• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuấn biết mình không nên nhìn lén người khác nên cũng chỉ biết nói câu xin lỗi, từ từ đi ra.

Ở trái đất Tuấn vốn là một kẻ đào hoa có tiêng nên rất nhanh lấy lại bình tĩnh, không chú ý tới vẻ đẹp của cô gái này nữa, mạnh dạn tiến tới, đưa tay ra bắt.

- Xin lỗi vì đã làm phiền, chúng ta có thể làm quen được không? Tôi họ Dương, tên một chữ Tuấn.

Cô gái kia có chút nghi hoặc nhìn Tuấn, hắn nói gì cô thật sự không hiểu, lại còn chia tay ra nữa chứ.

Thấy cô gái đang chau mày nhìn mình, vẻ mặt giống như có chút khó hiểu Tuấn liền nhớ ra mình đang xài ngôn ngữ của quê hương. Hắn có chút bối rối, gãi gãi đầu nói.

- Ách! Quên mất... Xin lỗi! vừa rồi tôi nói chuyện bằng ngôn ngữ của quê hương tôi, thật không phải. Tôi tên Dương Tuấn, liệu có thể làm quen với cô không?

Cô gái hiển nhiên đã hiểu Tuấn nói gì, mỉm cười đáp.

- Không có gì, tôi tên Tịch Nguyệt, tuy nhiên chúng ta đã quen nhau khá lâu rồi, có lẽ đã hơn 5 năm.

Tuấn có chút nghi hoặc nghĩ :"Sao lại là 5 năm? Chẳng phải vừa mới quen hay sao chứ? Khoan, hình như lúc mình tỉnh lại có thấy một thân ảnh cô gái cùng một ông già, không phải là cô ấy chư?"

- Xin lỗi, hình như tôi vừa mới gặp cô mà, sao lại nói quen nhau 5 năm.

Tịch Nguyệt hiển nhiên cũng hiểu vì sao Tuấn lại nghi ngờ, cô mỉm cười đáp.

- 5 năm trước khi tôi và chú Dương tới thăm một người bạn đã vô tình đi ngang qua Cổ Hà. Lúc đó khắp nơi toàn là xác chết, nếu tôi đoán không nhầm chắc ở chỗ đó vừa xảy ra chiến tranh. Nhưng khi tôi xuống kiểm tra thì bất ngờ thấy một người vẫn còn sống, thấy có thể cứu sống nên tôi đã đưa người đó về đây...

- Và người đó chính là tôi?

Tuấn lập tức hiểu ra vấn đề :"Thỉ ra cô gái này tưởng mình là binh lính chết trận, đây không biết là phúc hay là họa nữa"

- Không sai! tất nhiên tôi cứu anh cũng không phải vì anh có cơ hội sống sót, tôi cứu anh còn vì phát hiện ra người anh có linh căn.

Tịch Nguyệt ánh mắt trong như mặt hồ, nói chuyện không hề giấu diếm.

- Linh căn?

Tuấn đương nhiên biết linh căn là gì, thế nhưng hắn lại cố tình giả bộ không biết, hắn không muốn bị người khác chú ý.

- Có lẽ anh không biết cái gọi là linh căn kia có công dụng gì. Anh xem nhé.

Tịch Nguyệt chẳng nói chẳng rằng, bàn tay khẽ điểm nhẹ vào không khí, lập tức từ chỗ đó nổi lên một trận giao động kịch liệt. Giao động tan đi, chỗ đó liền xuất hiện một quả cầu lửa bập bùng, dù không có gì duy trì nhưng nó vẫn cháy.

- Cái này? cô làm cách nào vậy?

Tuấn làm bộ kinh hãi, hắn biết đây chỉ là một pháp thuật nhỏ của người tu đạo mà thôi, nhưng nếu tỏ ra hiểu biết có lẽ hắn sẽ bị cô gái này chú ý cũng nên. Dù sao đi nữa cô ta vẫn còn nghĩ Tuấn là một tên lính quèn, mà lính quèn thì sao biết được trên đời có người tu tiên kia chứ. Hơn nữa lúc này hải hồn trong người hắn đang bị suy kiệt tới mức vắt không ra nổi một giọt, nếu cô gái này không có thiện cảm với hắn lập tức chém hắn thành vài đoạn thì khổ rồi. Tuấn không biết cái thân thể này sẽ được hồi sinh lần tiếp theo hay không nữa.

Tịch Nguyệt thấy Tuấn tỏ ra sợ hãi cùng tò mò liền mỉm cười đáp.

- Đây là hỏa cầu thuật, một phép thuật sơ đẳng của người tu tiên, chỉ cần tu sĩ tiến cấp luyện khí lập tức có thể học.

Tuấn hơi khựng lại, chẳng phải hệ thống phân cấp trong tu chân giới đầu tiên là luyện thể sao? Sao bây giờ lại là luyện khí? Nhưng Tuấn lập tức hiểu ra, đây không phải là Thiên Linh giới của gã Ác Linh kia mà là một giới diện hoàn toàn khác. Giới diện không giống nhau, hiển nhiên hệ thống tu luyện cũng không thể giống nhau rồi. Nghĩ thông suốt Tuấn lại giả bộ kinh ngạc hỏi.

- Vậy làm cách nào để tiến cấp luyện khí? liệu tôi có thể tiến cấp không?

Tịch Nguyệt thấy Tuấn có chút hưng phấn liền đặt cây đàn sang một bên, mỉm cười nói.

- Tất nhiên là được, nhưng muốn tu luyện trước tiên anh cần phải gia nhập vào một môn phái nào đó.

Nhãn thần Tuấn lập tức sáng lên, gấp gáp hỏi.

- Không biết tôi phải đi đâu để bái sư đây? Tôi rất muốn được như cô.

Thấy Tuấn như vậy Tịch Nguyệt không khỏi mỉm cười nghĩ :"Lần này mình lập công lớn rồi, người này có dị linh căn, chẳng phải sẽ giúp môn phái có thêm một đệ tử giỏi hay sao?" Nghĩ đến đây cô ta liền không khỏi chờ mong, có lẽ trưởng môn sẽ trọng thưởng cho cô một pháp khí tốt cũng nên.

- Này! cô có nghe tôi nói không vậy?

Thấy cô gái này cứ nhoẻn miệng cười trộm, Tuấn chỉ biết vỗ vỗ xuống mặt bàn, cố đánh thức cô ta dậy.

- Anh không cần kiếm đâu xa, chẳng phải anh đang ở Hóa Ảnh môn sao? Nếu anh chịu ra nhập tôi sẽ nói với trưởng môn sư thúc.

Tịch Nguyệt bị hắn đánh thức cũng không có vẻ gì không vui, lập tức giải đáp thắc mắc cho hắn.

- Ồ! vậy làm phiền cô nương rồi.

Tuấn học theo mấy kiểu cảm tạ trong phim cổ trang, mỉm cười nói.

- Không có gì, không có gì.

Thấy Tuấn đồng ý gia nhập nên Tịch Nguyệt rất phấn trấn, không nói năng gì, đem cầy đàn của mình đặt lên bàn, bàn tay như có ma lực dạo một bản nhạc cực kỳ êm ái.

Tuấn thấy thế cũng không hỏi gì nữa, tập trung nghe cô gảy đàn. Phải mất hơn nửa tiếng sau tiếng đàn mới dừng lại. Tuấn không khỏi vỗ tay thán phục, không ngờ loại đàn này lại có phát ra những thanh âm tuyệt tới vậy. Không những đàn mà ngay cả người đàn cũng là một tài năng hiếm gặp, chỉ một cây đàn nhỏ mà có thể đánh ra một bản nhạc đầy âm điệu, theo Tuấn nghĩ cây đàn này hắn không hề kém guitar ở thế giới kia là bao.

Hai người vốn có tâm tình vui vẻ lên nói chuyện rất chi ưng ý. Tuấn thuận tiện hỏi luôn mấy việc trong tu tiên giới. Cũng vì Tuấn đã đồng ý gia nhập môn phái nên Tịch Nguyệt không hề giấu diếm mà trả lời hết.

Qua một hồi lâu tìm hiểu cuối cùng Tuấn cũng biết tu chân giới ở đây chia cấp độ như thế nào. Đầu tiên phải kể tới chính là Luyện Thần, tiếp theo là luyện khí, Tâm Liên, Ảo Ảnh, Ma kiếp, Hư không, Hóa hư, Hỗn độn, Nhân Long.

Nhìn chung hệ thống tu luyện cũng không khác so với Thiên Linh giới là bao, chỉ khác ở mấy giai đoạn đầu mà thôi.

Theo những gì Tuấn moi móc trong kí ức của tên Ác Linh. Khi tiến vào luyện thể tu sĩ sẽ tập cho thể chất mình vững mạnh, tránh mọi tổn thương cơ bản, đặt tiền đề cho việc củng cố tâm cảnh. Tiếp theo là Toái cốt. Tầng này giúp xương cốt người luyện được củng cố lại, chắc chắn hơn, dẻo dai hơn. Hơn nữa nó cũng là giai đoạn đả thông những kinh mạch bị tắc nghẽn, giúp máu huyết tinh lọc tốt hơn.

Sau khi Toái cốt thành công tu sĩ sẽ tiến vào cảnh giới Hóa Linh. Lúc này linh lực trong cơ thể sẽ tụ tập tại đan điền, linh lực kết hợp với xương cốt hình thành nên một thứ vũ khí đặc thù dành riêng cho người luyện. Cũng tới tầng này trong cơ thể tu sĩ sẽ xuất hiện nhân hỏa. Cảnh giới tu sĩ càng cao nhân hỏa sẽ càng mạnh. Nhân hỏa trong cơ thể tu sĩ sẽ từ từ tôi luyện vũ khí đặc thù kia. Khi vũ khí ấy luyện tới đỉnh cao tu sĩ có thể thông qua ý nghĩ mà phát động công kích.

Nhìn chung hệ thống tu luyện ở Thiên Linh giới khá đặc thù, sức mạnh họ mang cũng có chút khác biệt. Tuy nhiên khả năng tiến cấp của họ rất thấp, cũng vì vậy mà tên Ác Linh kia dù rất mạnh nhưng cũng chỉ tiến được vào Phân thân thời kì đầu, thậm chí cảnh giới cũng chưa được bồi đắp kĩ càng đã bị giết chết rồi.

Suy cho cùng, có lẽ cũng vì hắn quá mức ngông cuồng. Đồng ý là lúc đó hắn rất mạnh, nhưng mạnh mà chủ quan quá mức cũng phải chết. Điều này Tuấn hoàn toàn có thể hiểu được, lấy VD trận chiến lúc trước với hắn là có thể thấy. Nếu lúc đó hắn chỉ cần chú ý một chút, ổn định một chút thì đâu tới mức bị hồn phi phách tán chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK