• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bạch Vũ, ngươi không cảm nhận được nơi nào có bảo vật sao?

- Cái gì cũng phải từ từ chứ, lão đại sốt ruột làm gì!

Đây là hai câu nói được nói nhiều nhất trong vài ngày gần đây. Mà chủ nhân của hai câu nói đó tất nhiên là Thiên Mặc và Bạch Vũ rồi.

- Thật không ngờ Bạch Vũ cũng có thể cảm nhận được bảo vật, thường thì ta chỉ thấy khả năng này ở tầm linh thú và long tộc thôi.

Thái Hồng Ngọc, trong bốn người thì cô là người có sự hiểu biết nhiều nhất, thường thì những vấn đề mà Thiên Mặc thắc mắc đều do Hồng Ngọc giải thích.

Hàn Phong vuốt vuốt cái cằm, nói:

- Theo đệ thấy thì nó có huyết mạch của long tộc, vì tầm linh thú thường không xấu như này!

- Hừ, ngươi nói ai xấu?

Bạch Vũ nghe thấy mình bị nói là "xấu", nó liền dùng đôi mắt lựu đạn nhìn Hàn Phong, tên này thấy thế liền núp một bên Thiên Mặc. Trên đường đi, hắn cũng đã vài lần bị Bạch Vũ ngứa chân đá vài quả rồi, Hàn Phong hắn cũng có trả thù lại nhưng khổ nỗi, sức phòng ngự của Bạch Vũ cũng quá trâu bò đi, nên hắn đành ngậm đắng nuốt cay thôi.

- Ta nói cái gì sai sao?

- Không sai, mà quá sai! Ngươi thì biết cái gì mà nói vớ va vớ vẩn.

Bạch Vũ thầm nghĩ, nó là thần thú thượng cổ, huyết mạch của nó mà long tộc bây giờ có thể so sánh sao? Sợ rằng những tên gọi là " long" kia đứng trước mặt nó cũng phải cúi đầu.

- Thôi, dẹp đi, bàn chuyện đó làm gì. Hôm nay Hàn Phong bắt được một con bạch hổ, tối nay làm một bữa hoành tráng đi!

Thiên Mặc khoát khoát tay để lảng sang chuyện khác, để hai tên này nói một lúc không khéo lòi ra Bạch Vũ là một thần thú thượng cổ a. Cứ nghĩ như này nhé, ở trái đất mà mấy nhà khoa học phát hiện ra một con khủng long con đang sống đi, không lên bàn mổ mới lạ a. Tương tự như Bạch Vũ đây, bị người khác biết lai lịch của nó chắc nó cũng bị chia năm xẻ bảy a, dù sao thì bốn người này cũng mới quen thôi, ai biết được.

- Mà sao nãy giờ cảm thấy yên tĩnh quá! Hình như thiếu gì thì phải! -Thiên Mặc nói.

- Ừ, nãy giờ không thấy Khánh Như nói gì nữa, chắc là chán rồi... Khoan đã, Khánh Như đâu?!

Thái Hồng Ngọc hốt hoảng khi nhận ra Khánh Như đã lạc đội.

- Đúng rồi, chả trách nãy giờ cứ thấy yên tĩnh. Mau dùng thần niệm tìm muội ấy đi! Muội ấy mà bị làm sao thì chúng ta cũng không yên ổn đâu!

Hàn Phong nói rồi phóng thần niệm ra ngoài, mong rằng sẽ tìm được Khánh Như.

- Bạch Vũ, ngươi đánh hơi được Khánh Như không?

Thiên Mặc vò vò bộ tóc trắng nói với Bạch Vũ.

- Lão đại nghĩ em là con cờ hó sao? Xúc phạm vừa vừa thôi nhá!

- Đ*t má, không được thì thôi, lắm chuyện.

- Nhưng mà em thật sự có thể đánh hơi được!

- Hừ, xem ra ngươi muốn ăn đòn rồi, đã thế thì nói sớm luôn đi, vòng vo! Nhanh đi, trong này không phải chỗ tốt lành gì đâu, Khánh Như đi một mình rất nguy hiểm.

Thiên Mặc nói.

- Phải! Phải!

Hàn Phong ở một bên cũng nóng như lửa đốt. Vừa nghe thấy Bạch Vũ có thể đánh hơi liền vui mừng, vì trong Lôi Vụ Sâm Lâm bị hạn chế thần niệm, mà càng vào sâu thì thần niệm càng khó dùng hơn, việc tìm người cũng trở nên khó khăn.

- Quay lại đi, phía trước và xung quanh đây không có khí tức của Khánh Như tỉ tỉ đâu.

Bạch Vũ giơ chân phát biểu rồi dẫn đầu đi ngược lại con đường mà họ đã đi qua. Cũng chẳng cần bao lâu hay khó khăn gì mà sau vài phút thì họ đã tìm được Khánh Như rồi, tuy nhiên tình hình lại không được tốt cho lắm.

Khánh Như đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, và bên cạnh đang có hai người đàn ông đang đứng, trong đó một tên có ria mép, tên còn lại không có râu. Nhìn bộ dạng hai tên này rất đê tiện, Thiên Mặc vừa nhìn qua cũng thấy hai người này còn kém xa bọn Đại Vĩ, không kể Tam Sâm. Tu vi hai tên này cũng là kim đan tầng một đỉnh phong. Lúc mà ba người Thiên Mặc thấy hai người đó thì hai người đó cũng thấy bọn Thiên Mặc. Tên ria mép nói với tên không râu:

- Không ngờ lần này lại thấy hai mĩ nhân một lúc, lại còn là trinh nữ nữa. Bất Nhân, lên làm thịt tụi nó đi, phải giữ mĩ nhân lại a, à con yêu thú kia nhìn cũng khá hay, bắt lại bán đi cũng kiếm được khối tiền.

- Thế Cẩu Lộ ngươi làm gì?

- Tất nhiên là thưởng thức mĩ nữ này rồi, ngươi cứ lên đi, ta nhường mĩ nhân kia cho ngươi đó!

Cẩu Lộ vừa nói vừa dùng ánh mắt nóng cháy quét lên quét xuống cơ thể của Khánh Như.

- Một là Bất Nhân, một là chó, ha ha ha, Bạch Vũ, hôm nay cho ngươi ăn hết, không cần nhường cho ta đâu.

Thiên Mặc tức giận nói, lúc còn ở Trái Đất, hắn cũng rất ghét loại người như thế này.

- Lớn miệng, mấy tiểu tử nhà ngươi chưa được bao nhiêu tuổi mà đã bày đặt vào đây, ngu ngốc như vậy thì bị ta giết cũng đừng trách móc gì! Riêng mĩ nhân nàng thì chỉ cần ngoan ngoãn sẽ được sống! Ha ha ha!

- Các ngươi dám động tới Khánh Như muội!? Xem ra các ngươi chán cơm thèm khói rồi!

Hàn Phong tức giận nói, hai tên vô lại này mà cũng giám mơ tưởng tới biểu muội và biểu tỉ của hắn, liều mạnh cũng cho chúng hồn phi phách tán.

- Hừ, gia gia đây muốn động vào mẹ ngươi cũng không có kẻ nào giám cản, nói gì hai tiểu mĩ nữ này!

Bất Nhân nói xong liền lao về phía đám người Thiên Mặc, nắm đám của hắn dần dần được bao bọc một lớp chân nguyên màu xám- tu sĩ hệ thổ. Trong suy nghĩ của Bất Nhân thì nhóm người trước mắt hắn nhìn ít tuổi như vậy thì chắc là tu vi thấp hơn hắn rất nhiều, cho nên hắn không muốn lôi ra bảo khí nữa, tay chân trực tiếp cho nhanh. Đáng tiếc là sự thật lại không đơn giản như Bất Nhân nghĩ.

- Để ta cho!

Thiên Mặc đứng ra chắn trước mắt hai người, Bạch Vũ thì đứng một bên, nó tin chắc là lão đại của nó sẽ thắng.

- Đệ lui đi, để ta.

Thái Hồng Ngọc nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng rồi đứng chắn ngang trước mặt Thiên Mặc. Lúc này Thiên Mặc mới nhớ ra, tu vi của hắn ở đây là thấp nhất, hắn lui lại phía sau, đứng song song với Hàn Phong.

- Hai ngươi hôm nay đừng mong sống sót! Hừ

- A ha, mĩ nhân thích bạo lực à?! Thích thì ta chiều!

Bất Nhân càng tăng tốc hơn, muốn kết thúc chuyện này nhanh hơn một chút.

Thái Hồng Ngọc không nói, mà chuyển sang hành động. Nàng giơ hai tay lên đầu, rồi ghép lại hình hoa thị hạ xuống trước ngực, bỗng hai tua nàng vung ra hai bên.

- Công pháp tấn công - Băng tiễn!

Xung quanh Thái Hồng Ngọc dần dần hình thành nên những mũi tên bằng nước, nước lại chuyển sang băng, có gần một trăm băng tiễn được được hình thành từ chân nguyên của Thái Hải Ngọc. Những băng tiễn này sắc nhọn, xoay tròn tại chỗ, chực chờ phóng lên phía trước.

- Không đúng, khí tức này còn cao thâm hơn ta, nguy rồi!

Lúc này, Bất Nhân mới nhận ra rằng tu vi của hắn còn thấp hơn mĩ nữ trước mắt.

- Tiễn vũ, sát!

Thái Hồng Ngọc hét lên, vung tay về phía trước. " Vút vút", hàng chục mũi tên bằng băng phóng lên phía trước với tốc độ mà bằng mắt không thể thấy được. Nhận ra được không có nghĩa là có thể chạy được, Bất Nhân còn chưa kịp lôi ra bảo khí hộ thân thì đã bị mười mấy băng tiễn xuyên qua cơ thể rồi, trong đó có một mũi tiễn xuyên qua đầu, chết ngay tại chỗ.

- Không thể nào!

Cẩu Lộ đang cởi áo bị động tĩnh bên này ảnh hưởng. Lúc hắn quay lại thì cũng là lúc Bất Nhân ngã xuống. Sự sợ hãi bao trùm lên đầu óc làm hắn quên mất là phải chạy mới giữ được mạng.

- Tha cho ta đi! Ta cầu xin mấy người hãy tha mạng cho ta đi!

Cẩu Lộ quỳ xuống dập đầu liên tục cầu xin đám người Thái Hồng Ngọc tha mạng, đáng tiếc...

- Dám động tới biểu muội ta, muốn sống quá xa vời, à phải là không có cơ hội sống mới đúng!

Giọng nói lạnh lùng của Thái Hồng Ngọc vang lên, ánh mắt chán ghét quét lên người hắn.

- Chưa đâu, ta chưa làm gì cô ta cả, cô ta bị yêu xà cắn thôi, chúng ta chưa hề động tới biểu muội của cô!

- Nói nhiều làm gì! Bạch Vũ lên đi!

Thiên Mặc nói với Bạch Vũ, hấn thấy khó chịu nãy giờ rồi, tuy xuất thân từ địa cầu nhưng việc giết chóc đối với hắn cũng khá bình thường, từ lúc còn là học sinh tiểu học thì hắn đã không còn sợ hãi việc thấy người chết rồi.

Bạch Vũ chực chờ nãy giờ, nghe vậy liền phóng nhanh lên phía trước, há cái miệng to lớn nuốt Cẩu Lộ vào bụng, và thứ mà Cẩu Lộ thấy lần cuối là hàm răng chắc khỏe sáng bóng của Bạch Vũ nhờ đánh răng bằng sunlight, vì mất đi ý chí chiến đấu mà Cẩu Lộ cũng không thể phản ứng khi bị Bạch Vũ nuốt hắn. Tiếp theo là Bất Nhân làm thức ăn của Bạch Vũ, từ lần thăng cấp lần trước thì nó càng ngày càng lớn nhanh hơn. Xong xuôi, nó tìm một chỗ nằm xuống để tiêu hóa năng lượng.

- Mau tới xem Khánh Như muội đi!

Hàn Phong nói rồi chạy tới bên cạnh Khánh Như. Tình hình của nàng ta bây giờ không ổn cho lắm, hơi thở gấp gáp, khí tức yếu ớt, khuôn mặt tái mét, trên cổ chân còn in lại vết cắn của rắn, miệng vết thương không bị bầm tím mà chuyển hẳn sang màu trắng bệch, trông rất kì dị.

- Muội ấy bị Bạch Bộc yêu xà cắn rồi!

Sau khi xem xét vết thương, Thái Hồng Ngọc nghiêm trọng nói. Đúng lúc, Thiên Mặc hắn nhớ ra còn có hai viên đan dược giải độc mà Lâm gia đưa chjo hắn, chỉ là hắn chưa dùng.

- Ta có hai viên giải độc đan đây, là linh đan...

- Không được đâu, độc của Bạch bộc yêu xà không phải linh đan có thể giải, chỉ có chân đan thôi.

Thiên Mặc còn chưa nói hết câu thì đã bị Thái Hải Ngọc chặn họng rồi.

- Làm sao bây giờ, lúc này mà đưa muội ấy về cũng không kịp nữa, nếu như muội ấy có mệnh hệ gì thì làm sao ăn nói với gia gia đây!

Hàn Phong lo lắng nói, sự lo lắng làm hắn luýnh quýnh lên. Còn Thiên Mặc lại đang rất tò mò về gia gia của ba người này là ai, mà dù sao thì điều đó hiện tại không quan trọng, hiện tại cần cứu người trước.

- Thực ra thì còn cách khác!

- Cách gì? Ngọc tỉ nói đi!

- Có thể dùng chân nguyên truyền vào cơ thể của người trúng độc để phá bỏ chất độc, nhưng cần phải có tu vi thật cao mới làm được... Còn một cách nữa là hút chất độc của người trúng độc vào cơ thể mình, tuy nhiên cách này lại giống như uống rượu độc giải khát vậy, người hút chất độc cũng sẽ giống như bị rắn cắn vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK