"Ngạc nhiên ư? Ta không nói cho ngươi biết đấy."
Gã tứ phẩm hậu kỳ tu sĩ bắt đầu liên tiếp vung đại chùy, tới tấp đập vào Trần Ngọc Lâm. Trần Ngọc Lâm liên tiếp giương lên Yểm đao đỡ chiêu. Yểm Đao tuy rằng là một thanh đại đao, nhưng với kích cỡ của nó và cả độ dày của nó, hoàn toàn có thể trong thời gian ngắn thay thế một cái khiên.
Chưa kể đặc tính cứng rắn hơn khi bị đập nữa.
Hắn nhảy bật ra né một chiêu đại chùy đập tới, kế đó rung người lên, Yểm Đao trong một nháy mắt đã biến chuyển trở lại thành hình dáng đại đao. Trần Ngọc Lâm oằn người xuống, một đường đao trong nháy mắt xuất hiện lướt ngang qua 2 cây đại chùy của gã Tứ Phẩm tu sĩ, hoa lửa bắn tóe ra.
"Vũ khí rất được, nhóc con."
Tên Tứ Phẩm tu sĩ thoải mái cười lớn khen ngợi. Một đòn vừa nãy đủ mạnh để cho hắn phải lui về sau 3 bước, tuy rằng có chút do hắn chủ động lùi lại mà không cứng rắn chống chịu, nhưng chỉ việc hắn phải lùi lại cũng đủ chứng minh tên Tam Phẩm sơ kỳ tu sĩ trước mặt rất tốt.
"Đa tạ khen ngợi."
Trần Ngọc Lâm cũng cười. Kế đó hắn nói, giọng nghiêm trọng:
"TỪ TỪ! Đứng im đấy!"
"Cái gì?"
Tên tứ phẩm tu sĩ nghi hoặc hỏi, nhưng rất nhanh sau đó hắn vung cây đại chùa lên trên.
Hắn không biết bên trên có của khỉ gì, nhưng mà hắn nghe tiếng gió rít. Hơn nữa rơi đến lúc này thì hẳn là hắn không né kịp rồi, trừ khi vứt 2 cây đại chùy qua một bên mà chạy.
Kế đó cánh tay hắn trầm hẳn xuống, đồng thời hắn cảm nhận được một luồng hơi ẩm nóng rực phả vào gáy hắn. Không hiểu từ lúc nào một con quái vật trông giống nhân ngưu đột biến to như cái ô tô tải đã rơi xuống đầu hắn. Dựa theo cảm giác từ cánh tay con này ít nhất nặng 2 tấn 2, nếu vừa nãy không nghe tiếng gió rít thì chắc hắn đã bị đè rồi.
"Nhóc con được đó."
Hắn vung cây đại chùy, vứt con nhân ngưu biến dị kia xuống, kế đó một chùy đập nát nó. Hắn nhìn Trần Ngọc Lâm nói, khâm phục.
Vừa nãy căn bản không phải nhắc nhở hắn, nếu hắn không nghe Trần Ngọc Lâm nói hắn sẽ né, vì hắn có thể nhận ra được lúc tiếng gió đủ to để hắn nghe thấy. Nhưng một câu nói của Trần Ngọc Lâm khiến hắn chú tâm vào người Trần Ngọc Lâm mà ngược lại phản ứng chậm lại nửa giây đồng hồ, không kịp né tránh.
"Dương mưu mà thôi."
Trần Ngọc Lâm nháy mắt, kế đó hắn quay người hỏi tên tu sĩ Đại Tự Nhiên hệ vừa mới triệu hồi ra một con Golem to ngang tòa nhà:
"Này, đồng đội ngươi đã mất khả năng chiến đấu, có muốn đánh nữa không?"
"Cái gì? Ta vẫn còn..."
Tên tu sĩ Tứ Phẩm hậu kỳ nói được nửa câu, chợt sầm mặt lại hỏi:
"Từ bao giờ?"
Hắn đột nhiên phát hiện ra hắn không thể nào cử động.
Thì ra, nếu nhìn về phía dưới chân của hắn sẽ thấy một vết đâm nhỏ như cái đầu kim. Trọng yếu là vết đâm này thậm chí còn không chảy máu, không có huyết dịch chảy ra giống như chỉ đơn giản là một vết xước ngoài da vậy.
Trần Ngọc Lâm đi về phía trước, giơ tay về phía cái bóng của con Nam Tước Địa Ngục bị tên kia đập thành thịt nát. Lập tức một sinh vật trông giống con giun béo múp, răng hai hàm sắc nhọn trèo lên theo cánh tay của gã. Trần Ngọc Lâm nói:
"Từ lúc nó chui ra khỏi bóng của anh, nó đã cắn một phát rồi."
Có một điều mà hắn không nói, đó là chất độc của Bé Hắc chẳng ra làm sao, muốn độc phát phải đợi 4 phút đồng hồ. Trong thời gian ngồi chờ độc phát thì chính bản thân hắn phải chạy tới chiến đấu cầm chân gã Tứ Phẩm Hậu Kỳ này lại.
Bù lại một khi độc phát chính là ăn chắc chiến thắng, nói về âm thầm cắn thì Bé Hắc là nhất lưu, Trần Ngọc Lâm một lần dù cho chính mắt nhìn thấy nó cắn hắn, chính mắt nhìn thấy răng nó đâm vào thịt vẫn không thể có dù cho chỉ là một cái cảm giác khác lạ.
Cho nên người bị cắn lén thậm chí còn chẳng biết mình bị cắn từ bao giờ là bình thường.
Trần Ngọc Lâm nói, an ủi:
"Đừng lo, không có độc đâu. Đây là một loại chất gây tê mà thôi."
Quả đúng thế, Bé Hắc phát cắn chỉ truyền chất gây tê vào, nhưng mà nó lại khiến cho toàn thân thể trong nháy mắt thoát lực, không thể cử động, chỉ có thể nói. Nếu như lúc đó có ai đó giết chết người bị cắn, thì sẽ tạo ra một xác chết đứng.
Đây là một tác dụng của 1 kĩ năng của Bé Hắc: [Ghi đè Nhận Thức], vô cùng đáng sợ. Thậm chí các tế bào kháng độc hay bạch cầu cũng bị ảnh hưởng, không tiến hành giải độc.
Đáng sợ!! Độc có thể giải, nhưng nếu bản thân còn không nhận ra mình bị trúng độc thì làm sao giải? Đến lúc độc tiến vào đại não thì đã quá là muộn rồi.
Một kĩ năng để cho người ta rợn người.
Trần Ngọc Lâm bỏ qua tên Tứ Phẩm tu sĩ đang sững sờ, quay sang phía tên Đại Tự Nhiên hệ, nháy mắt với hắn như thể nói:
"Thấy chưa? Đã bảo mà."
Tên Đại Tự Nhiên hệ im lặng nhìn về phía đồng đội của mình đã bị ăn mắm, hắn cũng không thể nói gì được. Thậm chí chính bản thân hắn mặc dù đã cẩn thận quan sát tình hình đồng đội nhưng vẫn không thể phát hiện được hắn bị cắn ở đâu và khi nào, và chất độc làm thế nào tác động được lên hắn.
Hơn nữa...
Âu Bảo Uyên phép thuật cũng vô cùng đáng sợ, mỗi khi hắn triệu hoán ra một sinh vật nào đó liền sẽ nhanh chóng bị nàng bắn hạ. Hắn hoàn toàn không thể tìm cách đánh bại nàng từ xa được, mà nàng lại liên tục di chuyển ngoài phạm vi điều khiển tự nhiên của gã.
"Đành vậy thôi. Chúng ta đầu hàng."
Tu sĩ Đại Tự Nhiên hệ phất tay, giận dỗi nói. Trần Ngọc Lâm cười an ủi:
"Dù sao Ngài cũng đâu được phát huy chiến lực mạnh nhất của mình."
Quả đúng là như thế, nếu phải chiến đấu với một tu sĩ Đại Tự Nhiên hệ ở giữa thiên nhiên, về cơ bản là tự sát. Nếu một tu sĩ Đại Tự Nhiên hệ đạt tới Huyền cấp được chiến đấu ở giữa thiên nhiên, hắn có thể nghịch sát một cái Ngũ Phẩm tu sĩ như thường. Phi thiên độn địa, tái tạo thân thể, thậm chí hồi sinh người chết, gần như không gì không làm được.
Nhưng nếu là môi trường xung quanh không có các yếu tố cần thiết, đại biểu như các đại thành thị, vậy thì xin thứ lỗi.
"Không. Thua là thua."
Gã tu sĩ đại tự nhiên hệ cũng khảng khái, trực tiếp xách tên tứ phẩm hậu kỳ tu sĩ lên và nhảy khỏi sàn đấu. Trần Ngọc Lâm hơi tiếc vì không được nói chuyện nhiều hơn chút, chủ yếu để thỉnh giáo một số thứ.
Hắn đã thành một loại thói quen, thắng thua gì thì cũng hỏi người đối diện một câu về cảm nghĩ về lối đánh của hắn, nếu thắng thì gọi là trao đổi cùng tiến bộ, nếu thua thì hắn gọi là thỉnh giáo. Thành ra hiện tại hắn cũng có tiếng xung quanh đây, hơn nữa là tiếng tốt, hòa đồng các thứ.
Ví dụ hôm nọ thua gã Hạc Tử Thiên, hắn được gợi ý một chút về mấy huyệt đạo, về nhà thay đổi kết cấu áo giáp một chút, thêm một tấm lưới che cổ để đỡ bị mấy đòn điểm huyệt đánh hạ.
"Ủa? Không đấu nữa à?"
Trần Ngọc Lâm hỏi Âu Bảo Uyên, chỉ thấy nàng chỉ chỉ vào người mình:
"Đánh trận vừa rồi dính một thân bùn đất mồ hôi, về tắm cái đã."
Trần Ngọc Lâm nhìn qua, chỉ thấy đúng vậy. Hình như là từ trận trước nữa, nhưng mà do hắn đi ngang qua rủ cho nên ở lại đấu thêm nốt một trận. Hơn nữa trận rồi lúc sắp kết thúc gã Đại Tự Nhiên hệ văng bùn đất tứ tung về phía nàng, tự nhiên cũng dính một hai.
Trần Ngọc Lâm đành phải lò mò đi solo tiếp. Sau trận vừa rồi hắn đạt tới 80 điểm, đã đạt được 4/5 tiến độ.
Trần Ngọc Lâm tiếp tục thua thêm 6 trận, nhưng mà hắn lại có thể thắng tới 4 trận. Đem so với cái tỉ số 3-1 lúc trước đã là giảm sút đi rất nhiều rồi. Thậm chí chính bản thân Trần Ngọc Lâm cũng cảm thấy là mình đã mạnh lên rất nhiều.
Ví dụ như lúc hắn đối đầu lại vị Hạc Tử Thiên lúc trước, lần này hắn đã ép được vị đó phải rút ra song kiếm của mình. Tuy rằng ngay sau 2 giây khi Hạc Tử Thiên rút kiếm kiếm đã kề cổ hắn, nhưng mà ít ra hắn đã buộc được Hạc Tử Thiên rút kiếm. Lúc trước là đơn thuần đánh tay bo.
Lại thêm nửa ngày nữa, Trần Ngọc Lâm cuối cùng cũng hoàn tất được thành tựu. Nhưng bù lại hắn cũng bị thua thêm 8 trận.
Lúc này đối đầu với hắn thì có 3 loại, một là những nhân vật ở lâu trên Tứ Phẩm cảm thấy hứng thú với hắn, thứ nữa là các thiên tài cảm thấy mình bị khiêu khích.
Trong 8 trận đó có 5 trận là đấu với Hạc Tử Thiên.
Hạc Tử Thiên nghe nói xuất phát từ Thần Kiếm môn, 1 trong vài ba tông môn hiếm hoi xuất hiện trong danh sách những thế lực đứng đầu ở hệ Mặt Trời, ở vị trí thứ 6. Vĩnh Hằng đảo đứng ở vị trí thứ 8, do một yếu tố khá quan trọng là độ trung thành của các thành viên chưa có cơ hội được nghiệm chứng.
Hơn nữa, hắn dù là ở trong tông môn đó cũng có thể coi như một người nổi trội. Yêu tu giả Tứ Phẩm hậu kỳ, năm nay mới vừa vặn 35 tuổi. Hơn nữa kiếm pháp kinh người áp đảo một thế hệ trẻ tuổi.
Trần Ngọc Lâm sau khi biết được danh hiệu của Hạc Tử Thiên cũng kinh ngạc mãi không thôi. Thì ra người mà hắn đánh nãy giờ chính là một trong các thiên tài đứng đầu của Thần Kiếm môn à?
Có điều hắn cũng không để tâm lắm với lời nói của thiên hạ, hắn mới tu đạo nửa năm, kinh nghiệm chiến đấu như hiện tại đã có thể coi là không thấp mà thôi, hắn còn chưa thấy hài lòng.
Trận cuối cùng....
Trần Ngọc Lâm đứng nhìn cô gái Elf, một lưỡi đao kề sát cổ họng cô nàng, một tia máu hơi xuất hiện nơi cổ nàng.
CHính là cô gái Elf mà hắn đánh thắng trận trước khi đánh 2v2 cùng Âu Bảo Uyên. Cô nàng này sau khi bị đánh thua bất thành khí, về nhà xách ra một cái nỏ thần đem lên, kế đó bắn như một đứa điên loạn bắn từ đầu này bắn sang đầu bên kia. Trần Ngọc Lâm nhẩm tính số mũi tên cổ bắn ra có thể đạt tới 4 chữ số.
"Cậu không có chút nào thương hoa tiếc ngọc à?"
Cô gái Elf thương xót lấy một cái gương soi nửa ngày, sau khi đảm bảo không có sẹo oán hận nhìn hắn nói. Trần Ngọc Lâm cười cười đáp:
"Tôi được bảo rằng trên chiến trường cứ quan niệm, nếu gặp trai thì nó vẫn là trai, nếu là gái thì cứ coi như nó là cú có gai là được."
"CẬU ĐƯỢC GIÁO DỤC CÁI KIỂU GÌ VẬY?"
Không để ý cô gái elf lải nhải đằng sau, Trần Ngọc Lâm yên lặng theo dõi Hệ Thống thông báo hoàn tất nhiệm vụ.
[Hệ Thống thông báo, Kí Chủ hoàn thành nhiệm vụ: Bách Thắng Yểm Đao. Hoàn tất nhiệm vụ ẩn: [Sử dụng không tới 1/2 thời gian để hoàn thành nhiệm vụ] cùng với nhiệm vụ ẩn thứ 2 [Đạt được tối thiểu 30 chiến thắng liên tiếp.]]
Trần Ngọc Lâm nhớ lại, hình như 30 chiến thắng liên tiếp là do hắn chiến thắng 20 trận Tam Phẩm, kế đó là 10 trận Tứ Phẩm liên tục thì phải.
[Tuyên bố phần thưởng:
Phần thưởng nhiệm vụ: 1200 điểm Vận Mệnh.
Phần thưởng nhiệm vụ 2: 1 thẻ bài Triệu Hoán Ngẫu Nhiên.
Phần thưởng nhiệm vụ 3 và 4:
600 điểm (25% + 25%) điểm Vận Mệnh nhận được từ nhiệm vụ.]