Trung thu qua đi, mặt trăng từ hình tròn dần trở nên khuyết, không ai biết từ lúc nào mà trăng lại gầy đi, cũng như không ai để ý từ lúc nào cõi đời này lại mất đi một người nam nhân. Tất nhiên, thế giới này có rất nhiều người, đột nhiên biến mất không tung tích.
Kinh thành, sáng sớm.
Trên một phòng ở khách điếm, một vị thiếu niên anh tuấn đang tựa mình vào cửa số nhìn xuống đường. Dòng người đi lại tấp nập, người buôn bán nhỏ lẫn buôn bán lớn không ngừng hét lớn rao hàng. Thiếu hiệp này không ai khác, chính là Vô Danh.
Vô Danh lúc này vẫn đang ở kinh thành, nhưng cũng không đi Diễm Tiên lâu tìm Tô Tú Tú. Hắn đã hạ quyết tâm, không báo thù xong thì không nói gì đến tình nam nữ. Cho nên Vô Danh tận lực đem chuyện Tô Tú Tú ném ra sau đầu, một mực chỉ nghĩ đến chuyện báo thù.
Tâm trạng thiếu niên lúc này cũng ồn ào như cảnh dưới đường vậy. Vài ngày trước, ở Hương Sơn báo thù thành công, lòng hắn phấn khởi không thôi; nhưng qua mấy ngày chờ đợi, ngược lại khiến hắn có phần bất an.
Vô Danh trong lòng rất rõ, lo lắng không có ích lợi gì. Kế hoạch báo thù của hắn đã được lập vào năm năm trước. Những năm qua vì muốn báo thù mà hắn tận lực chuẩn bị, chế tạo binh khí, khổ luyện võ công. Đến cuối cùng, hắn dần dần đi tìm manh mối, phái người tìm kiếm cừu nhân . Lúc đấy hắn thậm chí còn không rõ có thể tìm ra kẻ thù hay không, nhưng vừa hay vào xuân năm nay, nhận được tin tình báo về Bành Trùng, thế là hắn tới kinh thành, âm thầm quan sát kẻ thù, đồng thời vạch ra kết hoạch cuối cùng tại hội rằm Trung thu, thành công giết chết Bành Trùng.
Vì hận thù mà tồn tại, mặc dù đã mất bao năm chờ đợi, nhưng tâm tình lúc này rất khác. Giống như con hổ đi săn mồi, khi ăn tươi nuốt sống con mồi đầu tiên, sự khao khát thị tươi còn mạnh mẽ hơn lúc trước, sự ham muốn quá mạnh mẽ này làm mất đi sự kiên trì như trong cuộc đi săn đầu tiên; hắn trở nên mất kiên nhẫn và điên loạn.
Vô Danh cũng không biết lúc nào có tin tức mới. Hắn hiện tựa như một vị tướng quân vừa chiến thắng trong một trận chiến lớn, sĩ khí đang vượng, liền muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến!
"Soạt, soạt, soạt" ba tiếng đập cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Vô Danh.
Hắn khẩn trương quay đầu lại hỏi: "Ai?"
"Thiếu chủ, là ta." Ngoài cửa đáp.
"Vào". Vô Danh trầm giọng ra lệnh.
"Vâng." Nói xong, cửa từ từ mở, bên ngoài có một vị trung niên, vừa vào phòng, tiện tay đóng cửa kỹ.
Người này là thuộc hạ mà Vô Danh phái đi tìm tin tức "Thất Sát thủ".
"Tin tức có xác thực không?" Vô Danh vội vàng hỏi.
"Hồi bẩm thiếu chủ, cái này ta không biết nên nói thế nào." Thám tử khó xử trả lời.
"Không biết nói thế nào? Có là có, không là không, sao lại không biết thế nào?"Vô Danh có chút tức giận hỏi.
"Bẩm thiếu chủ, chuyện này...Hơn một năm trước ta ở Giang tô, tìm hiểu khắp nơi, không có chút tin tức, nhưng lại có một người, bộ dáng rất khả nghi, xin Thiếu chủ xem xét định đoạt." Thám tử hồi bẩm.
"Ngươi thử nói xem, hắn làm sao khả nghi?"
"Bẩm Thiếu chủ, người này ở trong thành Tô Châu, là tay cự phú, gọi Vương Hổ, hiệu "Độc nhĩ hổ", hơn ba mươi tuổi, lỗ tai trái không có. Ta từng bí mật quan sát, người này không phải trời sinh không có tai, mà là bị vật sắt cắt mất, còn lưu rõ ràng vết sẹo. Quan trọng là binh khí hắn dùng là chùy dây xích, tại thành Tô Châu kết giao không ít bằng hữu võ lâm, hắc bạch lưỡng đạo đều có. Thiết nghĩ, hắn là người phù hợp nhất với người mà Thiếu chủ cần." Thám tử chắc chắn nói.
"Ngươi làm thế nào biết hắn dùng chùy dây xích? Dạng thế nào? Công phu ra sao?" Vô Danh hỏi liên tiếp.
"Thật ra ta cũng không tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe các bằng hữu võ lâm ở Tô Châu đàm luận, các võ sư cùng qua lại với hắn trong quá khứ cũng nói vậy, đối với hắn mười phần tán thưởng. Công phu của Vương Hổ rất khá, các võ lâm đồng đạo không ít người hướng hắn nịnh nọt." Thám tử đáp.
"Đã biết. Ngươi lui đi, chờ lệnh ta. Vất vả rồi." Vô Danh giọng nói mang vài phần ấm áp.
"Thiếu chủ. Tiểu nhân xin phép cáo lui. Bảo trọng!" Nói, thám tử quay người đi.
Vô Danh lại nhìn ra cửa sổ, mặt lộ vẻ vui mừng, miệng lẩm bẩm: "Tô Châu...Độc nhĩ hổ..."
Lại nói đường dài ngày đi đêm nghỉ, Vô Danh một khắc cũng không trì hoãn. Đảo mắt đã cuối thu, Tô Châu cũng nồng đậm ý thu bao phủ. Nhưng Vô Danh không có tâm tình thưởng thức, liền thẳng đến Tô Châu Duyệt Lai khách điếm.
"Ai u..khách quan, mời vào trong. Ngài nghỉ chân hay ở trọ a?" Tiểu nhị ân cần chiêu đãi nói.
"Thượng phòng, một con cá, một đĩa bánh bao, một cân thịt bò, rượu Hoa Điêu loại ngon, đưa vào phòng cho ta. Đem ngựa ta chăm sóc cho cẩn thận." Vô Danh phân phó.
"Được rồi, khách quan. Để ta dẫn ngài lên phòng, lập tức mang cơm lên. Mời theo ta lên lầu ba."
Tiểu nhị dẫn Vô Danh tiến lên lầu ba, phía bên phải lối đi có một phòng hướng ra phố. Đóng cửa lại, phòng trở nên an tĩnh, dễ chịu. Giữa phòng trưng bày một cái bàn tròn, chung quanh có bốn cái ghế ngồi cũng tròn. Trên cửa sổ bên phải có một cái giường lớn, chăn đêm sạch sẽ chỉnh tề gấp lại. Có thể nói gian phòng không lớn nhưng lại bố trí được mười phần tinh xảo, mười phần thư thái.
Tiểu nhị: "Khách quan mời ngồi, để ta mang nước cho ngài rửa mặt trước, sau đó sẽ mang rượu thịt lên a." Nói xong, đi thẳng xuống lầu.
Vô Danh ngồi xuống bàn. Chờ giây lát, "Đăng, đăng, đăng" một trận lên lầu, là tiểu nhị mang theo chậu nước ấm đưa vào phòng. " Khách quan, rượu thịt của ngài đã xong, ngài cần thêm gì nữa không? Nếu không ta xuống lầu chào hỏi khách nhân khác a."
Vô Danh thỏa mãn nói: "Ngươi mang đồ ăn lên, thuận tiện ta có chút chuyện cần hỏi, đến lúc đó sẽ hậu tạ."
"Được, ta đi trước, một hồi lại cùng ngươi trò chuyện." Vừa nghe nói có khen thưởng, tiểu nhị vui vẻ xuống lầu mang thức ăn lên.
Vô Danh đi một đoạn đường dài, người có điểm mệt mỏi, thừa dịp nước còn nóng, rửa mặt cùng tay chân; dự định cơm nước xong sẽ nghỉ ngơi một chút.
Vô Danh rửa mặt xong, đang ngồi nhấp chén trà, tiểu nhị gõ cửa mang đồ ăn đến, bày ra bàn. Sau đó mỉm cười hỏi: "Khách gia có gì muốn hỏi tiểu nhân, tiểu nhân nếu biết sẽ nói rõ a."
Thiếu niên mỉm cười, liền từ trong bao móc ra một lượng bạc, bày trước mặt tiểu nhị: "Ta muốn hỏi ngươi ít chuyện, nếu ngươi nõi rõ, nén bạc này thuộc về ngươi a; nhưng nếu không nói thật, sau này sẽ phiền phức không nhỏ, vậy..." Vừa nói, Vô Danh vừa dùng sức, thỏi bạc trong tay tách thành hai nửa.
Tiểu nhị nhìn thỏi bạc, con mắt sáng lên; sau lại thấy Vô Danh chỉ dùng lực mà dễ dàng tách thỏi bạc ra thành hai nửa, liền giật mình. Tiểu nhị biết rõ, thiếu niên này không phải hạng dễ trêu, vuốt lông còn miễn cưỡng được đi. Nếu quả thật đắc tội với hắn, không biết sẽ sinh sự gì. Thế là cười nói ra: "U, khách quan, tiểu nhân cám ơn ngài trước, không biết ngài muốn hỏi thứ gì? Tiểu nhân biết gì nói đấy a."
"Ta muốn hỏi thăm một người."
"Một người? Là người nào a?"
"Nghe nói Tô Châu các ngươi có người gọi là 'Độc nhĩ hổ' Vương Hổ, nhất định ngươi có nghe qua. Hắn thế nào a?" Vô Danh vào đề.
"Nha, khách quan, ngài nghe ngóng Vương Tứ gia a? Xin hỏi khách quan là thế nào với Vương Tứ gia?" Tiểu nhị nghe vị "Tổ tông" trước mặt muốn tin tức Tứ Vương gia, liền sinh cảnh giác.
"Ta là người buôn bán. Sớm nghe nói Tô Châu có đại gia chủ họ Vương, giao lưu rộng, làm ăn lớn, ưa thích kết giao bằng hữu. Ta muốn nhân đây kết thân với hắn, nếu như có Vương gia làm chỗ dựa, ngày sau ta đến Tô Châu làm việc cũng thuận tiện a." Vô Danh ung dung trả lời.
Đây hết thảy đều là kế hoạch của Vô Danh, đối phó với tiểu nhị kia chỉ là chuyện nhỏ. Lại nói, thỏi bạc trắng bóng bày ra trước mắt, hỏi thăm người có khó a? Nhất là người nổi tiếng như vậy.
"A! Là như vậy sao? Khách quan ngài chớ trách, nơi này Vương tứ gia là đại nhân vật, nói đến hắn ai cũng phải cẩn thận một chút ngài thấy đúng không? Giống như khách quan ngài nói vậy, Vương tứ gia đúng là thần thông quảng đại, hắc bạch lưỡng đạo đều được hoan nghênh. Vương tứ gia đại nghiệp lớn, không chỉ mở bốn tiệm tơ lụa, sản nghiệp tính ra còn có hai kỹ viện, ba quán rượu, một sòng bạc, ân... Ngoài ra còn có hơn mười khoảnh ruộng tốt nha."
"Có tiền như vậy? Vương tứ gia là người thế nào? Tính tình rộng rãi không? Xã giao tốt chứ?" Vô Danh tiếp tục hỏi. Quả nhiên hỏi đúng người.
"Cái này Vương tứ gia tính tình không tệ, tới đây mấy năm chưa từng nghe nói hắn ngang ngược, ở đây cũng xem như người hòa nhã a."
"Ngươi nói, Vương tứ gia tới đây mấy năm, vậy là không phải người địa phương? Vậy hắn từ nơi nào a? Đến Tô Châu mấy năm?" Vô Danh hỏi.
"Không phải, không phải, Vương tứ gia không phải người địa phương. Ba năm trước đây, ta nhớ hình như vậy, hắn vào thành Tô Châu, đặt mua sản nghiệp hiện giờ. Lúc bấy giờ thực sự gây ra một chấn động không nhỏ a. Nơi hắn dựng quán rượu tiểu nhân có đi xem qua, phô trương không thể tả, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng đại giá quang lâm. A, đúng, ta còn muốn nói thêm với ngươi, Vương tứ gia này quả là giao thiệp rộng, ngày cả Bố chính sử Vương đại nhân, Án sát sử Tôn đại nhân, Đô chỉ huy sử Lục đại nhân cũng kết giao, giao tình thân mật. Vương tứ gia khiến người khác phải nể phục. Ai, vô luận là loại người nào, chỉ cần Vương tứ gia nhìn đến, đều là bằng hữu a..." Tiểu nhị giới thiệu Vương tứ gia mặt mày hớn hở, thao thao bất tuyệt, khen không tiếc lời, giống như hắn là một người vô cùng giàu có và hoàn mỹ.
Vô Danh liên tiếp gật đầu, nhưng trong lòng lại mắng: "Móa*, nếu như hắn chính là cừu nhân mà ta cần tìm, thời gian qua thật là tiêu dao, lão thiên gia đúng là không có mắt. Gia gia ta nếu xác định đúng là hắn, cũng không dễ mà hái cái đầu của hắn!"
"Vậy hắn trước đó là làm gì? Sao mà có nhiều tiền thế? Hắn từ đâu tới đây a? Tiểu nhị ngươi còn chưa nói cho ta biết hắn là người ở đâu?" Vô Danh tò mò.
"Nha, khách quan cái này tiểu nhân cũng không biết. Chỉ nghe nói trước kia vào nam ra bắc buôn bán, về sau kiếm tiền không muốn chạy ngược chạy xuôi, liền đến Tô Châu đặt mua đất đai, lập nên sản nghiệp. Tiểu nhân dù sao cũng là hạng dân quèn, ta nhận ra Vương tứ gia, nhưng Vương tứ gia chưa hẳn biết ta tồn tại."
"Ngươi không quen biết Vương tứ gia, vậy chuyện kia làm sao ngươi biết? Có thể xác định được bao nhiêu là thật?"
"Này, Vương tứ gia nổi tiếng khắp thành Tô Châu này, chuyện truyền miệng về ông ấy không ít. Ta làm trong khách điếm này, thường xuyên nghe khách quan đàm luận về chuyện Vương tứ gia, đến nay cũng nghe được nhiều vô số. Đương nhiên, tuyệt đại đa số đều là ta nghe nói, thật thật giả giả ai biết. Nhưng mà chuyện Vương tứ gia mở tiệc chiêu đãi các quan qua lão đại là ta tận mắt thấy, bình thường làm gì có chuyện nhiều quan phủ như vậy tụ một chỗ a." Tiểu nhị không khỏi than.
"Các ngươi sao gọi hắn là Vương tứ gia?" Vô Danh hiếu kỳ hỏi tiếp. "Hắn có huynh đệ a? Còn có sao lại gọi là 'Độc nhĩ hổ' a? Chẳng lẽ vì có một lỗ tai?".
"Hắn không có huynh đệ, cái gọi là huynh đệ đều là kết giao giang hồ. Còn gọi là Tứ gia, ta cũng không rõ. Dù sao tất cả mọi người đều gọi như vậy. Đúng là tứ gia chỉ có một lỗ tai, một lỗ tai phải. Còn vì sao không có lỗ tai trái thì không ai biết rõ. Nhưng tiểu nhân có nghe nói đến một chuyện..." Tiểu nhị nói đến đấy thì tỏ ra thần bí.
"Ồ? Một chuyện? Nói cho ta nghe một chút, nếu thú vị ta còn thưởng thêm." Vô Danh hào hứng.
Bạc trắng bóng thì ai không muốn nhiều a? Tiểu nhị vừa nghe nói có thêm bạc thì mắt lại sáng thêm, triệt để đem chuyện mình biết kể một lượt.
"Nghe nói, Vương tứ gia lúc còn nhỏ, khoảng bảy tám tuổi gì đó, ban đêm ngủ mơ, thấy mình đi lạc vào rừng sâu. Vừa hay nghe thấy tiếng kêu cứu, lúc này Vương tứ gia còn nhỏ nhưng dũng khí hơn người, liền theo hướng âm thanh mà đi qua, không lâu sau thì tới một mảnh đất trống trải, liếc mắt thấy một màn dọa người?"
Vô Danh trong lòng cảm giác buồn cười, nhưng lại không thể hiện ra, liền làm bộ phụ họa: "Đã phát sinh chuyện gì? Cái gì mà một màn dọa người a?"
"Nha, nói ra thì hù dọa khách quan ngài đây, Vương tứ gia nhìn thấy một con cọp đang đuổi theo một ông lão đầu bạc, chắc là muốn bắt lão nhân này làm một bữa. Mắt thấy móng cọp đã gần kề ông lão, Vương tứ gia liền la lớn một tiếng: 'Súc sinh, dừng móng vuốt lại'..."
Tiểu nhị còn chưa nói hết lời, Vô Danh đã cười không ngậm được miệng "Dừng móng vuốt lại...A ha ha ha...dừng móng...ha ha ha..."
Tiểu nhị thấy vị khách quan trước mắt cười ngửa tới ngửa lui, liền có chút ngượng ngùng. " Khách quan, tiểu nhân nói có chỗ nào sai ngài chớ trách, tiểu nhân cũng là nghe người khác nói."
Không nghe thì thôi, nghe tiểu nhị giải thích như vậy, Vô Danh càng vui vẻ thở không ra hơi.
Tiểu nhị thấy Vô Danh vui thành cái dạng này, không có chút nào trách mình đắc tội, liền tiếp tục nói: " Khách quan, để ta kể cho ngài nghe tiếp a...". Vô Danh cười đến không có cách nào nói chuyện, gật đầu ra hiệu. "Không phải lúc đó Vương Tứ gia ngăn con hổ sao, con hổ thấy có người la lớn, lại là một đứa bé, da thịt mềm, so với lão đầu bạc thì ngon hơn, liền từ bỏ lão già mà hướng về phía Vương tứ gia nhào tới. Tứ gia mới tám tuổi nhưng không sợ con cọp a, kêu lớn 'a' một tiếng liền xông tới cùng đánh nhau với nó. Trải qua mấy phen khổ chiến, con cọp bị Vương tứ gia đánh chết. Thế nhưng rồi tứ gia cũng bị trọng thương, tai trái bị con cọp cắn, máu tươi chảy ròng. Lúc này lão đầu bạc đi tới liền cảm tạ Vương tứ gia. Hắn nhìn thấy tai của tứ gia bị thương, liền chữa lành lập tức. Rồi lão đầu bạc nói cho tứ gia, hắn là thần tài. Lần này hạ phàm đến làm việc thiện, kết quả gặp con cọp hung ác này, vừa làm việc thiện xong, pháp lực chưa khôi phục, đánh không lại nó. Cứ nghĩ mình sắp bị cọp ăn, không ngờ gặp tiểu anh hùng cứu giúp mới còn mạng. Thần tài muốn báo đáp ân cứu mạng của tứ gia, liền cho hắn một cái chùy xích, cũng đáp ứng hộ tứ gia cả đời phú quý. Đồng thời, thần tài còn nói cho Vương tứ gia nhà của con cọp ở Tô Châu. Tứ gia qua ba mươi tuổi về sau, hồn con cọp xuống địa ngục, đến lúc đó tứ gia có thể đến Tô Châu định cư, thay con cọp tọa trấn Tô Châu, không chỉ cả đời phú quý, mà cả đời bình an. Cứ như vậy, mấy năm trước tứ gia liền đến Tô Châu định cư, mà làm ăn ngày càng phát đạt, thế lực ngày càng lớn. Cái này không phải ứng với lời thần tài ư?" Tiểu nhị nói về truyền thuyết, cứ như hắn thấy tận mắt. Nói sinh động như thật, nghe cứ như thật.
"Khách quan, ta xem chừng a, thần tài này không ai khác, chính là Phạm Lãi, tuyệt không phải Triệu Công Minh, cũng không phải là Tỷ Can lão gia tử." Tiểu nhị đột nhiên suy luận.
Vô Danh nghe thấy mới mẻ, vộ hỏi vì cái gì nói như vậy.
"Khách quan, ngài nghĩ xem. Lão đầu bạc nếu là Tỷ Can hay Triệu gia, còn không đem con cọp kia nhai đầu a!" Nói xong câu này, tiểu nhị đắc ý nhìn phản ứng của Vô Danh.
Vô Danh phản ứng cũng mãnh liệt - cười to, nước mắt chảy cả ra.
Tiểu nhị liền nói tiếp: "Vì cái gì không phải Tỷ Can? Khách quan nghĩ xem, thần tài không phải nói cho Vương tứ gia con cọp nhà ở Tô Châu sao? Ngươi nghĩ làm sao thần tài biết? Tỷ Can lão gia tử chưa hẳn đã biết chuyện này, nhưng Phạm Lãi lại biết. Năm đó, không phải Phạm Lãi cùng Tây Thi cô nương ngao du Thái Hồ sao, nhất định là khi đó đã gặp qua mãnh hổ, đi Tô Châu làm ăn thì chắc là biết chuyện Tô Châu có hổ. Hẳn là giữa họ ấn tượng không sâu, lại thêm sau này Phạm Lãi thăng thiên, đã lâu không gặp, con cọp sớm đã không nhận ra lão gia tử, cho nên mới đuổi theo hắn. Sau này, Phạm Lãi nhận ra con cọp, vì muốn báo ân Tứ gia cứu mạng, nên liền đem nội tình kể với Tứ gia, ngày sau để Tứ gia thay con cọp trị đất Tô Châu này. Ngươi nhìn, có phải hợp tình hợp lý hay không?" Tiểu nhị nói xong, lại gật gù.
Lúc này, Vô Danh đã cười đến không ngậm được miệng. Nước mắt nước mũi chảy đầy, không ngừng vỗ tay lên bàn. Chuyện này thật đúng là buồn cười. Vô Danh miệng cười, nhưng trong lòng nói: "Tiểu nhị ngươi không đi kinh thành ứng thí, ở đây chạy đường đúng là uổng phí!"
Cười được lúc sau, Vô Danh từ từ hồi thần, một bên lau nước mắt, một bên đứng đắn hỏi: "Tiểu nhị ngươi nói, Vương Tứ gia là đại nhân vật, ta làm sao nịnh bợ a?"
"Vị quan khách này, không phải tiểu nhân thổi phồng ngài, nhưng lần đầu tiên thấy ngài tiểu nhân đã biết là người có phúc, là người may mắn a!" Tiểu nhị vừa cười vừa nói.
"Ồ! Xin chỉ giáo!"
"Khách quan, ngài không phải muốn có cơ hội cùng Tứ gia có chút quan hệ sao? Muốn có cơ hội liền có. Vương tứ gia đợt này nạp thêm thiếp, dáng dấp như hoa như ngọc, không chỉ xinh đẹp mà còn cầm kỳ thi họa đều tinh thông, là tài sắc song toàn. Ngày mai phủ Tứ gia có yến tiệc chiêu đãi bằng hữu, ngày có thể nhân cợ hội này mang vương Tứ gia lễ vật. Ngày sau muốn thành bằng hữu không phải việc khó". Tiểu nhị thành khẩn hướng Vô Danh nói, câu nói sau cùng kia đúng là muốn lấy lòng hắn.
"Ồ? Thật như thế?" Vô Danh kích động.
"Đương nhiên, tiểu nhân sao dám nửa lời nói dối. Nhưng tiểu nhân nói a, Vương tứ gia sản nghiệp rộng, cửa phủ cũng không dễ dàng gõ cửa. Khách quan ngài..."Tiểu nhị nói lửng, kéo trường âm mà ám chỉ Vô Danh.
"Ý của ngươi là sợ lễ vật tốn kém? Vương tứ gia là đại nhân vật, đâu phải chỉ một vài lễ mọn là có thể mở cửa, đúng không?"
"Đúng, đúng, đúng, khách quan đúng là người thông minh. Một lời liền rõ ràng!"
Vô Danh hơi suy tư một lát, liền nói: "Tiểu nhị ca, ta còn phiền ngươi một chuyện nữa. Ngươi giúp ta tìm tám vị phu kiệu khỏe mạnh, sáng sớm ngày mai dưới lầu chờ ta. Ngươi xem cần bao tiền?"
"Kiệu phu cường tráng a, bộ dáng còn phải xem được, khách quan nói đúng không? Ăn mặc còn phải chỉnh tề, chứ đến tặng quà cho Vương tứ gia mà bộ dáng như ăn mày, dáng dấp giống lệ quỷ, cũng không thích hợp a?" Tiểu nhị mang theo giảo hoạt nhìn Vô Danh cẩn thận nói.
Vô Danh liền hiểu ý tứ. Lập tực thốt lên: "Một lượng bạc có đủ hay không? Tìm tám vị tướng mạo được được, thân thể khỏe mạnh, thuận tiện mua cho bọn hắng tám áo quần áo sạch giống nhau, thế nào?"
"Đủ đủ rồi, khách quan, một lượng bạc là đủ". Tiểu nhị đến là vui vẻ.
Kỳ thật, Vô Danh trong lòng rõ ràng, chút chuyện như thế, năm trăm đồng tiền là dư xài. Nhưng hắn không vì chuyện nhỏ này mà tính toán, huống chi hắn thật sự thích tên tiểu nhị.
Vô Danh móc từ hầu bao ra hai lượng bạc, tính cả trước đó thành ba lượng vứt cho tiểu nhị. "Đây là ba lượng bạc, một lượng bạc giúp ta tìm kiệu phu, hai lượng cho ngươi."
"Ai u, ta ơn khách quan, ngày đại cát đại lợi, làm gì đều có thể thành a!" Tiểu nhị không ngừng mà gật đầu cảm ơn.
"Nhưng làm sao ta có thể tìm được nhà Vương tứ gia a?"
"Khách quan, phủ Vương tứ gia rất là dễ tìm. Ngài đi xem đường phố trước đi, ngày mai tặng lễ chỉ cần theo đoàn người là đến nơi." Tiểu nhị kỹ càng đáp.
"Tốt, ngươi xuống dưới mau lên, giúp ta lo liệu sự tình. Vất vả cho ngươi rồi."
"Ai u, khách quan nói gì vậy. Bây giờ ta xuống dưới, ngài có việc tìm chỉ cần nói với ta một tiếng." Nói xong, tiểu nhị vui vẻ xuống lầu.
Sự tình tiến triển thuận lợi, thật là khiến người nhẹ nhõm. Tâm tình tốt, khẩu vị liền tốt, chỉ chốc lát sau, Vô Danh liền đem rượu thị trên bàn chén sạch.
Tiểu nhị là người nhanh nhạy, lại cầm bạc của Vô Danh, nên giúp hắn làm việc chu đáo. Đảo mắt đã xong bữa điểm tâm sáng ngày thứ hai, tám vị phu kiệu chỉnh tề đã chờ dưới lầu. Vô Danh nhìn tướng mạo họ liền hài lòng gật đầu, lập tức phân phó tám vị kiệu phu theo mình đi mua lễ.
Vô Danh đối với lễ lần này rất coi trọng, Vương tứ gia giàu có vô kể, lễ vật quá keo kiệt ắt không vào được cửa, nhưng tặng lễ quá to thì không thỏa đáng, nên suy nghĩ cẩn trọng, hắn mua bốn cái rương lớn, mỗi cái có một người trưởng thành cuộn mình nhét vào bên trong.
Thứ nhất, rương là nữ nhân chuyên dùng để vật phẩm, son phấn, gương đồng. Rương thứ hai, giả bộ là tợ lụa vải vóc thượng đẳng, cũng là mỹ nhân chuyên dùng. Thứ ba, giả bộ là rương chứa trân châu, phỉ thúy, mã não, dây chuyền, vòng tay, trang sức. Thứ tư, là năm trăm lượng trắng bóng bông tuyết.
Vô Danh đối với phần lễ vật này hết sức hài lòng, mà lại có mười phần lòng tin.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK