Tìm thấy chưa?
…
Đừng sợ bóng tối. Nó yêu thương ngươi vì ngươi đã từng là một phần của nó. Hãy ngẩng cao đầu, chàng trai của ta, nhanh chóng tiến vào đi…
…
Bên trong ngươi có một hạt mầm. Bên trong ta có một mảnh đất trù phú. Hãy trao nó vào tay ta…vì chỉ một mình ta biết phải làm gì để tạo ra Sự Sống.
…
Tìm thấy chưa?
Ta ở đây.
Thất bại!!!
Mình làm người quá sức thất bại mà, không đúng, phải nói là làm phụ nữ vô cùng thất bại!
Tôi trườn xuống hồ tắm cắm đầu thổi bong bóng phù phù, thôi thì đừng ngẩng đầu lên nữa, cứ ở đây mà chết chìm đi, chí ít cũng không cần phải chường bộ mặt này ra đối diện với hắn nữa. Etou…Etou…tôi chỉ hận không thể đâm hắn mười tám đao, đem ra vườn nhét xuống hố rồi lấp đất lại.
Lấm lét liếc mắt nhìn vào góc tường, tôi trông thấy chiếc áo sặc sỡ đủ màu mà mình đã “vô tình trấn lột” từ trên người Etou. Tôi cảm giác da mặt mình đang phát nhiệt phừng phừng, tại sao mình không đập đầu chết quách cho rồi nhỉ? Ngay từ lúc môi hắn chạm vào, tôi đã biết chuyện này không ổn rồi. Lúc đầu là lo lắng. Nhưng rất nhanh chóng sau đó toàn bộ tâm trí dần dần u mê, bản năng kích thích trỗi dậy thì tất cả đã quá muộn, ngọn lửa ham muốn chiếm đoạt bùng cháy. Một biên lửa, tôi mơ hồ bị thiêu cháy trong biển lửa khát khao…dục vọng…rồi đánh rơi cả chính bản thân mình.
Từ một cõi xa xăm nào đó, tôi nhận ra âm thanh cầu khẩn…van xin…khốn khổ hòa lẫn với hơi thở hổn dập của Etou. Nhưng bản năng đã hoàn toàn đánh bại lý trí, tôi không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài hắn…Không, không phải hắn mà là…khát khao thân xác của hắn. Cho đến khi tôi cảm thấy hai bờ vai đau nhói.
Giọng của Etou lúc gần lúc xa, càng lúc càng rõ ràng. Tôi không bao giờ quên cái cảm giác trống rỗng khi trông thấy Etou đang trấn giữ mình bên dưới, nhìn tôi bằng đôi mắt đầy lo lắng.
Tôi thẫn thờ, nhất thời không biết mình đang làm gì. Mãi một lúc sao mới lắp bắp được vài chữ.
-Ch…Chuyện gì?
Etou lúc này mới cẩn thận buông tay, lắc đầu cười khổ.
-Ngươi nhìn không thấy sao? Nhìn đi, ngươi vừa mới bạo hành ta, suýt chút nữa đã cưỡng dâm ta thành công rồi.
-Ta cưỡng dâm ngươi! Ta mà thèm đi…cái…cái…
Tôi ngắc ngứ, nhìn chết trân vào người của Etou. Hắn cởi trần, chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi màu xám tro? Điều đáng nói là trên người hắn, từ gương mặt xuống cổ, ngực và bụng chi chít những vết cào xước đỏ tấy.
Tôi đưa tay rờ rẫm lên ngực hắn, ngây ngốc. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tôi chẳng nhớ gì cả?
-Ngươi…ngươi bị làm sao vậy?
Ngay khi vừa chạm tay vào, tôi có thể cảm nhận được một luồng run rẩy thoáng qua bên bên trong hắn.
Etou mỉm cười, chậm rãi rời khỏi người tôi rồi ngồi xuống gường một cách mệt mỏi. Đến lúc này tôi mới để ý, chiếc gường khổng lồ này ở đâu ra vậy nè?
-Ở đây chỉ có ta và ngươi, nếu không phải ngươi thì chẳng lẽ ta lại tự bạo hành chính mình à?
-Không thể nào…ta…ta làm sao mà lại bạo hành ngươi?!!
Tất cả những gì tôi nhớ là khi môi hắn chạm vào, toàn thân bỗng chốc mềm nhũng như bánh tráng mắc mưa, nửa muốn đẩy hắn ra, nửa muốn kéo hắn thật sát vào mình. Rồi khi lưỡi hắn bắt đầu ngọ nguậy xông vào miệng tôi, cảm giác ngây ngất dìm tôi xuống thật sâu, dụ dỗ tôi đón nhận cái vị ngọt ngào kia…cả hai quấn lấy nhau một trận sống còn. Đầu lưỡi đó…ngọt đến ngây ngất, càng nếm càng mê say, càng dây dưa càng thấy không đủ cho đến khi tôi nhận ra bản thân mình nổi máu tham lam muốn “ăn tươi nuốt sống” nó thì chính lúc tôi…chẳng còn biết gì nữa.
Etou nhẹ nhàng cầm tay tôi lên. Còn chưa kịp giật lại thì hắn đã nói.
-Nhìn đi, thấy gì không?
-Thấy gì?
-Đây nè, trong móng tay của ngươi có da thịt của ta.
Tôi sững sờ nhìn hắn như bị thôi miên. Chẳng lẽ lại đúng như Etou nói, bản thân mình trong giây phút “mất kiểm soát” ấy mình đã có ý định…cưỡng hiếp hắn.
Soạt một cái, hắn tiến lại sát bên cạnh tôi.
-Không nghĩ rằng ngươi lại nhiệt liệt chào mừng ta như vậy nha. Đã vậy còn rất thuần thục nữa, chỉ cần hai ngón tay đã kịp lột sạch đồ của ta, may mà ta nhanh tay lẹ chân giữ lại được cái quần này.
Tôi co chân đạp hắn một cú. Etou giả vờ té xuống gường, sụt sùi oan uổng.
-Sao ngươi lại đánh ta. Nhìn lại đi…vẫn còn chưa “cho vào” mà…
Tôi cúi xuống, hồn vía lập tức bắn ra bốn phương tám hướng. Áo váy vẫn còn đây, người vẫn còn đây, nhưng mỗi thứ nằm ở một nơi. Tôi…trần…truồng…
Á Á Á…
Tôi lao ra khỏi gường rồi…bỏ chạy. Đúng vậy, chạy trốn với một tốc độ phi thường không thể theo tiêu chuẩn của con người mà đánh giá. Kì lạ là khi cánh cửa sau lưng đóng sầm lại, tôi nhận ra mình đang ở trong phòng tắm, nước hồ tỏa hơi nóng hầm hập. Không chần chừ, tôi lao thẳng xuống hồ, lặn thật sâu nhưng cũng không chạm tới đáy. Đợi cho phổi không còn chút dưỡng khí nào tôi mới ngoi lên, vừa sợ vừa giận đến run rẩy cả người. Nhận ra trong tay mình từ lúc nào vẫn đang giữ chặt một vật. Tôi nhận ra đây chính là cái áo của Etou, chỉ mất một giây, rồi thì cái áo bị ném thẳng vào góc tường.
Giờ thì mình phải làm sao đây? Còn mặt mũi nào mà đi gặp người ta nữa. Rõ ràng chỉ đơn thuần là một nụ hôn, vậy mà suýt chút nữa đã thành phim người lớn! Chả thà bị hắn cưỡng ép, ít nhất thì vẫn còn lý do để giải thích. Đằng này…chính mình lại là người chủ động.
Quỷ ám rồi, nhất định là mình bị quỷ ám nên mới hành động như vậy.
Những vết cào xước trên người của Etou bỗng hiện lên trong đầu tôi, chập chờn, ma mị. Chính mình đã gây thương tích cho hắn, mặc dù nhỏ, nhưng là mình đã không đúng. Hắn hình như đã lên tiếng bảo “ngừng”, rõ ràng yêu cầu mình…ngừng lại. Nếu như không phải hắn cương quyết thì e là phim cũng đã đóng xong, chỉ còn chờ xem phản ứng của dư luận.
Mình chẳng vì bất cứ cái gì mà lại làm tổn hại hắn. Nếu nói nụ hôn là nguyên nhân của tình huống này thì cũng chỉ trách bản thân mình chấp nhận đánh cược. Tóm lại, lỗi là do mình. Nhưng mà khoan đã, vụ đánh cược ban nãy hình như là…
Tôi bật dậy, bò lên thành hồ rồi gọi to.
-Tysonk!
Tách. Đúng như tôi nghĩ. Bộ xương này dường như đã đứng sẵn bên ngoài, chỉ cần tôi gọi một tiếng là nó sẽ lập tức xuất hiện ngay. Lúc này tôi đang vội, cũng không trách nó đi thẳng vào phòng mà không thông qua cánh cửa.
-Kiếm đại cho ta một bộ đồ nhanh lên…đơn giản thôi…
_ _ _ _
-Hắn ở trong này hả?
Tôi chỉ vào cảnh cửa xác nhận lại một lần nữa. Tysonk gật đầu. Vừa nhác thấy nó đưa tay lên định mở cửa thì tôi đã vội vàng chặn lại.
-Phải gõ cửa.
Muốn người khác đối xử với mình thế nào thì trước hết nên đối xử với người ta như thế. Tôi dự tính sẽ ở lại đây một thời gian nên những chuyện như thế này phải giải quyết một cách triệt để. Tôi không muốn một buổi sáng thức dậy liền nhìn thấy cái tên quái vật kia lơ lơ lửng lửng ăn trái cây ngay đầu gường của mình. Rầm rầm rầm, tôi nện ba cái lên cánh cửa rồi gọi to.
-Etou, ta vào được không?
Vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.
-Mày chắc là hắn ở trong đó chứ?
Tysonk lúng túng cứ như đang gặp phải chuyện gì khó xử lắm. Tôi cũng không có thời gian tìm hiểu tâm tư của nó vì ngay khi ấy cánh cửa nặng nề đã bật mở ra, Etou ngạc nhiên nhìn cả hai chúng tôi.
-Tại sao còn đứng ở đây?
Hắn hỏi tôi nhưng mắt thì hướng nhìn Tysonk dò xét. Vừa nhìn thấy hắn, tôi không khỏi nhớ tới “vụ án” ban nãy, thiệt tình xấu hổ chỉ muốn kiếm cái mặt nạ che mặt lại. Nhưng là…không đi được.
-Ta đến đây vì có chuyện muốn nói với ngươi.
-Ta không hỏi tại sao ngươi đến đây mà là hỏi tại sao ngươi không đi vào mà đứng loay hoay ở đây làm gì?
-Nguyên tắc là trước khi vào phòng của ai đó phải gõ cửa.
Etou bật cười.
-À, ta còn tự hỏi tại sao Tysonk không mời ngươi vào, ra là còn phải đấm vào cửa. Vậy ngươi đã đấm xong chưa?
Đầu heo. Đúng là một đầu heo. Ý nghĩa thiêng liêng của hành động gõ cửa bị hắn thổi bay sạch sẽ. Không nói nữa, có nói với hắn cũng vô ích.
Căn phòng tôi bước vào bày trí vô cùng đơn giản, chỉ vỏn vẹn một cái bàn nhỏ, một cái ghế, một bình hoa, đều là những vật dụng tôi đã từng thấy trước đó. Căn phòng thiết kế hai cửa sổ mở ở hai phía đối diện nhau, gió từ cửa sổ bên này có thể luồn ngang qua phòng rồi ra thẳng cửa sổ bên kia.
Bởi vì trong phòng chỉ có một cái ghế nên tôi đành phải đứng. Bước tới cửa sổ nhìn xuống bên dưới, tôi nhận ra mình đang ở trên cùng một trong những tòa tháp.
-Ngươi có muốn ngồi không?
Etou cũng lướt về bên này.
-Không cần, đứng như thế này thoải mái hơn.
Etou không nói gì nữa. Đột nhiên, tôi thấy hắn có vẻ trầm lắng hơn bình thường. Không phải hắn vẫn còn đang bị sốc vì màn “bạo hành” ban nãy đó chứ?
-Về chuyện lúc nãy…ta xin lỗi.
Tôi bắt đầu. Lời xin lỗi này tuyệt đối phải nói ra. Không cần biết là hắn còn sống hay đã chết, đối với mỗi nạn nhân của mình nhất thiết phải có một câu xin lỗi.
Etou nhìn tôi, tia mắt ánh lên sự thú vị khó hiểu.
-Tại sao ngươi lại phải xin lỗi ta.
-Bởi vì…- tôi liếc nhanh xuống ngực hắn, chiếc áo hở cổ để lộ những vết cào đỏ tấy vẫn còn đấy – …là lỗi của ta.
-Không sao. Ngươi cũng không cần phải áy náy về chuyện này. Cũng không hẳn là lỗi của ngươi…
Thật là nhẹ nhõm. Etou khoanh hai tay trước ngực, tựa vai vào cửa sổ nhìn đăm đăm vào một chốn xa xăm nào đó.
Im lặng.
-Vụ cá cược ban nãy ngươi đã chơi ăn gian đúng không?
-A…ha…
-Ăn gian không phải một lần.
-Ô, thật sao?
-Hai lần.
Etou nhướn mắt nhìn tôi, cười như không cười.
-Ngươi chắc chứ?
-Một lần lúc ta ném và một lần là khi người ném.
-Ta không phủ nhận lần sau. Nhưng sao ngươi dám chắc mình sẽ ném trúng Lechebanzai?
-Bởi vì ta không tin mình sẽ ném trật.
-Niềm tin không phải lúc nào cũng chính xác.
-Vậy thì cho ta mượn một con dao nhỏ, thêm một trái XiaoZhou nữa.
Etou ngạc nhiên.
-Để làm gì?
-Bảo ngươi cho mượn thì móc ra cho ta mượn đi, có cần hỏi nhiều vậy không?
-Phụ nữ không nên nghịch dao.
Etou nhìn tôi, chẳng biết nghĩ gì mà bật cười. Hắn lắc đầu nói lẩm bẩm cái gì đó “ta không chấp”. Nhưng cuối cùng thì hắn cũng ngoan ngoãn giao ra một con dao găm và một đĩa đầy ứ những trái XiaoZhou.
-Ta chỉ cần một trái.
Tôi xoay tròn trái XiaoZhou trong tay rồi ném thẳng về phía cánh cửa. Tay kia nhẹ nhàng trượt dọc mặt dao đang cầm trên tay Etou, khi ngón tay đụng đến cán thì kẹp chặt hai bên cạnh lưỡi bằng ngón trỏ và ngón giữa. Dùng lực một chút, ném con dao đuổi theo trái XiaoZhou đằng kia. Mũi dao đâm xuyên qua, cắt đôi trái XiaoZhou thành hai nửa đều nhau rồi hoàn hảo ghim dính vào thân cửa. Cán dao rung lên bần bật.
-Bởi vậy nên ta nói là ngươi đã chơi ăn gian.
Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hắn có chơi ăn gian cũng chẳng sao, chuyện này tôi không muốn nhắc tới nửa. Giống như một tờ giấy trắng, cả hai mặt đều nhàm chán như nhau.
Lại yên lặng. Mãi một lúc sao Etou mới lên tiếng.
-Ngươi không phải dành phần lớn thời gian chỉ để tập dượt trò ném đao này chứ?
-Dĩ nhiên là không.
Tôi bật cười. Bỗng nhiên cảm thấy việc nói chuyện với hắn hóa ra cũng dễ dàng.
-Ngoài ném đao, ta còn học thêm nhiều trò khác thú vị hơn.
-Thú vị hơn?
Tôi nhìn hắn, chậm rãi nhả ra từng từ.
-Như làm sao để giết người nhanh và chính xác nhất.
Etou ngẩn ngơ ra một lát rồi nói.
-Ta không nghĩ là con người tự nhiên sẽ giết hại lẫn nhau. Cảnh tượng đó trông như thế nào?
-Như những con thú…thông minh.
-Ở đây, giết phụ nữ là một tội ác.
-Chỉ cần giết người đã là tội ác rồi.
-Không hẳn, ở đây ngươi có thể giết bất cứ ai chỉ cần đăng ký hợp pháp. Nhưng nếu sát hại phụ nữ thì chắc chắn sẽ bị Hội Đồng giám sát phán tử hình. Ngươi có biết tại sao không?
-Tại sao? – Tôi hỏi.
-Bởi vì bọn ta không còn nhiều phụ nữ nữa. Nếu không bảo vệ họ thì thế hệ tiếp theo sẽ không được sinh ra, bọn ta đang phải đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng.
Ở thế giới này phụ nữ được xem như là mặt hàng quí hiếm thì tôi đã biết, nhưng còn vụ “tuyệt chủng” này thì mới à nha. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, Etou nói.
-Đêm trước khi chấm dứt mùa chiến đấu, bọn ta đã tiến hành thống kê dân số của toàn bộ ba đại lục, không phân biệt thế hệ. Ngươi có muốn nghe kết quả không?
Tôi gật đầu chờ đợi.
-Hiện tại còn sống khoảng bốn triệu hai trăm tám mươi ngàn người. Trong số đó, phụ nữ chỉ vỏn vẹn hai trăm tám mươi ba người.
Tôi trợn trắng mắt nhìn hắn.
-Hai trăm tám mươi ba người?
Đây là ý gì chứ? Một Washington chưa tới ba trăm phụ nữ. Loạn, chắc chắn sẽ loạn.
Etou gật đầu.
-Nhưng trong số hai trăm tám mươi ba người đó, phụ nữ của bọn ta đã chiếm một trăm chín mươi chín người rồi.
-Phụ nữ của bọn ngươi…khoan đã, điều này có nghĩa là phụ nữ tự nhiên chỉ còn lại…
-Tám mươi tư người. – Etou đưa ra một con số làm tôi sững sờ – Nhưng đến thừoi điểm này thì con số đó chắc đã giảm xuống không nhỏ.
-Tại sao, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Etou thở dài, đó là lần đầu tiên tôi thấy sự đau khổ hằn trên gương mặt không bao giờ thiếu nụ cười này. Ánh mắt hắn nhìn tôi…xót xa…thương hại.
Tôi hỏi lại một lần nữa.
-Ngươi nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra cho phụ nữ ở cái thế giới quái quỉ này? Chuyện này…còn ta…ta…
-Skye, đừng lo lắng, còn có ta ở đây thì ngươi sẽ không sao đâu.
Giọng Etou trầm lắng, ấm áp như bếp than hồng giữa trời đêm lạnh giá. Chỉ là…tôi đang ở bên ngoài cánh rừng đầy tuyết kia, chưa thể vào được bên trong căn nhà có đống than an lành đó.
-Etou, ngươi làm ơn nói đi, tại sao phụ nữ ở chỗ này lại trở nên hiếm hoi như vậy, các ngươi không thể sinh ra bé gái sao?
Tôi nhen nhóm hy vọng đặt vào lý do duy nhất có thể đưa ra được vào lúc này. Etou nhìn tôi, đôi mắt kia sâu còn hơn biển. Hắn vẫy tay, hai chiếc ghế nệm xuất hiện.
-Ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện dài…rất dài. Vậy nên ngươi trước hết hãy ngồi xuống đi.
Gió thảo nguyên lúc nào cũng lồng lộng. Trong gió còn có thể ngửi thấy cả hương cỏ dịu dàng, phóng khoáng. Tôi nhận ra Etou cũng giống như thảo nguyên vậy…cứ mênh mông…cứ nhẹ nhàng. Hắn ngồi đây, nhìn đăm đăm về phía đồng cỏ trải dài đến tận chân trời, ánh sáng chan hòa khắp căn phòng vẽ nên bức tranh thiên nhiên và con người đẹp mê hồn.
Đợi tôi “an tọa” xong, hắn bắt đầu nói. Câu chuyện mở đầu bằng một câu hỏi…và rất nhiều câu hỏi được đặt ra sau đó.
-Hai chúng ta ngồi đây, ngươi và ta, đều là con người. Nhưng ngươi có biết sự khác biệt của chúng ta là gì không?
Tôi đáp ngay không cần nghĩ.
-Sức mạnh kì lạ và bất tử.
-Hai thứ đó là một, bởi vì có sức mạnh kì lạ nên bọn ta mới có thể bất tử. Đưa một tảng đá bảo đập nhỏ nó ra, ngươi phải nhờ đến dụng cụ và hì hục một thời gian mới xong, trong khi tất cả những gì mà ta phải làm là bước tới dùng bàn tay bóp nhỏ nó ra chỉ trong chốc lát. So với người tự nhiên thì chúng ta không những khỏe mạnh mà còn dẻo dai hơn gấp trăm lần. Nhưng đó chỉ mới là sức mạnh có thể nhìn thấy được. Còn những thứ không nhìn thấy được như…thế này chẳng hạn.
Etou vừa dứt lời, trên tay hắn liền xuất hiện một cành hoa trắng với những chiếc lá nửa xanh nửa tím be bé thật đẹp. Hắn vừa đưa tới là tôi nhận lấy liền. Tôi đặt cành hoa lên đùi mình, vừa ve vuốt cánh hoa mềm mại vừa chăm chú nghe hắn nói.
Thấy hắn cứ lo nhìn mình mà không nói, tôi liền “đánh thức” hắn dậy.
-Ê, kể tiếp đi chứ.
-À…thì đó, những khả năng vô hình như di chuyển không chạm đất, đi xuyên không gian, thiết lập kết nối không gian, điều hòa tốc độ hay như trao đổi suy nghĩ gián tiếp…nhưng thứ này con người tự nhiên các ngươi không có khả năng cũng như không thể lý giải được.
-Ừm…
-Ta đang muốn nói chính khả năng vô hình và hữu hình kia làm nên sự khác biệt giữa con người chúng ta và con người tự nhiên. Cùng với sự ưu việt về sức mạnh, bọn ta không giờ biết đến cái gọi là “cảm, sốt, nhức đầu, chóng mặt…”, nếu vận động quá mức có thể sẽ gặp phải tình trạng mệt mỏi nhưng không đáng kể. Cơ thể này luôn luôn tái tạo, đổi mới và đào thải ngay lập tức những nguy cơ gây tổn hại, hoàn hảo đến độ loại bỏ cả tiến trình lão hóa và thế là chúng ta…trở thành bất tử.
-Ừm…
-Nhưng nếu ta nói, bọn ta chỉ là kẻ đến sau, giống như một giống loài xâm lược thì ngươi nghĩ thế nào?
Nghe hắn nói thế, tôi liền liên tưởng đến những bộ phim khoa học giả tưởng về những sinh vật ngoài vũ trụ đến xâm chiếm địa cầu, ăn thịt con người hoặc bắt họ làm nô lệ cho mình. Cánh hoa trên tay tôi chợt run lên, Etou chắc chắn nhận ra điều đó. Nhưng hắn vẫn im lặng quan sát tôi như đang xem tiết mục ăn mì bằng lỗ mũi.
-Nếu như không phải cư dân nơi này thì các ngươi từ đâu tới?
Etou nháy mắt, mỉm cười.
-Ta có nói mình không phải là cư dân nơi này sao?
-Thì ngươi vừa mới nói bốn chữ “giống loài xâm lược” đó thôi.
-Đúng vậy, lục địa này, thế giới này lúc đầu thuộc về con người tự nhiên. Bọn ta chỉ đơn giản là tước quyền thống trị của họ, đặt họ dưới quyền kiểm soát của mình. Đó gọi là xâm lược. Còn về việc chúng ta từ đâu tới thì đáp án là…ngay tại đây.
-Ta không hiểu.
-Nói một cách đơn giản, bọn ta là từ đồng loại các ngươi mà biến đổi thành. Con người và con người tự nhiên vốn dĩ có cùng một nguồn gốc. Ta…đã từng là một con người tự nhiên, như ngươi vậy.