Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thất sát thủ" tung hoành trong chốn võ lâm, gian dâm, cướp bóc không có tội ác nào là không làm. Trong giang hồ không ít các anh hùng hào kiệt phải bỏ mạng vì "Thất sát thủ".
Bang chủ Phi Hổ bang cả nhà đều bị giết sạch, cướp hết tài sản. Bọn cướp sau khi gây án chỉ lưu lại ký hiệu "Bảy ngón tay" bằng máu. Đại Tiền Môn môn chủ Triệu Phổ Phương phát hiện bị phanh thây trong lúc ngoạn cảnh ở ven hồ. Ngọc " Cửu Long" phi thiên bên người cũng không cánh mà bay. Thi thể cũng có một dấu ấn "Bảy ngón tay" bằng máu. Quan tri huyện Bình An đã tận lực điều tra về tổ chức "Thất Sát thủ" hơn một năm trời, vào một đêm mưa, người nhà phát hiện vị quan này đã bị chặt đầu trong phòng, trên thân thể còn có in "Bảy ngón tay". Hàng chục người dân vì thương tiếc vị thanh quan, đến đưa đám ông mà cả nhà đều bị giết, hiện trường đồng lưu lại Huyết ấn của Thất sát thủ. Phú gia ở Tô Châu, chỉ trong một đêm, người trong phủ bị giết hết, tài sản bị cướp sạch, Tô phủ cũng bị châm lửa thiêu rụi, người ta phát hiện trên một cành cây trước phủ có ký hiệu "Bảy ngón tay" bằng máu. Triều đình vận chuyển hai mươi vạn lượng quan ngân qua trạm dịch Ngân Xuyên. Quan Thủ hộ và quan binh toàn bộ đều bị giết, không một ai sống sót, toàn bộ quan ngân không cánh mà bay, trên một quân kỳ còn thấy rõ bảy Huyết ấn Thất sát thủ. Từ đó, tên gọi "Thất sát thủ" bắt nguồn từ việc bọn chúng để lại huyết ấn bằng máu tại hiện trường gây án.
Tội ác chất chồng. Chỉ trong vòng năm năm, nhóm sát thủ đã gây ra hơn bảy mươi vụ thảm án diệt môn. Số nhân mạng chết bởi tổ chức này nhiều vô số, tính sơ qua cũng hơn hai ngàn người, các anh hùng võ lâm là 188 người, kỳ trân dị bảo, ngân lượng thì không tính xuể.
Vụ án cuối cùng của Thất sát là tiêu cục của Kim lão tiêu đầu. Đại công tử bị đâm xuyên qua ngực, Kim lão phu nhân bị chém đứt đầu, nhị công tử bị đứt một cánh tay, mất máu mà chết, cháu trai bị đao chém chết, con dâu thứ hai của Kim lão tiêu lúc đó đang mang thai, bị chém ngang bụng, làm hài nhi bên trong chết thảm; Kim lão Tiêu bị đánh nát đầu, phơi thây trong viện. Không ai nhìn thấy hung thủ, chỉ thấy trên bảng hiệu tiêu cục có huyết ấn "Bảy ngón tay" bằng máu.
Sau đó, không biết vì lý do gì mà "Thất sát thủ" liền mất tung mất tích, không ai tìm được dấu vết gì của bọn chúng. Trong võ lâm có rất nhiều anh hùng muốn tìm nhóm sát thủ, nhưng nhóm này hành tung quỷ dị, gây án chưa từng để lại người sống, không lưu bất cứ manh mối gì, cho nên không ai có thể lần ra tung tích.
Quan phủ lập hồ sơ điều tra nhưng cũng không tìm được chứng cứ, vì vậy mà đến nay hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Rằm tháng tám, tại kinh thành.
Mặt trăng đêm trung thu sáng và êm dịu, như một cái chậu bằng bạc được treo trên bầu trời đêm. Ánh sáng trăng như sương giá, phảng phất chút lạnh lẽo pha lần niềm vui ngày rằm. Người dân kinh thành không ngủ sớm. Họ không ngủ sớm vào những dịp này, mà thay vào đó là uống rượu, hàn huyên cùng người thân, bạn bè, hay cùng ý chung nhân đi dạo. Chung quy, một năm chỉ có một lần trung thu.
Trên lầu hai của một tiểu lâu, ba cô nương xinh đẹp đang nâng chén mời vị công tử anh tuấn ly rượu. Trên bàn là đầy ấp sơn hào hải vị cùng rượu ngon.
Nam tử trông khôi ngô tuấn tú, đầu tóc không búi, mà lại không mang theo mũ, chỉ quấn một dải khăn quanh đầu, mặc thân trang màu đỏ tía có gắn miếng ngọc bội ở thắt lưng.
Mỹ nhân bên cạnh không ngừng cười tươi, cẩn thận rót rượu mời khách. Trông vị thượng khách này cũng không có vẻ gì là khó hầu hạ, hào phóng là khác. Hắn vung tay ném mười lạng bạc về phía các cô nương, sau đó cười ha ha tiếp tục rượu thịt.
Trên một cái bàn trước sân khấu lầu một, một thiếu niên cũng đang ngồi đối mặt với căn phòng trang nhã này. Y chừng hai mươi tuổi, mặc kim sắc trường bào, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt sáng ngời. Cái bao được đặt ngay cạnh chân ở dưới bàn, không biết đựng gì. Vị thiếu niên này rất trầm tĩnh, hai bên trái phải cũng có hai mỹ nhân hầu hạ, bàn đầy rượu thịt chỉ lo tự chiếu cố bản thân, căn bản không để ý đến người đẹp bên cạnh. Hai vĩ mỹ nhân xum xoe, nghĩ muốn rót rượu cho hắn, chỉ nghe hắn thấp giọng nói "Không cần", dọa hai nàng mặt tái mét, chỉ dám nhanh chóng đặt bát đũa xuống, câu nệ ngồi ngay ngắn bên cạnh.
Càng nhìn lên lầu hai trước mắt, thấy các vị tỷ muội được bạc lớn, hai mỹ nhân chỉ chép miệng mà hâm mộ, liền kiếm cớ để đi tìm các vị khách nhân khác, mong kiếm chác chút đỉnh. Không nghĩ tới vừa muốn đứng dậy, đã bị thiếu niên bên cạnh ném cho mỗi người một thỏi bạc ròng, hung hăng ra lệnh không được phép di chuyển. Nghe nói còn thưởng tiếp, bằng không sẽ phiền phức, hai mỹ nữ thấy điệu bộ này của hắn, biết người này không dễ trêu vào, liền không dám nhiều chuyện. Không dám hầu hạ, cũng không dám rời đi, hai mỹ nữ thật lúng lúng, mà thiếu niên bên cạnh vẫn cắm mặt ăn uống. Thỉnh thoảng khách nhân vẫn ném cho các nàng một ít bạc, nhưng nếu đem ra so sánh với lầu trên kia thì... Đây chỉ là bạc lẻ a. Nhưng người trước mắt này vẫn không thể phật lòng, cũng không thể rời đi, hai nàng thầm nghĩ " Hôm nay coi như ế".
Mặc dù thiếu niên dưới lầu chỉ chăm chăm ăn uống, nhưng đôi mắt thi thoảng vô ý quét qua lầu trên, nhìn chằm vào người mặc trường bào tím, ánh mắt âm trầm không giải thích được.
Vị thiếu niên lầu hai vẫn đang đắm mình vào mỹ tửu, hoàn toàn không phát hiện có người đang lén quan sát mình.
"Các vị quan khách, sau đây màn biểu diễn của các tiên lâu hoa khôi xin được phép bắt đầu. Mời mọi người nhanh chuẩn bị bạc a. Một hồi, màn biểu diễn kết thúc, đừng để cho cô nương mình ngưỡng mộ bị người khác tước đoạt a." Đi kèm tiếng chuông tiếng trống, là tú bà mặt mày hớn hở với thân hình mũm mĩm.
Màn biểu diễn hoa khôi bắt đầu.
Thiếu niên áo vàng quay lại, mắt nhìn lên sân khấu, nhưng sự chú ý vẫn đặt ở tầng hai, người áo tím.
Các tiên lâu nhảy múa trên nền Khúc Vân khúc, váy áo thướt tha, uyển chuyển cùng rực rỡ sắc màu, tựa như tiên nữ hạ phàm. Các nam nhân trong tiểu lâu đều trợn mắt, cứng lưỡi mà nhìn, sợ chỉ một cái chớp mắt cũng bỏ qua một thời khắc tuyệt mỹ.
Chỉ có thiếu niên áo vàng, từ đầu đến cuối toàn lực chú ý đều đặt lên người áo tím nhàn nhã lầu trên, một chút cũng không quan tâm đến các tiên nữ. Điều khiến thiếu niên này thi thoảng nhìn lên sân khấu, là vì mỹ nỹ mặc áo lụa hồng.
Vũ điệu qua đi, các vị "Tiên tử" bắt đầu trổ tài đàn, cờ, thư, họa, không chỗ nào là không có. Khách nhân bên dưới vỗ tay không ngừng. Bởi vì các hoa khôi không chỉ dung mạo xuất chúng, mà tài nghệ cũng không dễ gì mà sánh được. Trải qua một phen hồ nháo, cuối cùng tú bà cùng cho biết kết quả cuối cùng. "Hồng Liễu tiên tử" hoa khôi được ủng hộ cao nhất, chính là mỹ nhân thu hút sự chú ý của thiếu niên áo vàng.
"Hoa khôi yêu thích đã được chọn ra, các khách nhân xin hãy dốc toàn lực để dành lấy một đêm vui vẻ cùng nàng. Xuân tiêu nhất khắc thiên kim, chư vị nhất định không tiếc nuối? Một ngàn lượng không đắt a!"
Thì ra, tuyển hoa khôi chỉ là vở kịch, sau màn biểu diễn, ai ra giá cao thì hoa khôi được chọn là của người đó, tuyển hoa khôi chẳng qua chỉ là hình thức để hét giá tiền lên cao ngất. Một ngàn lượng bạc thì đúng là xa hoa không gì bằng.
"Một ngàn hai trăm lượng!" Một khách nhân mập mạp hô to. Mọi người theo tiếng nhìn lại, dễ dàng nhận ra, là lão bãn tiệm tơ lụa nức tiếng kinh thành, Phan Ngũ Gia.
"Một ngàn năm trăm lượng!" Lại một âm thanh nữa. Mọi người theo tiếng nhìn lại, nhân ra Lưu tú tài, trong nhà có mấy chục mẫu ruộng tốt.
"Một ngàn tám trăm lượng!" Ngay sau đó lại có người kêu giá, là một người đàn ông đầu hai thứ tóc. Mọi người nhìn, cũng nhân ra ngày là ông chủ gánh hát Liễu gia.
"Nha, Liễu lão gia, ngày đã đến độ này tuổi mà còn đoạt hoa khôi? Xem chừng không có phúc hưởng, ngược lại còn nguy đến tính mệnh, hay là ngày nên thu lại bạc đi!" Có tiếng trêu ghẹo nói. Lời này khiến các nam nhân trong lâu một trận cười vang.
"Vô lại! Miệng ngươi thối quá. Nhưng mà hôm nay gia gia ta có hứng đoạt hoa khôi. Nếu hầu hạ gia gia ta dễ chịu, về sau ta cho nàng chuộc thân, lấy về làm thiếp thứ mười sáu! Nếu không thể làm ta thỏa mãn, ta tìm lão tú bà người trị tội!" Liễu lão gia quát giọng cao lanh lảnh.
Lời này vừa nói ra, cả sảnh cười vang.
"Một ngìn chín trăm lượng!", "Hai ngàn ba!", "Ba ngàn một trăm hai", " Bốn ngàn năm trăm", " Năm ngàn"...
Giá đưa ra liên tiếp, có người hô to tám ngàn lượng, khiến khách nhân trong lâu im bặt.
Tú bà run run giọng:
"Tám ngàn lượng lần một!"
Mụ không dám tin có người dám bỏ ra tám ngàn lượng để có một đêm xuân với hoa khôi.
"Tám ngàn lượng lần hai! Còn có ai ra giá nữa không a?" Mụ tú bà đột nhiên cao giọng.
Coi như toàn khách lâu đều coi tám ngàn lượng là giá cuối cùng, liền nghe một giọng hô: " Một vạn lượng!".
Mọi người theo tiếng nhìn lại. Là thiếu niên trường bào kim sắc.
Hoa khôi lòng chấn động lén nhìn thiếu niên áo vàng, đỏ mặt e thẹn, che mặt mà cười. Nghĩ thầm mười vạn lượng để hiến mình cho nam tử đẹp trai này vui đêm trung thu quả không uổng kiếp kỹ nữ.
Hai mỹ nữ ngồi cạnh thiếu niên áo vàng không khỏi hoài nghi mà nhìn thẳng vào hắn.
"Tiểu tử, nơi này không phải nơi cho ngươi đùa giỡn! Ngươi bỏ ra không nổi tiền, dựa theo quy củ của thanh lâu, sẽ bị chặt tay, chắt lưỡi! Lão phu niệm tình ngươi còn trẻ không hiểu quy tắc, có thể tìm lâu chủ xin tha cho ngươi một lần. Ngươi mau xéo đi, đừng ở đây hồ nháo!" Liễu bát gia cao giọng trách cứ.
"Tiên tử" hoa khôi cũng khẽ cắn môi, khẩn trương cũng mong chờ nhìn vị thiếu niên áo vàng.
"Đa tạ lão bá nhắc nhở, không cần!" Thiếu niên áo vàng đứng lên, hướng Liễu bát gia chắp tay. Lặp tức, tay phải hướng vào ngực, móc ra một xấp ngân phiếu đặt lên bàn: "Đây là mười tấm ngân phiếu, mỗi tấm một ngàn lượng, mười cái một vạn lượng! Ma ma nếu không tin có thể kiểm tra!".
Tiếng nói vừa dứt, quản gia vội chạy ngay tới, cầm lấy xấp ngân phiếu kiểm tra.
"Ma ma! Quả đúng mười tờ một vạn lượng!". Quản gia hô lớn.
Trong chánh đường lập tức huyên náo, mọi người vỗ tay, không ngừng bàn tán, nhìn về phía thiếu niên ngưỡng mộ.
"Hừ, tuổi trẻ ngông cuồng, một vạn lượng để ngủ một đêm, có đáng không? Xem ra ngươi cũng chỉ là hạng phá gia chi tử. Vô luận phụ mẫu ngươi có bao nhiêu của cải, sớm muộn cũng bị cái đồ phá gia chi tử nhà ngươi tiêu tán bằng sạch!" Liễu bát gia nhếch miện lẩm bẩm.
Hoa khôi tiên tử không giấu nổi vui mừng, âm thẫm nghĩ rằng mình hồng nhan nhưng không hẳn bạc mệnh a.
Thiếu niên áo vàng làm hai mỹ nữ bên cạnh hồn bay phách lạc. Lam sao đây? Hai nàng muốn chủ động lấy lòng, hầu hạ vị đại gia trước mặt này thật tốt, mong kiếm ít ngân phiếu, nhưng vị này căn bản không nể mặt mũi. cũng không thể hai nàng rót rượu, lại càng không cho rời đi. Thỉnh thoảng cũng cho hai nàng một chút ngân lượng, nhưng cũng không tính là bao. Hai nàng cứ nghĩ người trước mắt một thân áo sơ, chắc trong túi cũng chẳng có mấy lượng bạc, hai nàng tự nhận xui xẻo. Nhưng ai đoán trước tiểu tổ tông này lại đoạt khôi vạn lượng? Trong túi có số lớn ngân phiếu, lại không thưởng hai nàng hậu hĩnh, cũng không cho rời đi bàn khác, thật đáng giận. Hai vị mỹ nhân lúc đầu hi vọng xấp ngân phiếu là giả, để cho bọn tiểu nhị hung hăng nện cho hắn một trận, xả hận cho các nàng. Nhưng ai ngờ xấp ngân phiếu kia là thật, lần này muốn mượn tiểu nhị trả thù hắn cũng không được. Tiền không kiếm được, hận không trả được, hai vị mỹ nhân nét mặt không giấu được vẻ ũ rũ. Cho nên a, hai nàng tâm tình cực kỳ không tốt, không thể chấp nhận được việc ngồi bên cạnh rùa vàng mà lại chịu "đói" đến hoa cả mắt.
"Ta hôm nay thực sự không nên xuống đây, lẽ ra nên cáo bệnh a. Tự dưng thấy không khí thật không tốt, thật là gây khó chịu cho ta a", "Lúc đầu, ta chọn trúng một khách nhân đi qua, nhưng chán ghét hình dáng hắn xấu xí. Ngược lại người này thiếu niên anh tuấn, còn cho rằng hôm nay tài vận hanh thông, không nghĩ tới kết cục lại thành ra như vậy a. Xem ra, hôm nay mệnh ta khắc với màu vàng kim a". Hai vị mỹ nhân tự ngồi nghĩ ngợi.
Nhưng không đợi tú bà hô to một vạn lượng lần một, liên nghe trên lầu có người hô "Hai vạn lượng!"
Mọi người hướng tầm mắt lên lầu trên, người ra giá không phải ai khác, ra là người được thiếu niên áo vàng một mức chú ý, người áo tím.
Thiếu niên áo tím vừa dứt lời, liền rút từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu ném lên bàn, hô to: "Tô Châu vạn bảo ngân trang, một ngân phiếu một ngàn lượng, đây là hai mươi ngân phiếu vị chi hai mươi vạn lượng!" Các mỹ nhân bên cạnh lập tức lấy ngân phiếu xem, không giấu được kinh hỉ mà nói lớn: "Tô Châu vạn bảo ngân trang, một ngân phiếu một ngàn lượng, đúng là hai mươi vạn lượng a!"
Đám người trong sảnh lại ô lên kinh ngạc.
Thiếu niên áo vàng cũng không yếu thế: "Ba vạn lượng!"
"Ai u!! Ba vạn lượng!!"
"Phải không, là ba vạn lượng a? Người thiếu niên này thật đáng kinh ngạc a!"
"Hừ, phá gia chi tử. Sớm muộn gì phụ mẫu ngươi cũng bị ngươi bức chết!"
Nhất thời trong sảnh nổ ra các cuộc bàn tán, đám khách nhân bình luận sôi nổi.?
"Ta thêm một ngàn lượng! Ba vạn một ngàn hai!" Người áo tím nói ngay sau đó.
"Vậy thêm một ngàn lượng nữa tính là gì?" Thiếu niên áo vàng chẳng thèm ngó tới, lại đập xuống bàn một xấp ngân phiếu.
"Bốn vạn lượng! Tiểu huynh đệ này nói đúng, thêm một ngàn lượng tính là gì, ta thêm năm ngàn lượng vậy!" Trên lầu thiếu niên áo tím hào khí lên giá, vừa đặt xấp ngân phiếu lên bàn.
Cái giá này khiến cho mọi người ở đây không khỏi toát mồ hôi hột a. Trong quán lặng ngắt như tờ, mợi người đều bị một màn vừa rồi dọa sợ.
"Năm vạn lượng!" Thiếu niên áo vàng có chút bực bội. Lập tức móc ra một xấp ngân phiếu, không khách khí mà đập mạnh lên mặt bàn, dọa hai mỹ nhân bên cạnh hồn bay phách lạc, té xuống ngất đi.
"Vị tiểu huynh đệ này, thật là hành động theo cảm tính a. Muốn làm trang hảo hán cũng không phải dễ. Ta xem ngươi vẫn còn trẻ tuổi, ra đời không lâu, nên không chấp nhặt với ngươi. năm vạn lượng kia ngươi đem về, cưới một mỹ nhân làm thê tử, sầu nào chẳng tan biến? Cho nên ngươi hẳn là cất kỹ ngân phiếu đi, mang về nhà, miễn cho cuối cùng vi tranh giành tình nhân mà dễ tán gia bại sản!" Trên lầu hai, nam nhân áo tím tức giận, không giấu vẻ khinh miệt.
"Gia gia ta hôm nay trước mặt mọi người ra giá đoạt khôi. Hoa khôi này hôm nay nhất định ta phải đoạt, năm vạn lượng ngươi còn đấu tiếp chăng? Vị nhân huynh này, ngươi nếu không phục có thể ra giá cao một chút." Thiếu niên áo vàng khiêu khích nói. Trong lời nói mang theo hàm ý rõ ràng 'Loại như ngươi cũng xứng giáo huấn ta, có bản lĩnh thì lên giá'.
"Mười vạn lượng! Ta ra mười vạn lượng! Hoa khôi này hôm nay ta nhất định phải đoạt!" Người áo tím hung tợn nói. Lập tức trong ngực móc ra một xấp ngân phiếu dày đặt ở trên bàn. Các mỹ nhân bên cạnh mua chóng kiểm phiếu, cũng lập tức hô: "Thật là mười vạn lượng", sau đó cũng ngã xuống đất ngất đi.
Trong chính đình như nổ tung, đám người lại một trận xôn xao.
Liễu bát gia nghe xong "Ầm" một cái, ngồi vật ra ghế, bát trà trong tay cũng cầm không nổi mà rớt vỡ tan tành.
"Mười vạn lượng"
"Là mười vạn lượng!"
"Mười vạn lượng mua một đêm xuân ư? Người này từ đâu ra vậy?"
"Có phải đi đường không cẩn thận té đạp đầu vào đá không?"
"Có tỉnh táo không?"
"Muốn hơn thua đủ với người áo vàng..."
"Thật là bất hiếu mà!"
Liễu bát gia nghiêng mắt hướng về gian lầu hai nhìn người áo tím, trong lòng một trận chửi rủa không tiếc lời.
Hoa khôi cũng kinh ngạc nhìn về lầu hai trang nhã, nàng quả thực không thể tin vào tai mình.
Tú bà kích động run rẩy: Mười...Mười...vạn lượng...Lần...một!"
Thiếu niên áo vàng tức giận không kiềm chế được, trong sảnh mọi người chỉ kịp nghe "Ba" một tiếng, nhìn lại, thấy cái bàn đã bị một chưởng đánh nát.
"Vị nhân huynh kia, tại hạ hôm nay quả thực mới tới kinh thành lần đầu, muốn mượn đêm trung thu vui xuân với mỹ nữ! Không nghĩ huynh đài đây lại cản trở làm hỏng tiệc vui. Tại hạ khuyên huynh nên biết điểm dừng, thu hồi số tiền thối kia lại, nếu không đừng trách gia gia ta một tay đoạt mệnh!" Khi đang nói chuyện, thấy vị thiếu niên này rút từ tay nải ra một binh khí, chính là "Đoạt mệnh vòng".
Loại binh khí này trong chốn võ lầm là kỳ môn binh khí, người dùng không nhiều. Hai cái vòng tròn đều có một cái chuôi nắm, cái chuôi bên ngoài khảm đầy hình tam tác, lưỡi sáng quắc, lực sát thương rất lớn. Trong chốn võ lâm, người có thể sử dụng lại binh khí này không nhiều, công phu của người này tuyệt đối không tầm thường.
Thiếu niên áo vàng đem đôi binh khí chia hai bên trái phải, lập tức dùng tay phải chỉ người áo tím: "Vị huynh đài chớ có chọc giận ta, ta cũng không muốn lấy đầu ngươi."
Khách nhân trong lâu đã muốn tránh đi, hai vị mỹ nhân bên cạnh té xỉu, vừa rồi bị âm thanh kia đánh thức, vừa hay nhìn thấy thiếu niên áo vàng cầm binh khí muốn đoạt mệnh khách nhân, lén chật vật bò ra bên ngoài. Trong lòng âm thầm kêu khổ 'Ông trời a, hôm nay ai xông đất vậy? Trở về nhất định phải thành tâm thấp hương bái Phật. Thật xúi quẩy mà'.
Thiếu niên áo tím đã tức giận đến mặt mũi xiêu vẹo, trước mặt mọi người bị nhục mạ cũng muốn cho tên to gan kia một bài học, nhưng vừa nhìn thấy món binh khí trong tay hắn, liền thức thời. Đầu tiên là sững sờ, một lát sau sắc mặt thay đổi dần dần, từ giận hóa vui.
"Ha ha ha, tiểu huynh đệ quả nhiên oai hùng, có chí khí! Nhưng đại trượng phu "xuất mã nan truy", ta đã ngay trước mặt mọi người ra giá mười vạn lượng đoạt khôi, hiện tại sao có thể thu hồi? Như vậy đi, hứa hẹn đã không thể thu trở về, cứ xem như hoa khôi mười vạn lượng là ta định, nhưng mà..." Người áo tím dừng một chút, nói tiếp: "..Nhưng mà, hoa khôi thì cứ xem như là ta tặng cho vị nhân huynh này, xem như chút thành ý của ta."
Nghe được câu này, trong sảnh lập tức xôn xao, tất cả mọi người đều không tin vào lỗ tai mình, trên đời có chuyện thế này ư? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, thật đúng là không thể tin lại có người hào phóng vậy.
"Ha ha ha, quả nhiên kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Xem ra ngươi cũng hiểu chuyện. Hôm nay gia gia ta nhận lễ. Cho ta lưu lại quý danh cùng địa chỉ của ngươi, đợi thêm chút thời gian nữa, ta đến tìm ngươi, dạy cho ngươi ít chiêu thức, xem như là báo đáp." Thiếu niên áo vàng ngông cuồng nói.
"Không cần! Vị bằng hữu này chi bằng cứ hãy phong lưu mấy ngày, chi phí đều tính cho ta. Sau này chắc chắn gặp lại bái phỏng bằng hữu." Người mặc áo tím mỉm cười nói.
"Tốt! Vậy ta không khách khí! ha ha ha.." Nói đoạn, thiếu niên mặc áo vàng leo lên sân khấu ôm lấy hoa khôi: "Xuân tiêu nhất khắc thiên kim! Gia gia ta động phòng cùng mỹ nữ! ha ha ha..." đến nhìn cũng không nhìn người áo tím, liền ôm lấy hoa khôi lên lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK