"Hội săn Đông cung?"
"Sao, ngươi cũng muốn đi?" An Tình híp mắt, nhướng mày nhìn hắn.
Ánh mắt nàng khiến Lục Sanh có cảm giác như đứng trên đống lửa, phảng phất giống như toàn bộ tâm tư đều bị nhìn thấu.
Lễ hội này diễn ra hằng năm, nhưng không ngờ Lục Sanh lại nhắc đến chuyện này. Bình thường loại chuyện này vốn không tới phiên Phủ Nội Vụ nhúng tay. Cho nên, nàng cảm thấy có hơi ngạc nhiên.
Lục Sanh gật gật đầu: "Nô tài... nô tài không yên tâm điện hạ. Nếu người xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn..."
Hắn cắn chặt răng, trong lòng chợt dâng lên nỗi oán hận.
Mọi chuyện hắn đều đã chiều theo ý Tề vương vì đối phương nói sẽ trợ giúp hắn diệt trừ đám đại thần kia. Nhưng hắn lại lo lắng Tề vương giở thủ đoạn gây bất lợi cho điện hạ. Cho nên, hắn nhất định phải theo sát bên người điện hạ, bên cạnh bảo hộ người.
An Tình cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không nói gì. Nếu Lục Sanh đã muốn đi theo, nàng cũng sảng khoái mà đáp ứng hắn.
--------
Tháng tư xuân sắc tràn đầy, tiết trời dần dần ấm áp. Trước khi xuất cung, mọi chuyện đều được an bài thỏa đáng.
Hộ vệ cùng cung nhân đều được Lục Sanh tỉ mỉ lựa chọn, tuyệt không dám qua loa, chỉ sợ một điểm sai lầm sẽ gây nguy hiểm cho An Tình.
Khác với những năm trước, năm nay Tề vương không quay về đất phong mà lưu lại tại kinh thành, sau lại lấy lí do sức khỏe không tốt để từ chối.
Thời điểm nàng đến đã khiến sự tình ngày càng lệch quỹ đạo. Nàng không trị tội Lục Sanh, do đó cũng không có cơ hội cho Lục Sanh yêu Tô Linh Nhi. Hiện giờ nàng không biết hắn với nàng có bao nhiêu thật tình, nhưng khả năng hắn thông đồng với Tô Linh Nhi, thấy thế nào cũng không có. Lần này Tề vương mãi không rời đi, quả thật kỳ quái, nàng chắc phải phái nhiều nhân thủ rình xem hắn mới được.
Chỉ là...
Nàng nhíu mày, trong lòng luôn có cảm giác không ổn.
......
"Nơi này thật đẹp." Tô Linh Nhi đứng bên cạnh An Tình, ngẩng đầu hé môi cười.
Bốn phía núi vây quanh, cây cối rậm rạp thành rừng, rực rỡ giống như một bức tranh thủy mặc. Khắp nơi sương phủ, không khí bao quanh tự nhiên như hơi thở núi rừng, trước mắt mê man như lạc vào tiên cảnh.
Nơi diễn ra hội săn Đông cung cách kinh thành không xa, ước chừng chỉ tốn nửa ngày đi đường. Lại thêm có hai thái y đi kèm nên An Tình cũng không mấy mệt mỏi. Nhưng mỗi khi thấy nàng lộ ra một ít thần sắc mỏi mệt, Lục Sanh liền lập tức đi tới quan tâm, lo lắng nàng.
Đến nơi, mọi người tập hợp đông đủ. An Tình đứng trên cao nói mấy câu đai loại như sẽ ban thưởng sau liền cho mọi người giải tán.
"Điện hạ, nơi này rừng núi hoang dã, người vẫn là không nên đi loạn."
Nàng liếc mắt nhìn Lục Sanh một cái: "Khó được tới đây một lần, ta đi xem xung quanh một lát cũng không sao."
Nói xong còn ái muội nhìn hắn cười: "Yên tâm, ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Ngươi ở đây an bài mọi chuyện trước, ta đi một chút rồi về."
Tới đây đã 3 ngày nhưng nàng luôn trong lều không ra. Nếu còn tiếp tục, sẽ khiến đám đại thần thấy kỳ quái. Xuất cung săn thú, thân là hoàng đế mà không làm gương, trái phải lo phòng địch, chẳng phải là không tín nhiệm bọn họ sao?
Nàng ra bên ngoài, bên người không đem theo Lục Sanh, lại gọi thêm hai thị vệ tới, sau đó ba người đồng loạt lên ngựa đi sâu vào rừng.
Lục Sanh nhìn theo bóng dáng nàng, hồi lâu vẫn luôn thấy lo lắng. Hắn có chút nóng nảy thở dài, nhưng lại không thể trái lệnh.
"Điện hạ, thân thủ (kỹ thuật, khả năng) ngài thật tốt."
Nàng bình tĩnh nhìn con mồi thứ N để vuột mất, trầm mặc buông cung tiễn trong tay xuống.
Lúc này còn nịnh hót là điều không cần.
Bản thân nàng biết rõ thân thủ của mình thế nào, nhưng lại vẫn có người cả gan lên tiếng nịnh hót nàng.
Dọc đường đi, mọi thứ đều vô cùng suôn sẻ.
Dần dà mọi người đều cảm thấy mệt, đám thế gia bắt đầu sôi nổi tản ra nghỉ ngơi lấy sức. Tô Linh Nhi đang cùng một vài tiểu thư nhà quyền quý nói chuyện, chợt thò đầu qua bắt chuyện với nàng.
"Điện hạ, bên kia có một hồ nước suối rất mát đấy ạ."
Trên mặt đối phương như cũ mang theo nhàn nhạt tươi cười, dung trang hoàn mỹ, trang phục khéo léo chỉnh tề, thật ra lại nổi bật giữa một nhóm nữ tử.
An Tình khom người, lấy tay vốc nước suối, đem đến bên miệng uống mấy ngụm. Trước mắt chợt xuất hiện một chiếc khăn tay. An Tình sửng sốt một chút, sau đó duỗi tay tiếp nhận, ngẩng đầu nhìn đối phương.
"Cảm ơn." Nàng nhấp môi cười.
Tô Linh nhi vẫy vẫy tay, lắc đầu.
Mấy người ghé vào cùng nhau nói chuyện, không bao lâu sau liền chuẩn bị về. Đột nhiên cung tiễn "xoát xoát——" bắn vào thân cây. Thân tên cắm sâu chừng ba phân, vẫn chưa thôi rung động khiến lòng người không rét mà run.
Khoảng cách quá gần, chỉ cách các nàng vài li.
"A aaa——"
Bên tai là tiếng kêu sợ hãi của mấy vị phu nhân.
An Tình nhíu mày, đầu đảo qua bốn phía, tay hướng phía sau lưng, cầm lên một cung tên.
......
Xung quanh là tiếng gió gào thét.
Bốn người các nàng chỉ dắt theo hai con ngựa, lui tới một bên nhỉ nơi. Phía cánh rừng này không mấy hẻo lánh, cũng không cách mấy người ở lại bao xa.
"Thuộc hạ tới muộn, thỉnh điện hạ trách phạt."
Nàng thở hổn hển, dựa vào thân cây, duỗi tay lau mồ hôi bên thái dương. Vẫn luôn cảm thấy sẽ không có gì ngoài ý muốn, nhưng rốt cuộc nó vẫn xuất hiện. Không biết là kẻ nào tập kích, may mắn nhân thủ tên đó phái ra không nhiều, các nàng vẫn tạm ứng phó được, sau đã có cơ hội chạy thoát. Nhưng cung tiễn sượt qua khiến cánh tay nàng trầy trật những vết thương nhỏ. Nghiêng mặt nhìn quần áo trên người bị cắt xẻ, nàng thở một hơi dài, nhắm nghiền hai mắt: "Rất nhanh sẽ tới, các ngươi kiên trì thêm một lúc."
Nàng thật ra không mấy đau đớn, chỉ là trong số họ có Tô Linh Nhi vì che cho nàng mà bị tên bắn trúng cẳng chân.
Lúc trở về, nàng tiếp tục trấn an những cô gái bên cạnh, yêu cầu họ không nói lộ ra.
Hiện tại nàng không ở hoàng cung, nếu bị truyền ra tin tức nữ hoàng bị hành thích, kinh thành tất sẽ loạn