• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh khí của linh ngọc rút ra được Thiên Mặc điên cuồng thôn phệ, chân nguyên trong kinh mạch ngày càng dồi dào, nhưng để đột phá vẫn chưa đủ.

" Ầm ầm ầm", lại ba đường sét liên tục đánh xuống, ba đường này mạnh hơn ba đường trước nhiều lắm. Vết thương trên người Thiên Mặc lại thêm nặng hơn, hộ giáp có nhiều chỗ nứt toác, xem chừng sắp thành một đống phế phẩm, tuy vậy hắn vẫn tranh thủ thôn phệ được nhiều lôi nguyên. Thiên Mặc dẫn chân nguyên cuồn cuộn đi phá bình chướng, một lần không được, lại hai lần, ba lần, bốn lần... " Ầm", một tiếng động từ trong cơ thể Thiên Mặc, một luồng dao động chân nguyên từ trong cơ thể Thiên Mặc lan ra bên ngoài. Cảm giác thoải mái từ trong đan điền lan ra toàn thân, " rắc rắc", kinh mạch của Thiên Mặc được mở rộng ra rất nhiều, không những thế còn thêm cứng cáp hơn, đan điền mở rộng, thần niệm lại thêm ngưng thực, phạm vi thần niệm lại mở rộng ra rất nhiều.

" Ha ha ha ha", Thiên Mặc cuồng tiếu, cuối cùng cũng thăng cấp a. Bây giờ, Thiên Mặc có đủ tự tin vượt qua lần lôi tiếp theo một cách dễ dàng.

- Đệ ấy thành công đột phá rồi!

Thái Hồng Ngọc nhìn Thiên Mặc trong không trung nói.

- Tất nhiên rồi, lão đại của ta rất cừ a!

Bạch Vũ một bên vui vẻ nói, nó vẫn rất tin tưởng lão đại của nó.

Lúc này Khánh Như và Hàn Phong mới cảm thấy nhẹ nhõm, cả ba người đều đã từng vượt qua lôi kiếp kim đan, nhưng mà hình như lôi kiếp của Thiên Mặc mạnh hơn thì phải.

" Ầm ầm ầm", ba đường lôi đánh xuống, lần này Thiên Mặc không ngồi yên chịu trận nữa, hắn muốn thử thực lực của hắn bây giờ, Thiên Mặc lôi đoản kiếm ra, dồn chân nguyên lôi hệ vào đó, rồi một kiếm chém ra, kiếm ảnh bay lên, muốn va chạm vào ba đường lôi kiếp đang đánh xuống.

- Cái gì lôi!? Hôm nay ta dùng lôi diệt lôi!

" Ầm oành", kiếm ảnh đánh vào lôi sét tạo ra tiếng nổ lớn, kiếm ảnh bị phá tan, nhưng hai đường lôi cũng đã bị chặn lại làm giảm đi chín phần uy lực, số còn lại đánh vào người Thiên Mặc đã không còn gây nhiều thương tổn, thậm chí lôi nguyên còn bị hắn thôn phệ hết, vết thương trên người cũng theo đó dùng mắt thường có thể thấy được đang dần khangb phục.

- Biết thế lúc đầu cũng làm như thế này!

Thiên Mặc lẩm bẩm, hắn không ngờ có thể dùng bảo khí phá lôi a, biết thế đã làm từ sớm rồi. Lôi kiếp có ba lần, mỗi lần ba đường. Thiên Mặc vượt qua chín đường lôi, tuy vậy hắn vẫn có cảm giác hơi uy áp. Thiên Mặc hạ người xuống định thay một bộ quần áo khác ai ngờ " Ầm", một đường lôi bự gấp ba lần mấy đường lúc trước đánh thẳng vào trên người Thiên Mặc. Do không có sự chuẩn bị, lại không nghĩ tới sẽ bị trời ám toán, Thiên Mặc bị đánh bay xuống đất, tạo một cái hố sâu, lần này hắn ăn đủ a.

- Chuyện gì thế?!

Ba người Hàn Phong kinh ngạc nhìn Thiên Mặc đang nằm bẹp trong cái hố trước mẳt.

Kinh ngạc còn chưa hết, ba người lại thấy từ thiên không hạ xuống một linh vân nồng nặc linh khí. Điều đặc biệt ở đây là linh vân này có tới mười màu: lục, xanh, bạch kim, đỏ, vàng, tím, vàng kim, đen, trắng, trắng đục, linh vân này hạ xuống ngay phía trên Thiên Mặc, tự động cung cấp linh khí cho hắn, hỗn độn thôn phệ quyết ngay lập tức vận chuyển thôn phệ linh khí này.

- Ồ, thập sắc linh vân?!

Thái Hồng Ngọc há hốc mồm nhìn linh vân sặc sỡ đang không ngừng cung cấp linh khí cho Thiên Mặc. Linh vân là một phần thưởng của thiên địa dành cho những người có thể vượt qua lôi kiếp. Hồng Ngọc còn chưa bao giờ nghe nói tới có linh vân mười màu a. Nàng là tu sĩ hệ băng - thủy, lúc vượt qua lôi kiếp kim đan thì linh vân của nàng cũng chỉ có hai màu thôi. Không lẽ nói Thiên Mặc mang mười hệ trên người, điều này nghe cũng quá ngoại hạng mà.

Tuy linh khí này nhiều màu, lại là cực kì tinh khiết vô hệ, linh khí nồng đậm không gì sánh được, bất giác Thiên Mặc hắn vượt lên kim đan tầng một đỉnh phong, mà chính lúc này thì linh vân cũng đã tiêu tán sạch sẽ.

Mấy người Hàn Phong nhanh chóng chạy tới phía trước xem tình hình Thiên Mặc. Hàn Phong sau khi lôi Thiên Mặc nhìn như xác chết ra khỏi cái hố liền hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

Lúc độ qua chín đường lôi kiếp thăng cấp kim đan, vết thương của Thiên Mặc đã có bình phục, sau khi bị trúng một đường lôi cuối cùng đó lại trở nên nghiêm trọng. Cũng may là có linh vân hỗ trợ cho nên cũng không còn đáng lo nữa. Lúc Hàn Phong hỏi thì Thiên Mặc cũng đã có thanh tỉnh, hắn không có đi trả lời Hàn Phong mà là ngẩng đầu lên nhìn trời. Đúng ra là sau khi tu sĩ độ kiếp xong thì mây đen cũng phải nhanh chóng tản ra mới đúng, đằng này mây đen lại rất chậm chạp phiêu tán như còn lưu luyến điều gì đó vậy. Một lúc lâu cũng chỉ thấy Thiên Mặc ngồi nhìn thiên như thằng điên, Khánh Như một bên lo lắng hỏi:

- Thiên Mặc huynh không có bị làm sao chứ?!

Lần này thì Thiên Mặc lại không có làm lơ mà quay sang nhìn Khánh Như nhẹ nhàng nói:

- Ta không sao, chỉ là...

Chưa nói hết câu, Thiên Mặc lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời còn vương vấn mây đen. Hàn Phong một bên thấy vậy nóng nảy.

- Thằng này là bị sét đánh đến điên rồi, nhìn kiểu này cũng biết là cấp độ điên không nhỏ, chắc là cấp mười một giật cấp mười lăm rồi...

Hàn Phong còn chưa nói hết câu thì lại nghe Thiên Mặc hét to:

- Lão thiên mất dạy, ta có làm gì lão sao? Trước là đánh lén ta một quả, bây giờ là lưu luyến không đi, ngươi muốn cái gì hả?

Vốn là mây đen đang có xu thế phiêu tán chậm rãi, sau khi Thiên Mặc hét lên lại không tản ra nữa mà là muốn hợp lại. " Ầm", " vèo vèo vèo vèo", một tiếng sét nổ lên và bốn tiếng gió thổi qua tai Thiên Mặc. Hắn nhìn lại một chút thì đã thấy không còn ai bên cạnh nữa rồi, Thiên Mặc nhìn ra xung quanh một chút, xa xa Hàn Phong vừa chạy vừa nói rất lớn:

- Nghĩ là nói đùa ai ngờ tên này điên thật, xem biểu hiện mắng thiên thì có thể thấy cấp độ điên của hắn là không thể đo lường rồi!

Xa hơn là Bạch Vũ đang cắm đầu cắm cổ chạy, ngay cả nó cũng hét bô bô:

- Lão thiên a,là lão đại mắng ngươi chứ không phải ta đâu, đừng có đánh ta nha.

Còn xa hơn nữa là Thái Hồng Ngọc đang cầm tay Khánh Như chạy bán sống bán chết. Đúng là không thể nhìn bề ngoài để đánh giá, lúc này Hồng Ngọc còn đâu có cái tư thái như ngày thường, chỉ biết chạy thật nhanh, cũng không có nhiều lời như Hàn Phong cùng Bạch Vũ.

. . .

- Thiên Mặc, ta thấy linh vân của đệ là có mười màu, đệ có biết chuyện gì sao?

Khánh Như vừa đi vừa hỏi Thiên Mặc. Lúc này Thiên Mặc đã thay một bộ hắc y mới, vết thương trên người đã thuyên giảm hơn phân nửa, dù sao cũng không có nội thương nghiêm trọng gì lắm. Hắn nghe thấy câu hỏi của Hồng Ngọc xong cũng là trầm ngâm một lúc mới lên tiếng:

- Đệ cũng không biết nữa, cả chuyện lão thiên đánh lén ta một đường lôi cuối cùng kia ta cũng không hiểu gì luôn a.

- Không biết thì thôi vậy, khi nào trở về ta sẽ thử hỏi gia gia xem, chắc là gia gia sẽ biết. À, đúng rồi, tư chất của đệ là gì vậy, lúc đệ độ kiếp, ta xem tình trạng hút linh khí của đệ cũng không phải tầm thường.

Thiên Mặc suy nghĩ nửa ngày vân là đem lời nói thật nuốt xuống, mặt dày nói dối:

- Đệ từ nhỏ đến giờ chưa lần nào kiểm tra tư chất của mình nên cũng không biết tu chất bản thân là gì nữa.

- Ừm, theo ta thấy, tư chất của đệ chắc còn vượt qua nhị đỉnh cấp.

Sở dĩ Thiên Mặc nói dối là tránh phiền phức, nếu hắn nói là tư chất của mình biến dị thì chắc sẽ lại phải nói ra nguyên nhân tại sao có thể biến dị, biến dị lúc nào,... Nói chung đỡ được bao nhiêu phiền phức thì tốt bấy nhiêu. Bây giờ hắn còn rất lo lắng cho việc tăng tiến tu vi sau này, đan điền cùng kinh mạch rộng là chuyện tốt, nhưng muốn tăng tiến tu vi e rằng cần một lượng lớn tài nguyên.

Thực ra, Hồng Ngọc còn muốn hỏi chuyện Thiên Mặc làm sao có thể bình yên vô sự tu luyện trong đầm lầy lôi điện, thậm chí là hấp thu lôi nguyên nhưng nghĩ lại dù sao đây cũng có thể là bí mật của Thiên Mặc, nếu hắn không muốn tự mình giải thích thì nàng có hỏi cũng vô ích.

- Thiên Mặc huynh thật cừ, rơi vào đầm lầy lôi điện mà vẫn không chết, sống dai thật.

Thiên Mặc cũng không biết phải nói gì, đây là Khánh Như đang khen hay mắng hắn vậy.

Hàn Phong một bên nghe Khánh Như nói liền nói:

- Khánh Như, muội nói còn có điểm sai, hắn không chết nhưng vẫn là có chút vấn đề về đầu óc, muội không thấy hắn cả gan đi mắng Thiên sao? Cũng may là ông trời nể tình hắn quen được một người thông minh đẹp trai tài giỏi như Hàn Phong ta đây mới thoát khỏi bị tru diệt a.

Thiên Mặc nghe Hàn Phong nói tới đây liền trừng mắt nhìn hắn:

- Hàn Phong, ta thấy ngươi là nhà có buôn lựu đạn thuốc nổ sao? Nổ cũng quá là tài giỏi mà.

- Ha ha ha ha...

Câu nói của Thiên Mặc lập tức đưa đến tràng cười của những người còn lại, mà cười to nhất chính là Bạch Vũ. Còn Hàn Phong thì khuôn mặt xám xịt.

- Các ngươi cười cái gì? Đáng cười lắm sao? Sự thật là thế rồi còn gì, Hàn Phong ta không đẹp choai thì còn ai nữa, ta không thông minh thì còn ai nữa,...

Hàn Phong còn chưa nói hết thì Thiên Mặc đã ôm đầu hét lớn:

- Thông báo, quân địch có hỏa lực cực mạnh, quân ta tử thương vô số, nên đầu hàng, nên đầu hàng...

- Ha ha ha ha...

- Hừ, bản thiếu gia không thèm nói chuyện với các ngươi nữa.

Hàn Phong bước chân nhanh hơn một chút, vượt lên đi đầu tiên, bất quá hắn chỉ là đi được một đoạn ngắn đã mang khuôn mặt tái xanh quay trở lại.

- Ngươi sao vậy? Chẳng phải là muốn đi trước chúng ta sao?

Thiên Mặc cười cười nhìn Hàn Phong nói, tuy nhiên khi thấy biểu hiện không bình thường của hắn thì Thiên Mặc biết có chuyện gì đó rồi.

- Ta cũng muốn đi lắm, mà nó không cho đi, lại muốn đuổi theo ta nữa!

- Nó là cái gì?

Khánh Như tò mò hỏi Hàn Phong.

- Là nó đó!

Hàn Phong bước qua một bên, sau lưng hắn một con độc giác yêu hổ đang đứng đó, nhìn chằm chằm đám người Thiên Mặc, xem bộ dạng là muốn xử đẹp mấy con mồi trước mắt rồi. Thực ra, không cần Hàn Phong tránh ra thì thần niệm của ba người Thiên Mặc cũng đã nhìn thấy độc giác yêu hổ rồi. Ở trong Lôi vụ Sâm lâm gặp phải yêu thú cũng là chuyện bình thường, nhóm người Thiên Mặc trên đường đi cũng không phải một lần gặp phải yêu thú, gặp yêu thú cấp thấp hoặc cùng cấp thì họ có thể bỏ qua nếu yêu thú đó biết điều, còn như có yêu thú muốn tấn công thì sẵn tay giết làm đồ ăn. Nếu gặp phải yêu thú cấp cao hơn thì họ lựa chọn đi đường vòng, yêu thú có lãnh địa riêng chúng cũng không dám đuổi theo đám người Thiên Mặc quá xa, cho nên tới bây giờ vẫn chưa có gì đáng nói.

Chỉ là lần này muốn chạy thì hơi trễ rồi. Thiên Mặc trợn tròn mắt nhìn Hàn Phong nói:

- Hàn Phong, ngươi có muốn trả thù bọn ta đã cười nhạo ngươi cũng không nên dẫn một đầu yêu thú cấp ba trung kì tới đây chứ. Ta chọc lão thiên cũng không bị làm sao, ngươi chọc lão hổ thì xem ra có chuyện rồi!

- Phong ca, ngươi giỏi a, chỉ đi một lúc đã tìm được bữa tối cho chúng ta rồi!

- Khánh Như muội,theo sự tính toán của ta thì thấy chúng ta mới là bữa tối của nó mới đúng hơn một chút.

Thiên Mặc vừa nhìn cũng biết con độc giác yêu hổ này đã bị đói lâu ngày, hôm nay nhìn thấy bọn họ e rằng muốn đánh nhau một trận lớn. Chỉ là đầu yêu thú này đã là cấp ba trung kì, tức là tương đương với kim đan tầng bảy a, mà trong này Thái Hồng Ngọc là tu vi cao nhất cũng mới là kim đan tầng hai mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK