• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Nhi cùng Vi Nhi ngang dọc chém giết bên trong đàn yêu thú. Hai ba kiếm vung lên lại có một con yêu thú ngã xuống, máu tươi be bét chảy đầy đất. Nếu đây là nhân loại đánh nhau thì chắc chắn sẽ có một số lớn người sợ hãi bỏ chạy. Nhưng yêu thú lại khác, mùi máu tanh nồng nặc như càng kích thích chúng, khiến chúng càng thêm hung hăng, kích động.

Ngọc Nhi và Vi Nhi thấy đàn thú càng thêm hung tàn, hai nàng cũng không dám coi thường, nội lực bộc phát, chưởng lực kiếm chiêu liên tiếp đánh ra.

Những con yêu thú nhanh chân tới gần hai người, nhanh chóng bị đánh nát bét, máu me bay tung tóe,cảnh tượng vô cùng kinh người.

Nhưng đàn yêu thú này giường như không có chút sợ hãi nào, tầng tầng lớp lớp lao về phía hai nàng. Một điều kỳ lạ nhất là ngồi ở phía xa xa Thiên Tà và Mộ Khuynh Thành bị chúng không để ý tới. Thậm chí không liếc hai người một chút chứ đừng nói tấn công.

Thiên Tà liếc nhìn hai thân ảnh đang lên xuống giữa bầy yêu thú, hắn gật gật đầu nói nhỏ:

- Có tiến bộ.

Trong đàn yêu thú Ngọc Nhi và Vi Nhi thân hình lấp loé, quyền lực kiếm ảnh gào thét bay lượn, yêu thú ngã xuống cũng càng lúc càng nhiều. Bọn chúng không bị bổ đôi thân thể thì nửa người vỡ nát, chết không thể chết hơn. Điều này cho thấy Ngọc Nhi và Vi Nhi ra tay hung ác cỡ nào.

Lâu dần, dưới cách thức hung ác chém giết của hai nàng, đàn yêu thú dần xuất hiện một chút sợ hãi, không ít yêu thú dừng tấn công hai nàng.

Ngay khi đàn yêu thú có một chút e ngại dừng tấn công thì phía xa xa lại truyền tới tiếng ầm ầm rống giận, mặt đất lại tiếp tục rung chuyển. Vô số tiếng rầm rập bước chân vang lên, một đàn yêu thú khác lại xuất hiện. Đàn yêu thú mới này số lượng có vẻ còn nhiều hơn đàn đang tấn công hai nàng, hơn nữa còn có một con yêu thú có khí tức mạnh mẽ, khoảng chừng là yêu thú cấp năm. Tương đương với Đại Thừa cảnh của nhân loại.

- Rống...

Một tiếng rống giận dữ từ phía xa truyền tới. Tiếng rống này khiến cho đám yêu thú đang vây công hai người run lên bần bật, không dám nhúc nhích. Ngọc Nhi đưa ánh mắt nhìn về phía xa, kinh ngạc nói:

- Cấp năm Yêu thú.

Một bóng đen to lớn từ từ xuất hiện ở trước mặt hai nàng. Dưới ánh trăng hai người có thể nhìn thấy hình dạng của con yêu thú cấp năm.

Đây là một con yêu thú bề ngoài nhìn khá giống một con tê giác, toàn thân bọc vảy đen, trên đầu có hai cái sừng sắc nhọn. Điểm khác biệt có lẽ là về kích cỡ thân thể của nó, nó có hình dáng khổng lồ trông như một toà núi nhỏ vậy.

Hai mắt con yêu thú to tròn đỏ rực như đèn lồng lạnh lùng nhìn hai người Ngọc Nhi và Vi Nhi. Lỗ mũi lớn phì phì thở, phun ra từng luồng gió tanh tưởi ghê người.

- Hắc giác Sư. Không nghĩ tới nơi này lại có Hắc Giác Sư tồn tại.

Ngồi bên cạnh Thiên Tà Mộ Khuynh Thành nhỏ giọng nói.

- Yêu thú cấp năm. Lần này đủ để kiểm chứng thực lực của hai nàng.

Thiên Tà cũng cười cười. Con Hắc Giác Sư này là Yêu thú cấp năm, như Đại Thừa cảnh của nhân loại, nhưng khó đánh hơn một chút. Cũng chỉ là khó đánh hơn thôi. Dù sao Ngọc Nhi và Vi Nhi cũng đều là Đại Thừa cảnh.

- Rống...

Hắc Giác Sư hướng về phía Ngọc Nhi và Vi Nhi rống lên một tiếng. Kinh khủng tiếng rống vang lên khắp Yêu thú cốc. Xung quanh Hắc Giác Sư một số con yêu thú cấp thấp bị tiếng rống làm cho chấn động, thân hình ầm ầm nổ tung.

Ngọc Nhi và Vi Nhi cũng bị tiếng rống to này làm cho choáng váng, khi hai người hồi phục lại thì Hắc Giác Sư đã tung mình lao lên không, tốc độ cực nhanh lao về phía hai người.

Hai nàng cũng nhanh chóng thi triển bộ pháp tránh né. Chỉ thấy tiếng gió xoẹt qua bên tai, Hắc Giác Sư đã lao tới chỗ hai người vừa đứng.

- Ầm Ầm...

Vị trí hai người vừa đứng biến thành một cái hố lớn, bụi đất bay tung tóe khắp nơi.

Ngọc Nhi và Vi Nhi cũng hơi kinh ngạc, hai nàng không nghĩ tới Hắc Giác Sư thân hình lớn như vậy mà còn di chuyển nhanh như vậy.

Có lẽ là dưới dâm uy ah không dưới thực lực của Hắc Giác Sư, những con Yêu thú khác đều nằm rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích. Mỗi khu vực đều có một con Yêu thú làm bá chủ. Có lẽ Hắc Giác Sư là bá chủ của Yêu Thú Cốc này.

- Rống....

Hắc Giác Sư tấn công thất bại, nó nổi giận gầm lên một tiếng, lần nữa hướng về phía Ngọc Nhi và Vi Nhi lao đến.

Ngọc Nhi cùng Vi Nhi lần này cũng không có né tránh nữa, mà hướng về phía nó công lại.

Hắc Giác Sư thấy hai người dĩ nhiên không tránh né mà còn lao về phía mình, nó giơ lên chân trước, hướng về phía hai người quét qua.

Kengggg

Đốm lửa bay tung tóe, tiếng va chạm giữa hai vật kim loại cứng rắn vang lên khiến người ta đinh tai nhức óc. Đồng thời còn có một trận kình khí từ chỗ hai người một thú bay ra, quét chết một đám yêu thú cấp thấp.

Ngọc Nhi cùng Vi Nhi thân hình chấn động, tay cầm kiếm hơi run rẩy. Liên tục lui về phía sau vài bước, trên mặt xuất hiện vẻ hồng hào.

Bên kia Hắc Giác Sư chân trước chỉ xuất hiện hai vết kiếm nhỏ trên vảy chân. Hắc Giác Sư thân thể quá cứng rắn, Đỡ hai kiếm của hai tên Đại Thừa Kỳ mà vẫn chỉ có một vết xước nhỏ. Ngọc Nhi và Vi Nhi sắc mặt có chút khó coi. Ánh mắt hai người không khỏi hướng về phía Thiên Tà và Mộ Khuynh Thành nhìn lại. Phát hiện Mộ Khuynh Thành vẫn còn đang chăm chú nướng thịt cho Thiên Tà, vòn hắn thì đang cười cười nhìn hai người.

Hai người mắng thầm một câu, thân hình loé lên hướng về phía Hắc Giác Sư tiếp tục lao tới. Trong tay kiếm sắc vung vẩy, Ánh kiếm bay đầy trời hướng về phía Hắc Giác Sư bao phủ lại. Kiếm ảnh đầy trời rơi xuống Hắc Giác Sư trên người, những tiếng keng keng lại vang lên, đốm lửa cũng tiếp tục bay tung tóe. Trên thân hình nó lại xuất hiện nhiều nhiều vết kiếm.

Mặc dù phòng ngự lực vô cùng mạnh, nhưng không có nghĩa là bị hai người luân phiên hấp diêm Hắc Giác Sư không có cảm giác gì.

- Rống...

Nó phẫn nộ gầm thét lên, thân thể khổng lồ hơi run rẩy lên, vô số vật màu đen từ thân thể nó bay ra, hướng về phía hai người Ngọc Nhi và Vi Nhi xé gió mà lao tới.

Những vật màu đen này không phải thứ gì xa lạ, mà chính là từng mảnh vảy nhỏ trên người Hắc Giác Sư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK