Sau khi ngồi đến ê mông trên tảng đá chỉ để đọc thần chú nguyền rủa giấc mơ khốn khiếp này, cuối cùng tôi cũng đã nhận ngộ ra một chân lý: “Dù cho bạn không làm gì đi nữa, mọi thứ vẫn sẽ tiếp tục trượt dài trong thê thảm”!
Tôi đói đến mắt mờ tay chân run. Cứ ngồi mãi nơi này cũng không phải là cách. Trước tiên, tôi cần phải kiếm ra lễ vật cống nạp cho cái dạ dày này rồi mới có thể tính đến việc tìm người giúp đỡ. Tôi không tin là khắp cả vùng trời đất rộng lớn này lại không tìm được bất cứ thứ gì khác có tư duy, chí ít thì cũng phải cao cấp hơn mấy con vượn chẳng ra vượn, chó chẳng ra chó cứ vèo vèo qua lại trên mấy cành cây kia. Đã vậy, thỉnh thoảng chúng còn khạc ra thứ âm thanh nghe như ai đó đang cười khẩy vậy.
Có một chuyện vẫn khiến tôi càng nghĩ càng cảm thấy không cam tâm đến tận lúc này. Đúng là nghề nghiệp của tôi có chút vấn đề, thế nhưng nếu xét về mặt thể chất lẫn tinh thần thì cũng đâu thể nào liệt vào hạng lập dị được. Thế nhưng nếu căn cứ theo những gì mà tôi đã và đang chứng kiến ở đây mà nói, thế này thì chẳng thể nào gọi là giấc mơ của một người bình thường được. Ngày trước, nhóc Alice của Lewis Carroll (tên thật là Charles Lutwidge Dodgson, người Anh) chẳng may trượt chân rơi vào “Wonderland-Xứ thần tiên” thì sao chứ! Con nhóc đó còn được mời bánh, dự bữa tiệc trà, mặc váy đẹp. Còn như tôi đây, tay chân trầy trụa, đói mốc đói meo, áo váy tơi tả ướt nhẹp từ ngoài vào trong! “Xứ thần tiên” đâu chẳng thấy, nơi này phải gọi là “Xứ khùng điên” mới chính xác.
Vừa đi tôi vừa lấy dao gọt vỏ những thứ trái cây hái lượm dọc đường rồi cho vào miệng. Khu rừng sau cơn mưa đã như thay đổi toàn bộ khuôn mặt im lìm của nó. Vô số loài động vật chẳng biết từ đâu xuất hiện ở khắp mọi nơi chỉ trong một thời gian ngắn đến kỉ lục. Đồng thời với sự trở về của đám thú rừng, tiếng côn trùng chim chóc hòa lẫn vào nhau làm thành bản nhạc réo rắt âm vang khắp nơi nơi. Quả thật, khu rừng tựa như một nàng công chúa vừa tỉnh giấc sau một thời gian dài say ngủ! Vừa tỉnh dậy là nàng ta mở mồm hát mãi không thôi. Không khí tươi vui, hối hả của khu rừng dường như ảnh hưởng ít nhiều đến tâm trạng hiện giờ của tôi.
Tôi thích thú nhìn rừng cây xanh lá được bao phủ bởi sắc hồng tím độc đáo nơi này. Những đóa hoa màu trắng sữa bé tí nằm rạp mình sát mặt đất. Có một bầy những sinh vật nho nhỏ đập cánh điên cuồng vòng quanh những đóa hoa đó, mỗi lần chúng bay vụt qua, đám hoa lại rụng rơi một loạt những chiếc lá làm trắng xóa mặt đất bên dưới. Những con khác bay theo sau vội vội vàng vàng nhặt những chiếc lá đó lên bằng tám chân rồi bay biến đi đâu mất. Tôi đã thử phóng mắt đuổi theo một con, nó cắp chiếc lá bay ngược lên, vẽ thành một hình số tám bên dưới tán cây cao vút rồi lượn một vòng quanh thân cây ra khỏi tầm quan sát của tôi.
Tôi đưa tay vén một mớ dây leo rũ xuống trước mặt. Chúng run lên, cuộn lại và một loạt những sợi khác lập tức làm y chang vậy. Con đường hoang sơ trước mặt bỗng chốc trở nên quang đãng đến không ngờ. Tôi nghi ngờ giữa những sợi dây leo này dường như có tồn tại một mối liên kết nào đó.
Nếu không kể tới những chi tiết khác thường luôn đập vào mắt, ví dụ như những con vượn chó biết cười chẳng hạn, khu rừng này đáng được đưa vào danh sách những danh lam thắng cảnh nổi tiếng thế giới. Chỉ riêng mỗi dòng thác tuôn dài phía đằng xa kia cũng đủ xí cho nó một chỗ trong số những danh sách bình chọn đó rồi. Tôi không nói mình là một người yêu thiên nhiên say đắm, nhưng chí ít tôi cũng không phải loại không biết thưởng thức bữa tiệc thiên nhiên đang bày ra trước mắt mình.
Tôi đi dọc theo bờ suối suốt một thời gian khá dài, vừa thong thả dưỡng sức, vừa thả hồn nhìn ngắm thành quả tươi đẹp của thiên nhiên. Chỉ là…xung quanh đây chẳng thấy làng mạc hay bất cứ dấu hiệu nhỏ nhoi nào chứng tỏ có con người sinh sống. Tôi phải nhìn trước ngó sau một cách cẩn thận, đôi giày cao gót đã văng đâu mất trong khi da chân tôi lại rất mỏng do luôn mang vớ và giày như bất cứ một con người hiện đại nào, giờ thì chỉ một miếng dầm nhỏ hay một cái gai bé tí cũng đủ đâm xuyên qua lớp da này và làm tôi khốn khổ rồi. Chắc phải đến kiếp sau tôi mới có thể để chân không xông vào rừng chạy nhảy như thổ dân được!
Mặt đất trở nên mềm và dẻo hơn sau cơn mưa. Không khi lan tỏa một mùi hương đặc biệt. Đúng là mùi của đất, đã bao lâu rồi tôi không có dịp ngửi cái mùi đặc trưng này? Ngày xưa, mỗi khi trời mưa, tôi chẳng bao giờ chịu ngồi yên trong nhà. Mùi đất hòa quyện với cảm giác hứng phấn không cần che giấu khi đùa nghịch dưới những cơn mưa là thứ mà tôi “sống nhớ chết mang theo”. Thời gian trôi qua nhanh, tôi bị cuốn theo dòng chảy của cuộc sống vĩ đại, đến lúc nhìn lại thì bỗng nhận ra mình đã trôi dạt khá xa bến bờ tuổi thơ rồi!
Mỗi lần trời mưa, nếu ông không cho phép ra ngoài, tôi thường dính chặt người bên song cửa sổ. Bàn tay tôi bé nhỏ vươn ra ngoài để cảm nhận những sự va chạm mát lạnh, trong lành với những giọt mưa. Bất giác, tôi nhìn xuống lòng bàn tay mình, chúng không còn “sạch sẽ” như ngày xưa nữa, chúng đã nhuốm máu của không ít người. Nhưng so với bàn tay, cái đầu này còn “bẩn” hơn gấp mấy lần, số người do nó mà bỏ mạng cũng không ít. Tim tôi quặn lại với một cơn đau khá quen thuộc, tâm trí tôi vang lên một hồi chuông cảnh tỉnh. Đi quá xa rồi! Tôi hít một hơi dài.
Quên đi!
Phải quên đi, quên càng nhiều càng tốt. Đó là kinh nghiệm mà tôi đã phải đánh đổi bằng cả máu và nước mắt mới có được. Để có thể tồn tại trong một nơi mà xung quanh toàn là những kẻ mưu mô hiểm độc, những sát thủ lạnh lùng giết người không chùng tay, tôi phải học cách để quên những điều có nguy cơ xé nát trái tim mình ra thành từng mảnh.
Chỉ có điều, tôi chẳng thể nào quên được Peter Pan, làm thế nào tôi có thể quên đi một người xa lạ và một vùng đất chưa hề được đặt chân tới. Peter Pan làm bạn với tất cả mọi người từ lúc họ sinh ra cho đến khi họ khám phá ra bộ râu trắng muốt của ông già Santa Claus làm bằng nhựa tổng hợp, cậu ấy là bạn của tất cả mọi người…trừ tôi.
Con suối này rốt cuộc thì dài tới tận đâu mới được? Tôi đi hoài, đi mãi, đi đến độ muốn đánh rơi cả hai cái chân này mà cũng không tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào đáng vui mừng cả. Cảnh vật cứ từa tựa nhau, xanh um, róc rách, cứ như thể tôi là một con kiến nhỏ loanh quanh trong một hòn non bộ khổng lồ.
Vừa đi vừa ăn nên chẳng mấy chốc đã khá no. Tôi cầu trời khấn phật sao cho mấy thứ trái cây mà tôi vừa ăn không có độc. Giả sử mà có chuyện gì xảy ra với cái dạ dày của tôi thì thật là…tai họa. Giữa chốn thâm sơn cùng cốc “gà bay cá chạy” này, tôi biết tìm đâu ra một bệnh viện cao cấp, một cô y tá dễ sai vặt và một chàng bác sĩ đẹp trai có làn da rám nắng cơ chứ?
Đang đi, tôi bỗng nhận thấy lùm cây phía trước khẽ động. Con dao xoay hai vòng giữa các ngón tay, kẹp chặt nó giữa lòng bàn tay nóng hổi, tôi bước chậm lại và đặt mình trong trạng thái cảnh giác . Nơi này đã dạy cho tôi biết rằng, bất cứ điều gì bỗng dưng tỏ ra khác thường một cách lộ liễu thế này đều hứa hẹn một rủi ro không lường trước được. Theo phán đoán của tôi, trong lùm cây thấp thấp ấy ắt hẳn có một sinh vật vẫn còn sống nhăn. Mà vẫn còn sống, nghĩa là nó còn khả năng tấn công bất cứ lúc nào!
Tôi để mũi dao găm chĩa về phía trước, từng bước tiến lại gần. Tôi bước không gây tiếng động, lưng hơi hạ thấp và hai mắt không hề rời khỏi mục tiêu. Tôi nhìn thấy một cành cây gãy khá dài nằm dưới đất. Đúng vật đúng lúc! Tôi nhặt nó lên, khều vào lùm cây một cách êm ái nhất có thể. Tôi nín thở quan sát cái vật ở bên trong.
Nó khá là to, màu xám tro và nổi vân đỏ li ti.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ là một quả trứng. Một quả trứng to gấp ba lần một quả trứng đà điểu. Tôi chẳng biết nó là trứng của con gì, nhưng xét về kích cỡ của quả trứng này mà nói, con mái đã đẻ ra nó cũng phải thuộc loại…to con vạm vỡ! Tôi nuốt ực một cái. Tôi quan sát xung quanh thật cẩn thận mới dám ngồi xuống nhìn ngó quả trứng kỹ hơn. Nhỡ đâu xui xẻo đúng lúc con mái quay trở về và trông thấy tôi ngồi với vẻ khả nghi thế này thì…thảm à!
Người ta gọi đó là tình ngay lý gian, bởi sự thật là tôi chẳng hề có chút tà ý gì với quả trứng trước mặt cả. Tôi chỉ tò mò không biết cái con vật đang động đậy bên trong là rốt cuộc là con gì mà thôi. Nhìn xem, nó đang làm cho lớp vỏ cứng bên ngoài nứt ra nè. Cái con non này, dù là con gì, cũng phải mạnh mẽ lắm đây!
Phải mất một lúc sau thì mảnh vỡ đầu tiên mới bung ra. Một cái chân khẳng khiu đen đúa bật ra ngoài. Cái chân này na ná như chân gà vậy, khô quắt queo, có tất cả năm ngón mà ngón nào cũng gắn móng nhọn hoắt. Đây ắt hẳn là cái chân vừa tống một cước đạp văng mảnh vỏ khi nãy. Tôi mừng húm và nhóng cổ nhìn vào bên trong. Thoạt đầu, tôi chẳng trông thấy gì ngoài một lớp màng nhầy nhụa màu đỏ trừ cái chân karate đó. Tôi tiếp tục chờ đợi. Khoảng vài phút sau, thêm mảnh vỏ nữa bị tống ra ngoài không thương tiếc, lỗ hỏng trên quả trứng đã được mở rộng ra và rồi một cái đầu nhỏ đen như than đang cố gắng vươn ra ngoài không khí. Nó hớp lấy hớp để không khí như một gã lên cơn hen suyễn. “Phóc” một cái cực kì mạnh bạo, nó lao hết cả thân mình cùng với tứ chi ra khỏi vỏ trứng.
Giờ đây, tôi mới được diện kiến trọn vẹn “dung nhan” của nó. Cho đến tận thời điểm này, tôi vẫn chịu thua không biết rốt cuộc thì nó là con quái gì?
Nó giống như một con gà lớn với bốn cái chân như đã miêu tả ban nãy, toàn thân được bao phủ bởi một lớp vảy sừng màu đen kịt. Đuôi nó khá dài, dài đến hai phần ba toàn bộ chiều dài cơ thể. Chóp đuôi nhọn và hình như…tôi không biết mình có nhìn nhầm không…cái đuôi này có gắn thêm một cái kim như con ong vậy. Trên thân của nó còn có hai miếng vảy đặc biệt to hơn những cái vảy còn lại, chẳng biết dùng để làm gì. Cái đầu nó khá to, mõm dài, hai mắt nằm ở hai bên như mắt cá sấu và nó đang liên tục ho khạc một cách khó khăn. Ậy, tôi đã nói nó có những cái răng bé xíu nhọn nhọn chưa nhỉ? Thật lòng mà nói, nó xấu xí quá thể!
Con vật này chẳng mất nhiều thời gian để làm quen với môi trường mới và đứng vững trên bốn chân của mình. Đám gà con, voi con, chim non…theo như những gì tôi được biết thì còn phải tốn chút thời gian để làm quen với môi trường bên ngoài bụng mẹ, nhưng cái con quái này…khỏe như vâm vậy! Tôi bật cười ngoài ý muốn khi trông thấy nó xoay vòng tròn quanh cái đuôi của mình. Có vẻ như đến tận lúc ấy, nó mới chợt nhận ra là còn có tôi đang hiện diện chốn này.
Nó ngừng lại mọi hoạt động và lừ lừ đưa mắt hướng về phía tôi. Bỗng nhiên tôi thấy lạnh sống lưng! Cái con quái mới đập trứng chui ra này toàn thân đều một màu đen, duy chỉ có đôi mắt là phát ra ánh đỏ bập bùng thật đáng sợ. Mặc dù nó chỉ mới ra đời và cũng chỉ bé bằng cô chó Chihuahua Tinkerbell đi lạc của Paris Hilton, nhưng không hiểu sao từ nó toát ra một thứ sức mạnh khiến đối phương phải e dè.
Cái muốn coi thì cũng đã coi rồi. Tôi chậm rãi đứng dậy và…thụt lùi.
-Tốt rồi, mày cũng giống như tao, hai đứa ta đều hoàn toàn lạ lẫm với nơi này. Giờ thì mày đi đường mày, tao đi đường tao. Vĩnh biệt.
Tôi nói rồi bước đi. Nó cũng đi theo, bốn chân đã bước khá thành thục trên mặt đất. Khi nó di chuyển, cái đuôi cũng uốn éo nhịp điệu phía sau. Tôi bước nhanh hơn. Nó cũng bước nhanh hơn. Tôi đứng lại. Nó vẫn tiếp tục tiến tới.
-Ê, đi chỗ khác chơi.
Tôi xùy xùy. Nó lao đến càng nhanh hơn.
-Không phải chứ?
Tôi bắt đầu chạy. Tôi đã từng nghe nói những con gà (hay bọn gia cầm) sau khi từ trứng chui ra, hễ thấy cái gì đầu tiên thì đều cho đó là mẹ của nó và tò tò bám theo sau. Nhưng dù nhìn ở phương diện nào, cái con quái này cũng đâu có giống với lũ gà đâu, mà ánh mắt hung hăng của nó cũng chẳng hề coi tôi là mẹ hay bà con thân thích nào hết. Nó nhe răng, cong đuôi phóng thẳng về phía tôi.
Tôi vừa chạy giữ khoảng cách với nó vừa quay lại la lớn:
-Biến đi…tránh xa tao ra…còn đuổi theo nữa thì tao sẽ mần gỏi mày đó!
Một cảnh tượng chẳng thể nào tin nổi đang xảy ra ở đây. Thật là chẳng ra thể thống gì nữa. Bọn kẻ ăn người ở trong nhà tôi mà trông thấy cảnh này chắc tôi chỉ còn cách đọc thần chú cho đất nứt ra mà chui xuống. Cái con quái này, sao mà bốn chân của nó phóng nhanh quá vậy nè.
-Đó là tại mày ép tao đó nhá!
Tôi ngừng phắt lại, co chân lên và dùng hết sức bình sinh dẫm nó một phát. Không phải tôi ỷ lớn hiếp bé, giết hại trẻ sơ sinh không thương tiếc, nhưng con quái này đã rượt đến tận gót chân của tôi rồi!
Cảm giác đạp lên người nó thật dễ chịu, dù lòng bàn chân có hơi ram rám và lương tâm cắn rứt đôi chút. Tôi rút chân lại và né ra xa. Sau cú “giáng chân toàn công chưởng” đó, tôi nghĩ con quái này chí ít cũng đi từ cửa tử vong đến lối vào khu thương tật vĩnh viễn. Nhưng thật không ngờ, nó chỉ bị choáng đôi chút rồi lập tức vùng dậy ngay. Nó vẫn cứ nhằm tôi lao tới, hai mắt đỏ kè đầy những tia độc ác. Đúng là sống dai như vắt, bám dai như đỉa! Tôi tung chân đá một cước thật mạnh ngay trực diện mõm nó, con quái bị tống ngược ra sau bảy tám mét rồi đập mạnh vào thân cây cổ thụ gần đó. Tôi nhóng mắt lên nhìn, cú này thì tha hồ ngồi sắp xương lại nha con!
-Cái gì?
Tôi giật mình la lên. Con quái thậm chí chẳng hề choáng váng, vừa đập vào thân cây rồi rơi cái bịch xuống mặt đất, nó liền chồm dậy rồi phóng thẳng đến chỗ tôi với tốc độ kinh hồn. Con quái này càng bị ăn đòn thì càng hăng. Được rồi, đó là mày chọn đó nhé!
Tôi quăng mớ trái cây đang cầm trên tay xuống, quẳng con dao cắm phập vào thân cây gần đó. Đối phó với con quái sơ sinh này mà phải dùng tới vũ khí thì còn gì là mặt mũi nữa. Nó đang hùng hục chạy tới, chạy đi con, càng nhanh càng tốt. Tôi nhắm chuẩn đúng lúc nó vào vị trí phù hợp thì tung chân đá một cái thật mạnh thuận theo chiều lao tới của con quái khốn khiếp. Vừa lao vào đối thủ, vừa bị đạp bồi thêm một cái “đưa tiễn”, con quái “bay cao và bay xa” đến hơn hai mươi lăm mét. Nơi nó đáp xuống, cát tung tóe lên. Con quái vẫn không chịu bỏ cuộc, một lần nữa chứng tỏ bản lĩnh đu bám phi thường của mình, nó cắm đầu cắm cổ phóng tới. Tôi đạp một cái nữa trực tiếp xuống giữa lưng nó.
-Chết mày nè!
Con quái không hề thua kém, nó cong đuôi lên rồi chỉ trong chớp mắt đâm đầu kim nhọn vào chân tôi một cái đau điếng.
Oái!
Tôi dồn hết sức đạp gót chân vào mặt nó thêm một cái nữa rồi mới ôm chân nhảy cò cò ra xa. Trời ơi, cái đuôi nó đâm lòng bàn chân tôi thủng một lỗ khá sâu, máu từ đó ứ ra không ngừng. Tôi căm phẫn nhìn con quái, nó đang choáng váng vì xơi liên tiếp mấy cú liên hoàn cước của tôi ban nãy, vừa đau vừa tức, mặc kệ cái chân đỏ máu, tôi bước tới tóm lấy cái đuôi con quái trời đánh thánh đâm này rồi hung bạo quất liên hồi xuống nền đất.
-Cho mày chết, cho mày chết…dám đâm vào chân tao nè…chết đi…chết đi!
Tôi điên cuồng nện nó xuống đất đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, bắp tay nhức mỏi, mắt mờ đi và hơi thở hổn hển. Từ lúc bị ném vào giấc mơ khốn khổ này, chẳng có lấy một giây phút nào gọi là thanh thản hết. Cơ thể này không phù hợp với sự dày vò một thời gian dài như vậy, tôi buông con quái ra và nằm lăn ra đất. Kiệt sức. Đói. Máu nơi lòng bàn chân vẫn chưa cầm lại.
Tôi chậm rãi quay đầu nhìn sang con thú cứng đầu cứng cổ, thật không tin nổi là nó vẫn chưa chết! Dù vậy, nó cũng thuộc loại sống dở chết dở như tôi lúc này thôi. Phải công nhận sức sống của con quái này vô cùng mãnh liệt, tôi đã cố gắng hết sức đập nó đến mệt lả người mà nó vẫn không chết. Nó đang nằm đó, thở yếu ớt và chòng chọc nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi cố gắng đưa tay đến chỗ nó, dùng hết sức tàn lực kiệt mà gõ lên đầu nó một cái “cốc”. Con quái dường như nổi điên lên. Trước khi tôi kịp rút tay lại, nó quay ngoắc cái đầu ra sau và…ngoạm một phát vào ngón tay cái của tôi.
Tôi hét lên và lập tức vẫy vùng để thoát khỏi hàm răng bén nhọn của nó. Phần vì tôi giũ mạnh, phần vì nó cũng tơi tả tàn tạ sau cả chục lần bị đập thẳng tay, ngón tay của tôi cuối cùng cũng được giải phóng khỏi cái mõm của nó. Khi ấy thì…đổ máu!!!
Màu hồng của bầu trời sụp xuống mắt. Đã bao lâu rồi tôi ở đây? Tôi nhắm mắt lại, mệt nhoài. Giấc ngủ kéo tới rất nhanh sau đó! Tôi khẽ bật cười. Tôi ngủ trong chính giấc mơ của mình.