Editor: Ám Dạ Chi Vương
Sửng sốt một lúc Tô Minh mới hoàn hồn, động đậy thân thể. Lúc này hắn mới phát hiện tay mình bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt.
Cái này...Tô Minh ngây người.
Hắn không thể phủ nhận là, bàn tay cô gái nho nhỏ mềm mại, rõ ràng không lớn lại cố bao lấy bàn tay hắn, thật sự vô cùng ấm áp.
Trong đầu Tô Minh không ngừng suy nghĩ, ánh mắt phức tạp nhìn An Tình đang ngủ say.
Thích hắn sao?
Hắn bỗng nhiên nhếch môi cười trào phúng, thần sắc trên mặt hiện lên một chút vô lực.
Từ lúc hắn hiểu chuyện đến giờ, chưa từng có người hích hắn.
Tô Minh cúi đầu nhìn dung nhan cô gái đang ngủ say, môi mỏng mím lại.
Lúc nào cũng vậy, hắn đã quen mang tất cả cảm xúc che dấu thật hoàn mỹ, cho dù vui hay buồn vẫn sẽ mỉm cười ưu nhã.
An Tình rất hay cười với hắn, nhưng lại là nụ cười ngốc nghếch không chịu được.
Hắn chưa từng đối xử tốt với cô dù chỉ là một chút. Thích hắn, không phải là lựa chọn chính xác.
Tô Minh thở dài, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của An Tình, trông mắt lộ ra mấy phần mê ly.
[Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +10]
Nhìn thấy cô có dấu hiệu sắp tỉnh dậy, hắn vội vã rút tay về.
Nghe được âm thanh thông báo lạnh băng của hệ thống, An Tình duỗi lưng, xoa xoa hai mắt ngái ngủ, mơ hồ hỏi: “Lúc nào rồi?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Tô Minh liếc qua, An Tình lập tức thanh tỉnh: “Anh đã tỉnh rồi, có khó chịu chỗ nào không? Dạ dày còn đau không? Tôi đi gọi bác sĩ cho anh nhé?”
Tô Minh nhìn bộ dáng nôn nóng của cô, hơi sửng sốt, sau đó gục đầu xuống: “Tôi không sao, cô về nhà nghỉ ngơi đi.”
Biểu hiện của hắn lúc này lại khiến An Tình kinh ngạc.
“Bác sĩ nói bây giờ anh chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, tôi đi mua cháo cho anh.” Cô cười với hắn: “Chờ tôi một chút.”
Tô Minh nhìn chằm chằm An Tình, trầm mặc gật đầu.
Ra ngoài mua cháo nóng xong, An Tình nhìn giờ trong điện thoại, sau đó mới trở về bệnh viện.
Còn chưa bước vào phòng bệnh, An Tình đã nghe thấy âm thanh cãi nhau kịch liệt.
“Kẻ lừa đảo, còn nói anh thích tôi? Anh muốn hại chết tôi mới câm tâm đúng không?”
“Nếu anh còn tiếp tục chèn ép Phương thị, tôi nhất định sẽ liều mạng với anh!”
Dừng chân, An Tình lặng lẽ đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn vào bên trong, quả nhiên là giọng của nữ chủ đại nhân.
Nguyên nhân Tô Minh uống rượu đến mức dạ dày xuất huyết, nhất định không thoát khỏi liên quan với Bành Bối Bối.
Dù sao, ngoài nữ chủ ra, còn ai có thể gây ra lực sát thương lớn cho Boss phản diện như vậy?
Đẩy cửa ra, An Tình nhấc chân đi vào.
Bành Bối Bối sửng sốt, lời muốn nói cũng nghẹn lại, kinh ngạc nhìn về phía Tô Minh.
Không cần nhìn cũng biết, sắc mặt Tô Minh lúc này khẳng định là vô cùng tái nhợt, những lời vừa rồi của Bành Bối Bối có khác gì lưỡi dao cứa vào tim hắn?
Ánh mắt Tô Minh lạnh như băng, thần sắc tái nhợt không còn chút máu. An Tình có thể nhìn thấy tay hắn còn không ngừng run lên.
“Ăn chút cháo nóng đi” An Tình lập tức đi đến bên cạnh giường bệnh, coi Bành Bối Bối như không khí.
“An tiểu thư, tôi đang nói chuyện với Tô tiên sinh, cô có thể đi ra ngoài trước không?”
“Dạ dày còn khó chịu không?”
“An tiểu thư, cô đi ra ngoài trước được không!”
An Tình cười lạnh một tiếng, bỏ bình giữ nhiệt trên tay xuống, xoay người nhìn về phía Bành Bối Bối đang điên loạn.
Sắc mặt cô ta cực kì hồng nhuận, tóc dài tán trên vai, hai mắt có chút ửng đỏ, con ngươi ngập nước, phá lệ làm người thương tiếc.
Đáng tiếc, hình ảnh này đối với An Tình chẳng có chút tác động nào.
“Bành tiểu thư, Tô tiên sinh đang ở bệnh viện, về lí về tình, người đến làm khách như cô sao có thể lớn tiếng với bệnh nhân?”