Uống xong chén thứ nhất, không có chuyện gì.
Chén thứ hai, mới uống đến một nửa chợt ngừng lại.
Phương Ứng Khán nheo mắt, bàn tay của bảy đại kiếm khách đều không tự chủ đặt lên mũi kiếm.
Nguyên Thập Tam Hạn chỉ ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng:
- Phao Phao, ngươi đi đi!
Giọng nói truyền ra xa.
Trong số những người có mặt, không ai hiểu được ý tứ của hắn.
Bọn họ cũng không dám hỏi, bởi vì Nguyên Thập Tam Hạn còn chưa uống xong ly rượu thứ ba.
Người này mặc dù chỉ còn lại một cánh tay và một con mắt, nhưng vẫn là nhân vật không thể xem thường.
Không phải sao? Có người thậm chí đã gần đất xa trời, nửa tàn nửa phế, nhưng giới cầm quyền vẫn muốn tống bọn họ vào tù hoặc tăng cường cảnh giác, cẩn thận đề phòng, đủ thấy trên đời thật sự có hào kiệt phi thường không tuổi.
Nguyên Thập Tam Hạn cuối cùng đã uống xong chén rượu thứ ba.
Rượu đã phát tác.
Bọn họ không dám cho Nguyên Thập Tam Hạn uống rượu độc quá mạnh, nhưng nếu như độc tính không đủ mạnh thì không thể độc chết được hắn. Cho nên bọn họ nhờ Nhậm Lao và Nhậm Oán nghĩ cách.
Nhậm Lao và Nhậm Oán đề nghị, chỉ cần mời được Ôn Sa Công của Tử Tự Hiệu, vậy thì nhất định sẽ có biện pháp.
Ôn Sa Công tuy là người dùng độc hạng nhất, nhưng lại rất cứng đầu, năm đó Hạ Hầu Tứ Thập Nhất cũng không mời được y ra tay.
Cuối cùng phải nhờ Tiếu Kiểm hình tổng Chu Nguyệt Minh đích thân đi mời, nói rõ độc dược này là dùng để ám sát Nguyên Thập Tam Hạn. Lúc này Ôn Sa Công mới đồng ý, bởi vì y cũng căm hận Nguyên Thập Tam Hạn. Y vẫn luôn sai lầm cho rằng Ôn Đế của Đại Tự Hiệu là bị Nguyên Thập Tam Hạn hành hạ đến chết, cho nên cuối cùng y đã đồng ý dâng độc “Tam Bôi Tiên”.
Một ly không say, hai ly càng tỉnh, ba ly muốn chết.
Đó là Tam Bôi Tiên, ba ly xuống bụng, không thành quỷ cũng thành tiên.
Ly thứ nhất không có độc. Rượu không độc thì ai cũng có thể uống, nhiều nhất chỉ say chứ không chết.
Ly thứ hai có độc, là kịch độc, nhưng lại không phát tác. Rượu độc không phát tác, ngay cả Nguyên Thập Tam Hạn cũng không cảm thấy có gì khác lạ.
Ly thứ ba cũng không có độc, nhưng lại có thể khiến cho ly rượu thứ nhất chuyển hóa thành rượu độc, cũng kích phát độc tính của ly rượu thứ hai.
Đây mới là điều đáng sợ nhất. Đợi đến khi phát hiện không ổn thì tất cả đã không thể vãn hồi, không có thuốc nào cứu được.
Cho nên Nguyên Thập Tam Hạn trúng độc.
Hắn vừa phát giác trúng độc, đã biết không ổn, vừa dùng nội lực áp chế độc lực, vừa dựa vào nơi hiểm yếu chống đỡ.
Nhưng tất cả mọi người đều công kích hắn, bao gồm cả những thuộc hạ của hắn, còn có người mà hắn một tay bồi dường, giành nhau tranh công, chỉ mong băm thi thể của hắn ra thành trăm mảnh.
Nguyên Thập Tam Hạn sớm biết Thái Kinh sẽ không tha cho hắn, nhưng không biết giết chóc lại tới nhanh như vậy, đột ngột như vậy, khiến người ta không cam lòng như vậy.
Cho nên Nguyên Thập Tam Hạn tử chiến đến cùng.
Hắn biết đã khó thoát khỏi cái chết, nhưng hắn lại không muốn bỏ mạng trong tay đám chuột nhắt này.
Hắn vừa chiến vừa lui vào trong Nguyên Thần phủ.
Điều duy nhất vui mừng là không còn thấy bóng dáng Vô Mộng Nữ, nàng đã đi rồi. Hắn cũng an tâm, bởi vì hắn đã giao phó chuyện quan trọng nhất cho nàng.
Hắn vừa chiến vừa chạy, bị thương nhiều chỗ, cuối cùng đã lui vào trong phòng.
Phương Ứng Khán chợt quát bảo mọi người ngưng lại, còn ra lệnh cho mọi người rời khỏi phòng.
Chẳng lẽ là tiểu tử này muốn đơn độc chiến đấu với mình?
Tiểu tử này lớn gan vậy sao?
Hóa ra không phải khiêu chiến, mà là trao đổi.
- Bây giờ ngươi còn một cơ hội.
Phương Ứng Khán nói ra điều kiện:
- Ngươi lập tức viết ra phương pháp tu luyện “Nhẫn Nhục thần công” và “Thương Tâm thần tiễn”, ta sẽ cho ngươi một cơ hội để đột phá vòng vây.
- Thế nào?
Người trẻ tuổi môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc này thúc giục.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK