Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất lộ tiên trần
Chương 4: Hợp táng.
Lọc cọc lọc cọc.
Xe đẩy nhỏ của Trần Bách chầm chậm đi tới Đông hoa môn. Một tốp thủ vệ tiến lại, người đi đầu nhấc lên chiếu tre, nhăn mặt nhìn mấy bộ thi thế, hơi lật qua kiểm tra cho có lệ xong thả lại, hai tên khác thì lục soát khắp người Trần Bách, thấy không có vật gì lạ bèn trở lại chỗ cũ báo cáo cho một thanh niên áo xanh đang ngồi xem sách.
Người này nghe xong, chỉ khẽ lòn tay lấy ra một cái chuông đồng nhỏ, nhẹ lắc liền nghe một âm thanh trong trẻo vang lên. Từ trong chuông nhỏ một trận sóng gợn vô hình quét ra chung quanh khiến đám thủ vệ cùng với Trần Bách đều chung cảm giác như bị một ánh mắt vô hình xem thấu hết bọn họ từ trong ra ngoài, hoàn toàn không có gì có thể che giấu được dò xét của đối phương.
Cũng may cảm giác đó đến nhanh đi cũng nhanh, thanh nhiên áo xanh cất chuông lại, khoát tay một cách lười biếng.
- nhanh qua đi.
Tên thủ vệ cầm đầu thấy động tác đó vội quát đuổi Trần Bách, dường như sợ y còn trì hoãn thêm ở đây một chút nào đều có thể làm mất nhã hứng đọc sách của người áo xanh.
Trần Bách cúi đầu đẩy xe, nhanh đi ra cửa cung, lúc thân ảnh hắn sắp khuất sau một ngã rẽ còn loáng thoáng nghe một câu lầm bầm nhỏ như muỗi kêu..
- tính khí táo bạo như vậy, không lẽ là tên Dương Hạo kia lại luyện bí pháp gì xảy ra vấn đề...
Trần Bách thân thể run rẩy, kìm chế ý muốn quay lại hỏi người vừa nói cho rõ ràng. Nhưng suy nghĩ đó vừa nổi lên đã bị y bóp chết bởi vì y mơ hồ đoán được người vừa nói khả năng chỉ có thể là thanh niên áo xanh kia, hơn nữa người này nói hời hợt như vậy cộng với thủ pháp vừa rồi khẳng định cũng là một tu chân giả có địa vị không thấp trong Cực lạc cung.
Thanh niên áo xanh có lẽ ngẫu hứng tò mò mà buột miệng lầm bầm một câu không đầu không đuôi, lại chẳng ngờ Trần Bách bẩm sinh thính lực hơn người vô tình nghe được.
Trần Bách thầm ghi tạc câu này trong đầu, tăng nhanh cước bộ đi xa.
...
Nửa canh giờ sau, xe của Trần Bách cuối cùng leo lên ngọn đồi nhỏ cách cấm cung mười dặm. Dựa lưng vào xe bình ổn hơi thở, dõi mắt xa xa thấy thấp thoáng bóng dáng đình đài lầu gác nguy nga bị phủ dưới ráng chiều đỏ quạch trông muôn phần ảm đạm. Trong mắt y giờ nơi đó đã như chốn địa ngục trần gian.
Nhìn chếch cạnh Đông hoa môn một chút có một cái gò đất, cạnh gò có cái hố rộng mấy trượng, trong hố đen kịt một mảnh thâm trầm.
Trần Bách chẳng muốn nhìn đến chỗ đó, mặc dù mỗi ngày y cùng đám tạp dịch phải chuyển tử thi ra đây qua lại tới mấy bận nhưng mãi vẫn chưa quen được cảm giác nặng nề mỗi khi bước vào phạm vi mười bước chân quanh miệng hố.
Không chỉ riêng y mà hầu như toàn ban tạp đều cảm thấy như vậy cho nên từ lâu có đồn đãi nơi đó tụ tập oán khí của tất cả nữ thi bị người của Cực lạc cung dày vò đến chết.
Về phần nguyên nhân nhân tại sao bọn chúng đối xử như vậy với những nữ tử phàm nhân vô tội, trải qua năm năm nghe ngóng Trần Bách đại khái biết được là do đặc thù môn phái, hoặc phải nói là đặc thù công pháp tu luyện của đám tu chân giả Cực lạc cung.
Nghe nói công pháp của bọn họ khác với phần đông môn phái khác, cần đặc thù phương pháp bang trợ mới có thể luyện thành.
Phương pháp tuy có mấy loại nhưng đều kèm theo yêu cầu khắc khe, duy chỉ có một loại tương đối dễ dãi lại cấp thành: song tu.
Công pháp chủ tu của Cực lạc cung tên là Cực lạc bảo luân bí điển, mượn hành động tính giao nam nữ để kích phát 'ái dục' trong thất tình lục dục của bản ngã để tu luyện, người tu luyện chỉ cần chìm đắm trong trạng thái ái dục thì tốc độ luyện khí tăng gấp đôi, gấp ba trở lên.
Nguyên bản bộ công pháp này không có hiệu quả lớn đến như vậy nhưng cung chủ đầu tiên của Cực lạc cung vì muốn lợi mình nên sửa lại công pháp, từ chỗ đôi bên nam nữ đều có lợi trở thành một phương làm lợi, một phương bị hại, ban đầu là hao tổn căn cơ, lâu dài về sau còn có thể thân tử đạo tiêu, thử hỏi trong Tu chân giới có ai nguyện ý vì bọn họ mà từ bỏ thân mình giúp bọn chúng luyện công.
Tục ngữ nói 'ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen giấc' , người của Cực lạc cung đã nếm qua tư vị 'hấp' người luyện công, há có thể nhẫn nhịn tu luyện một cách bình thường, cho nên dụ dỗ không được đệ tử phái khác thì âm thâm thầm bắt cóc về làm lô đỉnh, chết một cái thay một cái.
Lâu dần hành động bại lộ bị các môn các phái liên hiệp lại đánh cho tan tác. Khó khăn lắm mới trốn ra một bộ phận trưởng lão và đệ tử lưu lạc ra bên ngoài Trung thần châu, mưu đồ đông sơn tái khởi.
Lại nói đám người Cực lạc cung thoát ly tu chân giới tuy tránh được diệt tông nhưng đồng thời từ đó cũng không còn tìm đâu ra tu chân giả cho bọn họ bắt nên đã đánh chủ ý lên phàm nhân.
Sau đó chúng chọn quốc gia lớn nhất trong khu vực là Minh Hạ đế quốc làm một đám tay sai giúp chúng đi thu thập thanh niên nam nữ về.
Trong vòng mấy mươi năm tiếp theo, liên tục mấy quốc gia bị dẫm nát dưới chân quân Minh hạ, kéo theo lượng lớn thanh niên nam nữ trẻ đẹp bị bắt làm cống vật.
Cực lạc cung như con quái vật bụng không đáy, nuốt vô số phàm nhân luyện công khiến cho thế tục giới đảo lộn cả lên.
Nhưng điều Trần Bách lo lắng hơn là hiện tại Cực lạc cung chủ yếu còn đang vơ vét người ở phía bắc, tại Kinh Việt chỉ có mười mấy tên đệ tử nội môn và một đám ngoại môn, đợi đến lúc phương bắc hết người có thể bọn chúng sẽ chuyển mục tiêu xuống nơi này, khi đó không chỉ là vong quốc nữa mà chính là diệt tộc!
- ông trời không có mắt, để cho một đám yêu ma lộng hành như vậy, chẳng lẽ chút hương hỏa cuối cùng của Kinh Việt ta phải bị diệt lúc này sao?
Ngửa mặt lên trời tự hỏi một câu như vậy, sau đó y mới lắc đầu tạm dẹp qua suy nghĩ, lấy từ trên xe xuống cái thuổng sắt nhỏ bắt đầu đào một cái hố thật lớn.
Đặt nàng cùng với ba nữ tử kia xuống, y ngẩn ngơ nhìn một hồi lâu mới lấp đất lại. Lại chất lên nấm đất mấy tảng đá, y định khắc tên nàng lên trên một tảng đá lớn nhất, nhưng chợt nhận ra trong tay không có dao.
Nghĩ lại giờ nàng cũng chẳng còn thân nhân nào trên đời ngoài y, chỉ cần y còn nhớ đến nàng có lẽ nàng cũng đã mãn nguyện, cần gì bia đá lưu danh.
Y quỳ trước mộ nàng thấp giọng khấn:
- tỷ, lúc trước là do ta quá trẻ con khiến tỷ khó xử, ta vẫn luôn muốn nói xin lỗi và cảm ơn tỷ, nơi này yên tĩnh lại có thể xa xa mà nhìn ngắm nơi chúng ta từng lớn lên, hy vọng tỷ có thể vĩnh viễn bình đạm không vướng bận như ước nguyện lúc sinh thời.
Khấn bái xong xuôi, Trần Bác không chần chừ thêm vội vã đẩy xe về. Lúc tới gần cổng cung y còn vờ bắt chuyện mấy tên tạp dịch khách đẩy xe ngang qua, xác định cũng không bị ai để ý thấy mình 'mất tích' mấy canh giờ, mới yên lòng thầm thở ra.
Lần này bởi vì nàng mà y trái lệnh đem chôn thi, có thể nói là đem mạng ra đánh cược, nhưng sâu trong lòng vẫn cảm thấy nên làm như vậy.
Trả xe về tạp dịch phòng, tiện tay lấy lại cuốn tranh da dấu dưới thân xe, Trần Bách nhìn quanh không thấy tên Thái Qua đâu. Y phỏng chừng tên này chắc chạy đi bợ đỡ người nào trong Cực lạc cung rồi, liền lặng lẽ trốn về phòng, ý đồ muốn tìm hiểu cuộn tranh da kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK