• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Lục vừa thót ra câu nói đó, 3 ông đạo sĩ ở giữa đại điện đều dùng vẻ mặt hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Ngô Đạo Tử , trong đó có mang theo chút vẻ trêu chọc, khuôn mặt của Ngô Đạo Tử cũng đỏ phồng lên , vừa định lên tiếng trách móc Tiểu Lục , lão đạo sĩ ở phía trên há há cười lớn , nói : “ Ngô Đạo Tử à Ngô Đạo Tử , tính khí của cháu con , giống hệt như con năm xưa đấy !”

không đợi Tiểu Lục lên tiếng , lão đạo sĩ bỗng nhiên vẫy vẫy tay , nói : “ các con hãy lui ra đi .”

1 mệnh lệnh hạ xuống , 3 vị đạo sĩ kia lập tức cúi người lùi ra ngoài , trong đó có 1 ông lùn lùn mập mập đưa tay vỗ lên vai của Tiểu Lục , díu mắt lại cười nói : “ khá lắm khá lắm , quả nhiên là đứa cháu được Ngô Đạo Tử bồi dưỡng ra , 1 chút cũng không chịu thiệt thòi , cho dù là cục đá cũng phải ráng luộc ra 1 ít dầu mới chịu , giống hệt như tính cách của Ngô Đạo Tử .”

Ngô Đạo Tử cũng đã đỏ phồng cả khuôn mặt , hung hăng nhìn Tiểu Lục 1 mắt , nhưng Tiểu Lục hoàn toàn không thèm quan tâm tới ổng , còn trợn lại mắt trắng với Ngô Đạo Tử .

Ngô Đạo Tử không biết phải làm sao , nhỏ tiếng nói : “ mi tự lo liệu đấy !”

nói xong , mấy người kia đều rời khỏi đại điện .

Tiểu Lục đưa mắt nhìn họ bước ra khỏi đại điện , 3 tay đạo sĩ kia vừa ra tới cửa , lập tức cởi bỏ bộ đồ đạo sĩ trên người , cả 3 đều mặc bộ đồ tây ở phía trong , và tên mập đó, còn lấy 1 chiếc điện thoại di động ra bấm tút tút , dường như đang lớn tiếng cãi nhau với ai đó . mọi người như cái tổ ong phân tán ra , chỉ để lại mỗi mình Tiểu Lục và vị lão đạo sĩ ở lại trong đại điện .

Tiểu Lục nhìn vào lão đạo sĩ , ho nhẹ vài tiếng , lớn tiếng nói : “ ông bắt tôi 1 mình ở lại đây , là muốn gì đây ?”

lão đạo sĩ mỉn cười nói : “ cậu nói bái ta làm sư phụ có được lợi ích gì không , vậy ta hỏi lại cậu , ta nhận cậu làm đệ tử , có được lợi ích gì không ?”

Tiểu Lục lập tức cứng họng , há miệng ngơ ngác 1 hồi , nhanh chóng cứng rắn bào chữa : “ giờ chính ông đòi nhận tôi làm đệ tử , tôi đâu có đòi bái ông làm sư phụ đâu chứ !”

Lão đạo sĩ mỉn cười : “ cậu bái ta làm sư phụ , có thể học được những pháp thuật huyền diệu của bổn môn , từ nay lên trời xuống đất , thiên hạ để mặc cậu tung hoành , như vậykhông vui sướng lắm sao ?”

Tiểu Lục mếu mếu môi : “ hiện giờ lên trời có thể ngồi máy bay , chỉ cần có tiền, thế giới này đi đâu mà không được chứ ? cho dù là nhà trắng của tổng thống Mỹ , chỉ cần tốn tiền mua vé thôi cũng có thể vào tham quan rồi đấy !”

Lão đạo sĩ há há cười nói : “ học xong phép thuật của ta , có thể kéo dài tuổi thọ , năm nay ta đã trên 200 tuổi rồi, nhưng tóc không rụng , răng không gãy . nếu như sau này cậu tu luyện thành công , cũng có thể giống như ta bây giờ !”

Tiểu Lục càng khinh thường hơn nữa : “ con người sống trên đời này , quan trọng là sống 1 cách vui vẻ sung sướng ! cho dù chỉ sống được 50 năm , chỉ cần sống 1 cách vui vẻ , tốt hơn nhiều so với cuộc sống trăm năm vô vị kia !”

Trên khuôn mặt của lão đạo sĩ bắt đầu lộ ra vẻ kỳ dị , lại nói : “ học pháp thuật của ta , sau này cậu sẽ có pháp thuật để phòng thân , hiện giờ cậu đã là cơ thể bán tiên , nếu như gặp những người có lòng dạ không tốt , bắt cậu về , lấy thể xác của cậu dùng để luyện đơn dược , có thể giúp tăng đạo hành của người đó, nếu như không may gặp những con yêu quái đang tu luyện , chúng sẽ ăn thịt của cậu ngay lập tức . chẳng lẽ cậu không sợ sao ? chẳng lẽ cậu không muốn học phép thuật để phòng thân sao ?”

Tiểu Lục khẽ ngật đầu , nói : “ nói sớm đi chứ . kéo mấy cái vụ kéo dài tuổi thọ ra để nói làm chi cho mệt chứ , đều là những thứ quảng cáo xảo trá . tôi hỏi ông , tôi bái ông làm sư phụ ,ông sẽ dạy tôi pháp thuật chứ ?”

” đương nhiên !”

Tiểu Lục hí hí cười nói : “ vậy ông sẽ dạy tôi thứ gì nào ?”

lão đạo sĩ yên lặng suy nghĩ 1 hồi , nói : “ bổn môn pháp thuật vô biên , có 4 môn pháp thuật , chú của cậu Ngô Đạo Tử và 3 vị sư huynh đệ kia đều học 1 trong 4 môn pháp thuật đó .”

ngưng 1 hồi , lão đạo sĩ từ từ nói : “ loại thứ 1 , là loại pháp thuật được chú của cậu học , chính là thỉnh tiên lên đồng , phong thuỷ tướng học , kỳ môn bát thuật , sau khi luyện thành , có thể hiểu thấu thiên cơ , được biết vận mệnh ! từ đó xu vận may tránh bất hạnh .”

Tiểu Lục lập tức trợn mắt trắng , nói : “ tôi theo học Ngô Đạo Tử hết mười mấy năm trời , chính là học mấy thứ đó , những thứ bản lãnh đó , học xong cũng chẳng qua chỉ là 1 tên thầy bói , đa số sau nay đều người ta xem là những tên chuyên lừa đảo ngoài giang hồ ……. Không học !”

lão đạo sĩ há há cười nói : “ vậy ta sẽ dạy cậu pháp thuật của đại đệ tử của ta , nó học về bách gia chư tử , tạp học thiên hạ , lấy lý nhập đạo ! sau khi học xong , cậu sẽ trở thành người thông thái nhất của thời đại ! sau này 1 khi đắc đạo , cũng sẽ có cơ hội thành tiên !”

Tiểu Lục tìm lấy 1 cái đệm cói ngồi xuống , há há cười nói : “ cái gì mà bách gia chư tử chứ , ông tưởng giờ còn là thời cổ sao ? học những thứ đó , có lợi ích gì nào ? hiện giờ trong trường học chú trọng giáo dục tố chất , chú trọng toán lý hoá, đi khắp thiên hạ cũng không sợ ! tôi học mấy cái bách gia tư chử , chẳng lẽ ông tưởng hiện giờ còn đang là thời phong kiến , có thể đi thi trạng nguyên sao ? hừ …… không học !”

lão đạo sĩ thần sắc có chút ái ngại , lại nói 1 câu : “ vậy ta sẽ dạy môn pháp thuật của nhị đệ tử của ta , nó học môn hưu lương trừ cốc , tham thiền tĩnh toạ , luyện hoá khí bẩn ngũ cốc trong người . sau khi luyện thành , 1 khi hoá vũ thăng thiên , cũng có thể đắc đạo !”

Tiểu Lục vểnh cao 2 chân lên , dùng bộ dạng uể oải nói : “ cái gì mà tham thiền tĩnh toạ , đã vậy còn phải hưu lương trừ cốc nữa chứ ? thiếu gia ta đây ăn cơm thiếu thịt không ngon . chỉ mong muốn ngày nào cũng được ăn cao lương mỹ vị ! ông bắt tôi ăn chay niệm phật , thà giết chết tôi còn hơn . không học không học !”

trên trán của lão đạo sĩ đã bắt đầu chảy mồ hôi , cắn răng nói : “ được ! vậy ra sẽ dạy cậu pháp thuật của tam đệ tử của ta , nó học phép thái âm bổ dương , song tu hợp tịch , ngoài ra còn luyện thêm luyện hoá chì đỏ , dược lý châm thạch , chế luyện linh dược ! sau khi học xong , sau nay có thể luyện ra tiên đơn , uống vào có thể gia tăng đạo hành , cũng có cơ hội thành tiên !”

Tiểu Lục nghe thấy từ “thái âm bổ dương” , đôi mắt lập tức rực sáng , nhanh chóng hỏi : “ pháp thuật nghe cũng kêu đấy chứ , à , tam đệ tử của ông , có phải là cái ông vừa lùn vừa mập không ?”

lão đạo sĩ không kềm được phải dùng tay lau mồ hôi , sắc mặt ái ngại, cười nói : “ đúng vậy .”

Tiểu Lục lập tức thu xếp lại bộ mặt tinh nghịch , nghiêm túc suy nghĩ vài giây đồng hồ , than thở nói : “ à, pháp thuật này cũng khá hay đấy , nhưng mà tôi nghe xong cái gì mà luyện đơn dược quả thật rất đau đầu , lão đạo sĩ, chẳng lẽ ông không biết sao ? căn cứ vào sự chứng minh của giới khoa học , phương pháp luyện đơn thời cổ xưa , có chứa hàm lượng chì rất lớn ! ăn nhiều sẽ biến thành thằng khờ đấy ! và còn làm chết người nữa …… à , không học không học !”

Trong vùng trán của lão đạo sĩ đã lộ ra vẻ mặt giận dữ , không kềm được đứng bật dậy , la lớn : “ cái này không học , cái kia cũng không học ! vậy mi muốn học gì nào ?”

cuối cùng thì trên khuôn mặt của Tiểu Lục đã lộ ra dáng vẻ ranh ma vốn có của mình , đôi mắt rực sáng , hí hí cười nói : “ ông nói môn phái của ông có 4 môn pháp thuật , hình như không đúng nhỉ ? tôi hỏi ông , cái ông Khinh Linh Tử kia , ổng học môn pháp thuật nào vậy ? tôi muốn được môn pháp thuật giống như ổng !”

sắc mặt của lão đạo sĩ xảy ra 1 chút biến hoá, nhìn chằm chằm vào Tiểu Lục 1 hồi , trầm giọng nói : “ môn pháp thuật mà Khinh Linh Tử theo học, đó là thứ cao thâm nhất của bổn môn , cái gọi là đại đạo vô hình ,thứ ổng luyện chính là pháp thuật vô hình ! pháp thuật này cao thâm cao diệu , là pháp thuật luyện tiên thần bí nhất , sau khi luyện thành , pháp thuật vô cùng ngang ngược ,đưa mắt nhìn ra thiên hạ không còn đối thủ , cho dù gặp phải tiên nhân nhà trời , cũng có thể chiến thắng ! chỉ là pháp thuật này quá bá đạo , lấy võ nhập đạo ! nhóm Ngô Đạo Tử vận phúc không cao , tư chất không đủ , suốt cuộc đời này cũng không thể luyện nổi thứ pháp thuật đó !”

” à ! tôi hiểu rồi !” Tiểu Lục há há cười nói : “ lẽ ra nhóm Ngô Đạo Tử luyện khoá văn , còn Khinh Linh Tử luyện khoá võ ! vì sao tu tiên lại là trọng võ khinh văn nhỉ ? nghe những gì ông vừa nói , những thứ của khoá văn đều rất mềm yếu , còn những pháp thuật của khoá võ lại rất ngang ngược lợi hại như vậy .”

lão đạo sĩ liếc nhìn Tiểu Lục 1 cái , cười lạnh nói : “ nhóc con thiếu hiểu biết ! pháp thuật của nhóm Ngô Đạo Tử , chú trọng tuần tự như tiến , 1 khi thấu hiểu thiên cơ , sau này thành tiên , phúc đức vô tận ! còn pháp thuật của Khinh Linh Tử , sát khí quá nặng , nếu như không có cơ duyên và duyên phúc quá lớn , rất dễ bị tẩu hoả nhập ma !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK