Một căn nhà luôn tràn ngập những tiếng cười đùa của một gia đình, khiến người khác cảm thấy ganh tị bởi sự hạnh phúc của nó, thì giờ đây những tiếng cười đùa không còn xuất hiện mà được thay bằng những giọt nước mắt. Bầu không khí hạnh phúc khiến người khác ganh tị lại chỉ còn một bầu không khí lạnh lẽo, im lặng đến xé lòng. Từng giây từng phút của chiếc đồng hồ trôi qua thật nặng nề.
Tang lễ của ba mẹ Tiểu Huân được diễn ra vào một ngày mưa. Bầu trời trong xanh ẩn hiện sau đám mây đen xám xịt như tâm trạng của cô lúc này. Đây là lần đầu tiên vào ngày sinh nhật của cô lại có mưa rơi. Phải chăng những hạt mưa là những giọt nước mắt của ông trời đang tội nghiệp cô? Cô chỉ là một đứa trẻ vừa bước sang tuổi 15 mà lại phải gánh chịu những tổn thương mà ông trời ban cho cô. Ba mẹ bỏ cô đi còn người mà cô yêu cũng rời xa cô lần lượt từng người từng người mà cô yêu thương rời xa cuộc sống của cô. Tại sao ông trời ông hãy nói đi tại sao ông lại cướp đi tất cả những người bên cạnh cô rời xa cô.... tại sao??
Bên cạnh chiếc quan tài là một cô gái mặc một chiếc đầm trắng tinh khiết, mái tóc xõa ngang lưng, đôi mắt nâu buồn nhìn về xa xăm. Trên khuôn mặt không biểu lộ một cảm xúc nào. Tiểu Huân cứ ngồi đó mặc cho ai nói gì.
Những người đến viếng tang lễ của ba mẹ cô đều là những người bạn thân, khách hàng quan trọng của công ty ba cô và một số cậu mợ từ nước ngoài về.
Trong tang lễ, cô luôn nhận được những lời chỉ trích và ánh nhìn khinh bỉ từ những người có mặt ở tang lễ cho đến họ hàng của cô.
- Này con bé ngồi ở kia có phải con gái duy nhất của gia đình này không? _Một người phụ nữ đưa tay chỉ về phía cô.
- Đúng vậy là nó, tui thấy từ khi ba mẹ nó mất đến giờ nó không khóc lấy một giọt nước mắt.... chỉ biết ngồi thừ đấy! _ Một người phụ nữ vừa nói vừa nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
- Tôi nghĩ chắc bên ngoài nó thể hiện như vậy chứ bên trong nó rất vui thấy. Không chừng nó biết khi ba mẹ nó mất thì tất cả tài sản sẽ thuộc về nó _ Một người phụ nữ khác lại tiếp lời.
- Cô nói đúng con cái ai mà không ham khi ba mẹ mình có một gia tài khủng thế này.
- Đúng là một đứa con bất hiếu... thật tội nghiệp cho ba mẹ nó _Người phụ nữ vừa nói vừa lắc đầu vẻ tội nghiệp.
Pla pla ............................
Tất cả những lời bọn họ nói Tiểu Huân đều nghe hết không chỉ thế mà con nghe mồn một từng chữ và quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt của họ. Họ nói cô bất hiếu nói ba mẹ cô bất hạnh nhưng họ đâu biết rằng cô đã khóc rất nhiều, có lúc cô muốn ngã gục trước di ảnh ba mẹ mình. Nhưng cô đã hứa với mẹ rằng cô sẽ mạnh mẽ và hứa với một người rằng cô sẽ không khóc dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Những cơn gió nhẹ nhàng thổi vào mái tóc của cô khiến cô cảm thấy dễ chịu. Trong cơn gió cô cảm nhận được giọng nói của mẹ mình.
''Con gái yêu của mẹ con đã thực hiện được lời hứa với mẹ rằng con sẽ mạnh mẽ mẹ và ba thật sự rất vui. Con cứ mặc kệ những lời họ nói và đừng bận tâm con nhé! ''.
''Mẹ... là mẹ phải không con rất nhớ ba mẹ! '' Cô vừa nói vừa khóc .
''Con gái ngoan con hãy sống thật tốt nhé, ba mẹ luôn bên cạnh và bảo vệ con ba mẹ yêu con. Chào con yêu!'' Giọng mẹ cô nhẹ nhàng hòa lẫn vào cơn gió và từ từ biến mất.
Cô chợt giật mình và thức dậy: ''Thì ra chỉ là mơ, mẹ... con hứa với mẹ từ giờ con gái của mẹ sẽ mạnh mẽ '' Cô lấy tay lau đi giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mắt. Sau đó đưa ánh mắt nhìn về xa xăm.
CON NHỚ BA MẸ!