, lãng phí thời gian của Bản tọa nha.
- A a a…
Vi Nhất Nộ sắp điên thật rồi. Hắn cũng không lùi lại lấy đà nữa, liên tục vung nắm đấm nện bùm bụp lên người Quân Thường Tiếu, phần bụng, phần ngực, bả vai đều hỏi thăm qua vài lần, nhưng mà từ đầu đến cuối hắn vẫn đứng im bất động, khóe môi mỉm cười hòa ái. Cảnh tượng hiện ra trước mắt mọi người bây giờ là thế này: Quân Chưởng Môn tựa như cọc gỗ, mặc cho Vi Trưởng lão lần lượt oanh kích. Cọc gỗ sao? Cái đồ chơi kia nếu bị trọng kích, ít nhất còn có chút phản ứng. Còn Quân Thường Tiếu thì thế nào? Hắn mặc kệ Vi Nhất Nộ đấm đá không ngừng, vẫn vững như bàn thạch. Rõ ràng hắn không phải cọc gỗ, hắn là tường đồng, là vách sắt.
- Thật là đáng sợ!
- Đây là võ kỹ phòng ngự cường hãn đến mức nào chứ?
- Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam! Về sau nếu gặp được, dù tiêu tốn bao nhiêu tiền, cũng nhất định phải mua bằng được!
Trong lòng đám người tràn ngập khao khát đối với võ kỹ mà Quân Thường Tiếu đang thi triển. Lý Thanh Dương và Lục Thiên Thiên thở ra một hơi như trút được gánh nặng, bảo sao Chưởng môn dám tiếp nhận sự khiêu chiến của Trưởng lão Linh Tuyền Tông, hóa ra hắn tu luyện võ kỹ phòng ngự trâu bò như vậy.
Bùm!
Bụp!
Bốp!

Vi Nhất Nộ liên tục đấm mấy chục phát, đến lúc mệt bở hơi tai, thở hồng hộc mới dừng lại. Cái kiểu đấm đá điên cuồng thế này quá là mất sức, nhanh chóng hao hụt linh lực.
Quân Thường Tiếu lại ôn tồn hỏi:
- Sao vậy lão già? Mới thế đã mệt à?
- Mẹ nó! Thằng chó đẻ này….
Vi Nhất Nộ nắm chặt hai tay, trong mắt giăng đầy tơ máu. Quân Thường Tiếu giả vờ như không nhìn thấy, lại nói:
- Nếu không có thực lực, cũng không nên khiêu chiến Bản tọa, làm như thế chỉ khiến mình xấu hổ nhục nhã trước mặt mọi người mà thôi.
Vi Nhất Nộ nghiến răng ken két, đột nhiên, hắn thu hồi nắm đấm, lùi về phía sau mấy bước, lớn tiếng cười lên.
- Chuyện như thế nào?
- Chẳng lẽ Vi Trưởng lão thực sự phát điên rồi.
Đám người nhỏ giọng thì thầm. Vi Nhất Nộ bỗng ngừng cười, sắc mặt dữ tợn:
- Thằng ranh con, có thể khiến ông mày dùng đến Át chủ bài thì cho dù mày mất xác cũng coi như có vinh quang.
Quân Thường Tiếu hơi ngạc nhiên:
- Át chủ bài???
Vi Nhất Nộ dạng hai chân ra, người cong như cây cung, hai tay đặt trước bụng, trông giống như đứng trung bình tấn vậy. Hai đoàn năng lượng quỷ dị hiện ra, hội tụ trong hai lòng bàn tay, bắt đầu hấp thu linh khí xung quanh.
Quân Thường Tiếu trợn tròn mắt.
- Vãi cả hàng! Chẳng lẽ là Ka Mê Jo Ko của Sôn Gô Ku?
Lý Thanh Dương nghiêm túc giải thích:
- Đây là võ kỹ độc môn của Thánh Tuyền Tông, tên là Quang Huy Vạn Quân Thôi Xán Kim Thạch quyền!
Quân Thường Tiếu triệt để cạn lời, mụ nội nó, chỉ là một cái võ kỹ, có nhất thiết phải đặt tên loằng ngoằng vậy không, thằng nào nghĩ ra cái tên này cũng thật là thiên tài trong thiên tài. Còn có thằng Nhị đệ tử của mình, một hơi nói ra không cần nghỉ, cũng là nhân tài a. Chửi thầm thì chửi thầm, Quân Thường Tiếu cũng biết sự việc có chút nghiêm trọng, dù sao hai đoàn năng lượng hội tụ linh khí, khi bộc phát sẽ càng thêm mạnh mẽ.
- Môn võ kỹ Quang Huy…
Lý Thanh Dương quên mất tên võ kỹ, hơi dừng lại mới nói:
- Môn võ kỹ Quang Huy cái gì Thạch quyền này, hình như là Võ kỹ Trung giai Phàm phẩm.
Mỗi một phẩm của võ kỹ chia ra 3 đẳng cấp nhỏ là: Sơ giai, Trung giai, Cao giai. Cửu Thức Điệp Lăng Kiếm tuy chỉ là Đê phẩm Sơ giai, nhưng nếu thi triển ra chiêu thứ chín, có thể sánh với Phàm phẩm Sơ giai. Võ kỹ tại Tinh Vẫn đại lục được phân chia kỹ càng, phẩm, giai càng cao, uy lực càng mạnh.
- Có đùa không vậy?
- Võ kỹ Phàm phẩm Trung giai?
- Tại Thanh Dương thành, võ kỹ bậc này có tiền cũng không mua được đâu!
- Không hổ là đệ tử xuất ra từ Thánh Tuyền Tông, có thể được tu luyện loại võ kỹ cường hãn bậc này.
Giữa tiếng xì xào hâm mộ của mọi người, Vi Nhất Nộ đã ngưng tụ Quang Huy cái gì gì quyền đến cực hạn, hai đoàn năng lượng lấp lóe hào quang chói mắt. Cuồng phong nổi lên cuồn cuộn trên Ân Oán Đài.
- Nam mô A Di Đà Phật!
- Thiên địa Thánh thần ơi!
- Khí thế mạnh quá!
- Đây chính là sức mạnh của Võ kỹ Phàm phẩm Trung giai sao?
Đám đông nín thở, trong mắt đều là kinh hãi.
- Thằng chó con…
Vi Nhất Nộ điên cuồng hét lên:
- Mày đi chết đi!!!
Chẳng biết kiếm ở đâu ra một cái lược gỗ, Quân Thường Tiếu chải chải vuốt vuốt mái tóc tán loạn của mình, ca cẩm:
- Kiểu tóc ngành của Bản tọa bị thổi tán loạn rồi, thật phiền phức!
Võ giả toàn trường cạn cmn lời. Vi Trưởng lão đã phải dùng đến Át chủ bài, thậm chí tạo ra cuồng phong kinh người như vậy, mà hắn không thèm quan tâm, còn đi chải vuốt tóc tai các thứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
05 Tháng hai, 2024 01:05
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 2016 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK