• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ di chuyển của đám người Ninh Tịnh không tính là nhanh nhưng cũng không chậm mấy. Không bao lâu sau thì bọn họ đã đi được khoảng mấy trăm mét trong thị trấn bỏ hoang, xuất hiện trong tầm mắt những thành viên của đoàn săn ma Thánh Kiếm.

Khi nhìn thấy bốn người bên đội đối phương đường đường chính chính xuất hiện trong phạm vi công kích của đội mình, đừng nói là những người phụ trách khâu tấn công như Thương Tùng, Tiểu Ngọc, Triệu Huyền hay Cam Dũng, ngay cả hai người phụ trách khâu đánh lén là Diệp Tân và Triệu Thiến cũng tức giận không thôi.

“Bọn này ngạo mạn ghê nhỉ! Tu vi cấp sáu làm như ghê gớm lắm, ra vẻ ta đây giỏi hơn à, khinh người chứ gì! Để xem bọn bây lợi hại đến đâu mà lại hống hách đến vậy!”

“Mẹ! Để xem đạn tao bắn ra nhanh hay tốc độ của bọn bây nhanh!”

Diệp Tân chửi thầm trong lòng, tay điều khiển khẩu súng ngắm nhắm lên người Ninh Tịnh đang đi ở hàng đầu tiên rồi bóp cò.

“Keng!”

Ánh lửa lóe lên, viên đạn được bắn ra từ khẩu súng ngắm bị Ninh Tịnh đánh bay ngay lập tức. Lần bắn lén này của Diệp Tân không tạo ra được chút bối rối, hoảng sợ nào cho đội đối phương.

“Ô Vân, cậu đi xử lý tên súng ngắm ở kia!”

Ninh Tịnh thoáng nhìn về nơi Diệp Tân mới bắn lén, hạ lệnh cho Ô Vân rồi tiếp tục bước đi.

“Rõ!”

Ô Vân hô to một tiếng rồi bay người lên không trung, lao nhanh về hướng mà Diệp Tân vừa bắn lén với tốc độ nhanh đến không tưởng được.

“Mau! Mau ngắn hắn lại!”

Vu Phàm nấp trong một bụi cây gần đó vốn định đánh lén Ninh Tịnh nhưng thấy tình hình thay đổi nên lao nhanh ra ngoài hòng cản Ô Vân lại.

Cùng lúc đó thì Tiểu Ngọc dùng súng tiểu liên, Triệu Thiến dùng súng ngắm nhanh chóng bắn về phía Ô Vân, ngăn cản y lao tới chỗ của Diệp Tân.

“Pằng! Pằng! Pằng!”

Trong tiếng súng nổ dồn dập ấy, Thiểm Điện đứng đằng sau Ninh Tịnh cũng nhanh chóng bắn ra mấy phát súng.

Thiểm Điện, người cũng như tên, tốc độ bắn súng của y nhanh như tia chớp.

Những viên đạn được bắn ra từ khẩu súng lục của Tiểu Ngọc hay từ khẩu súng ngắm của Triệu Thiến đều bị Thiểm Điện chặn lại. Những viên đạn va chạm với nhau tạo ra những tia lửa cháy loẹt xoẹt giữa không trung.

“Không thể nào… sao có thể như thế được… kỹ năng bắn súng của mình trong học viện tuy không được xếp trong tốp mười nhưng tuyệt đối là trong tốp ba mươi, thế mà…”

“Dùng súng lục cản những viên đạn được bắn ra từ súng tiểu liên… Chuyện này… đây chẳng lẽ là thực lực của thợ săn ma sao?!”

Thấy một màn như vậy, Triệu Thiến và Tiểu Ngọc trợn mắt há mồm tỏ vẻ ngạc nhiên không thể tưởng được.

“Thường quá! Bé con, kỹ năng bắn súng của bé còn chưa được đến sơ cấp à? Như thế này sao bé đấu lại anh được!”

Thiểm Điện khẽ huýt sáo trêu đùa Triệu Thiến, giọng nói không kiềm được sự đắc ý trong lòng.

“Thôi đi ông nội… Trong học viện, tụi nó chủ yếu tu luyện kiếm thuật chứ không phải là kỹ thuật bắn súng, cho nên sao chúng có thể là đối thủ của ông được! Thôi cái điệu đó đi ông!” Tinh Thiên khẽ gắt người bạn của mình một tiếng rồi nhìn về phía Võ giả cấp sáu đỉnh phong Vu Phàm đang lao nhanh đến đây.

“Đội trưởng, người này để em xử lý cho!”

Ninh Tịnh khẽ gật đầu đồng ý. Bản thân cô là Võ giả cấp bảy, nếu như bây giờ lại ra tay đối phó với học viên cấp sáu trong học viện thì không tránh khỏi cảm thấy mình ỷ lớn hiếp nhỏ.

Được Ninh Tịnh cho phép, Tinh Thiên ngay lập tức xông ra ngoài, tay giương thanh kiếm sắc lên không trung tạo nên những đường kiếm mờ ảo: “Mạng đầu tiên thuộc về ta!”

“Ha ha! Em gái xinh đẹp của tôi ơi, chưa chắc đâu nhé!”

Ô Vân tránh đông né tây, những viên đạn do tay súng ngắm Diệp Tân bắn ra không thể làm y bị thương chút nào. Trước khi những học viên khác trong đội kịp ngăn cản thì y đã xuất hiện trước mặt Diệp Tân một cách đột ngột, thanh đao trong tay từ trên cao chém xuống.

“Mạng đầu tiên của lần hành động này hẳn thuộc về ta rồi!”

“Bíp! Người nắm giữ quyền hạn hai sao Cuồng Phong đã chết. Tỷ số săn bắn sinh tử hiện tại đang là 0, 1!”

Ngay khi Ô Vân và Tinh Thiên cầm kiếm và đao tấn công đối thủ của mình thì một tiếng thông báo bất ngờ vang lên bên tai họ.

Lúc này đây, tất cả mọi người, kể cả Ô Vân và Tinh Thiên đang cầm vũ khí tấn công đều ngạc nhiên.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Sao thằng Cuồng Phong lại bị giết chết…”

Nhân cơ hội này, Võ giả cấp sáu đỉnh phong Vu Phàm bỗng nhiên bộc phát ra sức mạnh bản thân, thi triển ra chiến kỹ cao cấp mà chỉ có những Võ giả cao cấp mới tu luyện được, Điểm Tinh Kiếm Quyết.

Nhưng thợ săn ma không hổ là thợ săn ma.

Quanh năm suốt tháng sống ở nơi hoang dã, “Làm bạn" với ma thú khiến cho tính cảnh giác của bọn họ cao hơn gấp nhiều lần so với những Võ giả học tập trong học viện. Tuy rằng Vu Phàm đánh ra Điểm Tinh Kiếm Quyết nhanh như gió giật nhưng lúc sắp đánh trúng người Tinh Thiên thì cô đã kịp phản ứng, nhanh chóng lui lại sau, đồng thời rút kiếm ra ngăn cản.

Vu Phàm thoát được một mạng nhưng Diệp Tân lại không thể. Tiếng thông báo Diệp Tân hy sinh vang lên ngay sát sau tin tức người nắm giữ quyền hạn hai sao Cuồng Phong bị giết chết.

“Cuồng Phong sao lại… Thiểm Điện, đi xem thử chuyện gì đã xảy ra ở đó!”

“Rõ!”

Tia Chớp khẽ gật đầu. Giờ phút này, hắn không còn giữ được vẻ thong dong như lúc đầu nữa. Trong lúc giao chiến với đám Võ giả học trong học viện, không ngờ đội mình lại bị chết mất một người. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng danh dự của đoàn săn ma Vương Giả bọn hắn sẽ bị tổn hại không nhỏ.

“Ô Vân, Thiểm Điện, tốc chiến tốc thắng!”

Ninh Tịnh nói xong liền lấy ra một khẩu súng lúc màu bạc rồi nhanh chóng bóp cò. Viên đạn chui ra từ nòng súng bay theo đường vòng cung ghim thẳng vào Thương Tùng đang đứng nấp sau một bức tường.

Tin tức thông báo người thứ ba hy sinh vang lên.

“… Tỷ số săn bắn sinh tử hiện tại đang là 2, 1!”

Dường như là ở nơi này đang diễn ra một cuộc đọ sức âm thầm nào đó.

Thương Tùng vừa chết thì tin tức thông báo một người trong đội của Ninh Tịnh lại vang lên.

“Bíp! Người nắm giữ quyền hạn hai sao Lôi Bạo đã chết. Tỷ số săn bắn sinh tử hiện tại đang là 2, 2!”

“Lôi Bạo…”

Vẻ mặt Ninh Tịnh dần trở nên âm trầm.

“Khoan đã! Chẳng phải Lôi Bạo ở lại bảo vệ Vương Ly và Vương Đạo sao? Nếu như giờ cậu ta chết thì chẳng phải là…”

Dường như chứng thật suy đoán của Ninh Tịnh, chưa đầy nửa phút sau khi Lôi Bạo chết, hai tin tức thông báo Vương Ly và Vương Đạo chết được phát ra. Tỷ số săn bắn sinh tử hiện tại đang là 2 - 4.

“Chết thật, các cậu mau giải quyết mấy đứa này đi!”

Ninh Tịnh khẽ quát một tiếng, chẳng để ý đến Vu Phàm đang lao đến ngăn cản mà lao nhanh về phía đám người Lôi Bạo dừng lại lúc nãy, đồng thời quát to ra lệnh cho Thiệm Điện đã chạy được một đoạn ngắn: “Thiểm Điện, khoan đi đã! Tên này có thể giết chết Cuồng Phong và Lôi Bạo trong thời gian ngắn như vậy nhất định là cao thủ, tôi với cậu cùng đi giết hắn.”

“OK!”

Thiểm Điện đang chạy đi nhanh chóng dừng lại.

Trong khoảnh khắn y ngừng lại này, ở trong căn phòng tồi tàn cạnh đó bỗng phát ra một đạo kiếm mang. Thủ đoạn thông minh khéo léo, góc độ ra chiêu xảo quyệt đến tột cùng khiến cho Thiểm Điện phải tập trung toàn bộ sự chú ý. Tay trái y cầm khẩu súng ngắn bắn đạn liên tục trong khi tay phải nhanh chóng đưa ra sau rút thanh kiếm đang đeo trên lưng ra khỏi vỏ rồi chém xuống ngăn lại đòn tấn công của kẻ đánh lén.

“Keng!”

Ánh lửa bắn tung tóe.

Hai thanh trường kiếm va mạnh vào nhau.

Đến lúc này, Thiểm Điện mới nhìn rõ thấy người ra tay đánh lén mình.

“Tên này sao trẻ thế nhỉ!”

Trong lòng Thiểm Điện kinh ngạc không thôi.

Đây cũng là ý nghĩ cuối cùng trong hắn.

Vân Hi duỗi ngón tay trái thành kiếm rồi đâm tới yết hầu Thiểm Điện với tốc độ không hề thua kém nhát kiếm đánh lén ban nãy. Sức mạnh đánh ra đủ để đánh vỡ nham thạch trong chiêu này ngay lập tức tạo thành một cái lỗ nhỏ trên cổ họng y. Tuy rằng Thiểm Điện đỡ được nhát kiếm đầu nhưng y lại chẳng thể nào cản được kiếm chỉ lần này.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK