Làm đàn ông có thể cười nhưng không được khóc ,
Có thể rơi nước mắt nhưng không để người thân mình nhìn thấy !
Thế giới rất hỗn tạp , xô bồ . Những giấc mơ hôm qua đến , mai lại đi , để những con người đã biến chứng trong xã hội đó ở lại . Đau đến nổi , không còn cách giữ lại mốt chút hoài niệm trong lòng !
Cái gì là trưởng thành ? Với ta , đó là một danh từ chỉ sự lớn khôn ! Lớn khôn trong nổi đau , dối gạt và mưu mô . Tất cả , đều chỉ là để nói lên một chút tốt đẹp trong thế giới đảo điên này . Mệt mỏi đến vô cùng , nhiều lúc nghĩ suy đâu mới là con đường ta nên đi ?
Có người trưởng thành trong những mối tình , những lọc lừa của tình yêu ngày ấy . Có người trưởng thành từ gia đình , những vỡ tan và bí mật thầm kín năm xưa , Lại có kẻ đánh mất đi một khoảng đời tuổi thơ để trưởng thành . Ta chắc , loài người có một lòng khao khát mãnh liệt nhất trên thế gian này . Họ đánh mất hy vọng , mơ ước và những giấc mộng hồng , nhưng rồi....họ vẫn tiến lên , ráng vớt vát cho được cái mà họ cho là họ đáng được nhận .
Tình cảm phai nhòa , ta tìm lại trong đam mê . Gia đình tan nát , ta tìm lại trong một gia đình khác . Tuổi thơ bỏ đi ? Ta cho con ta những giấc mộng đẹp nhất về tương lai ! Không bao giờ bỏ cuộc , vì khi bỏ cuộc cũng giống như ván bài đã kết thúc – Mất tất cả những thứ sau cùng .
Ở cái thế giới đó , ai cũng có những giây phút mơ mộng !
Ở nơi đó , có thần , có người , có tiên và có phật !
Ở nơi rất xa chốn phàm trần hỗn tạp đó , nơi mà những người có căn tu đi tu đạo . Họ không quan tâm thế sự bên ngoài , họ tìm cho mình một vùng đất không tranh đấu – không xô bồ . Những người tu đạo đó tìm cho mình một chốn xa rời nhân thế , tìm kiếm sự bình yên và một cuộc sống tốt đẹp .
Câu chuyện này kể về một địa danh trong thế giới tu đạo đó có tên là Hưu Lương , một chốn nhỏ , như một làng quê rất thanh bình . Cái tên Hưu Lương là do trăm năm qua đi để lại , tên nơi này bắt nguồn là chữ Lưu Hương vì thuở xưa nơi này chuyên làm trầm hương , do người bản địa và ngoại lai đọc chạy chữ mà ra thành Hưu Lương .
Ở đây có những lũy tre làng , bóng chiều tà bên rặng núi mỗi lúc đến giờ nghỉ ngơi , những cánh đồng lúa xanh vàng mát rượi chảy dài và mùi lúa chín thoảng qua , xa xa những con trâu cúi đầu gặm cỏ , những đứa bé nô đùa , sự êm ả không có dính dáng trần tục . Một màu xanh và vàng !
Quanh đó , có những ngôi nhà lá và nhà gỗ mái ngói đan xen rất nhiều , mọi người đều vui vẻ cười nói . Hưu Lương vốn biệt danh với sự nhã nhặn và những điều huyền bí , nơi mà có rất nhiều đạo sĩ . Ở nơi này , những đạo sĩ đều thuộc một hội phái chung có cái tên nhã nhặn là “ Lộc Thành “ với cái ý là lộc đến xung túc , cuộc sống tốt đẹp !
Trong hội phái có hai chức trưởng quan trọng nhất , thứ nhất là trưởng phái , người năm đó mang lên Lê Giác Thành và người giữ chức trưởng lão – người truyền đạt ý niệm của thần đến thế gian , người năm đó mang tên Lý Thị Tuyết .
Trong Lộc Thành có một số luật lệ mà người xưa để lại , con cái trưởng phái các đời phải cử một người ra lấy con cái của trưởng lão các đời để duy trì quan hệ với thần . Nếu cả con trưởng phái và trưởng lão là nữ thì kết thành chị em vĩnh viễn , nếu là nam với nam thì kết thành anh em vĩnh viễn .
Không được làm trái tổ huấn !
Nếu trưởng phái đời nào làm sai lời răn dạy của tổ tiên thì bị bãi chức , thay bằng trưởng môn khác . Con của người đó sẽ bị toàn phái nhục mạ , làm đày tớ cho cả phái suốt đời , cả kiếp đó không cho phép quay lại con đường tu đạo !
Vào năm đó , cũng ở chốn có tên Hưu Lương này....
Đó là một ngày trời nắng của mùa hè ,...
- Chào anh Thành , đi đâu sáng sớm thế ?
Một người đang săn tay áo làm ruộng , đầu đội nón lá ngẩng lên cười cười nói . Gương mặt lam lũ , da đen đúa nhưng cứng cáp , tuổi đời cũng không còn trẻ . Người này nhìn một người khác cười nói .
- Haha , đang định ra đầu làng đánh cờ với mấy thằng nhỏ thôi .
Người kia cười sảng khoái đáp lời , dáng người hơi gầy , gương mặt đã qua trung niên , đã có nếp nhăn và râu bạc lún phún nhưng đôi mắt sáng và cơ thể rất săn chắc .
- Vậy chúc anh Thành buổi sáng vui vẻ nhé !
Người nông dân cười cười vẫy tay rồi tiếp tục công việc mỗi ngày của mình , mỗi ngày như một ngày , chốn làng quê yên ả này làm người ta mát mẻ trong lòng . Nơi này cách biệt với thế giới bên ngoài , chỉ có người trong làng mới biết đường vào , người ngoài có tìm cũng không thể tìm ra .
Anh Thành ở đây , là trưởng phái Lộc Thành , với cái tên Lê Giác Thành !
Thành cười cười , vẫy tay rồi ra đầu làng đánh cờ tướng với đám mê cờ đang chờ sẵn ở đây , vẫn là thói quen thường ngày của ông ấy . Già rồi , nhưng chưa có mụn con nào cũng là nổi buồn trong lòng của ông .
Hai tháng trước , ông ấy có tái giá lấy một cô gái trẻ tên Ngót , cũng là hy vọng sẽ có thể có được một mụn con . Người tu đạo tuy sống lâu , nhưng đôi khi cũng thấy buồn tẻ .
Cach !
- Chiếu tướng ! Khà khà khà
Thành cười khà khà , vuốt chổm râu dưới cằm ra vẻ đắc ý . Ở đây có mấy ai đánh cờ qua lão chứ ?
- Bác cứ đánh thế thì tụi cháu thắng đường nào chứ ?
Tên thua cuộc bên kia , gương mặt nhăn nhó hỏi lại . Thành liếc tên đó một cái , hừ một cái tỏ vẻ coi thường rồi đứng dậy đi về nhà . Hôm nay nhiêu đó đủ rồi !
Nhà của Thành cũng không to lớn gì mấy , nhưng cũng là cột gỗ , máy ngói khá khang trang và đẹp .
- Chồng đã về ! Em đã có chuẩn bị cơm rồi .
Một cô gái trẻ , gương mặt có nét đáng yêu chạy ra chào Thành ngay khi thành vừa đến nhà . Thành cười cười vui vẻ , lão rất hài lòng với cô vợ mới này .
- Em đợi anh tắm cái rồi ra ăn luôn .
- Dạ .
Hai vợ chồng đối thoại nhau , cô gái vẫn luôn mực ngoan hiền .
Một lát sau , hai vợ chồng lại quần tụ bên mâm cơm nhỏ .
Cá rô kho tộ và canh chua cá bông lao , có một ít rau muống luộc chấm nước mấm nữa . Bửa ăn khá ngon miệng vì tài nấu bếp của cô vợ mới .
- Hôm nay anh đi đánh cờ mới mấy thằng nhóc , chả đứa nào đánh ra hồn cả . Chậc ! mấy tay kỳ cựu dạo này mắc làm đồng án cả rồi , thấy ngứa cả tay .
Cô gái nghe Thành nghe thế thì cười khúc khích , bới thêm một chén cơm cho chồng . Như nghĩ suy điều gì , mặc cô hơi cuối xuống , má hơi hồng lên .
- Em sao thế ? sao không ăn thêm ? em ốm à ?
Thành để ý tới biểu hiện lạ của cô vợ , tấp nập hỏi han . Ngót ngước lên nhìn chồng rồi nhè nhẹ lắc đầu . Thành càng tắc nghẹn , là chuyện gì nhỉ ?
- Em có chuyện gì sao ? Cứ nói anh nghe , có ai ăn hiếp em phải không ?
Gương mặt Thành chuyển sang nóng nảy , mất kiên nhẫn hỏi . Ngót thấy vậy thì hơi bối rối , nắm lấy tay chồng mình , mím môi nói :
- Em...em nghĩ là em có thai rồi....
Xoảng !
- Hả ? Em....em.....em nói gì ?
Mâm thức ăn bị cú đứng dậy đột ngột của Thành làm xê dịch vị trí , Thành líu lưỡi nắm hay vai vợ hỏi tới tấp . Cô gái nhăn mày nén đau nói :
- Dạo này....dạo này em có thấy khó chịu....em có gặp bà mụ....bà mụ bảo em có thai rồi...
Hả ? Hai mắt Thành căng to ra , gương mặt rạng rỡ không kìm nén được , ôm ngay vợ vào lòng mà cười to mồm :
- Hahahaha , hahahaha vợ anh giỏi lắm , vợ anh giỏi lắm , chúng ta có con rồi , chúng ta cuối cùng cũng có con rồi ! Hahahaha
Tiếng cười hạnh phúc vang khắp căn nhà nhỏ , sau đó Thành còn mừng rỡ đi khoe hết xóm làng người trên kẻ dưới , ai ai cũng biết vợ Thành đã có thai . Người dân thì mừng vì một người đàn ông tốt có con , người trong phái thì mừng trưởng phái có người nối dõi .
Từ ngày đó Ngót cũng mệt hơn , Thành cứ hết mua cái này bắt ép Ngót ăn tới cái kia bắt Ngót ăn , chăm như chăm trứng mỏng . Không cho ngót xuống khỏi giường , muốn ăn , uống , làm gì cũng phải thông qua sự cai quản gắt gao của Thành . Từ ngày đó , hai vợ chồng cứ quấn quýt nhau mãi , hôm nào cũng cùng cười nói tâm sự với nhau . Tình vợ chồng , tình yêu nãy nở trở nên keo sơn theo từng ngày ...
Cái thai ngày một lớn dần hơn , theo đà lớn lên của cái thai mà gương mặt Thành mỗi ngày lại càng rạng rỡ hơn , có người thấy lão như hoài xuân lại mấy mươi năm . Niềm vui đến quá lớn , làm con người ta hạnh phúc vô cùng .
Ngày lâm bồn đó đến , hàng trăm người dân và những đạo sĩ mặc áo trắng , lưng mang kiếm gỗ vây quanh nhà của Thành . Thành mở cả một bữa tiệc lớn đãi hết mọi người , mổ trâu mổ bò đãi mọi người cho đứa con lúc cao tuổi , lão cứ sốt ruột đi qua lại trước cửa nhà làm mọi người phải cười vì cái tướng trông con của lão .
Chỉ nghe thấy tiếng thét của Ngót bên trong vọng ra .
Mọi người đợi mãi , không nghe thấy tiếng khóc nhỉ ? Có phải có vấn đề gì hay không ?
- Chúc mừng , chúc mừng ! Là con trai !
Tiếng của bà mụ từ bên trong vang vọng ra bên ngoài , Thành mừng rỡ , không biết phải phản ứng thế nào , tay chân luống cuống . Là con trai ! Là con trai đó !
Lão gương mặt rạng rỡ , xúc động không biết nói gì , nước mắt trào ra . Chưa có tiếng gọi vào của bà mụ nên Thành chưa dám vào , lão nóng lòng muốn vào xem mặt con . Chợt như nhớ ra điều gì , lão hỏi vọng vào :
- Bà mụ , sao không nghe tiếng khóc của nó vậy ?
Bên trong chỉ có tiếng lạch cạch , không có lời đáp . Thành càng sốt ruột hơn , cứ đi qua đi lại , hai tay cứ bắt chéo , đan xen , rồi làm đủ thứ trò .
- Xong rồi , anh Thành vào xem mặt con trai này .
Thành mừng rỡ , ùa vào xem mặt con mình , một cục đỏ hỏn đang được bế trên tay Ngót , gương mặt Ngót đầy mệt mỏi và nhợt nhạt nhưng có nét vui vẻ . Thành hơi run run , hơi thở không đều từ từ đi đến bên chiếc giường ngồi xuống .
- Anh nhìn con chúng ta này...
Tiếng nói yếu ớt của Ngót , Thành đưa tay , vuốt ve một sinh linh nhỏ bé trong tay ngót , những ngón tay bé tí ti , ngón chân cũng nhỏ , gương mặt còn chưa mở mắt , giờ thì Thành đã biết tại sao lại không nghe thấy tiếng khóc .
Đứa bé trong vòng tay Ngót đang cười !
Nó cười....không phải khóc....
Sinh ra , đã biết cười , nhưng không biết khóc ! Phải chăng số mạng của đứa bé này sẽ hạnh phúc ? Gương mặt Thành rạng rỡ , vuốt ve cười nói , làm đủ trò hề làm Ngót cũng phì cười , cuối cùng Thành đành để hai mẹ con nghỉ ngơi , bắt bếp than hồng bên dưới giường rồi đi ra . Gương mặt đầy hạnh phúc vô bờ !
Hôm đó , tiệc say ba ngày !
Thành bảo đợi đến Thoi Noi của đứa con rồi chọn tên sau . Mọi người không hiểu dụng ý , chỉ nhậu cho say xỉn rồi chúc gia đình hạnh phúc .
Ngày tháng trôi qua , Thành ngày nào cũng cười rạng rỡ , hạnh phúc vì đứa con vừa ra đời . Nhưng sau khi sanh thì sức khỏe Ngót không được tốt , Thành cũng không cho Ngót ra khỏi nhà nhiều . Mỗi ngày Thành và Ngót chăm sóc đứa con , nhưng Thành luôn dành phần nhiều hơn , hạnh phúc của người cha là đây . Có một cảm giác máu mủ , ruột thịt không thể tách rời ...
Nhưng Thành cũng phát hiện con của mình không bao giờ khóc như những đứa trẻ khác , dù có chuyện gì , đau hay đói , hay bất cứ điều gì , nó có quấy lên , nhưng không bao giờ khóc . Nó chỉ cười , làm cho Thành nhiều khi thấy quái quái thế nào , nhưng Thành lại phát hiện sức lực đứa con của mình dù là một đứa bé nhưng không thua gì một đứa nhóc năm mười tuổi mà căn tu lại thuộc hạng xuất sắc .
Thành cho rằng , con mình như thế là vì nó là người đặc biệt , là ông trời ban tặng cho phái Lộc Thành . Càng tin điều đó , Thành càng thêm phần hạnh phúc !
Ngày Thôi Nôi năm đó , đứa bé được Thành bồng ra , ra mặt toàn thể nông dân vùng và các đạo sĩ khắp nơi . Đứa bé có đôi mắt sáng , cái môi hồng , mập mập đáng yêu , hay cho cái tay vào miệng nhưng luôn luôn cười và không sợ người lạ .
Ánh mắt đứa bé hiếu kỳ , đảo quanh qua lại không ngừng nhìn ngó làm Thành và mọi người cười nói , khen đứa bé lanh lợi không ngớt . Hôm nay Thành cũng mặc áo đạo sĩ , nhưng phía sau có thêu hình một cây kiếm gỗ và thêu vào hai chữ Lộc Thành , trên hai ống tay lại thêu đầy văn tự cổ , chứng minh vị trí trưởng môn của Lộc Thành .
Thành dọn giữa nhà một nơi trống trãi , ở phía xa đặt một cây kiếm gỗ , một quyển sách Lục Vân Tiên , Một cây cuốc và một miếng vàng nhỏ . Xem thử đứa bé sẽ chọn cái gì , quyết định tương lai cho nó . Chọn kiếm gỗ là theo con đường tu đạo , sách Lục Vân Tiên là theo văn chương , Cuốc là nông dân sống cuộc sống bình yên còn miếng vàng là một thương buôn rong rãi khắp các con đường . Con trai ta sẽ chọn gì đây ?
Con trai thành , năm tháng đã biết bò rồi , lại rất lanh lẹ làm Thành rất tự hào .
Đứa bé được đặt xuống nền nhà , mọi người giữ trật tự lại , có vài người đoán thầm trong miệng thứ mà đứa bé sẽ chọn nhưng không ai dám làm ồn cả .
Đứa bé nhìn nhìn những thứ ở phía xa , ánh mắt như nghĩ suy , như hiếu kỳ rồi nó từ từ bò lại .
Tướng bò thẳng băng , nhưng dáng nhỏ nhỏ , ú ú của nó làm nhiều người kiềm không được khen dễ thương . Điều đó càng làm Thành thêm hài lòng .
Đứa bé dừng lại trước mấy món đồ , nó nhìn qua nhìn lại như là suy nghĩ làm nhiều người ồ nhẹ lên nét đáng yêu .
Nó nghiêng đầu qua nhìn , lại xoay đầu qua nhìn , rồi như phân vân , rồi nó với tay đến chạm vào chất gỗ mát lạnh của thanh kiếm gỗ .
- Hahaha , hahaha , chúc mừng anh Thành ! Chúc mừng anh Thành !
- Haha , chúc mừng , chúc mừng nha !
- “.............”
Những tiếng chúc mừng vỡ òa ra trong căn phòng đó , mặt Thành đầy rạng rỡ , hạnh phúc . Thành chạy đến ôm đứa con mình .
Đứa bé đã chạm vào cây kiếm gỗ , những trong giờ phút vỡ òa những lời chúc mừng đó , không ai để ý rằng ; nó đã lấy tay ra ngay lập tức như sợ hãi điều gì , nó ráng vươn tay ra bắt lấy cây cuốc cạnh bên .
Chợt ! Người nó bị nâng bổng lên ! Ánh mắt nó vẫn nhìn chằm chằm cây cuốc như một sự nếu kéo , rồi có người chạy đến , đem các thứ cất đi . Nó lại nhanh chóng quay sang cười đùa cùng những người cạnh bên .
Thành rất vui mừng , vì cuối cùng cũng có người nối nghiệp của lão . Trong ngày cao hứng hôm đó , lão đặt tên con là Lê Chính Trực !
Ngày vui , cứ thế tiếp tục suốt ba ngày đêm , người say kẻ xỉn vui vầy khắp thôn . Trẻ con , người lớn được dịp hả hê . Trâu ngoài đồng cũng không buồn cáy , gió chiều nơi làng quê vẫn thổi vu vơ từng cơn , lũy tre xanh trong làng ngã theo chiều gió .
Mặt trời lại đang dần xuống núi...