• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thái Thủy Trạch bị trúng một cước.

Hắn đang hộc máu, cũng đang cười.

Hắn giống như đang cười vì mình hộc máu, hoặc là cười đến hộc máu.

Trương Thán và Vô Mộng Nữ, một người thì muốn xông lên đối phó với kẻ địch, một người thì muốn rút khỏi nơi này. Nhưng “Phản Phản thần công” lại quấn chặt hai người, khó bỏ khó rời, lại không thể động đậy được, càng giãy càng khổ. Cặp mắt bên trong mặt nạ của Triệu Họa Tứ lóe sáng, liếc nhìn hai người một cái, sau đó không đề ý đến nữa.

Đây giống như muốn nói, hai người này không đáng phải quan tâm.

Sau đó hắn hỏi Thái Thủy Trạch:
- Ngươi cười cái gì?

Thái Thủy Trạch cười một cách khó khăn, đang muốn lên tiếng thì Triệu Họa Tứ lại phát động thế công.

Bút của hắn vung nhanh, bút vẩy mực.

Hắn lại vẩy máu, là máu của người khác.

Bút pháp của hắn tuy quái và nhanh, nhưng thứ đáng sợ không phải bút mà là chân của hắn.

Tên họa sĩ này, một thân võ công lại không nằm ở tay và bút, mà là đôi chân của hắn.

Hắn luôn luôn cho rằng tay là để hoàn thành nghệ thuật, còn chân mới là để giết người. Trước tiên hắn dùng chân tập kích, lại phát ra tiếng vũ khí xé gió, khiến Thái Thủy Trạch vừa giao đấu đã bị thua thiệt.

Nhưng đợt tấn công này của hắn lại không có gió sắc, mà là bóng chân như núi, rợp trời kín đất như sóng lớn vỗ bờ. Cước pháp này vừa đá, vừa hất, vừa đạp, lại giống như một thanh đao, thanh kích, thanh mâu, thanh thương cực kỳ sắc bén, không gì đón được.

Một đôi chân như vậy, cước pháp như vậy, làm người ta nhìn thấy mà cảm thán. Trong võ lâm hiện nay, chỉ vài người là có thể so sánh với hắn về cước pháp.

Thái Thủy Trạch hóa giải đợt công kích này, dùng bảy món vũ khí, cũng bị hư sáu món.

Sau đó Triệu Họa Tứ mới hơi chậm lại, nói:
- Ngươi có biết tại sao ta không đợi ngươi trả lời đã tấn công không?

Lần này hắn vẫn không đợi đối phương trả lời, lại tự mình đáp:
- Bởi vì ngươi vừa hộc máu vừa cười, chính là muốn khiến cho ta cảm thấy kỳ quái, muốn ta hỏi ngươi, như vậy ngươi có thể nhân cơ hội thở một hơi, hoặc là kéo dài thời gian. Nhưng ta sẽ không làm như vậy, bởi vì rất nhiều cao thủ giang hồ đều không qua được cửa này. Rõ ràng có thể giành thắng lợi nhưng lại không động thủ, đổi thành động khẩu, cho nên mới thất bại. Ta vẫn luôn muốn gạt bỏ điều này. Ta tấn công một đợt, mặc dù ngươi có thể tiếp được, nhưng nội thương đã gần đến tâm tạng, không có một tuần nửa tháng thì nhất định không thể khôi phục.

Sau đó hắn mới hỏi:
- Có điều ta vẫn tò mò, ngươi cười cái gì vậy?

Hắn chiếm hết ưu thế rồi mới đặt câu hỏi.

Sau đó lại ung dung nói:
- Bây giờ ngươi có thể trả lời ta được rồi!

Thái Thủy Trạch thở dốc, mũi của hắn đã bị máu che kín.

- Ta đúng là cười để dụ ngươi đặt câu hỏi, tranh thủ cơ hội khôi phục sức lực.
Hắn cười thảm nói:
- Ngươi đã đoán đúng. Khi chiến cục bất lợi cho ta, ta sẽ kéo dài thời gian; còn khi chiến cục có lợi cho ngươi, ngươi lại không ngừng nghỉ. Ngươi đúng là một địch thủ tốt.

Triệu Họa Tứ nhìn hắn nói:
- Ngươi cũng có thể là một địch thủ tốt, đáng tiếc đã bị trọng thương, hơn nữa còn sắp chết.

Thái Thủy Trạch lau vết máu bên khóe miệng, vì vậy lại bôi một vệt máu khác lên mặt:
- Ta nói ngươi là địch thủ tốt, nhưng tranh do ngươi vẽ lại không làm nổi bật được sự thanh nhã, không thể tiến vào cảnh giới tuyệt đỉnh.

Triệu Họa Tứ cả giận nói:
- Ngươi biết vẽ sao? Ngươi biết cái rắm!

Khuôn mặt đen dính máu của Thái Thủy Trạch lại phát ra ánh sáng, thoạt nhìn cũng không biết là đen bóng hay là ánh máu.

- Bởi vì nhân cách của ngươi quá đê hèn. Một kẻ hèn hạ làm sao vẽ được tranh cao minh, một tên tiểu nhân chỉ biết ám toán làm sao miêu tả được cảnh giới thanh cao thoát tục.

Triệu Họa Tứ cười ha hả.

Hắn dùng bút lông vẽ lên không trung, phát ra tiếng rít, kình khí tung hoành, vừa vận dụng ngòi bút vừa cười nói:
- Nói ngươi không hiểu nghệ thuật đúng là không hiểu. Nghệ thuật vốn là thứ giả dối, thi nhân dùng văn học để giả tạo, văn sĩ dùng học thức để giả tạo, họa sĩ dùng màu vẽ để giả tạo. Trong thiên hạ có rất nhiều kẻ nhân cách thấp hèn, nhưng bọn hắn vẫn có thể tả được thơ hay, từ hay, chữ hay, tranh hay. Dùng nhân cách để luận nghệ thuật, đúng là buồn cười.

Thái Thủy Trạch vẫn đang cố sức né tránh, nhưng trên mặt, trên người và trên tay lại có thêm mấy vết máu.

Chợt nghe Trương Thán hét lớn một tiếng với Thái Thủy Trạch:
- Ngươi đi đi, nơi này cứ để ta!

Lại nghe Vô Mộng Nữ quát lên:
- Ngươi đừng mơ qua đó!

Hóa ra lúc hai người đang quấn lấy nhau, Trương Thán thấy Thái Thủy Trạch bị thương, dưới tình thế cấp bách liền vận chuyển “Phản Phản thần công”, lại có thể khống chế nguyên khí, muốn lao đến đối phó với Triệu Họa Tứ.

Nhưng hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng, công lực của Vô Mộng Nữ liền áp chế ngược, hai người lại dính vào với nhau.

Nhưng hai người giãy dụa một lúc, đã có thể khôi phục âm điệu vốn có.

Triệu Họa Tứ vung bút về phía Thái Thủy Trạch, cười nói:
- Bọn chúng đã không cứu được ngươi, hay là ngươi chịu chết đi!

Vừa dứt lời, hắn chợt phóng người lên, chân phải nhanh chóng đá ra.

Người mà hắn đá lại không phải Thái Thủy Trạch, mà là Trương Thán.

Trương Thán và Vô Mộng Nữ vẫn đang quấn lấy nhau, khó mà phân ra.

Vô Mộng Nữ hét lên một tiếng:
- Đừng ra tay, như vậy cả ta cũng…

Hai người vướng vào với nhau, nếu Triệu Họa Tứ ra tay giết Trương Thán, rất có thể cũng sẽ đả thương Vô Mộng Nữ.

Cho nên Vô Mộng Nữ khẩn trương, sợ hãi kêu lên.

Nàng muốn Triệu Họa Tứ ra “chân” lưu “tình”.

Sau khi Triệu Họa Tứ nghe được, phản ứng lại là đồng thời đá ra cả chân trái.

Bởi vì điều này đã nhắc nhở hắn, đá trúng Trương Thán chưa chắc người bị giết sẽ là Trương Thán, cho nên không bằng giết cả hai người một lúc, đầu xuôi đuôi lọt, kế sách vẹn toàn.

Do đó chân phải của hắn nhắm vào Trương Thán, còn chân trái đá vào Vô Mộng Nữ, hắn muốn đồng thời giết cả hai người.

Công lực của hai người Vô Mộng Nữ và Trương Thán chảy ngược, kiềm chế lẫn nhau, lần này có vẻ như không thể tránh thoát.

Chợt nghe một người quát lên:
- Phì! Người nhà mà cũng không dung tình, chẳng những không có thể thống mà còn không bằng cầm thú. Nghệ thuật chân chính, cảnh giới tối cao, những kẻ phẩm cách thấp hèn làm sao miêu tả được. Cho dù có vẽ giỏi đến đâu, loại cặn bã như ngươi ta cũng không để vào mắt.

Người quát mắng là Thái Thủy Trạch đã bị thương nặng.

Hắn không chỉ quát mắng, còn ra tay ngăn cản.

Trên tay hắn có một thanh đao, đao lửa.

Đao của hắn là một bó lửa.

Nhưng đáng tiếc là hắn đã bị thương.

Bất cứ ai cũng cho rằng hắn nhất định không phải là địch thủ của Triệu Họa Tứ, cho nên Trương Thán kêu lên:
- Mặt đen, ngươi mau đi đi!

Ngay cả Vô Mộng Nữ cũng kêu lên:
- Chạy mau!

Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngăn được hắn.

Hắn xông tới.

Chân của Triệu Họa Tứ đến nơi nào, đao của hắn cũng đến nơi đó.

Trên tay hắn có một thanh đao như vậy, cả người đều không “như vậy” nữa.

Đao này chém ra, cả người Thái Thủy Trạch giống như bốc lửa, ánh mắt của hắn cũng như phun ra lửa.

Áo quần trên người Triệu Họa Tứ cũng bốc lửa khắp nơi.

Bốc lửa cũng chính là trúng đao.

Lúc này cước pháp của Triệu Họa Tứ đã hoàn toàn phát huy uy lực, hắn nhìn thấy đao lửa đáng sợ như vậy, chẳng những không né tránh mà còn toàn lực tấn công.

Chân của hắn đến nơi nào, đao liền chém về nơi đó.

Đao chém tới chỗ nào, chân của hắn cũng đá tới chỗ đó.

Đao đao đao đao đao đao đao...

Chân chân chân chân chân chân chân...

Đao đao đao...

Chân chân chân...

Đao! Đao! Đao! Đao! Đao! Đao! Đao!

Chân! Chân! Chân! Chân! Chân! Chân! Chân!

Đao. Chân. Đao. Chân. Đao. Chân. Đao. Chân. Đao. Chân, đao. Chân. Đao. Chân.

Chân. Đao. Chân. Đao. Chân. Đao. Chân. Đao. Chân. Đao. Chân. Đao. Chân. Đao.

Đao trên tay Thái Thủy Trạch càng lúc càng nóng, đấu chí của hắn cũng càng lúc càng mạnh.

Đấu chí vốn là một thứ có thể thiêu đốt, ngươi không đốt nó thì sẽ không biết lúc nó cháy lên sẽ rực rỡ như thế nào.

Đấu chí của Thái Thủy Trạch cũng như đao trong tay hắn.

Lửa trên đao, đao lửa.

Lửa của trời cao, đao của lửa trời.

Triệu Họa Tứ dùng chân tấn công Thiên Hỏa thần đao, hắn muốn dồn ép nó, muốn bóp nghẹt nó, muốn dập tắt nó.

Giống như đó là một dòng nước lũ hay một con thú dữ trong hang núi, hắn muốn bít cửa hang lại c, mới có thể bảo đảm bình an.

Lại giống như một con rắn độc còn đang trong hũ, hắn muốn đậy nắp lại, mới có thể bảo vệ chính mình.

Cước pháp của hắn như gió.

Gió là thứ không nhìn thấy, sức mạnh của nó là vô tận.

Sự đáng sợ của gió là nhanh, vô hình và có lực, nhưng lại không thể nắm bắt.

Nhưng ngươi có từng nghe câu “mượn gió thổi lửa” hay chưa?

Nơi chân đi qua, lửa lại càng nóng càng mạnh hơn.

Trương Thán hết sức vui mừng, không ngờ Thái Thủy Trạch đã bị thương mà còn dũng mãnh như vậy.

Ngay cả Vô Mộng Nữ lúc này cũng hi vọng Thái Thủy Trạch có thể chiến thắng, bởi vì Triệu Họa Tứ chắc chắn không phải là “người nhà” của nàng.

Nóng.

Đó là một sức nóng như đem lửa nuốt vào trong bụng, đem than đỏ nhét vào trong đầu, đem dung nham do núi lửa phun ra trộn với hạt tiêu ăn vào, đem nước sôi đổ vào vết thương kinh khủng do thuốc nổ tạo nên, đem pháo đốt và sắt nung đỏ bỏ vào trong cổ họng, đem mảnh vụn của mặt trời nổ tung nghiền thành bột phấn rải vào trên người con kiến trong chảo nóng.

Đây không phải đối phó kẻ địch, mà là mà là đối phó với lửa.

Ở một mức độ nào đó, lửa chính là vô địch.

Bởi vì lửa có thể phát sáng, người người đều cần ánh sáng. Dập tắt lửa trên đời, cũng giống như dập tắt ánh sáng trong sinh mệnh của mình.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình giống như một bức tranh, một bức tranh tự thiêu.

Từ trước đến giờ hắn chưa từng vẽ một bức tranh như vậy, đó là bức tranh khó vẽ nhất, cũng là đẹp nhất.

Hóa ra thứ đẹp nhất và tuyệt nhất trên đời, phải dùng sinh mệnh mới có thể đổi được.

Sau khi đã hiểu và lĩnh ngộ được điểm này, hắn lại sợ.

Hắn sợ mình sẽ không kìm được đi tự thiêu, vì theo đuổi cái đẹp mà thiêu đốt chính mình.

Đó là lửa dục, ngọn lửa dục vọng theo đuổi cái đẹp cao nhất.

Bó lửa này đủ để hòa tan cả núi băng trong lòng hắn.

Chiến cục vẫn tiếp diễn.

Vô Mộng Nữ và Trương Thán đồng thời phát hiện, hai chân của Triệu Họa Tứ đã bốc lửa.

Nhưng hai chân của hắn vẫn bay múa như roi, đó không giống như chân người, mà giống như hai thanh vũ khí hình chân được cầm trên tay.

Không biết năm đó Na Tra kiêu ngạo ngang ngược, phạm phải luật trời, bánh xe Phong Hỏa dưới chân y có phải giống như vậy hay không?

Gió.

Nếu như gió xuyên qua nách của ngươi, ngươi sẽ cảm giác được gió mát; nếu như gió lướt qua áo quần của ngươi, ngươi sẽ cảm giác được gió lạnh; nếu như gió thổi tóc của ngươi lên, ngươi chỉ có thể ấn mái tóc rối bời của mình xuống; nếu như gió thổi qua hoa lá và cây cỏ, ngươi chỉ có thể nhìn thấy gió phóng túng như thế nào; nếu như gió thổi ngã nhà cửa và cuốn ngươi lên, ngươi cũng chỉ có thể nói rằng gió thật to.

Nhưng ngươi không thể ngăn cản được gió.

Gió là vô ảnh, gió là vô hình, gió càng vô tình.

Khi gió yêu kiều, chỉ tạo nên một chút sóng gợn trên mặt hồ yên tĩnh, giống như nụ cười của thiếu nữ xinh tươi.

Khi gió giận dữ, có thể tạo thành sóng cả vạn trượng trên biển rộng mênh mông, mỗi trượng đều nổ ra cả ngàn tiếng sấm, cả vạn tia sét.

Gió ở chung quanh ngươi, ngươi không thể chống lại, chỉ có thể chấp nhận nó.

Gió là vô hình vô tích, vô thanh vô tức.

Nhưng nó lại có thể khiến cho vũ trụ cũng phải kêu rên, phát ra sức mạnh có thể khiến roi của ngươi vỡ tan ba mươi ngàn lần.

Đối phó với gió cũng giống như đối phó với thành công, cho dù ngươi có thể thắng lợi cũng chỉ đổi lấy một sự thất bại.

Ngột ngạt, không thể hít thở, không cách nào tiếp tục sống, đều là thất bại trong sinh mệnh.

Bởi vì không có gió.

Hắn lại muốn đối phó với gió, muốn dùng lửa để tế gió, muốn đốt gió thành cơn giận dữ.

Hắn đã bị thương rất nặng, hắn không thể thất bại lần nữa.

Nếu như gió là kẻ địch, hắn phải đốt chết kẻ địch này; nếu như gió là một đôi chân xuất quỷ nhập thần, hắn phải đốt cháy đôi chân này.

Hắn sắp thành công, bởi vì thế lửa đã dính vào đôi chân kia.

Lửa trợ uy gió, gió tăng thế lửa.

Hắn quyết dùng lửa để đốt gió.

Chiến cục đột nhiên biến đổi.

Thế công của Triệu Họa Tứ chợt dừng, bút của hắn lại đột ngột phun ra một chùm mực nước.

Thái Thủy Trạch đang chuyên tâm đối phó với đôi chân của hắn, lại bị hắn thừa cơ tập kích, trên mặt lập tức trúng phải một chùm mực.

Mực nước bắn lên áo quần của hắn, xé vải đi vào, xuyên áo đi ra, có thể tưởng tượng chùm mực nước này bắn vào trên mặt hắn đau đớn đến mức nào.

Thái Thủy Trạch đột nhiên làm một chuyện, hắn che mặt, lại há miệng ra.

Hắn phun ra một chùm lửa.

Vũ khí trên tay hắn chẳng những biến thành hỏa khí, cũng biến chủ nhân của binh khí này thành một vật bốc lửa.

Chùm lửa này cuốn lên mặt Triệu Họa Tứ.

Triệu Họa Tứ kêu lên một tiếng. Đao lửa của Thái Thủy Trạch lại chém xuống, Triệu Họa Tứ lập tức lui nhanh.

Mặt nạ của hắn từ trung tâm nứt thành hai mảnh rơi xuống, trên mặt có một vết máu.

Cả khuôn mặt của hắn đều là vẽ nên.

Không biết là do trời sinh hay là con người làm ra, ngũ quan của hắn đều biến dạng, cho nên hắn đã vẽ miệng mình thành mắt, mắt lại thành tai, tai tô thành mũi, mũi vẽ thành miệng, lông mày đồ thành râu ria, râu ria lại biến thành lông mày.

Nói cách khác, ngũ quan của hắn hoàn toàn đảo loạn.

Hiện giờ lại thêm một vết đao, một vệt máu do lửa đốt.

Triệu Họa Tứ kêu lên một tiếng, bỗng nhiên lưng quay về phía Thái Thủy Trạch, sau đó đá vào ngực của mình.

Một tiếng “phịch” vang lên, cả người hắn bay ngược lại, đụng vào Thái Thủy Trạch.

Cặp mắt của Thái Thủy Trạch đã không nhìn thấy rõ.

Mực nước kia có lẽ còn chứa độc.

Hắn chỉ hận mình quá tập trung đối phó với đôi chân của kẻ địch, lại không chú ý tới đôi tay vẽ, còn có một đôi bút vẽ kia.

Hắn chợt nghe tiếng gió, Thiên Hỏa thần đao liền vung lên, chém vào đối thủ.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK