Việt
Chương tám. Đấu trí chứ không đấu lực.
Một kích tất sát!
Sắc mặt của lâm Hiên trầm xuống, đối phương xuất thủ độc ác hơn dự tính…
Hắn cắn răng, không có tránh mà lui về sau một bước.
Sưu, phi kiếm lạc không, trúng ngay vách núi. Tiếng oanh long vang lên, vô số đá vụn rơi xuống. Nét mặt của Chu Yên đầy kinh ngạc, nàng có năm mơ cũng không ngờ một tay mơ tu vi chỉ mới Linh Động tiền kỳ lại có thể tránh một kích của mình. Hơn nữa, quỷ dị nhất là Lâm Hiên không có trốn, mà là khi phi kiếm đánh tới thì hắn trong tích tắc đã độn thổ xuống dưới đất…chuyện gì đã xảy ra?
Chu Yến vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc, không tự chủ được đi về phía trước, hòng muốn điều tra xem chuyện gì đã xảy ra. Ngay khi đi được ba bước thì hình như đạp phải cái gì đó, rồi thì một cái lưới lớn từ đỉnh đầu rơi xuống, đem nhốt nàng ở giữa.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên nên Chu Yến cũng không tránh khỏi thất kinh. Vội vã nắm chặt pháp quyết, muốn từ bên trong tấm lưới đi ra ngoài. Một viên băng đạn từ chổ mà Lâm Hiên độn thổ khi nãy có một viên băn đạn bay ra, vừa đúng bắn đứt một sợi dây quấn quanh gốc đại thụ.
Sợi dây dứt, nương theo lực đàn hồi, một cây trúc thô kệt, hai đầu bị tước bay đến chổ Chu Yến.
“Không…”
Chu Yên rất sợ hãi, thanh âm hung ác biến đổi thành sợi hãi. Tiếp theo chính là tiếng hét thảm thiết, bị lưới đánh cá quấn lại, nàng căn bản không có đường để trốn. Cây gậy trúc đâm xuyên qua ngực của nàng, cho đến khi chết đi Chu Yến cũng không được rõ, như thế nào lại có chổ quái lạ như thế này.
Ánh mắt không cam lòng, trong lòng bàn tay vẫn còn nắm chặt món bảo vật do giết thầy mà đoạt được. Hồn của Chu Yến trở về địa phủ…hai phút sau, Lâm Hiên từ dưới hố bò lên. Nhìn thi thể Chu Yến, hắn hít một hơi thật sâu…chỉ một chữ hiểm.
Nếu không phải do tính toán tỉ mỉ, có lẽ người nằm dưới mặt đất bây giờ chính là hắn.
Từ lúc bị phát hiện, hắn đã suy nghĩ cách để hóa giải nguy cơ lần này. Thứ nhất, bỏ chạy chắn chắn là không thể, vực núi này cách môn phái phải có hơn vài dặm. Cho dù lẩn trốn ở chổ này cũng sẽ bị Chu Yến đuổi giết cho đến chết. Thứ hai, bản thân mình chỉ biết Khinh thân thuật, mà đối phương lại là Linh Động đại viên mãn, có cơ hội học được Ngự Phong Quyết cao cấp… tốc độ của cả hai càng vô pháp so sánh.
Không thoát khỏi lòng bàn tay của đối phương, cầu xin tha mạng tự nhiên là vô dụng. Cho dù có liều mạng hay không thì cũng phải giết chết đối phương mới có đường sống. Vừa nghe qua liền biết là một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Thực lực của hai bên kém nhau quá xa…cho dù có một trăm thằng Lâm Hiên cũng không phải là đối thủ một Chu Yến.
Bây giờ hắn chẳng còn lựa chọn nào khác. Huống hồ, dùng sức là không có khả năng…cuối cùng chỉ có thể dùng trí!
Đương nhiên, dùng trí nói ra thì dễ dàng, nhưng nếu không phải do Lâm Hiên cơ trí bình tĩnh, lại là người có tâm tư kín đáo thì đụng phải loại hoàn cảnh như thế này đã sợ đái ra quần, còn đâu tâm tư để suy nghĩ biện pháp?
Nếu đã dùng trì thì đầu tiên phải phân tích những tình hình có lợi cho bản thân. Công lực tuy thua xa đối phương, nhưng Lâm Hiên lại chiếm một ưu thế quan trọng là rất quen thuộc địa hình nơi này. Hắn đã phát hiện khe vực này được hai năm, tuy không thể nói là rành từng cành cây ngọn cỏ, nhưng nếu nói là hoa viên ở sau nhà mình cũng không khác lắm.
Mà phân tích theo tình trạng vừa rồi thấy được, Châu Yến hiển nhiên là tình cờ đáp xuống đến chổ này. Đối với địa hình của khe vực nàng rất xa lạ.
Cho nên theo như lúc đầu, Lâm Hiên liền lợi dụng điểm này. Quanh quẩn không chạy theo đường thẳng, tận lực tranh thủ càng nhiều thời gian.
Tiếp theo quan trọng chính là bước thứ hai. Ở trong hiệp cốc, ngoại trừ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy kỳ hoa dị thảo, cũng có không ít động vật. Từ thỏ hoang đến gấu chó, cọp. Lâm Hiên đã đem chổ này coi như lãnh thổ riêng của mình, thỉnh thoảng cũng sẽ săn thú thưởng thức đặc sản.
Để tiện chi việc săn bắt, hắn đã từng cài đặt rất nhiều cạm bẩy. Vừa nãy hắn lục lọi trên mặt đất là kiểm trả xem cạm bẩy có bị hư hay không. Lần này thần may mắn mỉm cười với hắn, không có chạm phải cạm bẩy, hoàn hảo không có tổn thất thứ gì.
Mà cạm bẫy tổng cộng có hai cái, một cái là cho Lâm Hiên chính mình dùng. Đây là một cái cạm bẫy bình thường, dùng để bắt một ít động vật thể tích không tính quá lớn. Trên đất phủ kín cỏ dại, đạp lên rồi, lập tức có thể để cho Lâm Hiên lọt vô trong hố đất.
Lâm Hiên đã tính toán rất kỹ. Lấy tính tình độc ác của Chu Yến khẳng định sau khi thấy mình sẽ công kích liền. Chỉ cần hắn lui một bước thì lập tức lọt vào trong hô, tránh được một kích của đối phương.
Ma khi thấy tình huống như thế, Chu yến nhất định sẽ thất kinh, muốn tiến lên kiểm tra. Mà lúc này, cái cạm bẫy còn lại liền có tác dũng. Loại này khác với cái hố mà hắn đã rơi xuống, cạm bẫy này chuyên dùng để bắt những loại động vật có thể tích lớn, ví như sư tử, cọp hay beo…Không chỉ có mỗi một cái lưới đánh cá, hắn còn chuẩn bị thêm tre đã được chuốt nhọn.
Cho nên, cạm bẫy này chính là trí mạng!
Chỉ cần dụ cho Châu Yến đạp lên, cạm bẫy sẽ phát động. Nếu như có phòng bị, cạm bẫy bắt mãnh thú như vậy đương nhiên không thể đối phó tu chân giả. Chỉ dưới tình huống bất ngờ mới có thể đạt được hiệu quả thắng lợi bất ngờ.
Mỗi một bước, Lâm Hiên đều tính toán rất kỹ, hoàn hoàn ăn khớp với nhau. Hắn nên dụ địch như thế nào...Châu Yến lại sẽ có phản ứng ra sao.
Mặc dù tình trạng lúc đó vô cùng nguy hiểm, nhưng Lâm Hiên lại rất bình tĩnh mà suy xét cách đối phó.
Cuối cùng kế hoạch của hắn cũng đã thành công. Không phải dựa vào thực lực, mà là dựa vào đầu óc cùng sự bình tĩnh để chiến thắng đối thủ.
Trận chiến này, mặc dù không có hao phí bao nhiêu pháp lực, tốn thời gian cũng ngắn. Nhưng lại dốc hết tâm sức, dùng mọi loại mưu kế. Cho nên Lâm Hiên cũng cảm giác một chút mệt mỏi, ngồi phịch ra mặt để đất nghỉ ngơi.
Lạnh nhạt nhìn thi thể Chu Yên, Lâm Hiên đi tới bên cạnh. Lấy xuống một chiếc thủ trạc màu xanh biếc ở trên tay nàng. Đây thật ra không phải trang sức, mà là dụng cụ để chứa vật phẩm của người tu tiên, bên trong có một không gian riêng biệt. Lâm Hiên đem thần thức thăm dò bên trong, đem bên trong đồ vật lấy hết ra ngoài.
Quần áo, thức ăn, đồ trang điểm của nữ tử. Những thứ đó ngay cả nhìn Lâm Hiên cũng chả nhìn, liền liệng qua bên cạnh.
"Tốt." Lâm Hiên kêu khẽ một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng. Trong tay hắn, đang cầm hai khối đá trong suốt.
Tinh thạch cũng là vật phẩm cùng với đan dược, pháp bảo quý báu như nhau. Ở Phiêu Vân Cốc ba năm, Lâm Hiên cũng đã nghe các trưởng bối nhắc qua vô số lần. Chẳng qua được sờ mó như thế này, lại là lần đầu tiên.
Vật gọi là tinh thạch, chỉ là một cục đá chứa đựng thiên địa linh khí ở bên trong. Người tu tiên có thể vận công trực tiếp để hút linh khí bên trong. Căn cứ lượng linh khí chứa đựng khác nhau cùng độ tinh khiết chia làm bốn bậc là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.
Bất luận là luyện công, chế khí hay đấu pháp. Hiệu quả của Tinh thạch quả là không thể nghi ngờ, với lại nó được tu chân giả coi như tiền bạc để trao đổi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK