"Một thanh kiếm gỉ!"
Tấm rèm cửa cũ nát được vén lên lộ ra một thanh cổ kiếm đầy vết gỉ trước mắt ba người.
Dù trước đó Đông Nhược Tuyết đã tẩy rửa, xử lý thanh kiếm một lần nhưng vẫn không thể xóa đi những vết gỉ sét loang lổ khắp thân kiếm.
"Thanh kiếm này hẳn là đồ vật của ba bốn trăm năm trước. Nó được làm bằng tinh thiết nguyên chất nên có thể xem như một món đồ cổ, cũng có giá trị sưu tập. Nhưng thời đại này đã không còn như trước, không có người sưu tập đồ cổ nổi tiếng nữa nên muốn bán nó với giá cao e là không dễ…"
Ánh mắt Vân Hi dừng lại trên những vết gỉ loang lổ trên thân cổ kiếm vì hắn đã bị hấp dẫn bởi ý niệm quen thuộc đến từ thanh kiếm này.
Bước về phía thanh cổ kiếm, hắn nhẹ nhàng vươn hai tay ra, chậm rãi nâng thanh kiếm cổ lên như đang cầm một bảo vật tuyệt thế.
"Chờ chút! Đông Phương, đừng nói là anh sẽ cầm thanh kiếm gỉ này làm vũ khí để chiến đấu với ma thú chứ? Tuy hiện nay cũng có không ít người sử dụng vũ khí cổ để chiến đấu, nhưng đó đều là những Võ giả cao cấp, động tác của họ nhanh như chớp, mạnh như gió, sát thương còn hơn cả vũ khí nóng. Bây giờ anh là Võ giả cấp bốn rồi nên súng ống mới là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, nếu anh muốn sử dụng vũ khí lạnh để chiến đấu thì cũng không nên dùng thanh kiếm cổ này. Dù thanh kiếm này được chế tạo từ thép tốt được tôi luyện ngàn lần đi chăng nữa thì nó cũng không thể sánh bằng kiếm hợp kim mà mọi người vẫn hay dùng được, độ cứng của sắt thép không sánh được với hợp kim."
Đông Nhược Tuyết nói như vậy cũng có lý của cô, nhưng lúc này Vân Hi lại không nghe ra cô đang nói gì.
Trong khoảnh khắc hắn nâng thanh kiếm lên, một cảm giác vô cùng quen thuộc như đôi bạn cách xa đã lâu mới gặp bỗng truyền đến từ thân kiếm. Cảm xúc gặp lại người thân ở nơi đất khách khiến hắn khó có thể kiềm nén sự xúc động.
"Keeng!"
Một tiếng kiếm minh lanh lảnh bỗng vang lên từ thân kiếm loang lổ vết gỉ. Giữa màn đêm tĩnh lặng, âm thanh ấy vang vọng khắp căn phòng.
"Oa, oa... đây là?"
Dáng vẻ của Triệu Uyển Quân tò mò y như bé con, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn chằm chằm vào thanh kiếm cổ, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên: “Nè Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, bồ mau nhìn kìa, thanh kiếm này có thể tự động đậy đó. Ồ… ồ, không phải bữa trước bồ lau hoài mà vẫn không tẩy sạch được những vết gỉ trên nó sao, giờ chúng tự rơi xuống hết rồi này!"
Những đợt kiếm ngân vang lên, thân kiếm khẽ rung trút bỏ những vết gỉ bám đầy mình trên nó. Một thanh Thanh Phong cổ kiếm, thân kiếm sáng như trăng rằm, lưỡi kiếm tựa dãy Ngân Hà, dần lộ ra hình dáng của nó trước mặt ba người.
Trên thân kiếm, hai chữ "Vọng Hi" tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt tựa ánh trăng, trang nhã mà cao quý, không nhiễm bụi trần.
"Thanh kiếm này không những có thể động đậy mà còn có thể phát sáng nữa chứ! Ánh sáng đẹp thật! Vọng Hi? Vọng Hi là tên của thanh kiếm này hả?"
Trông thấy hiện tượng có thể gọi là thần kỳ này, ngay cả người từ trước đến nay luôn bình tĩnh như Đông Nhược Tuyết cũng tỏ ra ngạc nhiên. Nhìn thanh cổ kiếm Vọng Hi lúc này đang rũ bỏ gỉ sét trên thân, thoát thai hoán cốt, trong đôi mắt cô cũng lấp lánh niềm vui.
"Chẳng nhẽ... thanh kiếm này... là một bảo kiếm?"
Khẽ đưa tay phủi đi gỉ sét còn sót lại, thân kiếm sắc bén của Vọng Hi kiếm hiện ra. Tinh quang trong mắt Vân Hi lóe lên, chân khí Bát Cực trong cơ thể ầm ầm chuyển động quyện cùng ánh sáng tỏa ra từ thanh kiếm cổ.
“Ông bạn già… lâu rồi không gặp!”
Thanh kiếm này không phải là thần kiếm, cũng chẳng phải cổ kiếm hay bảo kiếm mà chính là kiếm Vọng Hi ở thời đại sau Công Nguyên luôn theo sát bên người hắn từ khi hắn biết suy nghĩ, được ý niệm hắn tôi luyện suốt hai mươi bốn năm.
Xa cách hơn bốn trăm năm, giờ hắn lại một lần nữa cầm kiếm Vọng Hi trong tay. Kiếm ý ẩn chứa trong nó được hắn kích hoạt, hòa quyện với tinh thần và ý chí của hắn.
Dưới tác dụng của sự hòa hợp tinh thần, tinh thần ý chí của một người một kiếm cùng sinh ra cộng hưởng.
Kiếm Vọng Hi thông qua cộng hưởng đã trực tiếp loại bỏ những vết gỉ sét trên thân mà không cần nhờ đến ngoại lực, hiện ra thân kiếm sáng như ánh trăng. Không những thế, Vân Hi nhờ cộng hưởng với kiếm Vọng Hi nên đã thành công dẫn kiếm ý vào trong chân khí Bát Cực, để chân khí Bát Cực ẩn chứa kiếm ý của kiếm Vọng Hi đã ngủ say hơn bốn trăm năm chuyển hóa thành kiếm khí Bát Cực.
"Kiếm khí Bát Cực đã thành thì còn sợ gì huyệt đạo cách trở. Mở ra cho ta!"
"Bành! Bành !Bành!'
Một đoạn âm hưởng vô thanh xuất hiện rồi sau đó liên tục khếch tán trong cơ thể Vân Hi.
Kiếm khí Bát Cực vừa xuất hiện, chân khí trong cơ thể vốn không đủ khả năng đả thông ba trăm sáu mươi mốt huyệt đạo thì lúc này đây được kiếm ý sắc bén của kiếm khí Bát Cực mở ra. Trong một thoáng, âm thanh khe khẽ không ngừng vang lên liên tục. Lúc sau, kinh mạch toàn thân được đả thông, trăm khiếu được mở ra, kiếm khí trong cơ thể vận hành liền mạch như mây trôi nước chảy, không chút đình trệ.
"Phù!"
Vân Hi thở dài một hơi.
Toàn bộ huyệt đạo trong cơ thể rung lên. Trong tình trạng trăm khiếu đều mở, hơi thở vừa rồi giống như một cơn lốc nhỏ cuốn qua căn phòng, thổi bay những thứ nhẹ như sách vở, vật trang trí bằng gỗ, tơ, tranh ảnh. Cái chuông gió treo trên cửa sổ cũng không ngừng đung đưa vang lên tiếng "leng keng".
Nếu trước đây, Vân Hi mà phá hoại nhà cửa như thế này ắt hẳn Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân đều nổi điên lên.
Nhưng bây giờ, khi Vân Hi thở dài làm rối loạn cả phòng khách thì hai cô không những không hề tức giận mà trên khuôn mặt còn lộ vẻ vui mừng.
"Một hơi thở thành gió, trăm mạch đều thông. Trăm mạch đều thông, đây... chính là dấu hiệu của Võ giả cấp năm, trăm mạch đều thông!"
“Đúng vậy! Đúng là Võ giả cấp năm… chỉ có khiếu huyệt, kinh mạch trong cơ thể Võ giả cấp năm đều được đả thông mới có hơi thở kéo dài như thế… Trời ạ, Đông Phương, anh đừng nói với em vừa rồi anh tự nhiên đột phá, trở thành Võ giả cấp năm nhé!”
Ánh mắt Vân Hi liếc qua kiếm Vọng Hi trên tay mình mà lòng không khỏi xúc động.
Hắn không ngờ rằng, sau bốn trăm năm, kiếm Vọng Hi vốn đã thất lạc lúc hắn chết lại có thể trở về trong tay hắn!
Nếu không có kiếm Vọng Hi, hắn muốn ngưng tụ kiếm ý lần nữa, chuyển hóa chân khí Bát Cực trong cơ thể thành kiếm khí Bát Cực thì cũng phải tốn ít nhất một năm... Hơn nữa, để được như thế cũng toàn nhờ vào kinh nghiệm phong phú của hắn.
Người bình thường nếu không hiểu ý nghĩa thực sự của nó mà muốn kiếm sinh ra kiếm ý thì đừng nói chỉ một năm, cho dù ba năm hay năm năm, mỗi năm đều dùng tâm huyết của chính mình nuôi dưỡng, dùng tinh thần của bản thân để rèn luyện thanh kiếm thì cũng chưa chắc đã đánh thức được kiếm ý của kiếm quyết ẩn chứa trong thân kiếm.
"Đông Phương… Anh… Anh thật sự…"
Vân Hi liền thu liễm tâm trạng rồi khẽ gật đầu đáp lại ánh mắt vui mừng và ngập tràn chờ mong của Đông Nhược Tuyết: "Đúng thế! Hiện tại anh đã đả thông toàn bộ huyệt khiếu, giờ đã tương đương với Võ giả cấp năm rồi!"
"Nhưng sao lại nhanh như vậy… Không phải anh vừa mới đột phá Võ giả cấp bốn sao?"
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Đông Nhược Tuyết một lần nữa lại dừng lại trên thân kiếm Vọng Hi: "Chẳng lẽ do thanh kiếm này?"
Vân Hi khẽ gật đầu.
"Thanh kiếm này thật sự lợi hại đến vậy sao?"
"Với anh thì đúng thế!"
"Vậy, tụi em có thể mượn sức mạnh của thanh kiếm để đột phá Võ giả cấp năm được không?"
Vân Hi lắc đầu.
"Vì sao?"
"Vì sao ư… " Vân Hi nhìn thấy vẻ mặt đầy chờ mong của hai người nên không biết giải thích thế nào.
Hắn suy nghĩ một lúc, sắp xếp lại câu chữ rồi nói: “Trong kiếm ẩn chứa một luồng kiếm ý. Dựa vào sức mạnh của kiếm ý, anh mới có thể đả thông huyệt khiếu toàn thân, đạt đến Võ giả cấp năm! Nếu hai đứa muốn mượn sức mạnh của nó để đột phá Võ giả cấp năm thì phải lĩnh ngộ được kiếm ý trong kiếm này đã.”
"Kiếm ý là cái gì?"
Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân mù tịt. Từ nhỏ, hai cô đã tiếp nhận cách giáo dục máy móc, nhồi nhét của học viện Tinh Diệu, căn bản chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực này.
"Mỗi thanh kiếm cả đời chỉ có một chủ nhân và kiếm ý. Kiếm ý tương đương với tính mạng của thanh kiếm, là cách nó tồn tại trên thế gian. Cách tồn tại này khác với tính mạng của nhân loại chúng ta… Giống như một người thợ rèn đúng tiêu chuẩn, mục tiêu hắn theo đuổi cả đời là chế tạo một thanh thần binh tuyệt thế. Hay giống như sông, ý nghĩa tồn tại của nó là chảy về biển cả. Còn có mặt trời, mặt trăng trên đầu, mặt đất dưới chân chúng ta, sao trời, tất cả đều có tính mạng riêng của nó. Dù có những loại tính mạng mà chúng ta hoàn toàn không hiểu được, không mường tượng được, nhưng chúng vẫn tồn tại. Còn ý nghĩa của cuộc đời một thanh kiếm chính là sinh ra kiếm ý có một không hai cho riêng mình. Một thanh kiếm có kiếm ý mới xem là một thanh kiếm sống. Giống như đời người phải có lý tưởng, có mục đích sống thì mới trọn vẹn, như vậy cuộc đời mới có ý nghĩa."
Mù tịt…
Hoàn toàn mù tịt…
Dù có thông minh như Đông Nhược Tuyết cũng nhất thời không hiểu nổi lý luận của Vân Hi.
"Nói một cách đơn giản, trừ khi hai đứa có thể cảm nhận được kiếm ý ẩn chứa trong kiếm ra thì không còn cách nào mượn sức mạnh của nó để đả thông huyệt khiếu, thăng cấp Võ giả cấp năm được cả."
Nghe Vân Hi nói như thế, hai người cảm thấy nên từ bỏ ý nghĩ này.
Chỉ riêng lý luận về kiếm ý mà hắn vừa nói thôi cũng đủ khiến cho hai cô choáng váng đầu óc rồi.
"Chúng ta vẫn nên học Liệt Không Cửu Kích trước để em có thể thành công vượt qua tầng thứ nhất Nguyệt Thần giới. Có được sự trợ giúp ở tầng thứ nhất của Nguyệt Thần chuyển hóa nguyên khí, chân khí trong cơ thể chúng ta tự nhiên sẽ mạnh lên. Chỉ cần chân khí đủ mạnh thì lần lượt đả thông từng huyệt khiếu, muốn đạt đến Võ giả cấp năm không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?!"
Đông Nhược Tuyết cũng khẽ gật đầu.
Ngay lúc này, Vân Hi đang vuốt ve Vọng Hi kiếm đột nhiên hỏi: “Khi nãy, hai đứa có nói lúc phát hiện ra anh thì thanh kiếm này cũng cạnh luôn phải không?"
“Đúng vậy! Lúc đó anh nắm chặt thanh kiếm này, tụi em làm gì anh cũng không chịu buông tay. Vất vả lắm tụi em mới có thể lấy nó ra khỏi tay anh đấy!”
"Lúc đó hẳn là anh ở trong rừng rậm Dạ Huyết nhỉ?"
"Đúng thế, sao vậy anh?"
“Anh muốn đến rừng Dạ Huyết một chuyến ấy mà!” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK