• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải Minh nằm ở phía bắc An Nam, diện tích không quá lớn nhưng bù lại có rất nhiều núi non, sông suối. Hải Minh rất ít dân cư, có đường biên giới giáp với Bắc Hải đế quốc.

Còn Kiến An lại trải dài tới tận phía tây Hải Minh, ước tính cũng phải vài ngàn dặm, chẳng những có vô vàn các loại dã thú, độc trùng mà còn có cả người cổ đại. Thậm chí thỉnh thoảng có vài kẻ phàm nhân kể lại rằng đã nhìn thấy thần tiên, yêu quái hình người xuất hiện. Những câu chuyện này càng khiến cho nơi đây trở lên huyền bí.

Người thế tục đương nhiên không thể ngờ được rằng Hóa Ảnh môn đã tồn tại ở giữa tòa núi non trùng điệp này cả mấy ngàn năm rồi. Hơn nữa Hóa Ảnh môn còn là một trong những môn phái tu tiên hùng mạnh nhất An Nam.

Từ trên nhìn xuống, Hóa Ảnh môn và những dãy núi khác cũng không khác gì nhau, cũng có sơn lĩnh hiểm trở, cây cối um tùm rậm rạp, nhưng trên thực tế, nó được một tòa kỳ môn đại trận siêu lớn bao trùm, tất cả đều là ảo ảnh mà thôi. Phía dưới thực ra đã sớm mọc lên vô số lâu đài, đại điện, lại còn có cả một số người tu tiên chân đạp pháp khí hình chiếc thuyền bay qua bay lại không ngừng.

Người đứng đầu Hóa Ảnh môn bây giờ là Vũ Huy Căn, tuổi đã hơn trăm nhưng trông vẫn có dáng vẻ của một trung niên ba, bốn mươi tuổi, thân mang tu vi Luyện khí giai đoạn cuối. Vũ Huy Căn từ khi sinh ra đã có tính trầm ổn, có tài tổ chức, có uy vọng rất cao trong bổn môn, các trưởng bối và sư huynh đệ của hắn đều cực kỳ tin phục.

Nhưng hôm nay, vị chưởng môn luôn thong dong tự tại, tràn ngập tự tin này lại đang chau mày ngồi trên chủ vị ở đại điện, thở dài nhìn cuộc cãi nhau kịch liệt giữa một vị người trung niên và một cô nương nhìn mặt mà khó đoán được tuổi. Còn ở hai bên đang có hơn mười tu sĩ khác cũng đang nhìn, những người này đều là nhân viên quản sự của Hóa Ảnh môn, tu vi thấp nhất cũng là Luyện khí tầng thứ 3.

- Hoàng sư huynh! Rõ ràng trong sơn môn đã có quy định, những đệ tử trong phái một khi đạt tới cảnh giới luyện thần tầng 12 sẽ được ban tặng một viên luyện khí đan, tại sao hôm nay sư huynh lại từ chối không cấp cho cháu ta mà lại cấp cho một gã đệ tử mới nhập môn? Như vậy có phải rất không công bằng không?

Cô gái giận tới mặt mày đỏ bừng, xông tới quát lên với người đàn ông trung niên.

- Linh sư muội, việc này hoàn toàn chỉ là ngẫu nhiên mà thôi! Linh sư muội cũng biết đấy, người sở hữu dị linh căn thực sự rất quý hiếm. Có lẽ cả trăm năm mới có một người sở hữu thứ linh căn này xuất hiện. Chúng ta phải mất bao tâm huyết mới mời được hắn gia nhập bổn môn, làm sao chúng ta có thể mặc kệ không hỏi tới, ta cá với muội nếu những phái khác biết được tin này chắc chắn sẽ tìm tới, không những tặng một viên, có lẽ hai, ba viên cũng được.

Người trung niên thần tình không đổi, nhẹ nhàng nói.

- Nhưng người này căn bản không phải là người của gia tộc tu tiên, hắn đến cùng cũng chỉ là một tên lính quèn gần chết ngoài chiến trường mà thôi, vậy mà cũng phải cho hắn một viên luyện khí đan hay sao? Ta thấy chỉ cần cho hắn gia nhập môn phái đã coi như hắn có phúc đức lắm rồi.

Vị Linh sư muội vẫn không có thay đổi chủ kiến, hừ lạnh nói.

- Linh sư muội, không thể nói như vậy được! Muội cũng biết đấy, Hóa Ảnh môn của chúng ta đã không còn hưng thịnh như trước nữa rồi? Nói không đâu xa, chỉ cần nhìn vào lượng luyện khí đan được cấp lần này thì biết. Trăm năm trước chẳng cần chúng ta phải xin xỏ cũng đã có hơn mười viên. Lần này muội nhìn xem, ta và chưởng môn sư huynh phải năn nỉ hết buổi họ mới bố thí cho 5 viên. Muội nghĩ ta hẹp hòi ư? Cái Hóa Ảnh môn chúng ta cần lúc này chính là nhân tài, là nhân tài muội hiểu chưa? Nếu muội vẫn quyết liệt phản đối, vậy muội hãy thề đi. Muội thề rằng sẽ giúp cháu gái muội tiến vào luyện khí kì ta sẽ đồng ý dâng một viên cho muội.

Vị Hoàng sư huynh nói xong, tay khẽ phất, một chiếc hộp ngọc tỏa hương thơm ngát liền xuất hiện.

Linh sư muội làm sao dám phát ra lời thề có hậu hoạn lớn như vậy chứ? Nên nhớ, cháu gái nàng tư chất cực thấp, dù có ăn luyện khí đan này vào cũng chỉ tăng được tối đa 2% tỉ lệ cấp mà thôi, nếu giờ nàng phát lời thề chẳng phải sẽ hết đường hay sao chứ? Nên nhớ người tu luyện tiên đạo kị nhất là vướng phải tâm ma, mà phần lớn tâm ma sinh ra là do phát lời thề độc mà ra. Nếu lần này cháu gái nàng không tiến cấp, chẳng phải từ nay trở đi nàng sẽ đoạn tuyệt với cơ hội tiến cấp hay sao?

- Nhưng tại sao lại phải lấy của cháu ta? Lấy của người khác không được sao?

Linh sư muội vẫn không cam lòng, lớn tiếng hỏi.

- Việc này là do cháu của sư muội tư chất quá kém, đã vậy lại không chịu tu luyện. Muội nghĩ mà xem, mười năm trời chỉ tiến từ luyện thần cấp mười một lên luyện thần cấp mười hai, thành tích như vậy muội nghĩ ta phải làm thế nào đây?

Vị Hoàng sư huynh lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Thấy bộ dạng của sư huynh như vậy, Linh sư muội chỉ biết nắm chặt đôi tay, mắt trợn trừng. Nhưng vì lợi ích quan trọng của cháu mình, vẫn cố gắng nói:

- Cháu ta đúng là thấp thật, nhưng cũng không phải là người thấp nhất trong kì kiểm tra. Chẳng phải vẫn còn một tên tiểu tử nữa hay sao?

- Sư muội nói không sai, đúng là còn một người nữa đứng sau cháu của muội, nhưng tình huống của người này thực sự có chút đặc biệt! Cũng chỉ còn cách ủy khuất cho cháu của muội mà thôi!

Hoàng sư huynh nói với vẻ bất đắc dĩ.

- Có gì đặc thù? Nếu không cho ta một lý do tâm phục khẩu phục, ta sẽ không nuốt nổi cục tức này.

Linh sư muội vừa nói vừa thở, hiển nhiên nàng đã không thể chịu đựng được nữa rồi.

- Cái gì mà không nuốt được? Muội muốn lấy luyện khí đan của cậu nhóc đó thì hãy chạy tới chỗ ở của Trịnh sư thúc mà đòi.

Vũ Huy Căn phẩy tay, ý bảo Hoàng sư huynh ngồi xuống, rồi thở dài nói:

Linh sư muội vừa nghe thấy danh xưng Trịnh sư thúc liền lập tức hoảng sợ, sắc mặt lúc trắng, lúc xanh, vội vàng đứng dậy.

- Nếu đúng là hậu nhân của Trịnh sư thúc, thì muội đâu dám không nghe lời. Nhưng thật sự cháu gái muội không còn cơ hội nào khác hay sao?

Linh sư muội vẻ mặt thất thần, hiển nhiên đang vô cùng buồn bã.

Vũ Huy Căn thấy sắc mặt của sư muội như vậy cũng không ngạc nhiên, dù sao Trịnh sư thúc cũng là nữ nhân duy nhất trong phái đạt tới cảnh giới Tâm Liên, hơn nữa vị Trịnh Sư thúc này tính khí rất hẹp hòi, ai mà chẳng biết! Nếu thật sự muốn lấy luyện khí đan của cậu nhóc kia thì chi bằng mang đầu của mình tới gặp bà ấy là vừa.

Nhưng cháu gái của cô thì phải làm sao đây? Anh trai cô chỉ có duy nhất một đứa con, tuy tư chất nó kém nhưng dù gì vẫn là người sở hữu linh căn, cô làm sao có thể bỏ mặc không lo được chứ.

- Cháu của ta thực sự vô vọng sao? Phải biết rằng ít nhất phải đợi thêm mười năm nữa mới tới lần cấp luyện khí đan tiếp theo, cháu ta liệu còn cơ hội tiến vào luyện khí nữa không?

Giọng của Linh sư muội mang theo vài phần thê lương, khiến không ít người ngồi đó phải trầm ngâm.

- Linh sư muội, nếu đã vậy chi bằng muội hãy tới hỏi cậu nhóc kia một lần xem sao. Dù gì đi nữa hắn cũng còn trẻ, dù có linh căn ưu tú nhưng cũng chưa chắc tiến vào luyện thần tầng mười hai ngay được.

Một vị tu sĩ có dáng người gầy gò thấy sư muội buồn bã liền đưa ra một đề xuất.

- Như vậy cũng không phải là kế sách tồi, xin hỏi Hoàng sư huynh cậu nhóc đó có tu vi gì? Linh căn có sai sót gì không?

Linh sư muội nghe vậy nhãn tình liền bừng sáng, quay sang hỏi vị sư huynh vừa mới cãi cọ.

Cậu ta khoảng mười chín, hai mươi tuổi gì đó. Theo tổng thể phán đoán, người này tư chất khá tốt, mang linh căn thuộc tính lôi. Tuy nhiên trong người cậu ta chưa có giao động linh lực, xem ra chưa từng luyện qua công pháp trụ cột nào. Còn nữa, trong quá trình kiểm tra, ta thấy linh căn của cậu nhóc này khá kì lạ, lúc có lúc không, có lẽ thuộc nhóm linh căn ẩn.

- Linh căn ẩn...

- Ài! nếu cậu ta được sinh ra từ hơn 100 năm trước thì tốt rồi, nhưng giờ thì...

Vũ Huy Căn nghe tới đây đành bất đắc dĩ thở dài, ông biết ẩn linh căn là một loại linh căn cực tốt, nếu được bồi đắp hợp lý chắc chắn sẽ tạo ra một thành tựu sáng chói.

Trong tu tiên giới ai cũng biết, loại linh căn ẩn này có thể bỏ qua toàn bộ sức tấn công của công pháp có thuộc tính giống nó. VD. Ẩn linh căn có thuộc tính Lôi, bất cứ công pháp nào có liên quan tới lôi điện đều không thể đá thương người có loại linh căn ẩn đó. Nhưng người có linh căn ẩn căn bản rất khó tiến giai. Những người này thường chỉ xuất hiện linh căn trong khoảng vài tiếng rồi biến mất, cũng vì thế quá trình tu luyện của họ rất ít, nếu không có đan dược cùng một số công pháp tốt thì đừng mơ tới chuyện tiến giai.

Cũng vì ẩn linh căn rất khó luyện nên nó cũng có tên "Phế linh căn"

- Tốt rồi, Linh sư muội chỉ cần khuyên nhủ cậu ta một chút, chắc cậu ta sẽ nghe thôi. Tu chân giới bây giờ đang sa sút, ta đoán chẳng có môn phái nào chịu bỏ ra tài bảo để bồi đắp cho một tu sĩ mang "phế linh căn" như vậy đâu.

Vị tu sĩ gầy gò nghe vậy liền mỉm cười nói, dường như rất chắc chắn.

- Được! ta sẽ dùng một vài tài liệu đến trao đổi với cậu ta xem sao, ta đoán chắc cậu ta cũng không phản đối đâu. Xin hỏi Vũ sư huynh, ta trao đổi công bằng có được coi là vi phạm không?

Linh sư muội nghe tới đây cũng vui vẻ hẳn lên, tiến tới chỗ Vũ Huy Căn, chắp tay hỏi.

- Được! Nhưng ta nói trước, tuyệt đối không được ép buộc cậu ta. Thôi, tất cả lui xuống đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK