Nhiều năm về trước, một ngày nào đó trong ký ức của Lục Châu…
Công chúa trở về sau bữa tiệc sinh nhật. Tiệc vui ngàn người chúc tụng, ngàn lời ngợi khen, gương mặt Lục Châu rạng rỡ nụ cười. Nhưng tiệc vừa tàn, Lục Châu không cười nữa. Công chúa vươn vai duỗi người như vừa thoát khỏi mớ trang phục nặng nề. Nàng thong thả bước giữa vườn thượng uyển. Không bóng người, không chính trị, không âm thanh náo nhiệt, chỉ riêng mình công chúa với tĩnh lặng. Tự do – nàng yêu thích cảm giác này. Lục Châu xoay chân nhún nhảy, tà váy trắng lượn sóng như mây trôi. Nàng tưởng tượng mình đang bay với bầu trời. Niềm khao khát tự do theo công chúa lên giường ngủ rồi ôm ấp những giấc mộng tưởng. Cánh chim cần đến nơi mà nó thuộc về. Nhưng cánh chim ấy chưa tự bay bao giờ.
Nó cần một cơn gió mang đi.
Có tiếng động lạ khẽ vọng đến. Công chúa choàng tỉnh đoạn ngó nghiêng khắp nơi. Không có gì bất thường ngoài tấm rèm cửa đung đưa gió thổi, vài thanh âm lanh canh vui tai từ chiếc chuông gió. Công chúa khoác áo và rời khỏi giường, bàn chân trần dợm bước trong bóng tối. Nàng chợt nói:
-Là anh phải không?
Đáp lại nàng là tiếng chuông gió. Công chúa mỉm cười:
-Tôi biết anh ở đây. Mấy năm nay anh đi theo tôi, đúng chứ? Tại sao anh không ra mặt?
Gió ngừng thổi. Chuông ngừng reo. Hoàn toàn im lặng. Dường như Lục Châu đang tự đối thoại với chính mình. Công chúa tiếp lời:
-Tôi luôn cảm giác sự tồn tại của anh. Điều đó khiến tôi lo âu. Không, ý tôi là tôi rất biết ơn, xin đừng hiểu nhầm! Có điều… anh biết đấy, đôi lúc tôi thấy sợ vì không biết người theo sau mình là ai!
Lục Châu ngừng nói và trông đợi câu trả lời từ người vô hình kia song vô hiệu. Nàng lại gần cửa sổ, đôi tay tựa lan can cẩm thạch, ánh mắt ngắm nhìn ánh đèn đằng xa, tâm tư xáo động trước những sắc màu rực rỡ.
-Ngoài kia hẳn vui lắm nhỉ? – Công chúa chống cằm trên đôi tay xếp bằng – Tôi chưa tới đấy bao giờ! Mọi người, kể cả Chiến Tử đều ngăn tôi đến trung tâm giải trí. Họ nói nó quá phức tạp, tôi có thể bị bắt cóc. Thực tình… tôi muốn đi… anh nghĩ sao?
Im lặng. Lục Châu thở dài định quay vào thì chợt nghe chuông gió khẽ vang. Cô gái nhăn trán nghĩ ngợi về tiếng chuông, đôi môi bỗng mỉm cười. Nàng mặc quần áo rồi chạy ra cửa sổ:
-Tôi muốn vui chơi một lúc, anh… bảo vệ tôi được không?
Chiếc chuông ngân dài tiếng gió. Cô gái cười tươi, đôi mắt như mặt biển dậy sóng:
-Cảm ơn anh! Tôi cảm ơn!
Lục Châu nhảy qua lan can, đôi chân chạy như bay. Gió thổi từng cơn quẩn quanh mái tóc nâu của công chúa. Nàng vui bao nhiêu, cơn gió cuồng nhiệt bấy nhiêu. Lục Châu tận hưởng sự tự do trọn vẹn và chẳng cần lo lắng điều chi.
Bởi bên nàng có cơn gió…
…
Thực tại.
Gió tuyết lạnh buốt. Vô Phong rùng mình tỉnh dậy nhưng gục xuống ngay vì một cơn đau khủng khiếp bất ngờ ập tới. Xương sườn gãy gần hết sau cú tiếp đất từ đỉnh núi; xương cánh tay lệch vị trí, các khớp ngón dập nát do sử dụng Tử Thiết quá mức cộng thêm sức nổ lựu đạn, từng thớ thịt rách chảy tràn máu bốc mùi tanh nồng nặc. Gió lạnh sắc hơn dao găm cứa vào những vết thương rỉ máu càng làm hắn khó cử động hơn. Dẫu sao thân thể tên tóc đỏ vẫn lành lặn chứ chưa đến nỗi rơi rụng mỗi nơi mỗi bộ phận.
Công chúa đâu?
Trước lúc bất tỉnh, hắn nhớ vẫn còn nắm tay Lục Châu rất chặt, có lẽ nàng ở cách đây không xa. Chỉ sợ mưa tuyết quá dày sẽ chôn sống công chúa. Vô Phong hoảng sợ, hắn luống cuống gọi nàng nhưng bộ đàm đã hỏng. Tên tóc đỏ nhổm đầu tìm kiếm. Đập vào mắt hắn là cơn mưa tuyết khổng lồ cùng màu trắng bất tận, gió rít gào như bầy thú hoang đói mồi, con người trở nên nhỏ bé đáng thương giữa đất trời. Làm thế nào đây? – Bộ não đặc nghẹt vô số câu hỏi và mạch máu căng phồng muốn đứt đoạn, Vô Phong lạc lối trong mớ lùng nhùng tưởng chừng không thể thoát nổi.
Khi lý trí bất lực thì đến lượt bản năng sinh tồn lên tiếng, tên tóc đỏ tự nhủ phải cứu chính mình trước. Tay trái còn lành lặn, hắn ngồi dậy với tất cả sức lực đoạn lấy đồ cứu thương từ túi quân dụng. Theo quy tắc, phải rửa sạch vết thương bằng nước sát trùng rồi mới sử dụng các chất đặc trị. Tuy nhiên hắn chẳng nghĩ nhiều đến thế, hắn đổ cả chai thuốc sát trùng lên cánh tay, chất lỏng ngấm da thịt khiến các vết thương bỏng rát. Vô Phong đau ứa nước mắt, hắn vùi mặt xuống, nhai ngấu nghiến tuyết và cố làm dịu bớt nỗi thống khổ bằng cái lạnh. Vài phút tra tấn thể xác trôi qua, tên tóc đỏ lấy bông băng lau sạch vết máu sau tưới một loạt dung dịch khác nhau. Hắn kéo dài tấm gạc, hàm răng giữ chặt một đầu, tay kia băng bó vết thương. Gạc thấm máu, vị tanh mặn ngập đầu lưỡi moi móc những cơn buồn nôn trong cuống họng. Trị thương kiểu này chẳng khiến tình hình khả quan hơn nhưng ít nhất có còn hơn không.
Xong xuôi đâu đó, Vô Phong đứng dậy lết tấm thân tàn tạ đi tìm Lục Châu. Hắn lần mò mặt tuyết với hy vọng lần ra dấu vết, có điều gió thổi mạnh đã xóa sạch mọi thứ. Tâm trí hắn rối bời, đôi chân bước loạn nhịp. Hắn không để ý rằng máu ở hai bên khóe miệng đang chảy xối xả. Hắn không để ý rằng đỉnh đầu bắt đầu âm ỉ cơn đau dữ dội. Đớn đau thể xác giờ đây chẳng quan trọng với Vô Phong nữa, đôi mắt hắn sục sạo khắp chốn rồi dần chuyển màu đỏ ngầu yếu đuối. Cứu công chúa bất quá là cứu chính hắn, cứu vớt ánh sáng cho mảnh hồn khuyết tật nơi đêm tối.
“Xin đừng bỏ rơi tôi…
…tôi cần em!”.
Vô Phong đi mãi song chẳng thấy công chúa. Hắn ngẫm nghĩ đôi chút rồi lục lọi túi quân dụng. Do thiếu bình tĩnh mà hắn quên rằng trong túi có ống nhòm nhìn đêm. Dùng ống nhòm quan sát hồi lâu, hắn nhận ra một cái bóng nằm bất động cách đây khoảng trăm mét. Tên tóc đỏ chạy đến, lòng thấp thỏm cầu mong đó là công chúa chứ không phải xác thú. Mặc cơn đau hành hạ ổ bụng, hắn bước mỗi lúc một nhanh hơn. Và Vạn Thế toàn năng không phụ lòng kẻ khốn cùng, cái bóng ấy chính là Lục Châu. Gương mặt công chúa xám ngoét vì lạnh, tên tóc đỏ lay vai nàng:
-Công chúa? Tỉnh dậy đi! Công chúa!
Hắn lật đật kiểm tra thể trạng của cô gái. Công chúa vẫn hôn mê sâu bởi Oán Hồn Dạ Hỏa đang quấy phá linh hồn, hơi thở yếu, người lạnh ngắt trong khi trán nóng bừng, vai bị trật khớp. Cứ tiếp tục tình hình này, tính mạng Lục Châu sẽ gặp nguy hiểm. Vô Phong cần một nơi trú chân an toàn. Đáng nói là quanh đây toàn đồng không mông quạnh. Tên tóc đỏ chỉnh tiêu cự ống nhòm và phát hiện một cái hang núi nhỏ, từ đây tới đó khoảng hai cây số – quá dài với một thân thể trọng thương. Nhưng chần chừ ở lại cũng không ổn vì bọn tàn ảnh sẽ theo mùi máu mà lần tới. Nghĩ tới nghĩ lui chán chê, Vô Phong đành oằn lưng cõng công chúa, xương sườn gãy đâm da thịt đau thấu óc. Hắn quay sang ngó gương mặt mê man của Lục Châu rồi cười mếu:
-Đàn bà… ai cũng nặng gớm…
Hắn bắt đầu đi, đôi chân ngập lún trong tuyết cùng sự tra tấn thể xác. Toàn thân gã tóc đỏ như cỗ máy đang thiêu đốt lượng nhiên liệu cuối cùng. Đường như dài ra. Mắt như mờ dần. Tinh thần cạn kiệt. Đỉnh đầu của tên tóc đỏ như bị búa tạ giáng xuống liên tiếp, máu tràn qua mũi ngày càng nhiều. Đôi tay hắn tê cóng đến mức không còn cảm nhận được cái lạnh nữa. Lục Châu thở yếu dần, người nàng trở nên cứng đờ khiến hắn cảm giác đang đeo đá tảng trên lưng chứ không phải một cô gái. Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, thời hạn ba tiếng đang trôi về phút cuối, ngôi đền hủy diệt sắp thở ra làn hơi lạnh giá tử thần. Nếu không nhanh chân hơn, hai người họ sẽ biến thành băng. Nhưng sao nhanh được khi Vô Phong sắp hết hơi sức?
Vô Phong chẳng nhớ mình đã đi được bao lâu. Thứ đầu tiên hắn gặp là một hàng cây khô bám dày tuyết, cành trơ trụi không lá. Vô Phong nhìn trái ngó phải và thấy hàng cây trải dài khuất tầm mắt như đường biên giới ngăn cách hai mảnh đất nào đó. Phía sau hàng cây là hang núi, rốt cục tên tóc đỏ đã tìm thấy nơi an toàn. Hắn quay sang nói với công chúa:
-Đêm nay hai ta chung giường đấy, công chúa à…
Lục Châu chẳng nghe thấy lời hắn. Vô Phong tự cười đoạn thẳng hướng tới cái hang. Bất thình lình mặt tuyết bắn tung tóe, một con tàn ảnh nhảy vụt lên rồi ngoác miệng lao đến. Vô Phong giật mình trượt chân ngã sóng xoài, con thú lỡ đà vồ hụt. Tên tóc đỏ gượng dậy cõng công chúa, tay luống cuống vớ con dao găm trong túi quân dụng – thứ vũ khí duy nhất còn hữu dụng. Vô Phong không dè tàn ảnh xuất hiện giữa tình huống trớ trêu này. Hắn gắng gượng song càng cố bao nhiêu, cơn đau trên đỉnh đầu càng dữ dội bấy nhiêu. Hắn vô thức bước, con quái thú bước theo, hai bên dò dẫm di chuyển, tên tóc đỏ ở phía sau hàng cây, con quái thú ở phía trước. Kim giây đồng hồ chậm rãi nhích dần về kim phút, ba giờ sáng sắp điểm, thời gian không đủ để trốn chạy thần hủy diệt Thiên Phạn. Trong khi Vô Phong bị kẹt cứng với con quái vật đói ăn, hắn chĩa dao găm hét lớn:
-Lại đây, con khốn! Lại đây… tao sẽ thiến mày…
Im lặng.
Im lặng nữa.
Im lặng hơn nữa, gió ngừng thổi.
Tàn ảnh vút đi. Vô Phong phi dao găm, lưỡi dao xẻ gió cắm thẳng mắt con thú. Quái vật khựng lại vì đau đớn, miệng gào rống ầm trời. Tên tóc đỏ cõng công chúa tháo chạy. Tàn ảnh nén đau đuổi theo, nó nhún chân bật nhảy, tấm thân che khuất ánh trăng. Vô Phong gục ngã, bốn cánh tay to lớn của tàn ảnh dộng xuống đất phong tỏa mọi lối thoát. Tên tóc đỏ ôm chặt công chúa trước hàm răng xay nghiền rào rạo. Đúng lúc ấy ngôi đền hủy diệt vang vọng một tiếng nổ lớn, không gian đột ngột xoắn tụ. Hơi lạnh tử thần từ đỉnh núi tràn xuống nhanh hơn chớp giật quét qua hàng cây khô. Con quái vật bỗng dưng đông cứng người, hàm răng cách hai người khoảng chừng vài đốt ngón tay.
Vô Phong gần như không thở được, hắn kéo công chúa sang một bên và nhận ra phía trước hàng cây là không gian bị giày xéo bởi khối khí lạnh màu xanh nhạt khổng lồ cao ngút trời. Hàng cây chính là giới hạn “hơi thở của thần hủy diệt”, con tàn ảnh khi vồ mồi đã không kịp thò chân qua vạch giới hạn và tự chuốc hậu quả thảm khốc. Tuy nhiên nếu không có con dao găm làm quái vật bị chậm trễ, Vô Phong và Lục Châu đã thành món gỏi từ lâu. Tên tóc đỏ rút dao, thân thể con quái vật nứt rạn rồi vỡ tan thành từng mảnh.
Không gian xanh nhạt phả hơi buốt giá, Vô Phong run cầm cập cõng công chúa vào hang. Hang nhỏ như hốc đá vừa vặn cho hai người. Đặt Lục Châu dựa lưng vách đá, hắn lục đồ cứu thương, bả vai trật khớp của công chúa cần được băng bó. Tên tóc đỏ cởi áo khoác ngoài, lột áo trong cho tới khi khuôn ngực đầy đặn của cô gái xuất hiện. Chiếc áo lụa đen vô tình vắt ngang như đám mây che khuất hai vành trăng nảy nở, không quá khiêu khích nhưng e ấp tựa hoa chớm nở đợi chờ bàn tay hé mở. Vô Phong cứng mặt, não dồn máu xuống cánh mũi chảy ác liệt. Hắn gạt tấm lụa vướng víu, ngón tay khoan khoái rờ nhẹ vành trăng như lướt nước. Gã trai chẳng màng thương thế mà tiến đến áp chặt gò má công chúa, hàm răng cắn lớp da mềm mại. Lục Châu khẽ phản ứng, cổ họng run rẩy những tiếng nhỏ, tên tóc đỏ bịt miệng nàng bằng miệng hắn, hơi thở cuốn hơi thở không rời. Công chúa vô thức rờ rẫm mái tóc đỏ, ngón tay kéo đầu Vô Phong như muốn nhập chung linh hồn. Công chúa như càng nồng nhiệt hơn, khóe miệng ướt đẫm dư vị ái tình ngọt ngào, tên tóc đỏ định lau đi thì bị nàng cắn chặt bàn tay. Hơi nhói đau nhưng hắn chẳng quan tâm, đôi tay kia chậm rãi trườn trên lớp da bụng mát rượi đoạn khẽ khàng luồn qua đai quần của công chúa. Lục Châu chịu không nổi vội vít đầu Vô Phong, miệng ngọc môi ngà lẩn trốn trong mái tóc đỏ như ngượng ngập, ngón tay thanh mảnh siết cổ hắn như lời trách móc. Cơn hoan lạc dưới ánh trăng lạnh như đang chữa lành mọi nỗi đau thể xác.
Nhưng những cảnh ấy toàn do Vô Phong… tưởng tượng ra từ nãy đến giờ chứ chẳng có cái khỉ khô nhục dục hay tình ái nào hết. Cơ thể hắn đang tàn tạ thế này, muốn làm ăn cũng… khó. Hơn nữa công chúa là con gái hoàng đế, nổi máu tà dâm thậm thụt làm bừa là định cư dài hạn trong tù ngay. Vô Phong chưa ngu đến độ ấy. Hắn mở tấm gạc, hàm răng giữ một đầu, tay kia băng bó bả vai của công chúa. Dù vậy bàn tay ướt máu khẽ động chạm bầu ngực khiến hắn hơi động tâm, tên tóc đỏ thở dài:
-Cỡ bao nhiêu đấy, công chúa? He he… chắc vừa tay lắm đây…
Vô Phong lau sạch vết máu bẩn rồi khoác áo cho Lục Châu. Khí lạnh cắt da cắt thịt tràn cửa hang, tên tóc đỏ run người đánh răng lập cập, có vẻ dung dịch giữ ấm của tộc trưởng Hrdaya sắp hết tác dụng. Số thuốc mà công chúa mang theo đã dùng gần hết, chỉ còn lại một lượng rất nhỏ. Hắn quyết định dành hết cho công chúa. Vô Phong tách miệng công chúa đoạn nghiêng chai thuốc dốc những giọt cuối cùng với hy vọng nàng cầm cự thêm vài tiếng nữa. Xong xuôi đâu đó, hắn ngồi cạnh cửa hang, tay nắm chặt dao găm sẵn sàng liều mạng nếu có con tàn ảnh nào đấy ghé thăm. Vô Phong không ngủ, không nghỉ ngơi, máu từ mũi chảy càng nhiều, cơn đau như lưỡi dao bổ toạc đỉnh đầu. Nhưng hắn không hối hận với tất cả những gì đã làm. Nghĩ tới ngày rời khỏi chợ rác, hắn cười thầm:
“Tôi đang thiêu đốt linh hồn đây, lão già!”.
Công chúa chợt trở mình tỉnh dậy. Ánh mắt nàng lờ mờ quan sát cảnh vật xung quanh rồi dừng lại trước khuôn mặt bết máu của tên tóc đỏ. Nàng yếu ớt hỏi:
-Phong? Đây… đây là đâu?
Vô Phong lắc đầu cười:
-Chịu chết, công chúa à! Nhưng chúng ta đang an toàn!
Lục Châu nhớ lại mọi chuyện rồi nhìn những vết thương trên người Vô Phong. Nàng im lặng, khóe mắt ngấn dài hai hàng lệ bờ má đỏ ửng. Tên tóc đỏ luống cuống nói:
-Này, cô sao thế?
Lục Châu khóc không thành tiếng nhưng nước mắt cứ lặng lẽ trôi dài. Tên tóc đỏ lại thuộc dạng tồ tẹt chẳng biết dỗ dành ra sao ngoài việc trấn an:
-Sẽ ổn thôi! Tôi nghĩ sáng mai chúng ta sẽ được cứu!
Công chúa nhìn hồi lâu, đôi mắt khép dần và thiếp đi, hơi thở run bần bật vì lạnh. Vô Phong kéo nàng lại gần, công chúa vòng tay ôm hắn như phản xạ tự nhiên. Cánh tay nàng siết chặt, những cơn đau nội thể hành hạ tên tóc đỏ song hắn không kêu ca than vãn bởi vòng tay này ấm áp hơn ánh mặt trời, hữu dụng hơn mọi thần dược. Lục Châu cựa mình rúc vào cổ hắn, đôi môi mềm mại phả từng hơi thở nóng. Hắn thấy rõ gương mặt nàng, nhìn rõ vài nốt tàn nhang dưới bờ mi của nàng. Hắn gần nàng hơn bao giờ hết. Và rồi công chúa khẽ rên trong cơn mê sảng:
-Cứu em với… Chiến Tử…
“Cái gì thế?”
Vô Phong tự hỏi. Hắn nghĩ tai mình lùng bùng nhưng Lục Châu lại tiếp tục nói một cách vô thức:
-Anh có ổn không… Chiến Tử… em cần anh…
Nàng vừa nói vừa ôm chặt vòng tay. Hơi ấm từ người nàng như khí lạnh hóa băng tâm hồn gã tóc đỏ. Cơn đau ở đỉnh đầu mới dịu đi nay lại trào lên, cánh mũi chảy máu xối xả. Hắn chợt ra rằng nàng đang nghĩ đến người khác. Không nghĩ đến hắn. Hơi ấm này nàng dành cho người khác. Không phải cho hắn. Nước mắt này tiếc thương người khác. Không phải cho hắn.
“Em dành cái ôm này cho ai?”.
Hai người gần nhau nhưng kỳ thực hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng công chúa mà thôi.
“Trái tim em như căn phòng gương…
…tôi chỉ là cơn gió…
… gió có thể lọt vào căn phòng, nhưng em có nhìn thấy tôi khi tôi cũng không thấy chính mình?”.
Vô Phong ngửa đầu, đôi mắt chơi vơi ánh trăng nhạt nhòa. Hắn tự cười cái thói ảo tưởng của mình, cười gượng gạo, cười để chữa thẹn, cười vì hắn đang chạy theo một người mãi mãi không thuộc về mình. Những cơn gió ào ào thổi tung mái tóc đỏ. Gió không biết nói, không biết bày tỏ cảm xúc, nó chỉ biết sống như chính nó với những xúc cảm nồng nhiệt nhất.
Và gió cứ ngàn năm cô đơn mãi.
Em là công chúa.
Tôi chỉ là cơn gió tầm thường.
Em có cần một kẻ tầm thường như tôi không?
Có cần không?
Em có cần không…
Máu đỏ chảy mờ đôi mắt Vô Phong, hắn chìm dần vào bóng tối tuyệt vọng.