Mục lục
[Việt Nam] Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chơi cái trò tìm kho báu xong (cái trò này mệt phết đấy), cả lớp nhanh chóng chui vô giường ngủ. Và giường lần này là bốn người gộp thành một phòng, nam riêng nữ riêng.

Khi nói nam riêng nữ riêng, tức là nam nữ mỗi bên sẽ ở riêng nhà chứ không đơn giản là phòng khác. Ngoài ra còn có một đống thầy cô trông coi, cho nên... rất khó để có thể lẻn qua khu con gái.

Trần Ngọc Lâm đang há hốc mồm ra ngủ, nước dãi chảy lòng thòng thì chợt đầu hắn ong ong lên từng tiếng gọi:

Trần Ngọc Lâm chép miệng, lầm bầm:

" Năm phút nữa đi."

Hệ Thống bật ra tiếng nghe giống tiếng cười:

[Tốt lắm, trừ khi Kí Chủ muốn toàn bộ khu trại này và bốn mươi người trong đó chết gần hết. Ồ, việc đó sẽ tuyệt lắm thay. Lần gần nhất có người không lắng nghe lời ta...]

Trần Ngọc Lâm vừa nghe câu đầu tiên đã tỉnh ngủ. Sau khi hắn nghe nửa câu thứ ba hắn lầm bầm tiếp lời:

" Kí chủ số mười. Nửa hành tinh chết sạch, ta nói đúng chứ? Ngươi kể vụ này nửa tá lần rồi."

Hệ Thống bật cười khô khốc. Trần Ngọc Lâm lau nước dãi, mặc quần áo chuẩn bị chiến đấu. Thực ra cũng chẳng khó lắm vì chỉ cần vào trong phụ lục trang bị và lựa chọn trang bị mấy bộ đồ mà hắn đã soạn trước là ổn.

Chính xác mà nói, đồ đạc của hắn cũng không có nhiều. Tiếng là mang trên mình Hệ Thống trong hai tháng ròng nhưng số nhiệm vụ mà hắn thực hiện chỉ có vẻn vẹn ba cái. Đồng thời đánh quái cũng không rớt ra được cái gì, thi thoảng họa hoằn lắm mới ra được món như "Dao của Manticore" rớt hôm qua.

Mà, nó rớt không phải do Hệ Thống, mà là bản thân xác chết con Manticore rơi ra.

Hệ Thống:

[ Mau lên nào. Chúng ta không nhiều thời gian lắm đâu. Chạy hẳn vào rừng ấy.]

Trần Ngọc Lâm mở cửa, dòm ngó xung quanh thấy không có ai bèn chạy thẳng về phía rừng. Sau khi cảm thấy cách trại tương đối xa khoảng hơn ba trăm mét, hắn tựa vào một gốc cây, hỏi:

" Này. Tại sao ta lại cần chạy đến đây thế hả? Trả lời cái coi nào?"

Hệ Thống phát ra âm thanh nghe như tiếng huýt sáo đáp:

[ Chà, nói thật à? Ta không biết ngươi gây sự với kẻ nào nhưng hình như hắn ta hết kiên nhẫn rồi.]

Trần Ngọc Lâm nhớ tới con Manticore tối qua, bà lão hắn gặp hồi chiều đã gọi nó là "chó săn". Hắn hỏi:

" Có nghĩa là mấy kẻ kia lại gửi thêm vài con quái vật hoặc người nữa à?"

Hệ Thống bật phát ra âm thanh khá giống tiếng nhạo báng:

[Không hẳn là người đâu. Nhìn sang bên trái đi. Mà thôi quên đi, muộn rồi.]

Chẳng cần đợi đến cái lúc hắn quay sang trái, hắn thậm chí còn nghe thấy "thứ đó" trước khi nó hiện ra bằng một màn trình diễn hoành tá tràng như là tông xuyên qua một tá cây khiến cho chúng đổ như ngả rạ.

"Thứ đó" là một bức tượng làm từ đồng đen. Nói cho chính xác thì bức tượng này trông giống người, có lẽ là một lực sĩ cơ bắp, ngoại trừ duy nhất là nó không có đầu. Ngoài ra dường như nó mọc ra thứ gọi là khuôn mặt ở phần ngực. Chỗ mà là hai ngực thì xuất hiện hai hố tròn trống rỗng chảy ra một thứ dịch khá giống dung nhum và bốc khói. Còn ở bụng thì mọc ra một cái miệng như miệng người, bên trong miệng nó cũng phun ra đầy dung nham.

Nhìn là biết nó đang rất khó ở rồi.

Hệ Thống giới thiệu:

[Một bức tượng bằng đồng đen, mô phỏng một cá thể của một tộc người hiếm có. Những người này có mắt mũi ở ngực và miệng ở bụng, ngoài ra họ cũng cao lớn hơn con người một chút. Phải rồi, họ là tộc người Blemmyae, người không đầu.]

Và, trong số vô số câu hỏi mà hắn có thể hỏi, Trần Ngọc Lâm quyết định hỏi câu thông minh nhất:

" Ngươi đánh vần từ Blem.. gì đó như thế nào?"

Hệ Thống:

[Biết sao không? Quên nó đi, bức tượng kia chuẩn bị tấn công ngươi kìa.]

Trần Ngọc Lâm nhìn về phía Bức Tượng. Chỉ thấy nó há to "miệng", trào một đống to dung nham, hoặc cũng có thể là đồng bị nung chảy ra ngoài. Trông có vẻ như nó muốn gào lên nhưng lại không có thanh quản vậy, dù thế vẫn có vài tiếng kêu nghe như tiếng gió hú vang lên từ trong miệng hắn.

Kế đó, hắn tấn công Trần Ngọc Lâm. Cặp tay lực điền to con một cách quái dị vung lên giơ thẳng về phía Trần Ngọc Lâm trong khi bản thân bức tượng lao thẳng về phía trước. Có vẻ không phải bởi vì bức tượng này được đúc bằng đồng mà khả năng di chuyển của nó kém cạnh.

Trần Ngọc Lâm rút ra từ trong hòm Item một món vật phẩm. Một thanh kiếm, lưỡi kiếm màu bạc lấp lánh dưới ánh trăng, mỏng, dài và hẹp, cán kiếm bọc một lớp da thuộc, có vẻ như da hổ.

Cái này là vật phẩm mà hắn rút thăm được trong hòm đồ Món Quà Cho Tân Thủ. Một trong vài món, nhưng là món khá nhất, cấp bậc của nó là cấp C. Nguyệt Ngân Kiếm.

Thật là kì quái, bởi vì thanh kiếm này vốn được làm từ Linh Ngân, một loại Tinh Hoa của bạc, nhưng lại được một con ma cà rồng trang bị. Trần Ngọc Lâm đoán là thường ma cà rồng sẽ bỏ qua thanh kiếm này mà không thèm quan tâm, bởi vì bạc là khắc tinh của ma cà rồng.

Có điều có thể liên quan tới danh hiệu "Quý Tộc" của hắn, hắn không bị ảnh hưởng bởi đặc tính của thanh kiếm. Hoặc đơn giản hơn đó là thanh kiếm của hắn.

Trần Ngọc Lâm nhìn bức tượng đồng, kích hoạt kĩ năng "Giám Định". Lập tức ngay sau đó trong mắt hắn, bên cạnh mấy bức tượng có xuất hiện một dòng chữ:

" (Một dòng chữ tiếng Ai Cập tượng hình mà hắn không đọc nổi) - Phân loại: Golem cấp D.

HP (Chỉ số Máu): 900.

Strength (Sức Mạnh): 600.

DEF (Phòng Thủ): 90.

Agi (nhanh nhạy): 120

Đặc tính: Mạnh về phòng ngự và khôi phục, yếu về tấn công, chiến đấu và tốc độ.

"

Trần Ngọc Lâm nhìn con Golem đang cày nát mặt đất tiến về phía hắn, hoàn toàn nghi ngờ về cái gọi là "Yếu về tấn công". Về cơ bản, con Golem lúc này không khác gì cái máy cày.

Trần Ngọc Lâm lùi một bước, né khỏi một đòn đến từ con Golem, kế đó hắn vung thanh kiếm lên, chém một đường ngọt sớt xuyên qua bả vai trái của nó, xuyên thẳng qua bả vai phải. Liền kề kế tiếp không để con Golem có khả năng xoay người, hắn chém thẳng một cú từ trên xuống dưới, gần như chém con Golem thành hai nửa nếu không kể đến khoảng 1/4 phần thân phía sau không chém được.

Trần Ngọc Lâm sau khi chém xong, sử dụng tốc độ kinh khủng của chủng loài ma cà rồng lui về phía sau. Trong khi đó con Golem đang run rẩy, nước đồng nung chảy phun ra, rơi xuống mặt đất. Kì quái là nước đồng nung chảy phát sáng nhưng rơi xuống đất lại không phun khói mà chỉ nằm đó như những.. ờ, cục nước phát sáng.

Trần Ngọc Lâm nhìn về phía con Golem, nghi hoặc. Thế này mà nói là nó mạnh về phòng ngự? Có khi nào cái "Giám Định" của hắn chuyên môn giám định ngược? Nói là nó mạnh về phòng ngự và yếu về tấn công thì phải nghe ngược lại, nghĩa là mạnh về tấn công và yếu về phòng ngự?

Chỉ là sau đó hắn nghĩ lại, cũng không hẳn. Thanh kiếm của hắn là cấp C, mặc dù là C-1, tức là thấp nhất. Nhưng con Golem kia chỉ là cấp D thôi, chém xuyên qua là bình thường. Nếu để hắn đấm một cú có khi không phá nổi cái gì mất.

Chỉ là sau đó hắn mới thấy "Giám định" chính xác thế nào khi nói con Golem này mạnh về hồi phục. Tầm 3 giây sau khi bị Trần Ngọc Lâm chém, con Golem ngưng co giật, kế đó nước đồng nóng chảy lại chảy ngược về bên trong, đồng thời bằng mắt thường cũng thấy vết chém của hắn khép lại. Chừng mười giây sau đó con Golem lại sống tốt sống khỏe như cũ.

Trần Ngọc Lâm cũng nhận ra, trong suốt khoảng thời gian đó, HP của nó không giảm một chút nào, nhưng chỉ số Agi thì ngược lại, sụt xuống còn bằng 0. Đồng thời ở trên đầu nó dưới cây máu hiện ra một cái Debuff - [Hiệu Ứng Khống Chế: Hồi Phục Bất Khả Động]

Nghĩa là trong thời gian hồi phục, con Golem này không thể di chuyển.

Hệ Thống cười khà khà:

[ Ta chưa nói với Kí Chủ những thứ này là bất tử à?]

Trần Ngọc Lâm đảo tròn mắt:

" Cảm ơn vì lời nhắc nhở muộn màng."

Hệ Thống nói bằng giọng châm biếm:

[Không có gì. Ồ, có chuyện vui rồi đây.]

"BRÙM BRÙM..."

Nếu định nghĩa của Hệ Thống về chuyện vui là thêm nhiều người chơi, thì đúng rồi đó. Trần Ngọc Lâm nhận ra trong kinh dị khi mà hắn nghe thấy một tiếng xe ô tô đang nổ máy tiến về phía này.

Cùng lúc hắn đang thắc mắc tại sao giữa rừng lại có xe ô tô, thì một bóng đèn pha lóe lên, một cái xe bán tải, loại có thùng xe kín to vật vã lao sầm sập vào người hắn. Trần Ngọc Lâm may mắn né được trong gang tấc.

Trần Ngọc Lâm để ý cả cái xe tải này cũng một màu kim loại đen bóng loáng. Cái thùng xe mở ra, từ trong đó nhảy xuống một gã đô con y hệt như con Golem hắn vừa chém xong. Cùng lúc đó cửa xe hai bên cũng mở ra, và hai con y hệt nhảy xuống, mồm chúng phun ra những tiếng hú quái dị.

Trần Ngọc Lâm cảm thấy sởn da gà. Một con quái vật lái xe? Quá quái dị, vừa quái vật vừa quái dị.

Hệ Thống cười ha ha:

[Thì ra là thế. Một phép thuật cổ xưa, triệu gọi và sáng tạo những Golem Bắt Giữ, chúng sẽ không ngừng lại cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.]

Trần Ngọc Lâm nhíu mày hỏi:

"Cái gì cơ?"

Hệ Thống nói:

[Những Người Vận Chuyển. Chúng đánh ngươi đến bất tỉnh, sau đó đem về cho chủ nhân của chúng. Chà, tên này hẳn là một gã nóng tính đây. Ta còn nhớ, chà, hồi xưa chúng ta sử dụng những bức tượng cát chuyên chở những quan tài, hoặc một cái kiệu bằng sắt bất khả mở. Có vẻ hiện nay thay vì cái hộp, hoặc mấy cái quan tài bọn chúng dùng....]

"Một cái xe bán tải. Tại sao không?"

Trần Ngọc Lâm tiếp lời:

" Ta nghi ngờ những gã này có bằng lái xe. Thế chúng sẽ không dừng lại cho đến khi bắt được ta à?"

Hệ Thống cười:

[Đúng vậy, thậm chí kể cả khi ngươi đến bên kia bán cầu đi nữa. Đương nhiên trừ khi ngươi tìm được cách tiêu diệt bọn chúng.]

Trần Ngọc Lâm lắc đầu. Hắn tưởng tượng đến cảnh hắn đến Mỹ trốn lũ này, còn đám Golem thì lái xe xuyên qua cả Châu Á lẫn Châu Âu và một cái đại dương.

Hoặc tệ hơn, chúng sẽ mua vé máy bay để đuổi theo hắn và đăng ký vận chuyển cái xe bán tải bằng dịch vụ hàng không vận chuyển xuyên lục địa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK