- Baaaaaaaaaaaa........Meeeeẹeeeeee!!!!! _ Tiểu Huân vội chạy lại ôm họ vào lòng. Mẹ cô nghe thấy tiếng cô gọi thì cố gắng mở mắt ra nhìn cô. Bàn tay bà đưa lên khuôn mặt cô vuốt ve.
- Con... con gái yêu của... của mẹ.... con về rồi sau? _ Bà vừa nói vừa mỉm cười nhìn cô
- Con gái yêu của mẹ về rồi đây.. mẹ.. mẹ! - cô vội hốt hoảng gọi bà khi thấy đôi mắt bà sắp nhắm lại.
- Con gái ngoan... nghe mẹ nói.. từ giờ trở đi ba.. ba mẹ không còn ở bên con nữa... nhớ phải sống thật tốt con biết... biết không?
- Ba mẹ định bỏ con gái hai người ở lại mà ra đi sao? Con không muốn! Hai người đừng đi đâu hết ở lại với Tiểu Huân đi! _Nước mắt cô tràn ra ướt đẫm cả khuôn mặt.
- Đừng khóc ngoan nào... con gái mẹ khóc xấu lắm, ngoan! _ Bà vừa mắng yêu cô vừa lau nước mắt cho cô.
- Con không khóc nữa... con nghe lời mẹ! - Cô vội lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên mặt.
Thấy cô nghe lời bà lau nước mắt vui lòng gật đầu sau đó nói tiếp:
- Con hãy hứa với mẹ một... một chuyện được không?
-Chuyện gì mẹ nói đi? Con sẽ hứa với mẹ
- Hãy sống cho thật tốt.. đừng yếu đuối khi không có ba mẹ bên cạnh... mẹ biết con gái mẹ rất mạnh mẽ phải không?
- Con hứa con sẽ không yếu đuối.. con hứa!
- Con ngoan lắm... ngày mai là... Là sinh nhật con... mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ.... ba mẹ xin lỗi vì.. vì không thể ở cạnh con vào lần sinh nhật thứ 15.... đây là món quà.. ba mẹ chuẩn bị cho con.. con xem thích không? _ Bà lấy trong túi ra một sợi dây chuyền đẹp long lanh đưa vào tay cô.
- Ba mẹ sẽ luôn ở.. ở bên cạnh con... hãy nhớ sống thật tốt... _Bà đang nói thì ọc máu ra khiến Tiểu Huân rất sợ
- Mẹ... mẹ đừng nói nữa mà... con xin mẹ! _ Cô đưa ánh mắt tha thiết nhìn bà.
- Con gái yêu nhớ hãy sống thật hạnh phúc... mẹ yêu con... tạm biệt con gái yêu..- Một giọt nước mắt khẽ rơi trên khóe mắt bà đôi tay từ từ rời khỏi khuôn mặt cô rơi xuống đất. Đôi mắt đẹp tựa thiên thần từ từ nhắm nghiền lại trên môi nở một nụ cười hạnh phúc.
- KHÔNGGGGGG...... MEEEẸEEEE_Cô hốt hoảng nắm lấy bàn tay bà nhưng cánh tay bà vẫn rơi xuống.
- Ba mẹ dậy đi đừng ngủ nữa mà.. ngày mai sinh nhật Tiểu Huân, chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật và cùng nhau vui vẻ bên chiếc bánh sinh nhật. Hai người dậy đi rồi còn cùng Tiểu Huân đón sinh nhật nữa! _ Cô vừa nói vừa khóc, cô không tin đó lại là sự thật cô không tin. Buổi sáng còn cùng ba mẹ ăn sáng như sao giờ họ lại bỏ cô đi tại sao???
- Tôi xin mọi người hãy đưa ba mẹ tôi đi bệnh viên nhanh lên đi... tôi xin mọi người.. làm ơn đi! Xin hãy l.. làm ơn!_ Cô ôm ba mẹ mình vào lòng, khóc nức lên.
Cả căn nhà chỉ còn nghe thấy tiếng khóc của một cô gái nhỏ tuổi bên ba mẹ mình. Mọi người khi nhìn thấy cảnh ấy ai cũng thương và tội nghiệp cho cô.
- Ba mẹ đuổi theo Tiểu Huân đi... nhanh lên
_Một cô nhóc dễ thương mặc chiếc đầm hồng đang vui vẻ chạy khắp nơi.
- Tiểu Huân mẹ mệt quá... mẹ không đi nổi nữa rồi _Người phụ nữ xinh đẹp trong chiếc đầm trắng tinh khiết vừa nói vừa khom lưng thở.
- Mẹ con mệt rồi ta không chơi nữa _Tiếng nói của một người đàn ông cao to điển trai.
Cô bé vội chạy lại thì bị ba mẹ mình bắt được và được ba mình cõng trên lưng. Cô giãy giụa đòi xuống.
- Ba mẹ chơi ăn gian... con không chơi với hai người nữa _ Cô bé phồng má ra vẻ giận dỗi
- Thôi nào con yêu cho ba mẹ xin lỗi giờ mình đi ăn kem nhé chịu không nào? _ Người mẹ đi lại năn nỉ con mình
- Dạ chịu!
Ba người cùng nắm tay nhau trong niềm hạnh phúc ai cũng nở nụ cười trên môi ai nhìn thấy cũng phải ngưỡng mộ.
ĐỪNG BỎ CON!