Băng đao cắt vào người, đau đớn không gì sánh bằng. Mồ hôi lạnh trên đầu của Lâm Hiên cũng rất nhanh bị đóng thành băng. Lâm Hiên đang cố gắng tu hành, chịu loại thống khổ mà phàm nhân khó có thể trụ được.
Một điểm sáng bay lượn trên không trung…cái này chính là linh khí. Bất quá, dưới tình huống thông thường thì người tu chân cũng không thể nhìn thấy được, chỉ khi đem linh khí tinh thuần luyện đến mức độ nào đó mới có thể cảm thụ được.
Việc Lâm Hiên cần làm chính là đem những điểm linh khí này hấp thu vào trong cơ thể, linh khí thuần túy như vậy thì đem chúng nó luyện hóa cũng rất dễ dàng.
Bởi vì có thể nhìn thấy nên rất dễ hấp thu. Nhưng điều kiện đầu tiên chính là chịu được thống khổ do băng đao mang lại.
Từng điểm linh khí được thân thể hút vào bên trong, dựa theo tâm pháp sư môn, Lâm Hiên đem chúng nó đưa vào đan điền, sau đó tập hợp thành một đoàn linh khí.
Việc cần phải làm tiếp theo chính là phải luyện hóa. Chỉ thấy đoàn linh khí nọ ở trong đan điền liên tục xoay tròn, thể tích cũng thu nhỏ lại, nhưng màu sắc thì ngày càng đậm.
Sau cùng, rốt cuộc cũng biến hóa thành một đạo linh lực phát ra tại đan điền.
Mà khả năng chịu đựng của Lâm Hiên đã đến cực hạn, vội vã chảy ra khỏi phạm vi của ảo cảnh.
Ngã xuống mặt đất, Lâm Hiên thở dốc một hơi, ngay cả ngón tay cũng đừng hòng cử động được.
…
Quá trình như thế cứ lập đi lập lại, giằng co đến mấy tiếng, cho đến khi bầu trời tối đen, Lâm Hiên từ bên trong lòng Luyện Tâm Lộ bước ra.
“Nghe đồn chưa, cái tên đệ tử không có linh căn kia đến Luyện Tâm Lộ tu luyện đó.”
“Ừ, có người nói Mã sư thúc tận mắt thấy đấy.”
“Hừ, có nghị lực thì thế nào, phàm nhân đã được định là tại tiên đạo không có chổ đứng, phế vật thủy chung vẫn là phế vật.”
…
Trên đường trở về, Lâm Hiên ngẫu nhiên nghe được mấy lời bàn tán về mình. Mặc dù nhìn thấy hắn, nhưng mấy tên đệ tử nọ cũng chẳng thèm để ý, tiếp tục lấy ngữ khí trào phúng mà nói móc.
Lâm Hiên chau mày, nhưng hắn không tức giận bởi vì mấy chuyện vô bổ này. Tại tu chân giới muốn được người khác kính trọng thì chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là thực lực phải mạnh. Thay vì ở đây tức giận thì thà trở về nghỉ ngơi rồi tiếp tục tu luyện.
Trở lại chổ ở, Lâm Hiên mở ngăn kéo, lấy ra tờ giấy viết đầy những phương pháp tu luyện.
Khu vật thuật là pháp thuật cơ bản nhất ở tu chân giới, dùng linh lực cách không để điều khiển vật thể. Nhưng cũng là một trong những pháp thuật tối trong yếu, chính là điều căn bản để điều khiển pháp bảo. Đương nhiên, pháp bảo đối với Lâm Hiên hiện nay mà nói là rất xa xôi, nhưng mà cũng có thể tu luyện phép thuật này một tí.
Vận dụng chân nguyên, tập trung thần niệm, đem ý thức truyền vào vật thể để cho nó di chuyển.
Suốt một buổi chiều, Lâm Hiên luyện tập hết lần này đến lần khác. Trước kia hắn cũng đã thử qua, nhưng lại thất bại. Tại Luyện Tâm Lộ tu luyện nhiều ngày như thế cũng khiến cho linh lực tăng cường thêm một chút, cho nên hắn mới thử nghiệm lần nữa.
Chẳng mấy chốc đã trôi qua mấy giờ, tinh thần vẫn tập trung nhìn chằm chằm cái chén phía trước. Con mắt mỏi nhừ, đầu óc choáng váng, Lâm Hiên nghỉ ngơi một lát, sau đó lại tiếp tục…
Công phu không phụ lòng người, đột nhiên cái chén cử động.
Tuy rằng rất nhẹ, nhưng quả thật là có di chuyển. Lâm Hiên không hề dừng lại, vận chuyển linh lực, tiếp tục luyện tập khu vật thuật. Mãi cho đến khi trời đã khuya mới lên giường nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai, Lâm Hiên lại đi tới Luyện Tâm Lộ.
Sương mù dày đặc, âm u tĩnh mịch, ảo giác lúc này chính là âm tào địa phủ, vô số lệ quỷ đối mặt với Lâm Hiên, nhưng thiếu niên như nhìn không thấy gì.
Khoảng thời gian khổ tu này, ngoài thực lực không ngừng tăng cường, mà tâm trí của Lâm Hiên cũng càng thêm cứng cỏi, sức chịu đựng cũng được gia tăng trên diện rộng. Lúc đầu, Lâm Hiên chỉ có thể ở trong ảo ảnh đáng sợ dừng chân vài phút. Mà bây giờ, tuy rằng càng đi càng sâu vào trong, ảo giác cũng càng ngày càng đáng sợ, nhưng hắn có thể kiên trì đến một tiếng.
Quỷ hồn cùng với các loại tràng cảnh đáng sợ hiện lên trong đầu. Đủ loại gương mặt đáng sợ tập kích đến, Lâm Hiên cắn răng chống lại đau đớn, cố gắng thu nạp thiên địa linh khí.
…
Rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của ảo cảnh, Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống dưới đất, đem linh khí hấp thu được luyện hoa, sau đó vận chuyển một vòng chu thiên.
Vận chuyển qua các kinh mạch, cuối cùng trở về đan điền. Tổng cộng Lâm Hiên đã làm đến chín lần, linh lực lưu động ở bên trong kinh mạch tuy có thể để cho nó từ từ tăng trưởng, nhưng đối với thân thể cũng là một cái gánh nặng cực lớn. Giống như đệ tử bình thường chỉ hoàn thành ba lần, mà lâm hiên lại quy định cho bản thân phải hoàn thành đến chín lần.
Cái này đã gần đến cực hạn của cơ thể con người. Ba lần đầu không tệ, đến lần bốn lần năm thì kinh mạch vừa đau lại vừa căng ra. Lúc lần bảy lần tám thì đau đớn giống như đao cắt. Còn như lần thứ chín, sự thống khổ đó quả thật là cùng với ở địa ngúc giống như nhau. Trên trán Lâm Hiên đổ đầy mồ hôi cỡ hột đậu, thân thể thậm chí cũng đau đớn đến không tự chủ được mà run rẩy. Nhưng hắn như cũ, vẫn ngoan cố kiên trì. Sau vài giờ, rốt cục đã hoàn thành mục tiêu.
Hoàn thành tu luyện đại chu thiên, Lâm Hiên một lần nữa đi vào bên trong ảo cảnh.
Cứ như thế mà lập đi lập lại, Lâm Hiên tại Luyện Tâm Lộ cố gắng tu hành. Thông thường, Trúc Cơ kỳ tu sĩ mới chịu được loại thống khổ này, mà hắn dựa vào nghị lực cứng cỏi mà cố chịu đựng.
Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống đất, giống y như thầy chùa đang ngồi thiền. Trong đan điền của hắn lúc này có một viên cầu thanh sắc đang không ngừng biến hóa. Đó là do linh lực tích tụ mà thành.
Một tia linh lực đang liên tục rót vào bên trong viên cầu. Tại Luyện Tâm lộ đã được một tháng, Lâm Hiên cảm giác tu vi của bản thân gia tăng không ít. Lần nữa phát động lần trùng quan tầng thứ hai Linh Động kỳ.
Đối với người tu chân mà nói thì mỗi một lần đột phá cảnh giới thì linh lực sẽ phát sinh biến hóa. Hiện tại Lâm Hiên đang trong thời khắc rất quan trọng, giai đoạn mẫu chốt.
Vẫn còn thiếu một chút!
Thần thức khuếch tàn đến toàn bộ đan điền, cố gắng tìm kiếm một ít linh lực còn dư, đem truyền vào bên trong viên cầu. Lâm Hiên cảm giác bản thân như một trái cam (1) bị ép khô, nhưng vẫn cố liều mạng ép thêm một vài giọt nước.
Lốp bốp…
Quả cầu linh lực nọ lại xảy ra biến hóa, từng đạo thiểm điện rất nhanh xuất hiện ở trên bề mặt. Linh khí bắt đầu tràn ra ngoài, viên cầu mau chóng tan vỡ.
Lâm Hiên không có bỏ cuộc, tận lực duy trì, nhưng đã đến cực hạn. Bùm! một tiếng nổ nhẹ, trái cầu màu xanh nổ tung. Linh lực tụ họp bắt đầu tan rã, lại hóa thành một sợi linh lực cỡ cọng tóc, đều đặn chia ra trong đan điền.
------------
(1) Ở đây là Hải miên: bọt biển.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK