Ở nơi chết chóc như Âm Tào Địa Phủ này Thẩm Phong đều rất xa lạ với mọi thứ, vốn dĩ không biết cái gì là thật cái gì là giả cho nên hoàn toàn bị người ta bịt mắt dắt mũi. Hơn nữa ở trong tư duy nhất quán của cô nàng thì Hắc Bạch Vô Thường và Thôi Phán Quan sẽ không lừa gạt người ta đâu. Dù sao Diêm Vương bắt bạn canh ba chết thì sẽ không cho bạn sống đến canh năm.
Thẩm Phong run rẩy nói:
- Xin các vị quỷ tiên làm chủ.
Thẩm Phong cảm thấy chuyện xảy ra bây giờ rất quen thuộc. Trước kia cô nàng thường xuyên nhìn thấy trong cục cảnh sát. Chẳng hạn như có người bị đời hai đánh đập gây loạn tới cục cảnh sát mà đời hai lại có tiền có thế lực có quan hệ. Lúc này vài cảnh sát nào đó sẽ tới giảng hòa, bình thường đều sẽ khuyên người bị đánh rằng:
- Tôi cho anh một chủ ý nhé. Các anh nói chuyện với nhau đi, bảo anh ta xin lỗi anh rồi đền anh ít tiền thuốc men. Sau này các anh dĩ hòa vi quý, oan gia nên giải không nên kết mà. Nếu anh kiên trì muốn tố cáo, bây giờ anh đi giám định thì ngay cả vết thương nhẹ cũng không đủ kiện. Tòa án cũng sẽ không xét mức án phạt, hơn nữa còn gây thù hận, sau này biết đâu còn sẽ xảy ra xung đột, tội gì chứ.
Bình thường gặp phải trường hợp như thế, bên yếu thế đều sẽ chán nản nói:
- Ôi, nghe cảnh sát hết vậy.
Hiện tại Thôi Phán Quan đang diễn vai cảnh sát, Thẩm Phong chính là một người bị hại, bản thân hoàn toàn không có khả năng giải quyết, chỉ có thể nghe theo.
Thực ra người ta sợ nhất chính là không dám lên tiếng, khúm núm, nể quá hóa hỏng. Điều này chẳng những không thể giải quyết vấn đề ngược lại là trợ giúp kẻ xấu. Anh đánh tôi thì anh chính là cố ý gây thương tích, phải căn cứ theo pháp luật chịu hình phạt tương ứng. Ở Âm Tào Địa Phủ thì nhiệm vụ của Hắc Bạch Vô Thường và Thôi Phán Quan chính là bắt quỷ. Một người sống như tôi bị quỷ nhập, các anh phải có trách nhiệm trừ ma diệt quỷ.
Haizz, đây hết thảy đều bởi vì ý thức pháp luật mờ nhạt, thân phận chênh lệch quá lớn khiến dân đen tầng lớp dưới ngán ngẩm mà.
Lưu Anh Nam ở bên cạnh nghe đã hoàn toàn biết được dụng ý của đám Thôi Phán Quan. Cho dù hơi đê tiện, hơi giậu đổ bìm leo nhưng nhìn Thẩm Phong mắt sáng môi xinh, khuôn mặt xinh đẹp như hoa hắn vẫn có chút động tâm.
Thấy Thẩm Phong gật đầu Thôi Phán Quan lập tức dời ánh mắt lên người Lưu Anh Nam. Y giới thiệu cho Thẩm Phong:
- Tiểu thư xinh đẹp, thực ra cô rất may mắn, Lưu thiếu của chúng tôi chính là vị có thể chất nửa người nửa quỷ hiếm thấy ở cả hai giới Âm Dương. Cậu ấy có thể chứa hết thảy ác linh oan hồn lên người mà bản thân không bị xâm hại, đồng thời cậu ấy còn có được cây Thần khí bảy tấc hiếm thấy trong đất trời. Thực ra cách giải quyết ở ngay bên cạnh cô, có điều tôi thấy cô và Lưu thiếu cũng không có quan hệ gì, chỉ không biết Lưu thiếu có bằng lòng chịu đựng sự thiêu đốt của Địa Ngục Nghiệt Hỏa cho cô hay không thôi. Phải biết rằng nó rất đau đớn, trực tiếp thiêu đốt linh hồn, so với thân xác hứng chịu thiêu đốt còn đau khổ hơn ngàn vạn lần.
- Hả? Cái này… -Đôi mắt to của Thẩm Phong hướng cái nhìn về phía Lưu Anh Nam, trong mắt có một chút chờ mong lẫn chút khó xử. Đây là một cô gái thiện lương. Cô nàng không muốn vì mình mà liên lụy người khác, càng không muốn mang lại đau đớn cho người khác, huống hồ Lưu Anh Nam đã giúp cô nàng rất nhiều rồi.
Lưu Anh Nam xấu hổ gãi đầu. Tuy Thẩm Phong không biết nguyên nhân nhưng cô nàng thiện lương lại không muốn liên lụy Lưu Anh Nam. Ba vị quỷ sai thấy cô nàng do dự, mà họ lại quyết tâm muốn tác thành cho Lưu Anh Nam. Bởi vì lúc ở Dương gian đều là Lưu Anh Nam bố trí cho họ ăn uống chơi bời mà Lưu Anh Nam chưa bao giờ dẫn cô gái nào cùng xuống Địa Phủ cả. Họ tà ác cho rằng Lưu Anh Nam đang cua gái cũng bởi vì Lưu Anh Nam không phải là người sẵn lòng tận tâm tận lực giúp đỡ bất kỳ ai, hiển nhiên hắn có ý với Thẩm Phong. Cho nên họ muốn thừa cơ để Lưu Anh Nam hoàn thành chuyện tốt, cũng xem như một kiểu báo đáp, một kiểu lấy lòng.
Ngay khi Thẩm Phong do dự không quyết thì Bạch Vô Thường bỗng gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, lộ ra cái trán rộng dày của y. Có điều Thẩm Phong chỉ liếc một cái đã sợ tới mức hét toáng. Bởi vì đó vốn dĩ chẳng phải cái trán, không hề có tí da thịt nào hoàn toàn là một khối xương sọ bóng loáng. Cái trán trắng ởn sáng ngời như gương, phản chiếu ra khuôn mặt kinh ngạc của Thẩm Phong. Rất nhanh nàng ta lại nhìn thấy khuôn mặt gã đàn ông bám vào thân thể nàng ở trên trán Bạch Vô Thường. Lúc này gã đã biến thành lệ quỷ, hệt như một con thú nhốt trong tù đang vùng vẫy đang rít gào, lập tức muốn phá tan xiềng xích.
Hắc Vô Thường luôn kiệm lời mang cho người ta một kiểu hình tượng rất uy nghiêm, vừa nhìn liền biết chính là kiểu người nói ít làm nhiều. Y đột ngột mở miệng nói:
- Đây là một con hung quỷ khi còn sống đã giết người vô số. Sau khi chết lệ khí không tan cộng thêm oán niệm chết oan khiến gã biến thành một con lệ quỷ rất đáng sợ.
- Đúng thế, loài lệ quỷ này rất khó đối phó, chỉ có thể dùng Địa Ngục Nghiệp Hỏa thiêu đốt. Song nếu trực tiếp dùng lửa thiêu thì sẽ thiêu hủy cả thân xác của cô, cho dù chúng tôi có biện pháp khống chế cũng sẽ thiêu cô không ra hình người. –Bạch Vô Thường vừa nhìn chính là người thật thà nhưng lời nói ra lại dọa Thẩm Phong suýt nữa muốn nhảy sông tự vẫn.
- Con lệ quỷ này sắp thoát khốn rồi, đến lúc ấy nó sẽ nuốt chửng linh hồn cô, chiếm thân xác cô. Vì báo thù cô, nó thậm chí còn sẽ đi thương tổn tất cả những người có liên quan với cô. –Thôi Phán Quan thêm mắm thêm muối nói.
Cuộc đời con người có thể không đếm xỉa tới bản thân nhưng lại không thể không để ý tới người thân của mình. Thôi Phán Quan vừa nói như thế Thẩm Phong liền hốt hoảng. Đôi mắt đáng thương của cô nàng nhìn Lưu Anh Nam, bờ môi trắng bệch khẽ thốt:
- Giúp tôi với…
Cô nàng này quá mê người, nhất là trong dáng vẻ mặc đồng phục cảnh sát cầu xin mình. Vì sao mọi người thích đồng phục? Vì sao thích nữ cảnh sát? Chủ yếu chính là thứ cảm giác chinh phục, thứ cảm giác thỏa mãn này khiến người ta hưng phấn.
Lưu Anh Nam ngán ngẩm. Hắc Bạch Vô Thường cộng thêm Thôi Phán Quán hoàn toàn chính là đội ba người đáng khinh của Địa Phủ mà. Họ hoàn toàn dọa ngốc Thẩm Phong. Mặc dù Lưu Anh Nam rất động tâm nhưng vì biểu hiện ra sự vô tội của mình, hắn xòe tay nói:
- Tôi không hề biết làm thế nào.
- Rất đơn giản. –Hắc Vô Thường hơi mang theo vẻ khoe khoang móc từ trong áo bào đen của mình một chiếc smartphone, nhanh chóng mở một ứng dụng xem phim. Bên trong là bộ phim đầu tiên của Takizawa Laura hot nhất mới nhất non nớt nhất hiện nay. Y không hề cố kỵ phô ra trước mặt Thẩm Phong, chỉ vào ‘cậu bé’ ngắn nhỏ như que tăm của người đàn ông Nhật Bản nói cho Thẩm Phong:
- Thứ này chính là thần khí chí dương chí cương toàn thiên hạ, có thể áp chế một vài Âm hồn. Đương nhiên thứ này của anh ta không tính là Thần khí, có điều nếu muốn dẫn ác linh trong cơ thể cô ra ngoài thì việc họ đang làm chính là cách duy nhất.
Hả? Thẩm Phong kinh hãi, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lửa thiêu. Nhưng cô nàng còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy Bạch Vô Thường rèn sắt khi còn nóng:
- Cô đừng cho rằng đây là thứ đồi trụy nhàm chán gì cả. Đây chính là lý lẽ đời người, là niềm sung sướng nguyên thủy nhất của nhân loại, đồng thời cũng phải dựa vào nó để sinh sôi nảy nở. Hành động này được trời đất ủng hộ, là hành vi thần thánh nhất, cao quý nhất.
Tinh thần của Thẩm Phong dưới cơn mưa bom của họ suýt nữa sụp đổ. Cô nàng lúng ta lúng túng, tâm trạng rất phức tạp. Nàng nhìn bộ phim đặc sắc trước mắt nghiêm túc nói:
- Dựa theo quy định trong khoản 1 điều 363 bộ luật hình sự: tiêu thụ, phục chế, xuất bản, truyền bá vật phẩm đồi trụy là phải chịu hình phạt!
Hắc Vô Thường vừa nghe bèn lập tức thu điện thoại lại, Thôi Phán Quan ở bên cũng nghiêm túc gật đầu:
- Quy định pháp luật ở Nhân giới rất đáng sợ. Tôi từng nghe nói có một thằng nhóc xem phim ở trong nhà chẳng những bị phạt tiền mà còn bị giam giữ.
Hắc Bạch Vô Thường tặc lưỡi một hồi rồi lắc đầu than thở:
- Pháp luật ở Nhân giới còn ác hơn chúng ta!
Bạch Vô Thường cảnh cáo Hắc Vô Thường:
- Lần này anh biết rồi chứ, sau này đừng luôn khoe khoang mấy bộ phim tã này ra ngoài, cẩn thận bị cảnh sát bắt đấy. Hơn nữa, phim của Takizawa Laura gì kia quá bình thường, hoàn toàn không đẹp như trong ảnh. Mũi thì to, răng thì nhọn…
Bạch Vô Thường nói xong, Thôi Phán Quan và Hắc Vô Thường lập tức ném ánh mắt khinh bỉ về phía y, đồng thanh nói:
- Ghét nhất loại người như anh. Lúc xin xỏ thì bộ dáng vẫy đuôi như con chó, bây giờ xem xong còn chê xấu!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK