Sau buổi tự học, Uông Tiểu Bình tan học về nhà, có chút buồn bực, bởi vì người luôn luôn yêu thích chơi mạt chược như mẹ vậy mà không có đi ra ngoài, mà đang ngồi trên ghế salon xem tivi, ngay cả bố cũng ngồi trong phòng khách, cảm giác giống như là đang đợi nàng tan học. Lương Kiến Lan thấy rốt cuộc con gái đã trở về liền vẫy tay kêu: "Tiểu Bình, tới đây ngồi một lát, sao hôm nay về muộn như vậy? Mẹ ở đây chờ con thật lâu."
Uông Tiểu Bình chầm chập đi qua hỏi: "Hôm nay mẹ chờ con chắc là có chuyện gì đúng không?"
Lương Kiến Lan đối với ngữ khí lãnh đạm của nàng cũng không có để trong lòng, nói:" Không phải là mẹ tìm con có chuyện, mà là ba muốn thương lượng với con ít chuyện."
Lúc này Uông Hạo Bình mới nói chuyện: "Tiểu Bình a, ngày mai là sinh nhật của mợ cả con, đúng lúc là thứ bảy con cũng không cần đi học, ta định cả nhà cùng đi qua mừng sinh nhật cho mợ cả con, con có ý kiến gì không?"
Uông Tiểu Bình vẻ mặt nghi hoặc, những năm qua sinh nhật của Minh Huệ Tâm, đều là nàng cũng mẹ đi, cho tới bây giờ bố cũng không có đi qua, năm nay tại sao bố lại muốn thu xếp như vậy? "Con không có vấn đề gì, thế nhưng hai ngày trước ông ngoại gọi điện nói một nhà chúng ta không được phép bước qua cửa nhà người ta, con sợ đi lại bị đuổi về."
Uông Hạo Binh nghe xong lời này vẻ mặt lúng túng: "Vì vậy chúng ta mới phải đi a, đến lúc đó con xin lỗi lão gia tử, đem hắn dỗ dành cao hứng, lại đi theo bồi Lương Nhất Nhất, như vậy hắn làm sao có thể đem chúng ta đuổi ra?
"What??, để con xin lỗi? Còn muốn đem ông ngoại dỗ dành cao hứng? Còn phải theo bồi Lương Nhất Nhất? Con tại sao phải nói xin lỗi? Con làm sai việc gì mà phải xin lỗi? Cha, ngươi có bệnh đúng không? Hay là lỗ tai của con có tật?" Uông Tiểu Bình vẻ mặt không dám tin hỏi.
"Con hỏi con làm sai việc gì rồi hả? Chuyện mình làm chẳng lẽ con lại không biết? Nếu không phải con gạt chân bảo mẫu nhà người ta, muốn để cho Lương Nhất Nhất bị phỏng, ông ngoại con sẽ gọi điện chửi mắng chúng ta một trận sao? Lại còn không biết xấu hổ nói mình không sai? Con không sai, chẳng lẽ là lỗi của ta?" Uông Hạo Binh tức giận vỗ một chưởng lên bàn, nghiêm nghị quát hỏi.
"Con lúc nào muốn làm Lương Nhất Nhất bị phỏng, đó là do bảo mẫu không cẩn thận, bà ta vu hãm con đấy, không có liên quan tới con, con...." không đợi nàng nói xong, Uông Hạo Binh đã cắt đứt.
"Ngừng, ngừng ngừng, lời con tự nói ra con có đã có thể tin chưa? Con còn có ý định muốn ở đây gạt ta? Con là hạng người gì chẳng lẽ người làm cha như ta lại không biết? Ta nói, con nhất định phải đi xin lỗi ông ngoại cùng Lương Nhất Nhất, nếu như con không muốn bị người ta đuổi ra khỏi cái nhà này cho ngủ ngoài đường." Uông Hạo Binh nói xong quay người trở về phòng ngủ.
"Mẹ, cha nói lời này là có ý gì? Cái gì mà không muốn bị người ta đuổi ra? Làm sao chúng ta có thể bị người ta đuổi ra?" Uông Tiểu Bình vội kéo tay Lương Kiến Lan hỏi gấp.
Lương Kiến Lan thở dài: "Con suốt ngày đi sớm về trễ nên không biết chuyện trong nhà thì cũng không phải là lạ, ba con tạm thời bị cách chức điều tra, hắn cảm thấy việc này có thể là do con ở chỗ mợ cả chọc giận ông ngoại, vì vậy mới khiến cho người điều tra cha con, nên hắn mới nói cho con đi xin lỗi ông ngoại cùng bọn họ, bằng không nếu thật sự bị điều tra, vậy cha con liền có thể bị mất việc."
"Tại sao có thể như vậy> Ông ngoại cũng thật quá độc ác, hắn là sao có thể đối xử với chúng ta như vậy? Nhất định là do Lương Nhất Nhất nói hưu nói vượn, hắn mới có thể tức giận như vậy, đều là do nó." Tiểu Bình nghiến răng nghiến lợi mắng.
"Tiểu Bình, con nghe cha con ngày mai hạ thấp nhận sai một cái, bằng không nếu cha con thật sự bị mất việc, vậy thì sau này phải làm cách nào để mà sống đây." Nói xong, Lương Kiến Lan lại đứng lên nói: "Coi như là vì chính con, lần này con cũng phải đi xin lỗi, con suy nghĩ cho lỹ đi!"
Lương Kiến Lan đi nghỉ ngơi, trong phòng khách chỉ còn lại một người Uông Tiểu Bình, nghĩ đến ngày mai phải đi xin lỗi, trong nội tâm nàng liền đem Hầu Kiệt mắng đến thậm tệ, còn nói muốn giúp mình báo thù giết Lương Nhất Nhất, kết quả Lương Nhất Nhất chỉ ở viện mấy ngày liền không sao, quả thực chính là phế vật, nếu như lần trước Lương Nhất Nhất chết rồi, hiện tại làm gì còn đào đâu ra ngiều việc như vậy, đáng tiếc hiện tại lại tìm không thấy người, cũng không biết hắn chạy đi đâu.
Kỳ thật, nếu không phải Uông Tiểu Bình bị Uông Hạo Binh dồn ép đi Lương gia xin lỗi, nàng đối với Hầu Kiệt cũng là tương đối có mấy phần hảo cảm.
Nói đến hai người họ cũng là ngẫu nhiên quen biết, năm học mới vừa khai giảng vài ngày, Uông Tiểu Bình ngủ dậy muộn, không có bắt kịp xe bus, mắt thấy đã sắp bị muộn, vừa lúc bị Hầu Kiệt đang lái mô-tô thấy được, nói muốn đưa Uông Tiểu Bình đi học, Uông Tiểu Bình lúc ấy đang nóng vội cũng không có nghĩ nhiều liền lên mô-tô của Hầu Kiệt, hơn nửa vừa kịp đến trường trước giờ học, Uông Tiểu Bình nói muốn cảm ơn Hầu Kiệt cho thật tốt, kỳ thật lúc ấy nàng nói một câu như vậy cũng không phải là lời quá đáng, chỉ là khách khí, không nghĩ tới Hầu Kiệt liền nói: "Vậy ngươi lưu lại số điện thoại cho ta đi, nếu không ta làm sao có thể tìm ngươi." Không có biện pháp, Uông Tiểu Bình cứ như vậy liền trao đổi số điện thoại với Hầu Kiệt.
Kết quả, sau khi chuyện này qua ba, bốn ngày, Uông Tiểu Bình nhận được điện thoại của Hầu Kiệt, hắn hẹn nàng đi chơi, Uông Tiểu Bình lấy lý do phải học bài nên không thể đi, lúc này Hầu Kiệt liền nói: "Dù sao học tập nhiều sẽ dễ dàng sinh ra mệt nhọc, ngươi ngươi thế nào cũng nên cho mình buông lỏng một chút, hơn nửa ta cam đoan sẽ đưa ngươi về nhà trước 9h tối."
Uông Tiểu Bình thoạt nghĩ dù sao nam nhân này thoạt nhìn cũng không giống người xấu, đi sớm cũng đỡ phiền phức hắn đến dây dưa, cho nên hai người liền hẹn tại buổi tối cuối tuần, Hầu Kiệt tại trước mặt nàng biểu hiện tương đối là người có phong độ, hơn nửa còn tiêu tiền hào phóng, Uông Tiểu Bình đối với cái nhìn về hắn cũng có cải biến, về sau thường xuyên qua lại liền trở thành thân quen.
Có một lần Uông Tiểu Bình cùng Hầu Kiệt ở quán bar uông rượu, liền nói đến Lương Nhất Nhất, nàng đem thân phận của mình cùng Lương Nhất Nhất thay đổi, nói Lương Nhất Nhất chính là một người bại hoại, ác độc, không gì không làm, còn mình chính là Bạch Liên Hoa bị khi dễ, còn nói nếu có người có thể giúp nàng giáo huấn Lương Nhất Nhất một lần thì thật tốt, cũng để cho Nhất Nhất bớt cũng ở trước mặt ông ngoại châm ngòi ly gián, ảnh hưởng tới cảm giác của ông ngoại đối với một nhà mình, kết quả Hầu Kiệt nghe xong Uông Tiểu Bìn nói liền biểu hiện lòng đầy căm phẫn: "Loại ngoài này sao chỉ có thể giáo huấn một lần là xong rồi, phải làm cho nàng không còn có thể xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi mới có thể an toàn." Uông Tiểu Bình nói: "Nhưng nàng lại là biểu muội của ta, ra tay quá độc ác không tốt lắm đâu?" Hầu Kiệt nói: "Ngươi yên tâm, việc này nếu tra ra cũng sẽ không liên lụy đến ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết nàng xuất hiện ở đâu là được rồi, cam đoan sẽ không để ai hoài nghi ngươi."
Lúc ấy xác thực là Uông Tiểu Bình có hơi do dự, bởi vì nàng biết ý tứ chân chính của câu nói không để Lương Nhất Nhất xuất hiện trước mặt mình, thế nhưng là vừa nghĩ tới thái độ của lão gia tử đối nàng, liền hạ quyết tâm, đem chuyện Lương Nhất Nhất muốn tham gia sinh nhật bạn bè nói cho Hầu Kiệt, vì vậy mới có những chuyện phát sinh về sau.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK